Chương 197 - Hắc giáp (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ Lâm Hanh vừa nghe Thiên Thiên nói vậy, hận không thể lập tức đem thứ niêm dịch mỹ dung dưỡng nhan của "thứ đó" chảy ra trát lên mặt Thiên Thiên.

Sau đó nàng quả thật cũng đã làm như vậy.

Nàng nghiêng người, hướng trên người Thiên Thiên cọ cọ: "Nuôi Rắn, đến đây, vậy cũng cho cô đẹp một chút."

Thiên Thiên nhẹ nhàng lui lại, cười quyến rũ: "Tôi đã đủ đẹp rồi."

Vũ Lâm Hanh: "......"

Quả nhiên là kẻ thù cả đời của nàng, mối thù bất cộng đái thiên.

Sư Thanh Y vỗ vai Vũ Lâm Hanh ý bảo đã lau sạch sẽ, sau đó vân đạm khinh phong nói: "Được rồi, sau khi qua mỹ dung, cô đã đẹp hơn rồi."

Khó có được Sư Thanh Y nói như vậy, trong lòng Vũ Lâm Hanh bắt đầu thấy ngọt, không biết xấu hổ tiếp tục hỏi: "Sư Sư, có phải tớ xinh đẹp nhất hay không?"

Đúng lúc Sư Thanh Y lau xong, trước tiên quay đầu nhìn về phía Lạc Thần.

Lạc Thần đang một tay đặt trên gối phải, ngồi xổm trên mặt nước, dáng vẻ nhu nhuyễn, cẩn thận kiểm tra cổ thi thể vừa rơi xuống.

Mặc dù đang làm việc kiểm tra kinh khủng rợn người nhưng bóng lưng của nữ nhân này trầm tĩnh mỹ lệ không tưởng tượng được.

Sư Thanh Y nhìn không chuyển mắt, ánh mắt tinh thuần không có nửa điểm tạp chất.

Vũ Lâm Hanh: "........"

Lời này thật đúng là không thể hỏi, hỏi cũng vô ích.

Sư Thanh Y cảm thấy Vũ Lâm Hanh đứng phía sau mình, hình như đang dùng sức trừng mắt nhìn nàng, sau lưng lạnh lẽo, lúc này mới nghiêng mặt, ôm cánh tay cho Vũ Lâm Hanh một nụ cười thanh đạm: "A?"

"A cái quỷ, nếu như tớ có một quả trứng, sẽ lập tức nhét vào miệng cậu." Vũ Lâm Hanh vẻ mặt lạnh nhạt, nghiếng răng nói.

Sư Thanh Y lắc đầu cười khổ, xoay người đi đến bên cạnh Lạc Thần, hỏi: "Có phát hiện gì sao?"

"Trên đầu không chỉ đơn giản có ẩm thi." Lạc Thần không ngẩng đầu mà chỉ ngầm ám chỉ

Sư Thanh Y mang bao tay, một bên tỉ mỉ xem xét ẩm thi cùng xiềng xích trên người, một bên thấp giọng nói: "Thật sự là có người cố ý thả xuống? Nhưng em thấy phía trên ngoại trừ dây xích ngang dọc, không còn gì khác. Khả năng này hình như không lớn lắm."

"Mới vừa rồi ẩm thi này nhẹ nhàng rơi xuồng, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, cơ quan không cách nào làm được việc đó, nhất là cuối cùng lúc rơi xuống, rõ ràng phía trên đột nhiên có người thả tay, nên dây xích mới theo "thứ đó" rơi xuống."

Sư Thanh Y nghe Lạc Thần vẫn đang rất nghiêm túc mà dùng từ "thứ đó" để thay thế, trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp, đồng thời nàng cũng cảm thấy Lạc Thần rất đáng yêu, về phương diện khác, nàng đột nhiên lại có một loại mong chờ.

Lạc Thần cầm dao găm Sư Thanh Y đưa nàng lúc nãy, đang cúi đầu tách niêm dịch trên cổ tay ẩm thi ra, cũng không biết tâm tư của Sư Thanh Y lúc này.

Tóc đen mềm mại dán bên tai, giống như một tiểu móng vuốt quấy nhiễu trong lòng, theo động tác của nàng nhẹ nhàng lắc lư.

Lạc Thần vô cùng chuyên tâm kiểm tra, còn Sư Thanh Y lại chăm chú nhìn vành tai trắng nõn khéo léo của nàng.

