Chương 191 - Bò qua bò lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ Lâm Hanh nghe thấy giọng nói của Sư Thanh Y, đao găm trong tay nhanh chóng thu lại, thấp giọng kinh hô một câu: "Sư Sư, cậu thực sự là làm tớ sợ muốn chết !."

Sư Thanh Y trong bóng đêm trợn to mắt, còn thật không biết ai hù chết ai.

Mà ngay lúc nàng oán thầm, trước mặt bạch quang đột nhiên sáng ngời, một chùm ánh sáng bổ ngang trong màn đêm.

Thiên thần sáng tạo ra ánh sáng là vì tạo phúc cho nhân loại.

Nhưng lại có một số người dùng nó tìm đường chết.

Trước lúc Sư Thanh Y còn chưa kịp thổ huyết, đã dùng tốc độ siêu phàm trốn ra phía sau, giây tiếp theo, một đôi tay ở phía sau cũng thần tốc mà kéo nàng.

Lạc Thần phối hợp ăn ý, bước nhanh lách đến trước mặt Sư Thanh Y, cánh tay mở ra hai bên, che kín thân người Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y cuống quít kéo quần lên dưới sự che chắn của Lạc Thần: "....."

Lạc Thần chỉ còn áo khoác chưa mặc vào, hiện tại áo khoác mỏng vẫn treo trên cánh tay, mà sắc mặt nàng thâm trầm, một đôi mắt băng lãnh gắt gao nhìn chằm chằm Vũ Lâm Hanh.

Vũ Lâm Hanh thấy cảnh tượng này, ngượng ngùng cười: "Đừng như vậy à, tớ...... Tớ vừa rồi chỉ là vô ý."

Lạc Thần nhìn nàng chằm chằm.

Sư Thanh Y vội vàng ở phía sau thắt dây lưng.

Dao găm trong tay Vũ Lâm Hanh lắc qua lắc lại, tiếu ý càng thêm sáng lạn: "Chị họ cậu, cậu cũng biết đấy, đây là tình huống đặc biệt có đúng không. Vừa rồi tớ nghe nơi này có tiếng động, còn tưởng rằng là có người vụn trộm tại đây nên mới đến xem thủ, ai biết các người ở đây......"

Lạc Thần tiếp tục nhìn nàng chằm chằm.

"......Mặc quần." Vũ Lâm Hanh dưới ánh mắt như muốn lăng trì của Lạc Thần, gian nan nói ra hai chữ còn lại.

Lạc Thần lạnh lùng giũ áo khoác trên tay, đem áo khoác mặc vào, khom lưng cầm hộp đựng Cự Khuyết vốn đặt ở một bên.

Vũ Lâm Hanh: "......."

Sư Thanh Y tiếp tục chỉnh lý thoả đáng, mới từ phía sau Lạc Thần bước ra, nhíu mày nói: "Tớ vừa rồi đã nói như vậy, cậu làm gì còn mở đèn pin, cậu không thể chờ một chút sao?"

"Tớ thực sự là vô ý." Vũ Lâm Hanh giả vờ vô tội, da mặt dày nói chuyện: "Sư Sư, tớ xin thề, tớ cái gì cũng không nhìn thấy a. Vừa rồi tớ nhìn thấy hai đồng chí trong nhà họ Sư, tớ quá kích động, kích động nên mới bật đèn."

Sư Thanh Y xua tay nói: "Đừng cùng tớ nói nhảm."

Lạc Thần thu thập xong, cầm ba lô cùng Cự Khuyết trên tay nhìn về phía Vũ Lâm Hanh, đạm nhạt nói: "Nguyên nhân khác?"

Vũ Lâm Hanh biết không thể gạt được Lạc Thần, đành phải nói: "Vừa rồi tối như vậy, tuy rằng tớ nghe được giọng nói của Sư Sư nhưng không nhìn thấy khuôn mặt của nàng, nên vẫn không yên tâm. Nữ nhân kia dịch dung được khuôn mặt của tớ, không phải cũng sẽ học theo giọng nói người khác sao, vẫn là cẩn thận tốt hơn, nên mới bật đèn xác nhận."

"Nguyên nhân này." Lạc Thần gật đầu: "Buông tha cậu."

Vũ Lâm Hanh: "........."

Sư Thanh Y biết Vũ Lâm Hanh làm như vậy quả thật là có cân nhắc, ở nơi như thế này, cẩn thận chống được thuyền vạn năm, mặc dù là bạn bè rất thân thiết nhưng trong lúc chưa xác định vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.

Nghĩ vậy, sắc mặt của Sư Thanh Y cũng hòa hoãn rất nhiều, nói: "Vậy cậu mới vừa rồi thế nào lại nhanh như vậy xác nhận thật sự là tớ? Đối phương ngoại trừ biến giọng còn có thể dịch dung, vạn nhất tớ cùng Lạc Thần đều là dịch dung ra, vậy làm sao bây giờ?"

