Chương 213 - Dũng khí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Thần mang theo hòm thuốc lẫn nữa trở lại mộ thất bên kia, nữ nhân mang mặt nạ vẫn dựa vào tường như trước đó.

Nữ nhân bị điểm huyệt không thể cử động, bất quá ngực kịch liệt phập phồng, tâm tình rõ ràng vẫn rất kích động.

Lạc Thần đi đến trước mặt nàng ngồi xổm xuống, mở hòm thuốc, chuẩn bị một lúc, sau đó bắt đầu thay nữ nhân kia băng bó vết thương trên vai.

Nữ nhân kia không thể động, đôi mắt dưới mặt nạ căm hận nhìn chằm chằm Lạc Thần, dường như hận không thể lập tức uống máu ăn thịt nàng.

Lạc Thần vẻ mặt nhạt nhẽo, không để trong lòng, chuyên tâm băng bó vết thương.

Băng bó xong, rõ ràng chỉ là một quá trình rất đơn giản nhưng nàng mệt mỏi ra rất nhiều mồ hôi lạnh. Nàng nâng lưng bàn tay nhẹ nhàng lau đi, sau đó cúi đầu chỉnh lý hòm thuốc, đối với ánh mắt oán hận của nữ nhân làm như không thấy.

"Tôi biết cô hận tôi không thể lập tức chết đi." Thu thập được một nửa, đôi mắt sâu thẳm của Lạc Thần rốt cục khẽ trượt, nhìn nữ nhân kia.

Nữ nhân kia đôi mắt trợn to, đôi mắt của nàng cùng Lạc Thần căn bản là một khuôn mẫu khắc ra, nhưng thần thái bên trong hoàn toàn không giống, nàng hiện tại mắt trợn tròn mà trừng Lạc Thần, giống như trong mắt là một con quỷ.

Lạc Thần che ngực, đạm nhạt nói: "Nếu tôi chết là tâm nguyện của cô, vậy thì cô không cần chờ lâu nữa."

Nhẫn thần của nữ nhân cứng nhắc xoay chuyển, có chút không giải thích được.

Giọng nói của Lạc Thần rất nhẹ, suy yếu nói: "Lúc xuống nơi này, nhìn thấy những thi thể chết dưới kiếm của cô trãi dọc hành lang, lúc đó tôi cảm thấy rất khó chịu, rất sợ hãi."

Nàng như có như không mà nở nụ cười: "Tôi sợ hãi, cô sẽ vui vẻ sao?"

Ánh mắt nữ nhân dữ tợn lại điên cuồng, nghe được nàng nói sợ, tựa hồ thực sự có chút vui vẻ, dường như chỉ cần Lạc Thần thống khổ, nàng liền vui sướng.

Lạc Thần đột nhiên nói: "Sợ rằng cô không biết, tôi sống thật lâu thật lâu, so với cô lâu hơn rất nhiều, trước đây cho đến bây giờ tôi chưa thực sự giết qua người nào cả."

Nàng thực sự sống rất lâu, vô số triều đại cùng biến động lịch sử đều trải qua, những triều đại này có ai khai sáng mà không nhiễm qua máu, nhưng nàng vẫn kiên trì một chấp niệm có vẻ buồn cười.

Từ trước đến nay vẫn kiên trì giữ lấy.

Đây là đóa hoa trắng noãn mềm mại, chỉ mong trên đời không có gì hắc ám làm nhiễm bẩn nó.

Nữ nhân là người câm, không thể nói chuyện, cho nên toàn bộ quá trình đều là Lạc Thần nhẹ giọng nói, nàng hướng nữ nhân kia nói chuyện, giống như tự thoại cùng tấm gương.

"Tôi chưa từng giết người." Lạc Thần nhìn lòng bàn tay mình, tâm tình chung quy có một tia phập phồng: "Tất cả của cô, dáng vẻ, năng lực, tu vi, toàn bộ đều khởi nguồn từ tôi, cô giết những người đó, cũng giống như bọn họ chết trong tay tôi. Tôi không thích loại cảm giác này, rất sợ loại cảm giác này."

