Chương 190 - Xuống đất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khách nhân trong buổi tiệc quần áo chỉnh tề, nhưng lúc này tất cả đều mất hình tượng cùng chừng mực.

Không ánh sáng, không nhìn thấy gì cả, bọn họ liền mở điện thoại di động của mình, nơi nơi đều là ánh sáng màn hình di động cùng bóng người lúc ẩn lúc hiện, vô cùng hỗn loạn.

Tuy rằng Sư Dạ Nhiên cùng Chúc Cẩm Vân đã tận lực ổn định lại như bất quá muốn bình ổn được xem ra cũng phải cần một đoạn thời gian.

Đại sảnh bốn phía hôn ám, giống như một chiếc hộp thật lớn, bên trong giam giữ những tiếng ồn ào.

Sư Thanh Y cùng Lạc Thần cứ như vậy lướt qua đống hỗn độn chạy ra khỏi đại sảnh, trên đường rẽ đến một hành lang nhỏ, tiến vào một căn phòng để lấy ba lô đã sớm được chuẩn bị sẵn.

Tổng cộng có bốn ba lô, trong đó ba lô của Vũ Lâm Hanh rất nặng, Sư Thanh Y đeo ba lô của mình trên lưng, bốn người cũng mang theo ba lô của nàng, đồng thời lấy hộp đừng Cự Khuyết dưới sô pha ra.

Theo con đường ngắn nhất, hai người trực tiếp chạy đến ngoài biệt thự.

Bên ngoài tất cả đều đen kịt, đèn đường bây giờ chỉ còn là vật trang trí, gió lạnh rít gào, mang theo tiểu tuyết thổi đến trên mặt Sư Thanh Y, mơ hồ đau rát.

Sư Thanh Y gọi điện thoại cho Sư Khinh Hàn, nhưng không ai tiếp, quả thực khiến nàng lòng nóng như lửa đốt, sau đó trong lúc thẳng hướng phòng phát điện thì điện thoại lại reo lên, vội vã thoáng nhìn phát hiện là Thiên Thiên gọi đến.

Sư Thanh Y tiếp điện thoại, Thiên Thiên câu đầu tiên chính là nói: "Bọn tôi tìm được Âm Ca rồi, bây giờ cần phải an bài nàng thế nào? Để Phong Sanh dẫn nàng trở về hay là......"

Sư Thanh Y thoáng cái lâm vào lưỡng nan.

Cho Âm Ca quay về, trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng, xảy ra chuyện dịch dung lần này, nhà của Vũ Lâm Hanh phỏng chừng cũng không an toàn nữa, nếu như Âm Ca không ở trong tầm mắt của các nàng nói không chừng lại sẽ xảy ra chuyện.

Nhưng ở đây nguy cơ tứ phía, mang theo nàng bên cạnh cũng là một sự mạo hiểm rất lớn.

Sư Thanh Y cảm thấy sự lựa chọn này gần như bức nàng điên rồi, bất luận nàng lựa chọn bên nào đều vô cùng khó khăn, giống như trên người bị buộc một quả bom hẹn giờ, rõ ràng phát hiện ra nhưng lại không thể gỡ xuống.

Đối phương dụng tâm hiểm ác, thế gian độc vật kịch độc trên thế gian còn muốn độc hơn vài phần.

Sư Thanh Y không thể làm gì khác hơn là nói: "Phòng phát điện đã xảy ra chuyện, hệ thống điện hiện tại hoàn toàn tê liệt, các người vào căn phòng kia lấy trang bị, chờ chúng tôi đến đó hội hợp rồi nói tiếp!"

Nói xong, nàng khẩn cấp treo điện thoại.

Phòng phát điện nằm trong một góc tương đối hẻo lánh trong Sư trạch, gần như nằm bên cạnh núi, nếu như nói rõ vị trí thì nó nằm ở phía trước Chàng Khách Lâu.

Tòa nhà này chỉ có hai tầng, kỳ thực chính là một phòng phát điện hai tầng, là trung tâm phân phối điện của Sư trạch, nó giống như là trái tim của Sư trạch, các loại đường dây điện phức tạp giống như mạch máu, lấy nó làm trung tâm, đường dây tản ra bốn phía.

