Chương 224

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe loại động tĩnh này, tựa hồ chỉ có một người đang bò.

Đó là ai?

Sư Thanh Y đầy bụng hồ nghi, vẫn đang tiếp tục lắng nghe.

Ánh mắt Lạc Thần buông xuống, thần sắc mơ hồ có phần bất đắc dĩ, liếc mắt nhìn bé trai nằm trong vũng máu: "Nơi này ngoại trừ miệng rắn, hình như cũng không còn thông đạo nào khác, có thể đoán được hắn chính là từ trong miệng rắn mà bò ra, trước đó vẫn luôn quanh quẩn ở đây"

Sư Dạ Nhiên quỳ xuống, đưa tay chạm vào khuôn mặt xấu xí của bé trai, nhẹ nhàng vuốt đôi mắt trước khi chết vẫn trợn tròn của hắn.

Nàng đứng lên nói với người nhà họ Sư: "Chúng ta cũng vào trong miệng rắn thôi."

Đội ngũ nhà họ Sư rơi vào trạng thái trầm mặc, phần lớn bọn họ đối với Sư Dạ Nhiên là tuyệt đối phục tùng, nếu Sư Dạ Nhiên nói muốn vào, bọn họ trên cơ bản sẽ không dị nghị.

"Tôi biết các người đang suy nghĩ gì." Vẻ mặt của Sư Dạ Nhiên khôi phục lạnh lùng: "Thế nhưng hiện tại không phải lúc nghĩ những chuyện đó, thu hồi suy nghĩ đó lại, tôi cần chính là hành động của các người."

"Vâng." Người của nhà họ Sư đồng loạt hô lên.

Nói liền làm, người của nhà họ Sư dưới sự chỉ đạo của Sư Dạ Nhiên cùng Chúc Hòa Bình, bắt đầu lần lượt leo vào miệng rắn.

Miệng rắn vị trí ở giữa không trung, có độ cao nhất định, bất quá phía dưới leo lên có chút mất thời gian, nhưng đối với các nam nhân kỳ thực là một chuyện dễ dàng.

Sư Dạ Nhiên căn dặn: "Bên trong có người, chú ý hành động."

Động tác của các nam nhân nhẹ hơn.

Sư Thanh Y nhìn người nhà họ Sư một tiếp một trèo lên, lại nhắc nhở: "Đừng quên vừa rồi có người bắn lén, từ giờ trở đi, các người phải quan sát lẫn nhau."

Giọng nói của nàng rất trầm thấp: "Mặt khác, tôi muốn nói cho người đã nổ súng nghe. Không biết anh là ai, nhưng tôi khuyên anh không nên hành động thiếu suy nghĩ, hiện tại tất cả mọi người đều kiềm chế lẫn nhau, mỗi người đều sẽ trở thành giám sát, tốt nhất anh nên ngoan ngoãn một chút cho tôi."

Tình huống đặc biệt, muốn lập tức bắt được tên nổ súng rõ ràng là không có khả năng, Sư Thanh Y chỉ có thể thông qua phương thức này để cảnh cáo thậm chí đe dọa, đổi lấy một đoạn thời gian yên bình cho đội ngũ.

Sau khi người của nhà họ Sư tiến vào, tiếp theo là thuộc hạ của Vũ Lâm Hanh, thi thể của bé trai không cách nào mang đi, chỉ có thể nằm lại chỗ này, chờ ngày phân hủy, cùng mộ táng hợp thành một thể.

Sư Thanh Y, Lạc Thần cùng Vũ Lâm Hanh, Thiên Thiên đi ở sau cùng, đề phòng có biến, Tiêu Dĩ Nhu cùng nữ nhân mặt quỷ bị chen ở giữa, trước sau đều có người giám sát.

Mà Chúc Cẩm Vân vốn muốn theo Sư Dạ Nhiên cùng Sư Khinh Hàn các nàng, sau đó lại do dự, cuối cùng vẫn lựa chọn theo bên cạnh Sư Thanh Y.