Vũ Lâm Hanh cười tủm tỉm: "Cậu thay quần áo hấp tấp như tiểu tức phụ vậy, không phải cậu thì là ai?"

Sư Thanh Y cảm thấy trên trán gân xanh hẳn là nhảy ra ngoài.

"Còn có người, tớ thấy kiếm của nàng." Vũ Lâm Hanh trái lại trở nên nghiêm túc nói.

Đang nói, giọng nói của Thiên Thiên từ bên cạnh tủ thiết bị vang lên: "Vũ tiểu thư, ba lô của cô."

Vũ Lâm Hanh thu dao găm lại, đưa tay nhận lấy, ba lô nặng trịch lập tức nằm trong tay Vũ Lâm Hanh.

Thiên Thiên từ bên hong tủ thiết bị bước ra: "Sư Sư, Lạc tiểu thư. Cũng may là các người ở chỗ này, trước đó bọn tôi không biết là ai, Vũ tiểu thư trước hết đến xem tình hình, không có việc gì chứ?"

"Không có gì." Ánh mắt Sư Thanh Y lạnh lùng liếc Vũ Lâm Hanh một cái.

Vũ Lâm Hanh hãy còn ở đó cười: "Tớ cũng phải thay quần áo, các người đều đến tủ thiết bị bên kia đi, không được nhìn lén, ai nhìn lén bị đau mắt."

Sư Thanh Y trong lòng nói mới vừa rồi cô thế nào không đau mắt, sau đó lấy ba lô của mình đeo trên lưng rồi ra ngoài.

Thiên Thiên chọn một tủ thiết bị khác một mình đến bên kia thay lễ phục trên người.

Sư Thanh Y cùng Lạc Thần trở lại hành lang, chỉ thấy cách đó không xa có một đạo ánh sáng đèn pin cùng một nam nhân đơn độc trong dưới bạch quang, đó là Phong Sanh.

Hai người thấy thế, khuôn mặt đồng thời lạnh xuống.

"... Âm Ca đâu?" Sư Thanh Y run giọng nói.

Vũ Lâm Hanh vẫn đang thay quần áo phía sau tủ thiết bị nói một câu: "Không phải cùng A Sanh một chỗ sao, mới vừa rồi chờ ngay sau lưng bọn tớ."

Sư Thanh Y sắc mặt tái nhợt, nhanh chóng cùng Lạc Thần hướng Phong Sanh chạy đến.

Phong Sanh vẫn đứng tại đó không cử động, giống như một tượng đá, dưới ánh đèn thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.

"Phong Sanh." Sư Thanh Y gọi hắn.

Hắn không phản ứng.

Lạc Thần đưa tay vào sau gáy hắn, đắn đo lực đạo điểm một cái.

Thân thể Phong Sanh run lên, đột nhiên dưới lực điểm xuống phục hồi tinh thần, trong nháy mắt hắn tựa như người chết, linh hồn vừa mới qua trở lại.

"Đã xảy ra chuyện gì ?" Sư Thanh Y vội hô lên: "Âm Ca đâu?"

Phong Sanh nhìn trái nhìn phải, thấy Âm Ca đột nhiên biến mất, sắc mặt nhất thời rất khó xem, mờ mịt nói: "Nàng..... Nàng mới vừa rồi còn ở đây."

"Cậu đã nhìn thấy gì?" Lạc Thần lạnh lùng nói: "Tôi là nói, mới vừa rồi cậu cuối cùng ý thức được."

Phong Sanh lắc đầu.

"Không thấy gì khác thường?" Sư Thanh Y hỏi.

"..... Không." Phong Sanh nói: "Sau khi Tiểu thư cùng Thiên tiểu thư rời đi, cũng chỉ có tôi cùng Âm Ca ở chỗ này. Tôi đặc biệt quan sát xung quanh, nếu có gì dị thường hoặc có người đến gần tôi nhất định sẽ phát hiện."

Sư Thanh Y nhíu mày.

Này một lớn một nhỏ đứng cách tủ thiết bị các nàng vừa đứng không tính là xa, nếu như ở đây phát sinh việc gì đặc biệt, hoặc có động tĩnh gì bản thân các nàng không thể nào lại không nghe thấy.

Phong Sanh nói hắn không phát hiện người hoặc vật gì đáng nghi, mà bản thân nàng cũng không nghe thấy dị động, vậy vì sao vừa rồi Phong Sanh giống như mất hồn, không có ý thức?

Rất rõ ràng, trong đó có một lỗ hổng.

Lỗ hổng này chính là then chốt khiến Phong Sanh mất đi ý thức, nhưng đó là cái gì?