Dọc theo đường đi. Sư Thanh Y nhìn thấy một nhóm nam nhân cầm đèn pin, đang vội vã hướng đến phòng phát điện.

Những nam nhân này làm việc cho nhà họ Sư, hiện tại vội vã đến phòng phát điện thoạt nhìn là đến kiểm tra sửa chữa, trên thực tế lại là muốn làm gì, trong lòng Sư Thanh Y biết rõ.

"Tiểu thư." Lúc đến cửa phòng phát điện, Chúc Hòa Bình dẫn đầu nhóm người cho Sư Thanh Y một cây đèn pin.

Nam nhân này lạnh như băng, mặc dù trong tình huống khẩn cấp, nhưng nhìn qua vẫn cứng nhắc giống như tảng đá lớn.

Sư Thanh Y không nói chuyện, tiếp nhận đèn pin soi hướng bậc thang, cửa lớn mở ra.

Nàng thở gấp, mi tâm nhíu chặt, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

Không cần phải nói, trăm phần trăm đã xảy ra chuyện.

Bởi vì Sư Khinh Hàn trước đó âm thầm dẫn người đi bố trí cửa lớn nơi này vẫn đóng chặt.

Sư Khinh Hàn bình thường ẩn mình, việc bên ngoài đều là Sư Dạ Nhiên làm chủ, trong mạng lưới quan hệ rộng lớn của nhà họ Sư nàng kỳ thực cũng không phải trọng yếu.

Huống hồ, nàng còn là một "người chết."

Mặc dù nàng được cứu thoát nhưng vẫn không công bố ra bên ngoài.

Tin tức về cái chết của nàng năm năm trước đã truyền ra, những người quen biết nàng đều cho rằng nàng đã chết, nếu tùy tiện công bố rất dễ tạo thành hỗn loạn. Dù sao việc chết đi sống lại này muốn giải thích rất phiền phức, chuẩn bị không tốt còn có thể lộ ra nhiều chuyện nhà họ Sư không muốn công khai, cho nên việc này liền giấu đi.

Sư Khinh Hàn rất ít ra ngoài, hơn nữa những người quen biết nàng không nhiều lắm, lúc ra ngoài chỉ cần chú ý một chút, trên cơ bản sẽ không có vấn đề gì, mà nay trong tiệc rượu, người quen của nhà họ Sư rất nhiều, Sư Khinh Hàn biết rõ bản thân không tiện dự tiệc, cho nên hắn vẫn trốn ở phía sau màn.

Chuẩn xác mà nói, là nhân cơ hội âm thầm dẫn theo một nhóm người lánh ở phòng phát điện.

Chuyện ẩn nấp ở nơi này vô cùng bí ẩn, ngoại trừ Sư Thanh Y các nàng một nhóm bốn người, cũng cũng chỉ có Sư Dạ Nhiên cùng Chúc Cẩm Vân và một số ít người khác biết.

Chúc Hòa Bình ra hiệu, một đội nam nhân nghe theo mệnh lệnh, nhẹ nhàng áp sát tường, từng bước một tiến vào.

Bên ngoài gió tuyết, Sư Thanh Y vẫn mặc lễ phục dạ hội, trước đó lúc rảnh rỗi ở trọng đại sảnh thì không có việc gì, hiện tại ra ngoài, cánh tay quang lỏa đều đã nổi một tầng da gà.

Lạc Thần xoa cánh tay Sư Thanh Y, dáng vẻ nhu thuận liếc nhìn nàng một cái, ra hiệu cho nàng.

Sư Thanh Y gật đầu, hai người theo đội ngũ vào sâu trong phòng phát điện.

Trong phòng phát điện chủ yếu đều là các tủ thiết bị, mỗi tủ cao hơn đầu người, đứng ở hai bên.

Hiện ở bên trong tối đen như mực, chỉ có vài chùm sáng đèn pin, lúc di chuyển từ tủ thiết bị này đi ngang qua tủ thiết bị khác, liền có hiệu ứng bóng tủ lay động.