Lạc Thần nói đến đây, giống như tự giễu mà cong khóe môi, thoải mái nói: "Bất quá việc cho đến nước này, đều đã là qua rồi, thời gian hữu hạn, tôi còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm. Hiện nay, tôi giữ lại tính mạng của cô, đối với cô chỉ có một yêu cầu."

Ánh mắt nữ nhân như móc sắt, hung hăng nhìn nàng.

"Đừng làm hại Thanh Y của tôi." Lạc Thần nhẹ giọng nói: "Cũng đừng để Vu Mị làm hại nàng."

Thần sắc của nữ nhân lúc này ngây ngẩn.

Lạc Thần đứng lên, bước chân phù phiếm bước hai bước, ánh mắt buông xuống, mắt cũng không chớp chăm chú nhìn nữ nhân trên mặt đất: "Cô sẽ làm được, đúng không?"

Đôi mắt của nàng nhìn qua giống như đêm tối thở than, mỹ lệ đến không ai có thể thay thế hay sánh ngang.

Ánh mắt của nữ nhân lại trở nên âm trầm, đố kị, không cam lòng, khuôn mặt xấu xí được che khuất, vì vậy tất cả căm hận đều viết trong ánh mắt nàng.

Lạc Thần không để ý nàng, bóng lưng thê lãnh, nhấc hòm thuốc xoay người hướng cửa mộ thất đi ra.

Lúc ra đến cửa, nàng đột nhiên đưa tay chống trên vách tường, nhưng sợ bên kia Sư Thanh Y thị lực tốt sẽ nhìn thấy nàng, nên lập tức lui lại mấy bước, tựa vào một góc tường trầm thấp thở dốc.

Nữ nhân ngồi trong góc, nhìn bóng lưng đơn bạc của nàng, ánh mắt lại vòng vo xoay chuyển, tựa hồ nghĩ đến gì đó.

— Nếu tôi chết là tâm nguyện của cô, vậy thì cô không cần phải chờ lâu nữa.

Lạc Thần đi ra ngoài.

Sau khi mở cửa mộ thất, nàng nhìn thấy Sư Thanh Y đang ở bên cạnh Nguyệt Đồng ngẩng đầu nhìn nàng, mơ mơ hồ hồ thấy không rõ lắm biểu tình.

Sau đó Sư Thanh Y đứng lên, đi đến trước mặt nàng.

"Để em." Tay phải của Sư Thanh Y đón lấy hòm thuốc trong tay Lạc Thần, thanh âm ôn nhuyễn.

Lạc Thần đứng bất động, nới lỏng tay để nàng đón lấy hòm thuốc, chăm chú nhìn Sư Thanh Y.

Trong một khoảng thời gian ngắn, Sư Thanh Y dường như thoát thai hoán cốt, thay đổi thành một người khác. Còn nhớ không lâu trước đó nàng vẫn thất kinh, ngay cả nói năng cũng lộn xộn, hiện tại nàng lại khôi phục dáng vẻ nhu hòa tĩnh lặng như xưa, biểu tình vô cùng bình tĩnh, trong ánh mắt thậm chí có thêm một tia kiên định.

"Trên mặt em có gì sao?" Sư Thanh Y nghiêng đầu, cười khẽ.

Nàng hỏi rất tự nhiên, điều này ngược lại khiến Lạc Thần khó hiểu.

Lạc Thần chỉ đành lắc đầu.

Hai người trở lại chỗ Nguyệt Đồng, Sư Thanh Y cầm theo hòm thuốc, tay phải đỡ Lạc Thần ngồi xuống. Trong lúc đó, Lạc Thần mắt vẫn không chớp mà nhìn nàng.

Sư Thanh Y lấy khăn tay ra, tinh tế lau mồ hôi lạnh trên trán đến bên tai cho Lạc Thần, tóc sau gáy cơ bản đều bị thấm ướt, dán trên da thịt.