Ngay cả Phong Sanh là đương sự đều nói không rõ, nói gì đến Sư Thanh Y là người ngoài.

Lúc này, Vũ Lâm Hanh cùng Thiên Thiên vội vàng thay đổi quần áo rồi nhanh chóng chạy đến, Sư Thanh Y đem sự tình nói với các nàng, hai người sắc mặt cùng lúc thay đổi.

"Sau khi Lâm Hanh cùng Thiên tiểu thư đi khỏi liền chỉ có cậu cùng Âm Ca hai người, không thấy người khác. Đúng không?" Lạc Thần đột nhiên nói.

"Đúng vậy." Phong Sanh còn đang không hiểu ra sao liền gật đầu.

Lạc Thần nói tiếp: "Nói cách khác. Người cuối cùng cậu nhìn thấy đó là Âm Ca?"

"Phải." Phong Sanh nói.

Như vậy việc này rõ ràng bị Lạc Thần nhìn như hỏi lặp lại, khiến hắn không thể giải thích được.

"Nàng cùng cậu nói chuyện sao?"

Phong Sanh xoa nhẹ sau gáy, hồi tưởng rồi mới nói: "Tinh thần của nàng hôm nay dường như không tốt lắm, trước đó chưa từng nói chuyện, nhất là sau khi vào phòng phát điện này, không biết có phải nàng sợ hay không, mà một câu cũng không nói."

Sư Thanh Y hỏi Vũ Lâm Hanh: "Có phải như vậy không?"

Vũ Lâm Hanh gật đầu: "Ân, tôi lúc thấy nha đầu kia cũng cảm thấy nàng đêm nay quả thật có chút lãnh đạm, nói cũng không nhiều."

Phong Sanh bổ sung một câu: "Bất quá ngay lúc cuối cùng, tôi vẫn nhớ kỹ là nàng khẽ gọi tôi."

Lạc Thần nói: "Chỉ là gọi tên cậu?"

"Phải, lúc đó nàng gọi tôi, còn kéo tay áo của tôi. Lúc đó tôi cúi đầu nhìn thấy nàng chỉ vào địa đạo trong phòng, tôi cho rằng nàng sợ hãi, nên xoa đầu nàng, muốn trấn an nàng một chút."

Ánh mắt Sư Thanh Y liếc nhìn qua địa đạo, lòng tràn đầy nghi hoặc, chỉ cảm thấy việc này trở nên quá mức quỷ dị.

"A Sanh, còn sau đó ?" Vũ Lâm Hanh thúc giục.

"Sau đó, nàng ngẩng đầu nhìn tôi." Phong Sanh hình như nghĩ đến gì đó, lộ ra biểu tình cổ quái: "Sau đó, tôi đứng ở đây, Sư tiểu thư cùng Lạc tiểu thư đến."

"Nàng chỉ là ngẩng đầu nhìn cậu." Lạc Thần nói: "Không nói gì khác?"

Phong Sanh đối với việc bản thân mơ hồ làm thất lạc Âm Ca cảm thấy vô cùng áy náy, Lạc Thần hỏi như thẩm án, khiến hắn càng khẩn trương, lau mồ hôi trên trán nói: "Nàng thực sự cũng chỉ nhìn tôi, lại gọi tôi một tiếng."

"Bất quá hôm nay nàng gọi tôi là ca ca." Phong Sanh lại do dự bổ sung một câu: "Trước đây nàng đều gọi tôi Phong ca ca."

Sắc mặt Lạc Thần hoàn toàn biến lạnh, liền cầm Cự Khuyết đi đến địa đạo.

Những người khác nhanh chóng theo sau.

"Hiện tại duy nhất có thể xác định chính là, Âm Ca đã xuống phía dưới." Lạc Thần soi đèn pin xuống địa đạo: "Lúc đó nàng chỉ Phong Sanh nhìn địa đạo này nhất định là đã phát hiện gì đó."

Sư Thanh Y đối với một điểm nghĩ thế nào cũng không rõ: "Vậy vì sao Phong Sanh lại tạm thời mất đi ý thức? Là ai làm?"

Lúc đó Phong Sanh cũng nói hắn từng tỉ mỉ quan sát xung quanh, có thể nói hoàn toàn là cảnh giác mọi lúc, nếu có người đến gần khiến hắn biến thành trạng thái thất thần vừa rồi hắn không thể nào hoàn toàn không biết.

Duy nhất bên cạnh hắn cũng chỉ có Âm Ca.

Sư Thanh Y nghĩ vậy, đột nhiên kinh ngạc: "Lẽ nào Âm Ca chính nàng......"

Lạc Thần ngẩng đầu, yếu ớt nhìn nàng một cái.