"Chị cũng sẽ gọi sư sư sao?" Sư Thanh Y đột nhiên dùng một loại giọng nói đặc biệt mềm nhẹ, dán sát bên tai Lạc Thần thấp giọng nói.

Lạc Thần nâng tầm mắt, dò xét Sư Thanh Y: "........."

Sư Thanh Y hướng nàng trừng mắt, mím môi nghẹn cười.

"Em họ." Cánh môi Lạc Thần mở ra, trầm thấp lên tiếng.

Trong lòng Sư Thanh Y đột nhiên xao động một chút.

Lạc Thần nói: "Đừng làm loạn."

"..... Ân."

Gương mặt Sư Thanh Y có chút hồng, vội vã thẳng lưng, ngồi càng đoan chính, chuyển đề tài thảo luận: "Nếu như có người điều khiển ở phía trên, như vậy sẽ không có điểm chống đỡ thân mình, nếu là bám vào dây xích sẽ tạo ra động tĩnh rất lớn, chúng ta sẽ rất dễ phát hiện ra hắn."

Lạc Thần ngưng thần suy nghĩ chốc lát, mới nói: "Cũng có thể không phải người. Nếu nó không phải người thì ít nhất cũng thông minh như người, hiểu được cách điều khiển những thứ này. Tình huống phía trên chúng ta không nắm rõ, nơi đây không thích hợp ở lâu, chúng ta chi bằng mau đi thôi."

Sư Thanh Y gật đầu, đứng lên, cùng Vũ Lâm Hanh và những người khác thương lượng.

Sau khi thảo luận xong những chi tiết cần thiết, nhóm người quyết định bỏ qua những ẩm thi này, tiếp tục đi sâu vào trong.

Nơi này không thể so với bên ngoài, bởi vì không biết nó có bao nhiêu đáng sợ nên trong quá trình thăm dò phải vô cùng cẩn thận, đồng thời trong trạng thái cẩn thận cũng cần phải tìm kiếm thu thập thật nhiều thông tin, để đối với nơi này chậm rãi có chút hiểu biết.

Nếu như đối với bối cảnh lại lịch nơi này hoàn toàn không biết gì cả, kế tiếp đừng nói là cùng Sư Khinh Hàn bọn họ hội hợp, chỉ nói đến nhóm người các nàng cũng rất khó bảo toàn.

Thông đạo xiềng xích rất lớn, nhóm người đạp nước đi về phía trước, tiếng nước vang vọng trong không gian hình cung sâu thẳm.

Tình trạng này vẫn được duy trì cho đến khi xuất hiện lối rẽ.

Thông đạo dần dần xuất hiện gồ đá nhô cao, bên trái vẫn như cũ là một tầng nước nông, bên phải lại bắt đầu biến thành đá. Sau đó ven tường phía bên phải lại xuất hiện một địa đạo kéo dài, dẫn sâu vào bên trong.

Bên trái vẫn như trước phủ một tầng nước nông, dòng nước chậm rãi lưu động, cùng chậm rãi chảy qua trước cửa địa đạo .

Cả hai bên trái phải đều đã kiểm tra, cũng không phát hiện có dấu vết gì đặc biệt.

"Đi bên kia?" Vũ Lâm Hanh hỏi.

Một trận trầm mặc.

Sư Thanh Y nhíu mày cân nhắc, sau đó nói: "Đi bên có nước."

"Chờ một chút." Vũ Lâm Hanh có chút do dự.

Lạc Thần đạm nhạt nói: "Nếu bọn họ từ thông đạo dưới thạch quan xuống đây, tất nhiên sẽ qua thông đạo dây xích, thông đạo lại có nước, giày vớ sẽ bị ướt, nếu như bọn họ lên bờ sẽ lưu lại vết nước, dễ bại lộ hành tung."

Vũ Lâm Hanh khoát khoát tay nói: "Nói như vậy không sai, nhưng nếu nói là đường có nước, trên bờ dĩ nhiên sẽ không sẽ ướt, như vậy người mù cũng biết bọn họ đi thủy lộ."