Trong miệng rắn là một thông đạo trải thẳng dọc theo thân rắn, mùi ở nơi này giống như rỉ sắt ngâm trong nước chua, không cần nói cũng biết có bao nhiêu khó ngửi.

Bò được một lúc, thì nhìn thấy một thông đạo khác cắt ngang, hình thành ngã tư đường.

Sư Thanh Y nhìn một chút, suy đoán trước đó bên trong có người đang bò, người đó không có khả năng là vào từ miệng rắn ngoài kia, dù sao phía dưới miệng rắn lúc đó có nhiều người như vậy, nếu như hắn ở nơi đó, đã sớm bị phát hiện.

Vậy người bò trong thông đạo kia, cũng chỉ có thể từ thông đạo này mà đến.

Thông đạo cắt ngang cụ thể dẫn đi đâu, Sư Thanh Y không cách nào biết được, bọn họ hiện tại theo Quỷ Lang thẳng hướng thông đạo đi tới, những lúc này cách tốt nhất chính là dựa vào khứu giác động vật, những cách khác không hữu dụng.

Lạc Thần bò một lúc, đột nhiên quay đầu lại liếc mắt nhìn Vũ Lâm Hanh ở phía sau.

Sư Thanh Y cảm giác được ánh mắt của Lạc Thần, cũng quay đầu lại.

Tay chân Vũ Lâm Hanh đều đang run, đầu cúi thấp, tóc dài che khuất khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy nửa mặt bên trái tái nhợt.

"Vũ tiểu thư, cô lạnh sao?" Chúc Cẩm Vân ở bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi một câu.

"......Có một chút." Vũ Lâm Hanh không ngẩng đầu.

Sư Thanh Y nhíu mày, từ lúc vào miệng rắn đã bắt đầu, biểu hiện của Vũ Lâm Hanh có gì đó khác thường.

"Meo." Nguyệt Đồng dò đường ở phía trước quay trở lại.

Thân thể Vũ Lâm Hanh run rẩy càng lợi hại.

Thân thể tròn vo của Nguyệt Đồng cọ cọ vào cánh tay đang chống trên mặt đất của Sư Thanh Y, liên tiếp cọ vài lần, Sư Thanh Y cẩn thận phân tích ý tứ của nó, biết có thể là nó đã phát hiện mùi hương quen thuộc.

Người đầu tiên Sư Thanh Y nghĩ đến chính là Âm Ca.

Lúc ở nhà, Âm Ca cùng Nguyệt Đồng quan hệ cũng tương đối hòa hợp, Âm Ca bình thường còn cho Nguyệt Đồng ăn, Nguyệt Đồng đối với mùi hương của nàng dĩ nhiên sẽ nhớ.

Người trước đó bò qua chỗ này là Âm Ca sao?

Sư Thanh Y không thể xác định, nhưng lại bởi vì suy đoán này mà trở nên kích động, vội vàng cùng Lạc Thần trao đổi ánh mắt.

Lạc Thần gật đầu.

"Vũ tiểu thư?" Giọng nói của Chúc Cẩm Vân lại từ phía sau truyền đến, tựa hồ rất khẩn trương: "Cô làm sao vậy?"

Sư Thanh Y cùng Lạc Thần, Thiên Thiên nhất tề dừng lại, quay đầu nhìn.

"Meo?" Nguyệt Đồng cũng đột nhiên nâng móng vuốt, nhìn lại.

Hai mắt màu lục của nó trong thông đạo chật hẹp lại tràn ngập mùi hương cổ quái lành lạnh sáng lên.

Vũ Lâm Hanh nhìn thấy ánh mắt của nó, thân thể đột nhiên run rẩy đến cực hạn, nàng rút súng lúc ra, mở chốt bảo hiểm.

Họng súng sáng lên giữa không trung, nhắm ngay thân thể tròn vo của Nguyệt Đồng.

Sư Thanh Y: "!!!."

"Cút đi!" Vũ Lâm Hanh quỳ một gối xuống, duy trì tư thế xạ kích, đôi mắt đỏ lên, ngón tay thiếu chút nữa sẽ lại kéo cò.

