Chương 233 (Quyển 4: Cổ Thục Vân Nhai [Thượng])

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sư Thanh Y từ trên giường chậm rãi ngồi dậy.

Trong phòng bệnh rất tối, tràn ngập mùi thuốc khử trùng nồng đậm. Trong ảm đạm ý nghĩ đầu tiên của nàng chính là muốn đi mở điện thoại di động xem thời gian, nhưng lại chỉ chạm được một khoảng không.

Một lát sau rốt cục nàng mới trở nên thanh tỉnh, vặn sáng chiếc đèn bên giường, nương theo ánh sáng nhìn thấy đồng hồ đeo tay của mình vẫn êm đẹp nằm bên giường, liền vội vàng cầm lên xem, đã là năm giờ sáng.

Dĩ nhiên, đã là rạng sáng ngày thứ hai kể từ lúc ra khỏi Sư trạch.

Sư Thanh Y quay đầu nhìn, cách đó không xa người chăm sóc đang cuộn trong ổ chăn ấm, chỉ lộ ra cái gáy.

Sư Thanh Y hiện tại tuy rằng trạng thái tinh thần rất kém cỏi, như vẫn có thể nhận ra nữ nhân cùng phòng với nàng là Lý tỷ của nhà họ Sư, mỗi một lần vào bệnh viện đều là do Lý tỷ chăm sóc nàng.

Có lẽ là quá mệt mỏi, nên Sư Thanh Y vặn sáng ngọn đèn cũng không quấy nhiễu Lý tỷ tỉnh giấc.

Sư Thanh Y dựa vào đầu giường, đầu óc từng trận đau nhức kéo đến.

Trong phòng rõ ràng điều hòa mở rất ấm nhưng da thịt của nàng vẫn lạnh như băng, nổi lên một tầng da gà, cảm giác giống như vẫn còn ngâm trong hồ nước tăm tối, bơi mãi không ngừng nghỉ, thế nào cũng không bơi đến bờ.

Bóng tối vô tận tuyệt vọng, đây là ấn tượng cuối cùng còn lại trong đầu nàng.

Bên kia Lý tỷ trở mình một cái, lại tiếp tục ngủ.

Sư Thanh Y xoa nhẹ cánh tay của mình, để thân thể có thể ấm áp linh hoạt một chút, sau đó nàng xuống giường, khoác một chiếc áo dày rồi hướng đến phòng tắm.

Đánh răng xong, dùng nước ấm rửa mặt, Sư Thanh Y lại đặc biệt chỉnh lại tóc dài tán loạn, để khuôn mặt tái nhợt trong gương nhìn có chút tinh thần.

Chỉnh lý hoàn tất, Sư Thanh Y tắt đèn, đeo đồng hồ sau đó ra khỏi phòng bệnh.

Nàng mang dép lông mềm mại, lúc chạm đất yên lặng không một tiếng động. Thời gian này, bên ngoài hành lang không nhìn thấy người nào, quạnh quẽ kéo dài, Sư Thanh Y đầu óc choáng váng, ý thức mơ hồ, trong nháy mắt cảm thấy mình lại sản sinh ảo giác, cảm thấy hàng lang này rất giống đường xuống mộ, đi như thế nào cũng không đi hết.

Cũng may tại bàn y tá có hai người đang làm nhiệm vụ.

"Xin chào." Sư Thanh Y đến gần, nhẹ giọng nói.

"Xin chào, Sư tiểu thư." Y tá ngẩng đầu.

Đây vẫn là bệnh viện quen thuộc của Sư Dạ Nhiên trước nay, ngay cả vị trí phòng bệnh được sắp xếp cũng không thay đổi.

"Thức dậy thật sớm." Y tá lại nói: "Hôm nay cảm giác tốt hơn không, có cần tôi giúp đỡ gì không?"

Sư Thanh Y cười: "Khá hơn một chút, cảm ơn. Tôi muốn tra danh sách vài bệnh nhân nằm viện, làm phiền cô."

Y tá biết ý tứ của Sư Thanh Y, liền nói: "Tất cả những người được Chúc Hòa Bình tiên sinh đưa đến đều sắp xếp ở tầng này, cũng không có bất cứ bệnh nhân không thể an bài chung nào khác."