Lạc Thần nói: "Cho nên nếu có đủ thời gian, tớ sẽ lựa chọn trước tiên lên bờ, dọc theo địa đạo đi một lúc, sau đó cởi hết giày và tất, lau khô rồi đi trở lại thủy lộ. Hoặc là trực tiếp cởi giày, sau khi lau khô vết nước, đi chân trần dọc theo địa đạo, cả hai cách này đều nhiễu loạn đối phương. Chỉ là bọn họ không có đủ thời gian, làm như vậy rất mạo hiểm, cho nên sẽ lựa chọn thủy lộ."

Vũ Lâm Hanh lúc này mới gật đầu.

"Chờ một chút.... tớ ngửi thấy nước có mùi hương." Sư Thanh Y thấp giọng nói, thần sắc bắt đầu trở nên cổ quái.

Đang nói chuyện, nàng lấy ra đao quân dụng, dọc theo dòng nước, bắt đầu đi sâu vào trong, thoạt nhìn giống như gặp đại địch, vô cùng khẩn trương.

"Có mùi hương?" Vũ Lâm Hanh nhíu mày.

Sư Thanh Y bước nhanh, vừa đi vừa nói chuyện: "Đúng vậy, trong nước có một cổ hương khí rất đạm nhạt, càng đi sâu vào trong dường như càng đậm, tớ không biết các người có thể ngửi thấy hay không."

"Tớ không cảm thấy." Vũ Lâm Hanh nói.

Lạc Thần nói: "Là mùi hương trong thủy đạo đêm qua sao?"

"Chính là mùi hương đó." Sư Thanh Y khẳng định: "Thật lâu trước đây em đã ngửi qua, thực sự đã ngửi qua, nhưng cụ thể chi tiết em không nhớ được."

Mùi hương này thực sự có hơi giống hương thơm trên người nữ nhân, nhàn nhạt, mang theo một loại mị hoặc nói không nên lời.

Lạc Thần biết Sư Thanh Y từ trước đến nay khứu giác tinh nhạy, nếu như Sư Thanh Y rất lưu ý mùi hương này, vậy trong đó nhất định có vấn đề rất lớn, vì vậy nàng liền lãnh tĩnh ra hiệu, ý bảo nhóm người đi nhanh hơn.

Thiên Thiên ở phía sau khẽ ngửi, bức chân thoáng dừng lại.

Đôi mắt u lam của nàng rũ xuống, đứng yên chốc lát sau đó mới đi theo.

Trong nước tỏa ra hương khí kỳ lạ, nồng đậm mà đạm nhạt, mờ ảo như bụi phấn.

Dần dần, Sư Thanh Y ở phía trước bắt đầu cảm thấy tâm thần bất an, trong đầu hỗn độn, giống như rơi vào thế giới trong kín vạn hoa.

Trắng, đen, vàng, đỏ, nhiều màu sắc hỗn tạp một chỗ, vững vàng trói buộc nàng.

— Từ nay........

Bước chân chao đảo, một mực đi về phía trước, trong lúc hoảng loạn Sư Thanh Y nghe thấy một giọng nói vô cùng mềm nhẹ của nữ nhân dán tại bên tai nàng bắt đầu nỉ non.

— Từ nay về sau .....

Từ nay về sau...... Cái gì?

Sư Thanh Y đột nhiên cảm thấy bản thân căn bản không phải đang đi trong nước mà là đạp trên đám mây.

Nàng nỗ lực nhận biết nữ nhân đang nói chuyện trong đầu, giọng nói của nữ nhân kia lại phiêu đãng như sương mù, thoáng qua rồi sẽ tan đi, Sư Thanh Y cắn răng kiên trì, cuối cùng bắt được một câu nói nhỏ vụn.

— Từ nay về sau, em chính là chị.

Cảm giác có người nào đó đang cắt cổ tay nàng, loại cảm giác thống khổ cùng cùng máu chảy ra mang theo hư huyễn, hỗn hợp cùng một chỗ, khổ sở đến khiến nàng muốn nôn.

Giọng nói quen thuộc cùng sự thống khổ này trong cổ lâu nàng đã trãi qua một lần, nàng thực sự không muốn lặp lại lần nữa.

Nhưng đối phương thế nào lại có khả năng dễ dàng buông tha cho nàng như vậy.

Vì vậy rất nhanh, cổ tay mềm mại của người đó áp đến, dùng sức đè ép trên vết cắt ở cổ tay nàng, gắt gao đè ép.