Nghe được Vũ Lâm Hanh trầm thấp quát lên, đội ngũ phía trước rõ ràng đã bị ảnh hưởng, nhất là người của Vũ gia, lập tức dừng lại.

Sư Thanh Y vội vàng quát lớn: "Phong Sanh, Tô Diệc, hai người các anh đến đây! Những người khác tiếp tục đi!"

Lạc Thần điều chỉnh thân mình, tiến gần Vũ Lâm Hanh, chắn trước họng súng của Vũ Lâm Hanh.

"Giết mày! Giết mày!" Bởi vì Lạc Thần che khuất, Vũ Lâm Hanh không cách nào nhắm vào Nguyệt Đồng, chỉ có thể giương súng đưa qua đưa lại.

Sư Thanh Y thấy tình thế không ổn, lập tức đuổi Nguyệt Đồng ra phía trước, Nguyệt Đồng phi thường thông minh, biết bản thân không thể ở lại chỗ này, nhanh chóng hướng phía trước chạy đi, nhảy vào trong nhóm người rồi biến mất.

Lạc Thần đưa tay bắt lấy cổ tay Vũ Lâm Hanh, đem họng súng của nàng hướng lên, cũng không nói gì, đôi mắt đen kịt chỉ lẳng lặng nhìn nàng.

Tâm tình Vũ Lâm Hanh vẫn trong trạng thái bất ổn, cổ tay lại mềm xuống, súng cũng cầm không nổi, Lạc Thần thừa cơ đoạt lấy súng của nàng, ném sang chỗ Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y chặn lại súng của Vũ Lâm Hanh, thu vào người.

"Chạy mau..... Chạy mau......" Vũ Lâm Hanh nắm chặt cánh tay Lạc Thần, bắt đầu nỉ non.

Ánh mắt của nàng gần như tan rã, lúc nói lời này, kỳ thực cũng không nhìn Lạc Thần, trong mắt nổi lên quang ảnh của thông đạo hoặc sáng hoặc tối.

Lạc Thần quan sát chốc lát, đột nhiên nâng tay nhẹ nhàng che mắt của nàng lại.

Không biết vì sao, Vũ Lâm Hanh không nhìn thấy, tâm tình dần dần có chút hòa hoãn, chỉ là vai hơn run, thoạt nhìn dường như muốn khóc.

Phong Sanh cùng Tô Diệc vừa bò đến, nhìn thấy cảnh tượng này, dĩ nhiên rất sợ hãi, đang muốn tiến lên, Sư Thanh Y biết Vũ Lâm Hanh rất vất vả mới ổn định một chút, lúc này không nên quấy rối, tránh làm mọi việc thêm phức tạp, vì vậy ra hiệu Tô Diệc cùng Phong Sanh ở tại chỗ đợi.

Phong Sanh cùng Tô Diệc đành phải nhẫn nại, ở tại chỗ nhìn.

Chúc Cẩm Vân nhẹ giọng thì thầm cùng Sư Thanh Y: "Tôi nhớ trước đây em cùng tôi đề cập qua Vũ tiểu thư có chứng sợ mèo, trước đây nàng từng có phản ứng cường liệt loại này sao?"

Sư Thanh Y lắc đầu, sắc mặt tái nhợt: "Không có. Trước đây nàng quả thật rất sợ mèo, rất sợ Nguyệt Đồng, nhưng tuyệt đối sẽ không phải loại sợ hãi này, nàng tuy rằng sợ hãi, nhưng miễn cưỡng một chút vẫn có thể cùng Nguyệt Đồng ở cùng một không gian. Vừa rồi lại không giống bình thường, nếu như không phải Lạc Thần che chắn, có thể nàng sẽ thực sự bắn chết Nguyệt Đồng."

Lạc Thần tiếp tục che mắt Vũ Lâm Hanh, ngoảnh đầu nhìn lại.

Sư Thanh Y thấy ánh mắt của Lạc Thần, lại nhìn động tác của nàng, đã biết là ý gì, liền nói với Chúc Cẩm Vân: "Là vấn đề hoàn cảnh sao?"

Chúc Cẩm Vân suy nghĩ một chút, gật đầu, sau đó bò về phía Vũ Lâm Hanh cùng Lạc Thần.