Mỗi tủ thiết bị điều có khoảng cách nhất định, từ góc độ của Sư Thanh Y quan sát, có rất nhiều góc chết thị giác, Sư Thanh Y dùng đèn pin soi đến một tủ thiết bị ở phía trước, nhưng căn bản không nhìn thấy được.

Vì vậy Sư Thanh Y luôn có lỗi giác, đó chính là trong những khoảng trống đó có người đang ẩn nấp..

Nhưng đến nơi đó quan sát thì lại trống rỗng.

Cứ như vậy, một cái tiếp một cái, chậm rãi đi sâu.

Tuy rằng ở đây điều là thiết bị phân phối điện hiện đại, không có khả năng nhìn thấy dây điện gì đó ngay cả dây dẫn kiểu cũ cũng không, tất cả dây điều đã phong nhập vào tủ thiết bị có vỏ bảo vệ, theo lý thuyết, về phương diện rò rĩ điện là không đáng ngại, nhưng Sư Thanh Y lại luôn có cảm giác giày cao gót giẫm lên dây điện.

Huống hồ ở đây còn đen kịt tĩnh mịch.

Tựa hồ sau một khắc, có khả năng bị điện giật thân vong.

Ở đây không thể nổ súng, cho nên nhóm người Chúc Hòa Bình rút dao ra, Chúc Hòa Bình tiếp tục dùng tay ra hiệu, thuộc hạ bắt đầu phân tán.

Lúc này vẫn không nắm rõ thế cục, tất cả mọi người đều không dám vọng động.

Thẳng đến đèn pin của Sư Thanh Y quét qua khắp ngõ ngách.

Thấy một nam nhân tư thái quỷ dị ngồi ở bên kia, Sư Thanh Y cảm thấy thân thể hắn toàn bộ đều méo mó, đến gần vừa nhìn liền phát hiện cổ hắn đã gãy.

Cổ bị vặn ngược chín mươi độ, không còn xương cốt chống đỡ màn nghiêng xuống, phỏng chừng chỉ còn lại một lớp da khiến đầu cùng thân thể gắn kết, hai tay giống như thằn lằn mà bám xuống mặt đất.

Đây là một nam nhân làm việc cho nhà họ Sư, là thủ hạ của Sư Khinh Hàn, theo nàng đến đây mai phục.

Hiện tại rất rõ ràng bọn họ ngược lại bị người khác phục kích.

Đáng thương đến ngay cả cái cổ đều bị vặn gãy.

Có thể đem cổ của một nam nhân cao lớn vặn ngược, người kia lực đạo cùng công phu Sư Thanh Y thật khó có thể tưởng tượng.

Mà khó tin hơn nữa chính là người của Tiêu gia, bọn họ thực sự phát hiện bí mật của phòng phát điện.

Vốn dĩ lúc sắp xếp mọi việc, trong lòng Sư Thanh Y còn cảm thấy có chút may mắn, bởi vì Tiêu gia cho dù nắm giữ manh mối trọng yếu cũng không thể nào thần thông quảng đại đến nắm được càn khôn trong phòng phát điện. Sư Khinh Hàn dẫn người đến nơi này bí mật canh giữ, chỉ là vì đề phòng vạn nhất, tuy rằng có chút mạo hiểu vì sẽ "giấu đầu lòi đuôi" nhưng vẫn cần làm như vậy.

Bởi vì vạn nhất Tiêu gia sớm biết bí mật, mà nơi này lại không ai trấn giữ, chẳng phải hợp ý đối phương.

Cho nên dù có mạo hiểm, cũng vẫn phải canh phòng.

Việc này là bất đắc dĩ, tiến thối lưỡng nan, cũng giống như việc an bài Âm Ca, bất luận chọn con đường nào, đều có thể gặp phải vách núi, nhưng vẫn phải tiếp tục đi.

Hiện tại Sư Khinh Hàn chỉ sợ là đã thực sự ngã vào vách núi.