Nhiều nhân vật quan trọng của nhà họ Sư đều bị thương nặng, hơn nữa tất cả đều được đưa đến cấp cứu trong trạng thái hôn mê, tình trạng thương tích cũng rất kỳ quái, người sáng suốt vừa nhìn liền biết đã xảy ra chuyện kỳ quái, nhưng y tá này có vẻ rất bình tĩnh.

Nàng rất thông minh, biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình là tốt rồi.

Cái khác nhân viên y tế khác cũng hiểu rất rõ điểm này, ở đây vốn thuộc về nhà họ Sư, các phương diện an bài càng đơn giản hơn so với bên ngoài, rất nhiều việc, người trong bệnh viện tựa hồ sớm đã tập mãi thành thói quen.

Sư Thanh Y cùng y tá kia nói vài câu, biết được Sư Dạ Nhiên, Sư Khinh Hàn, Chúc Cẩm Vân, Duẫn Thanh, thậm chí Thiên Thiên cùng Âm Ca cũng đều ở cùng một tầng này, nàng tìm hiểu bệnh trạng một chút sau đó yên lặng ghi nhớ số phòng bệnh của từng người, lại thấp thỏm hỏi: "Xin hỏi Lạc Thần được an bài ở tại đâu?"

"Lạc tiểu thư đang ở phòng chăm sóc đặc biệt bên kia."

....Phòng chăm sóc đặc biệt.

Trong lòng Sư Thanh Y trầm xuống, nhưng vẻ mặt vẫn tận lực duy trì nhu hòa, giọng nói rất nhẹ: "Tình trạng của nàng bây giờ thế nào?"

Y tá lắc đầu nói: "Tình huống ở phòng chăm sóc đặc biệt bên kia tôi cũng không rõ, tốt nhất là đi hỏi chủ nhiệm Trầm phụ trách bên đó, bất quá hắn bây giờ còn chưa đến làm."

"Tôi hiểu được." Sư Thanh Y gật đầu: "Cảm ơn cô."

"Đừng khách sáo."

Sư Thanh Y cuộn chặt áo khoác, xoay người đi đến khu vực chăm sóc đặc biệt.

"Sư tiểu thư không quay về nghỉ ngơi sao? Giờ này vẫn còn sớm." Y tá tốt bụng gọi nàng.

"Không được, ngủ lâu rồi tôi muốn đi bộ một chút, thân thể cũng có thể..... thả lỏng một chút."

"Vậy Sư tiểu thư cẩn thận một chút."

"Được rồi."

Phòng chăm sóc đặc biệt gần phòng phẫu thuật, là một khu độc lập, bởi vì bên trong dành riêng cho bệnh nhân tình trạng nghiêm trọng, không ít người còn lâm vào nguy kịch, đối với vô khuẩn cùng máy móc hỗ trợ yêu cầu vô cùng cao.

Bên ngoài có cách trở, ngoại trừ nhân viên y tế chuyên trách, rất ít người ngoài có thể ra vào, nếu như muốn vào thăm bệnh, cũng phải qua trình tự nhất định, không được tùy tiện.

Sư Thanh Y biết rõ bản thân hiện tại không thể vào, nhưng trong lòng cực độ khát vọng có thể nhìn thấy Lạc Thần, cho dù liếc mắt nhìn một cái cũng tốt.

Nàng muốn biết tình huống hiện tại của Lạc Thần, trước đó thân thể Lạc Thần sớm đã đến cực hạn, những vẫn kiên trì chống đỡ, cuối cùng sau khi chém cự xà còn bị vượn sói cào thương bắp chân, nghĩ đến mảng máu tươi lan tỏa trong dòng nước đen kịt đó, Sư Thanh Y liền nhịn không được rùng mình một cái.

Nhưng nàng không còn cách nào, chỉ có thể tìm một băng ghế bên ngoài, yên lặng ngồi xuống.

Nếu không thể vào, ở bên ngoài dõi theo Lạc Thần cũng tốt.

Bên ngoài mở điều hòa so với trong phòng bệnh luôn lạnh hơn, thân thể Sư Thanh Y hơi cuộn lại, cảm thấy không thoải mái, suy nghĩ một chút lại đi trở về phòng bệnh cầm một tấm chăn mỏng ra.