"Chị ra rất nhiều mồ hôi." Sư Thanh Y đè nén tâm tình, giả vờ dùng ngữ khí giống như bình thường nói chuyện phím: "Lúc chị ngủ, mồ hôi càng nhiều."

"Ân." Lạc Thần chỉ là nhẹ giọng đáp lời.

"Có phải chị cảm thấy em không giống trước đó, muốn hỏi em hiện tại rốt cục đang suy nghĩ gì?"

Lạc Thần không nói.

"Em đã hiểu thấu rồi." Sư Thanh Y thả nhẹ giọng nói, trong đôi mắt hổ phách quang ảnh càng ôn nhu như đầm nước, lay động giống như ngọc trai rơi trong đầm.

Sư Thanh Y bình tĩnh nói: "Vừa rồi em thực sự rất sợ hãi, em đã cho rằng em thấy quỷ, không, so với quỷ còn đáng sợ hơn gắp trăm lần. Dáng vẻ của nữ nhân kia làm em vô cùng sợ hãi, trước đó lúc nhảy xuống thác nước em cũng không sợ, cảm thấy cảm thấy em nhất định sẽ sống sót, em sẽ gặp lại chị. Nhưng vừa rồi trong mộ thất, em thực sự sợ hãi vô cùng, khuôn mặt của nàng cư nhiên, cư nhiên.....loại cảm giác đó em không cách nào hình dung cho chị biết, em chỉ có thể thừa nhận, sau đó một đoạn thời gian em cũng không cách nào quên được."

Lạc Thần không nói chuyện, khẽ thở dài, biểu thị nàng hiểu được.

Sư Thanh Y nhìn khuôn mặt Lạc Thần, dừng một chút mới nói tiếp: "Nhưng, đó thật ra cũng không tính là cái gì. Nữ nhân kia nàng là một người khác, nàng không phải là chị, có thể là kết quả của một cái gì đó, em nghĩ chị hẳn là hiểu được ý em, đúng không?"

Ánh mắt của Lạc Thần buông xuống.

"Nàng là người khác, có lẽ là một kết quả, nói chung như thế nào cũng được, em hiện tại có thể sắp xếp việc này cùng với những đầu mối trước kia, xem nàng như một đầu mối. Mà nàng sẽ dùng diện mạo này xuất hiện, dĩ nhiên có liên hệ rất lớn đến những việc em đã gặp phải trước đây, Thiên Thiên cũng có phần, còn có Tiêu gia, nhà của em, phương diện này dính dáng thực sự rất nhiều. Bất quá đừng lo lắng, em có thể từ từ lý giải, vài thứ kia đều có thể từng bước một chậm rãi xử lý, cuối cùng cũng sẽ có đáp án. Đối với em mà nói, hiện nay chỉ có một việc, không thể chờ được —"

"Đó chính là chị." Sư Thanh Y nhẹ giọng nói.

Một đường sương mù trùng trùng, nghiêng ngã không phương hướng, ngay vừa rồi, nàng đã tìm được rồi mục tiêu cả đời nàng truy cầu, nàng cũng sẽ không giống như một con nai lạc đường, do dự, hoang mang, thậm chí lo sợ bất an.

Nàng hiện tại tràn ngập dũng khí.

Không sợ hãi, lại kiên định.

Lạc Thần nghe vậy, ngón tay đặt trên đùi cũng run rẩy, vẻ mặt phức tạp.

"Chị là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của em." Moi tâm moi phế như vậy, da mặt Sư Thanh Y lại mỏng, khuôn mặt trắng nõn phiếm lên một mạt hồng nhuận: " Chị..... Chị nghìn vạn lần đừng ghét bỏ em buồn nôn, chị biết ý tứ của em là tốt rồi."

Khóe môi Lạc Thần khẽ cong, cười đến ôn nhu: "Hiểu được."