"....Nội gián trong nhà họ Sư rốt cục là ai." Sư Thanh Y nhìn về phía Lạc Thần, khẽ lẩm bẩm, đôi môi bắt đầu run rẩy: "Vì sao nơi này cũng bị phát hiện, tiểu di nàng......"

Ánh mắt Lạc Thần thâm thúy, ý bảo nàng trước hết đừng gấp gáp, cần tỉ mỉ kiểm tra.

Tầng một kiểm tra một lần, từ đầu đến cuối chỉ có một thi thể đáng thương, có lẽ là hắn lúc đó nấp ở đây, bị người nào đó từ phía sau tập kích.

Không phát hiện bóng người, nhưng cũng không thấy được thi thể, giống như tất cả đã bốc hơi.

Hoàn hảo không phát hiện ra Sư Khinh Hàn, Sư Thanh Y cũng không còn quá khẩn trương, thoáng thở phào nhẹ nhõm.

"Bọn họ đã xuống phía dưới." Lạc Thần đứng trước một tủ thiết bị, đột nhiên u lãnh nói.

"Mẹ kiếp." Một nam nhân thấy tủ thiết bị bị ngoài lực di chuyển, lộ ra một địa đạo đen nhánh, nhất thời quen miệng phun ra một câu.

Cùng Sư Thanh Y nghiêm mặt, chăm chú nhìn tủ thiết bị kia, nhưng không có biểu thị đặc biệt gì.

Các nàng đêm qua từ trong miệng Sư Khinh Hàn biết được bí mật của phòng phát điện, cho nên cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Chúc Hòa Bình trái lại có chút kinh ngạc, bất quá hắn từ trước đến nay trầm mặc, cho dù thấy bí mật của nơi này trên mặt cũng không có gợn sóng rõ ràng.

"Tiểu thư, bọn tôi xuống phía dưới trước." Chúc Hòa Bình nói: "Tôi nghĩ hai người các cô nên tạm thời ở đây chờ Sư tổng, nàng rất nhanh sẽ dẫn người đến."

Sư Thanh Y do dự chốc lát.

Lạc Thần trái lại gật đầu: "Chú ý một chút."

Những nam nhân trong đội ngũ đã nhanh chóng lần lượt nhảy xuống, bọn họ đã được huấn luyện, tâm lý cùng thể lực vô cùng cường hãn.

Đến phiên Chúc Hòa Bình xuống phía dưới, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Sư Thanh Y: "Khinh Hàn tiểu thư sẽ không có việc gì, nàng dẫn theo rất nhiều người."

Sư Thanh Y sắc mặt tái nhợt mà "ân" một tiếng, Chúc Hòa Bình cuối cùng xuống phía dưới, biến mất trong địa đạo, giống như địa đạo nuốt chửng hắn.

Lạc Thần nháy mắt, Sư Thanh Y lập tức theo nàng đến phía sau một tủ thiết bị gần đó, sau đó hai người bắt đầu thay quần áo.

Sư Thanh Y tâm loạn như ma, tùy ý thoáng nhìn thấy váy dạ hội của Lạc Thần bị xé một đường, lộ ra chân thon dài cùng đường cong tinh xảo.

Sư Thanh Y nhanh chóng tắt đèn pin.

Tuy rằng ở đây không có ai, lại rất tối nhưng Sư Thanh Y vẫn vô thức che chắn phía trước Lạc Thần, nhanh nhẹn cởi lễ phục của bản thân ra, sau đó từ trong ba lô lấy ra một bộ quần áo tương đối thuận tiện hành động, rồi lại sờ soạng lấy một đôi giày nhanh chóng thay ra.

Một con dao găm từ bên hong đâm tới, phát ra hàn quang.

Sư Thanh Y thắt lưng mềm mại, ngã gập ra phía sau, dao găm thu lại, chỉ nghe một nữ nhân nói: "Không được cử động!"

Sư Thanh Y vừa nghe giọng nói của nữ nhân kia, nhất thời cũng không né tránh nữa, trầm thấp mắng một câu: "Vũ Lâm Hanh, cậu muốn chết sao, để tớ kéo quần lên trước đã, được chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net