"Vũ tiểu thư trước đây đã đến nơi này sao?" Giọng nói của Chúc Cẩm Vân thả nhẹ, nhẹ nhàng hỏi.

Vũ Lâm Hanh hô hấp gấp gáp, vai run rẩy, nắm lấy cánh tay Lạc Thần không buông.

"Tôi nghĩ cô hẳn là chưa từng đến qua, mà là đi qua một thông đạo tương tự? Ở nơi đó, cô gặp chuyện gì đó cho cô cảm giác vô cùng không tốt."

Chúc Cẩm Vân dẫn dắt tâm lý khiến sắc mặt Vũ Lâm Hanh từ trắng dần dần chuyển xanh.

Giọng nói của Chúc Cẩm Vân ôn hòa mà tiếp tục: "Vũ tiểu thư không cần cảm thấy áp lực, rất nhiều thứ nếu như không thể giải tỏa, trong lòng chồng chất vấn đề sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, tôi nghĩ cô cũng nên hiểu được. Nếu như cô ngày thường bắt đầu có chứng mất ngủ, bình thường cần dùng thuốc an thần mới có thể đi vào giấc ngủ, vậy có nghĩa là —"

Vũ Lâm Hanh run rẩy hơn nữa.

Một lúc lâu, nàng ngẩng đầu, giọng nói rét run: "Cô là một bác sĩ tâm lý, đã xem tôi là bệnh nhân mà đối đãi sao? Tôi không phải bệnh nhân của cô."

Chúc Cẩm Vân tính tình tốt nói: "Không phải. Thế giới này, trong lòng mỗi người đều có một hạt giống, đó chính là bí mật. Theo thời gian trôi qua, hạt giống sẽ nảy mầm, mọc từ dưới đất lên, không ngừng sinh trưởng, khi nó um tùm trong lòng đã không cách nào dung nạp được nữa, người sẽ cảm thấy vô tận áp lực cùng khổ sở . Lúc này, cần cắt tỉa cành lá, bản thân tự mình cắt tỉa sẽ đau đớn, nếu như có thể, hãy để cho người khác đến giúp cô."

Vũ Lâm Hanh cuộn mình lại.

Chúc Cẩm Vân nhẹ nhàng cười nói: "Cô cần không phải một bác sĩ tâm lý, mà là bạn bè, nếu cô cảm thấy thích hợp, đừng ngại để các nàng đến giúp đỡ cô. Cô rất may mắn, bạn bè của cô đều rất quan tâm cô, cô có thể mở lòng giao bản thân mình cho các nàng."

Nàng dừng một chút, như đang thở dài: "Trên đời vẫn còn nhiều người không giống như vậy, chỉ có thể tự mình cắt tỉa cành lá của bí mật. Rất đau, chỉ có đến lúc thoát khỏi nó, mới có thể chân chính giải thoát."

Chúc Cẩm Vân đại khái là cảm thấy bản thân cần nói cũng đã nói, liền di chuyển vị trí, một mình bò đến phía trước, để lại không gian cho các nàng.

Lạc Thần buông bàn tay đang che hai mắt của Vũ Lâm Hanh xuống.

Vũ Lâm Hanh ngồi bất động, ánh mắt ngưng trệ.

Dưới loại tình huống này, Sư Thanh Y kỳ thực cũng không nên nói thêm gì, nàng cân nhắc một lúc nới ôn nhu trấn an nói: "Bất kể trước đây gặp phải chuyện gì, từ giờ trở đi, tớ sẽ không để Nguyệt Đồng đến gần cậu, yên tâm đi, cậu sẽ rất an toàn, đừng sợ."

Vũ Lâm Hanh ngẩng đầu lên, nhìn một chút Lạc Thần, lại nhìn một chút Sư Thanh Y, Thiên Thiên ở một bên không nói lời nào, cách đó không xa còn có Phong Sanh cùng Tô Diệc vẻ mặt lo lắng.

"Tớ không thể....." Cổ họng Vũ Lâm Hanh có chút nghẹn ngào: "Không thể......".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net