Xuống phía dưới cúi đầu gửi xong Âm Ca nói: "Mặc kệ lúc đó chân tướng thế nào, chúng ta hiện tại phải xuống phía dưới. Tìm được Âm Ca nói sau, nàng chỉ là một nữ hài tử, cũng không thể so với người thường, chúng ta phải nhanh lên. Nơi này rất sâu, sau khi xuống dưới có lẽ sẽ mất tín hiệu, tôi đã thông báo cho nhóm người Tô Diệc, bọn họ đến lúc đó sẽ đi theo sau chúng ta."

Sư Thanh Y ban đầu vốn dĩ cũng muốn chờ Sư Dạ Nhiên, dù sao phương tiện đối với nhà họ Sư trên dưới đều quen thuộc, đi cùng nàng hành động sẽ thuận tiện hơn rất nhiều chí ít không có nhiều phiền phức cùng nghi vấn như vậy.

Lúc này lại xảy ra chuyện của Âm Ca nàng thực sự chốc lát cũng không thể đợi, nên lập tức gửi tin nhắn cho Sư Dạ Nhiên ngắn gọn nói rõ tình huống.

Nhân dịp này Lạc Thần liền trở thành người đầu tiên xuống phía dưới, Thiên Thiên, Vũ Lâm Hanh cùng Phong Sanh theo sát phía sau, Sư Thanh Y gửi tin nhắn là người cuối cùng xuống dưới địa đạo.

Phía dưới địa đạo có cầu thang bằng ắt, cầu thang này dán vách tường, thẳng tắp đi xuống, vách tường bằng bê tông, thoạt nhìn xây dừng cũng không tín quá lâu, hẳn là nhà họ Sư sau này mới xây dựng, theo cầu thang trèo xuống có cảm giác giống như đi xuống tầng hầm.

Mùa đông giá lạnh, vách tường bê tông sâu dưới lòng đất càng thêm băng lãnh,cũng may Sư Thanh Y mang bao tay lộ ngón, nếu không cả bàn tay đều phải dính ở trên tường.

Phóng đại theo cầu thang một bậc một bậc đi xuống, ngoại trừ có thể rõ ràng nghe được tiếng hít thở phóng đại của bản thân, còn có âm thanh ma sát lúc giày đạp lên nấc thang.

Càng đi xuống, cảm giác lạnh lẽo cùng vị đạo rỉ sắt lại càng nồng đậm.

Thật vất vả xuống được bên dưới, Vũ Lâm Hanh từ trên cầu thang nhảy xuống, phủi phủi tay nói với Sư Thanh Y: "Cây thang này không giống như thật lâu không có người dùng, Sư Sư, có phải người nhà các cậu thường xuống đây a?"

"Tớ không biết." Sư Thanh Y quét đèn pin qua một vòng: "Dù sao thì tớ cũng lần đầu tiên đến đây."

Địa đạo này giống như một cái giếng thật sâu, từ miệng giếng lệch xuống ba mét mở ra một đạo cửa sắt hình vòm.

Cửa Cửa được mở, một thông đạo sâu thẳm kéo dài vào trong bóng tối.

Nhóm người trong ánh đèn trắng tuyết không tiếng động đi về phía trước, giống như đang đi trên vách sắt.

Sắt thô ráp, đen xám, cho nên cho dù Sư Khinh Hàn cùng Chúc Hòa Bình bọn họ trước đó dẫn theo một đám người xuống phía dưới cũng không nhìn thấy dấu vết gì.

Sư Thanh Y tìm manh mối không có kết quả, chỉ đành buông tha.

Trong thông đạo chỉ có thể nghe được tiếng bước chân lúc nhóm người di chuyển, vô cùng nhẹ, ngoài ra không có âm thanh gì khác.

Thẳng đến đến một loại âm thanh phá vỡ cân bằng.

Sàn sạt.

Sàn sạt.

Sư Thanh Y nghe thấy động tĩnh, cước bộ lập tức dừng lại, những người khác cũng đồng thời dừng lại.

Âm thanh sàn sạt càng ngày càng dày đặc, giống như cát chảy trên mặt bê tông, sau đó nhóm người dẫm lên cát, chậm rãi ma sát.

"Thứ gì đó.....đang bò qua bò lại?" Vũ Lâm Hanh nhíu mày, ghét bỏ nói.

Sư Thanh Y trước tiên ngẩng đầu nhìn phía trên, mặt trên cái gì cũng không có, hai bên cùng trên mặt đất cũng sạch sẽ, nàng cảm thấy kỳ quái, lại dùng đèn pin soi rất xa, cũng không phát hiện cái gì đang bò.

Nhưng nhưng tiếng sàn sạt như trườn bò này lại càng ngày càng lớn.

Giống như thủy triều, bốn phương tám hướng vậy quanh bọn họ, bao vây bọn họ ở trong đó.

Hơn nữa còn ở ngay bên cạnh bọn họ.

~o0o~.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net