"Em nghĩ vĩnh viễn cùng chị một chỗ, cũng mong muốn chị bình an hỉ lạc, nhưng từ tình cảnh hiện tại cho thấy, rõ ràng là rất khó thực hiện, sau này chỉ sợ càng nhiều phiền phức hơn. Tuy rằng em bây giờ vẫn chưa hoàn toàn nắm được manh mối, bất quá em biết có rất nhiều ánh mắt đang ngầm theo dõi chúng ta, bày mưu tính kế sau lưng chúng ta, tỷ như mộ táng này ở nhà em, có vài thứ thậm chí đã là âm mưu của rất nhiều năm trước. Con đường phía trước thâm sâu khó lường, cho dù chúng ta buông tay, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta, cho nên còn phải tiếp tục đi, thế nào đều phải cắn răng đi tiếp, đến khi tất cả kết thúc, sẽ bình yên. Nhưng không sao cả, em không sợ, những điều đó không quan trọng, em chỉ muốn cùng chị một chỗ, chị mới là quan trọng nhất, hiện tại em làm tất cả cũng chỉ vì muốn một ngày kia có thể cùng chị bình thản mà sống, không chút lo lắng."

Đại khái là cảm thấy bản thân càng nói càng nhiều, đột nhiên giống như cái máy hát, Lạc Thần trên cơ bản lại không nói chuyện mà chỉ mỉm cười, khiến khuôn mặt Sư Thanh Y càng thêm nóng, vì vậy nàng nhanh chóng tóm lược lại: "Em nói nhiều như vậy, kỳ thực rất đơn giản, chính là muốn cho chị thoải mái một chút, không nên xem em là gánh nặng của chị, cũng không nên vì có chút chuyện tạm thời không thể nói cho em biết mà tự trách cùng khổ sở. Em có thể hiểu được, em cũng có thể tự mình đi phân tích tìm hiểu, chờ khi nào chị chuẩn bị tốt thì nói cho em biết, bất quá cũng phải chờ lúc thân thể chị tốt hơn."

Nghe được "thân thể tốt hơn" Bốn chữ này, Lạc Thần ngước mắt lên, rốt cục hiểu rõ ý tứ của Sư Thanh Y.

Thảo nào Sư Thanh Y lại nói có một việc chờ không được, đó chính là nàng.

Làm khó nàng nói nhiều như vậy, kỳ thực đều là đang an ủi nàng, để nàng giảm bớt phiền não, không nên có bất luận gánh nặng gì.

"Chị sinh bệnh rất nghiêm trọng, em không biết chị bị bệnh gì, nhưng bệnh này có lẽ rất lâu trước đây đã bắt đầu. Chị không cần che giấu, cũng không cần hao tâm tốn sức nói nhiều lời, em lúc này chỉ muốn chiếu cố chị thật tốt."

"Em sao lại thích vòng vo như vậy." Lạc Thần cười khẽ, suy yếu mang theo vài phần bất đắc dĩ cùng cưng chiều: "Chị sớm nói qua chị thích nữ nhân trực tiếp."

"Được, em đây trực tiếp với chị." Sư Thanh Y vươn ba ngón tay, dùng ngữ khí không có nửa điểm thương lượng lập giao ước: "Ba việc, việc thứ nhất, chị trước hết ngủ một giấc nghỉ ngơi dưỡng sức, trước đó chị nói ngủ hai giờ, nhưng bị em náo loạn không ngủ đủ, bây giờ ngủ tiếp, không cần nhìn em, phải ngủ. Chuyện thứ hai, nghỉ ngơi xong, để Nguyệt Đồng mang chúng ta đi tìm Vũ Lâm Hanh các nàng. Chuyện thứ ba, chúng ta phải tìm được Âm Ca, Nguyệt Đồng khứu giác đặc biệt tinh nhạy, em tin tưởng việc này không thành vấn đề, lúc này mọi người hẳn là đã tập hợp rồi. Chờ mọi người an toàn tập hợp lại, chúng ta liền rời khỏi đây, đến bên ngoài, em cùng chị đi bệnh viện."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net