Máu chảy ra từ vết thương dọc theo da thịt trắng nõn của nàng phân tán, chảy thành dòng thấm vào huyết mạch, cơ thịt đỏ tươi, thoạt nhìn dữ tợn không gì sánh được.

— Chị chính là em.

Sư Thanh Y cảm thấy bản thân đã nôn ra.

"Cút ra xa một chút!" Nàng chịu không nổi nữa, lớn tiếng quát lên, quát đến giọng nói cũng khàn đi, đồng thời vun cổ tay máu chảy không ngừng sang bên cạnh.

"Thanh Y, Thanh Y." Có người vững vàng ôm lấy nàng, giọng nói cấp thiết bên tai nàng lặp lại.

"Sư Sư! Sư Sư cậu tỉnh lại, tỉnh!" Lại có người vỗ mặt nàng.

Trước đó Sư Thanh Y còn giống như một người chết, hiện tại đột nhiên từ trên giường bệnh bật dậy, mở mắt ra.

"Thanh Y." Vẻ hoảng hốt của nữ nhân trước mặt rốt cục dịu xuống, lòng bàn tay lạnh lẽo nhẵn nhụi ở trên mặt Sư Thanh Y vuốt ve an ủi.

Yếu hầu Sư Thanh Y nghẹn lại, nói không nên lời, nàng chỉ nhìn Lạc Thần, trầm thấp thở dốc, mồ hôi lạnh sớm đã thấm ướt quần áo trên người.

Một lát sau, cánh môi nàng vô thứ hé mở rồi lại mím chặt.

Nhìn quanh bốn phía một chút, nàng cũng không biết bản thân đã dọc theo thủy lộ đi đến nơi nào, chỉ có thể nhìn thấy vách đá hai bên ẩm ướt, trung tâm là dòng nước, hai bên có bờ đá như hai con đê.

Xa xa trên bờ có thứ gì đó xếp thành hàng ngay ngắn, rất giống quan tài, chỉ là phạm vi chiếu sáng của đèn pin hữu hạn, nên cũng không thấy quá rõ.

Mà chính nàng cũng đang tựa vào một tảng đá hắc sắc nghỉ ngơi, có một vòng người đang vây quanh.

"Em...... Em làm sao vậy?" Nghỉ ngơi một lát, ổn định trở lại, Sư Thanh Y rốt cục hít sâu một hơi thấp thỏm hỏi Lạc Thần.

Hương khí trong nước đã tán đi, biến mất không dấu vết.

Lạc Thần ngưng mắt nhìn nàng, cũng không trả lời, tựa hồ không biết nên mở miệng thế nào.

"Nếu bọn tớ có thể biết cậu bị làm sao thì tốt quá rồi." Vũ Lâm Hanh nhớ lại một chút tình cảnh quỷ dị vừa rồi, thấp giọng nói: "Cậu ở phía trước dẫn đường, đi rất nhanh, bọn tớ thiếu chút nữa theo không kịp, cậu biết không? Kết quả đi đến chỗ này, cậu đột nhiên lớn tiếng quát cái gì mà "cút ra xa một chút", cậu biết phía sau cậu lúc đó là ai không, chính là chị họ cậu! Cậu cư nhiên quát nàng cút xa một chút, tớ thấy cậu chắc là trúng tà rồi."

"Em..... Em....." Sư Thanh Y vừa nghe, sắc mặt nhất thời tái nhợt, cuống quít cầm lấy cổ tay Lạc Thần nói: "Em không phải....."

"Không sao." Lạc Thần thả nhẹ giọng nói, ôn nhu hỏi nàng: "Lúc đó, em đã nhìn thấy gì?"

"Em xuất hiện ảo giác, em cảm thấy có người cắt cổ tay em." Mồ hôi sau gáy Sư Thanh Y tuôn ra, vô thức nắm lấy cổ tay trái của mình, quỷ liên đỏ đến yêu dã.

Lạc Thần nói: "Người nào? Có thể thấy rõ là ai sao?"

Sư Thanh Y lắc đầu: "Chỉ biết là một nữ nhân."

Nàng nói xong, tay vô thức sờ phía sau, cảm giác tảng đá phía sau dường như mọc ra một cánh tay, tay nàng sờ qua vừa vặn có thể chuẩn xác chạm vào cánh tay kia.

Nhất là xúc giác khi chạm vào, trên đó hình như đầy vảy rắn.

~o0o~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net