Hai y tá thấy nàng trở lại, sau đó lại cầm theo chăn mỏng, đi tới đi lui mặc dù có chút kinh ngạc nhưng cũng không nói gì.

Sư Thanh Y bọc chăn chờ bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, có chăm rốt cục vẫn ấm áp hơn.

Nàng nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng thật ra lại muốn thử suy nghĩ rõ ràng nội tình một số chuyện đã xảy ra, nàng muốn thông thấu, nhưng lại phát giác đầu đau đến không chịu được, chỉ cần nghĩ một chút liền muốn nổ tung, vì vậy chỉ có thể thở ra một làn khí trắng, từ bỏ.

Tầng này thực sự rất lạnh, dần dần, không ngờ đã ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, trong mơ mơ màng màng nàng nghe được tiếng một nữ nhân kêu thảm.

Sư Thanh Y lập tức mở mắt ra, kinh sợ toát mồ hôi lạnh.

Đó không phải là nằm mơ, thật sự là có nữ nhân đang la thét thảm thiết, âm thanh rất cao, không giống như bị thương kêu lên, ngược lại giống như nhìn thấy thứ gì đáng sợ nên không thể ức chế hét lên một tiếng.

Tiếng thét kia cũng không phải phát ra từ tầng này, trong cùng có cầu thang, tiếng thét xuyên qua cầu thang mà truyền đến, Sư Thanh Y thính lực tốt đến đáng sợ lần này nghe thấy rất rõ.

Sư Thanh Y lập tức ôm chăn đứng lên.

Nàng nhìn lướt qua khu chăm sóc đặc biệt, có chút do dự, sau đó rất nhanh nàng nhìn thấy các bác sĩ cùng y tá chịu trách nhiệm ở tầng này đều đi ra, đi lại tuy rằng vội vã, giống như đã xảy ra chuyện lớn gì đó nhưng bước chân lại tận lực giảm nhẹ, rất sợ sẽ quấy nhiễu đến những bệnh nhân quan trọng ở tầng này.

Cửa phòng bệnh đóng chặt, bác sĩ y tá tất cả đều rời đi, thoáng cái cả tầng dường như trống rỗng.

Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, nhanh chóng gắn sức trở về phòng bệnh của mình, đánh thức Lý tỷ còn đang ngủ.

".... Tiểu thư, cần gì sao?" Lý tỷ vốn còn buồn ngủ, vừa nhìn thấy Sư Thanh Y lập tức từ trên giường ngồi dậy.

"Xuỵt." Sư Thanh Y nhẹ giọng nói: "Cho tôi mượn dùng điện thoại di động một chút."

"Được, được."

Điện thoại di động của nàng lúc xuống mộ đã bị hỏng, Sư Thanh Y nhận lấy điện thoại của Lý tỷ, lại căn dặn: "Lý tỷ, bây giờ cô nhanh chóng rời giường, tôi có chút việc."

Lý tỷ không rõ xảy ra chuyện gì, lại cũng không dám chậm trễ, liền vội vàng mặc áo vào, bên này Sư Thanh Y nhanh chóng gọi vào số điện thoại của Chúc Hòa Bình.

Điện thoại rất nhanh thì chuyển được, Sư Thanh Y nhanh chóng căn dặn vài câu, nhìn thấy Lý tỷ cũng đã xuống giường, liền vội vàng dẫn Lý tỷ ra ngoài.

"Cô đến khu vực chăm sóc đặc biệt trông chừng, mặt khác chú ý những phòng bệnh khác ở tầng này, vài phút nữa Chúc Hòa Bình sẽ dẫn người đến, có chuyện gì thì cứ nói với hắn." Sư Thanh Y nói: "Tôi xuống dưới trước, sẽ nhanh chóng trở lại."

"Tiểu thư thân thể của cô......."

Sư Thanh Y xua tay, ôm chăn mỏng bước vào thang máy.

Đến phía dưới, vừa ra khỏi thang máy, hàng lang trở nên ầm ĩ không gì sánh được, cùng hai chữ "yên lặng " thật lớn dán trong bệnh viện vô cùng đối lập.

Trên hành lang đều là bệnh nhân, bác sĩ cùng y tá, còn có bảo an, người nhiều nhất là ở toilet cuối hành lang, đông nghịt một mảnh.

Không ít người đến chăm sóc người thân nhân không rõ tình huống ở nơi đó oán giận: "Tôi nói ồn ào như vậy, vẫn còn là bệnh viện sao? Mới sáng sớm không cho người ta nghỉ ngơi, cũng nên để bệnh nhân nghỉ ngơi chứ?"

Bác sĩ chịu trách nhiệm khu vực này vội vàng giải thích: "Có một bệnh nhân đột nhiên phát bệnh, tình huống khẩn cấp, người nhà của hắn tâm tình vô cùng kích động, nên mới biến thành như vậy. Sẽ rất nhanh tiến hành xử lý, xin mọi người không nên đổ xô trên hành lang, phối hợp quay về trong phòng bệnh đi, cảm ơn hợp tác."

Có giải thích, không ít người bắt đầu trở về phòng, Sư Thanh Y nhìn thấy giường cấp cứu được đẩy ra từ trong đám người, người nằm trên đó bị khăn trắng phủ kín kẽ.

Sư Thanh Y đi qua, giường cấp cứu đẩy đi rất gấp, trong không khí đột nhiên tràn ngậm một cổ hương khí đạm nhạt, Sư Thanh Y nhíu mày nhìn giường cấp cứu kia.

Hương khí này..... Rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Thế nào trong bệnh viện cũng có?

"Vị tiểu thư này, phiền cô nhường đường một chút, nhường một chút." Bên kia nhân viên y tế đẩy giường cấp cứu mà đầu đầy mồ hôi.

Sư Thanh Y nghiêng người tránh đi, khóe mắt nheo lại, chăn mỏng trong tay bất động thanh sắc ném lên giường cấp cứu.

Chăn mỏng nháy mắt phủ lên giường cấp cứu trắng toát, nhân viên y tế nhất thời ngây người, Sư Thanh Y nhanh chóng chịu đựng đau đớn, cắn răn tiến lên, sau đó lại lấy chăn mỏng xuống, rồi vội vàng xin lỗi: "Tôi sáng sớm hạ đường huyết, xấu hổ, xấu hổ!"

Nhân viên Y tế quản không được những chuyện này, tiếp tục đẩy giường cấp cứu.

Sư Thanh Y cầm tấm chăn mỏng đưa lên mũi ngửi, cổ hương vị kia càng đậm, mà nàng, ngay lúc lấy lại chăn mỏng đã thuận thế xốc lên một góc tấm khăn trắng.

Nữ nhân bên dưới kỳ thực sớm đã chết.

Sư Thanh Y nhìn thấy chính là bàn tay khô quắp, máu thịt bên trong đều biến mất, da bao lấy xương, hơn nữa nữ nhân này mặc chính là đồng phục y tá, cũng không phải bệnh nhân tình trạng nguy cấp như bác sĩ đã nói.

Theo giường cấp cứu đi xa, dòng người cũng dần dần tản đi, Sư Thanh Y tiếp tục đi vào toilet ở cuối hành lang.

Mỗi phòng bệnh ở đây đều có toilet riêng, toilet bên ngoài hàng lang chỉ là dự phòng, bình thường trên cơ bản cũng chỉ có bác sĩ cùng y tá sử dụng.

Một y tá được một vài y tá khác dìu đỡ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Sư Thanh Y nhìn thấy môi y tá kia run rẩy, cũng sắp phát khóc, nhưng làm cho nàng chú ý chính là giọng nói vô cùng thấp của y tá kia: "..... Nàng là ở chỗ này, khuôn mặt chôn trong bồn rửa mặt, thân thể đều rút lại. Bệnh viện này...có....ma a.....cho dù phúc lời tốt cũng vô dụng..... Tôi..... Tôi muốn từ chức về nhà."

Những đồng nghiệp khác vội vàng khuyên giải an ủi nàng.

Xem tình huống, đây là nữ nhân đã phát hiện thi thể.

Như vậy trước đó bởi vì sợ hãi mà thét lên, chính là nàng sao?

Bên trong rất sạch sẽ, nàng quan sát xung quanh một chút, không thấy dù cho một vết máu nhỏ, chỉ có thể ngửi thấy trên bồn rửa mắt toát ra một cổ hương khí rất đạm nhạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net