Chương 238

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Thần vẫn như cũ trầm mặc.

Sư Thanh Y cõng nàng vừa đi vừa chậm rãi tiếp tục: "Nếu như nghiêm túc mà nói, cũng không chỉ có mình em. Thật ra nơi đó còn có một con quái vật, nhưng nó sẽ không lên tiếng, chỉ thỉnh thoảng hướng em rống hai tiếng. Lúc nhỏ rất ngốc, em không nhận ra nó là quái vật gì, nhìn thấy cả người nó đen như mực nên trực tiếp cho nó một cái tên là "A Hắc", thật sự không khác con chó Tiểu Hoàng nhà bên là mấy. Bị dây xích trói buộc không thể đi đâu được, không có việc gì làm em liền kể chuyện xưa cho nó nghe, cũng không quan tâm nó có hiểu hay không, nói đến sau đó, sau đó -"

Sau đó, không nhớ rõ nữa.

Rõ ràng là một hồi xa xôi buồn chán trong mộng cảnh hư không.

Có đôi khi lại cảm thấy nó chân thực đến có thể chạm vào.

"Có phải cảm thấy giấc mộng về tuổi thơ của em rất nhàm chán, rất ấu trĩ? Không có tuổi thơ, cũng chỉ có thể dựa vào giấc mơ, nhưng là loại mộng này......"

Nói đến đây, Sư Thanh Y mỉm cười, đột nhiên lại dừng bước.

Bởi vì Lạc Thần gắt gao ôm lấy nàng, gương mặt dán sát cổ nàng, hơi thở nóng rực.

"Làm sao vậy?" Sư Thanh Y quay đầu lại, cằm của Lạc Thần tựa trên vai nàng.

Khuôn mặt hơi nghiêng, môi của hai người gần trong gang tấc.

Hô hấp càng thêm nóng bỏng.

Sư Thanh Y mặc quần áo cũng không dày, mùa đông Lạc Thần cũng mặc ít, Sư Thanh Y thậm chí có thể cảm nhận được khỏa mềm mại trước ngực Lạc Thần dán trên lưng nàng, cách vật liệu may mặc xúc cảm mơ hồ.

Hương khí nhàn nhạt ngập tràn trong hơi thở.

Hai tay nâng đùi Lạc Thần tựa hồ xuất một tầng mồ hôi tinh mịn, trong lòng Sư Thanh Y nói thầm ở bên ngoài quả nhiên không thể cùng nàng tiếp xúc quá gần, yêu tinh này dán gần quá rất dễ gặp chuyện không hay.

Nơi này, nếu như thật sự xảy ra chuyện thì không có gì để che chắn cả.

Quả thực xấu hổ đến muốn lấy mạng người.

"Không có tuổi thơ, không phải còn có thê tử sao." Giọng nói của Lạc Thần rất thấp: "Chị thương em."

Được nàng dỗ dành như vậy, trong lòng Sư Thanh Y cũng bắt đầu nhẹ nhõm, đi dưới ánh mặt trời nhỏ vụn giống như đi trên đám mây. Hàm hồ mà ân một tiếng, đang muốn tiếp tục đi về phía trước thì Lạc Thần nói: "Thả chị xuống, chúng ta trở về thôi."

"Không muốn phơi nắng nữa sao?"

"Ân, ra ngoài đã lâu rồi."

"Được. Vậy để em cõng chị trở lại, chúng ta đi quá xa rồi." Trong lòng Sư Thanh Y giống bị cỏ lau quét qua nên có chút ngứa, đã nghĩ cứ như vậy để nữ nhân này dán trên lưng mình, không muốn buông nàng xuống.

Lạc Thần nói: "Nặng, tay sẽ đau."

"Em đã nói em khí lực lớn, cõng chị bao lâu cũng không sao." Sư Thanh Y xoay người, dẫm lên lá cây trên mặt đất đi trở về, đầu thấp xuống, nhỏ giọng nói: "Hơn nữa chị bây giờ là bệnh nhân, trên chân có thương tích, em cõng chị trở lại là quang minh chính đại, cho dù bị người khác nhìn thấy bọn họ cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái, sợ cái gì?"

Lạc Thần nhẹ nhàng cười: "Chị không sợ."

"Em lại càng không sợ." Sư Thanh Y cây ngay không sợ chết đứng lẩm bẩm.

Một đường cõng Lạc Thần trở lại, đến phòng bệnh, Sư Thanh Y đóng cửa lại, ma xui quỷ khiến thế nào lại thuận tay khóa trái cửa.

Lạc Thần nghe động tĩnh lúc nàng khóa trái cửa, khóe mắt khẽ cong.

Sư Thanh Y vốn dĩ còn muốn kéo rèm cửa sổ lại, nhưng lại lo lắng biểu hiện quá rõ ràng, nên đành phải thôi.

Sư Thanh Y thả Lạc Thần xuống, để nàng ngồi ở mép giường sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve bắp chân Lạc Thần, yên lặng xoa bóp.

Cõng một đoạn đường dài, chân nhất định sẽ bị tê mỏi ở một mức độ nào đó.

Lạc Thần trái lại nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của nàng, vuốt ve, đạm nhạt nói: "Tay em không mỏi sao?"

Sư Thanh Y lắc đầu.

"Thắt lưng cũng không đau sao?"

Rất tốt, thế nào sẽ đau lưng chứ.

Vì vậy Sư Thanh Y lại lắc đầu.

"Chân cũng không mỏi sao?" Giọng nói của Lạc Thần vẫn rất đạm nhạt.

Sư Thanh Y bối rối, tiếp tục lắc đầu.

"Cửa cũng không khóa sao?"

Sư Thanh Y gần như theo quán tính, không chút suy nghĩ mà tiếp tục lắc đầu.

Giây tiếp theo nàng thấy Lạc Thần khẽ nhướng mày, Sư Thanh Y lấy lại tinh thần kéo căng khuôn mặt, sau đó thoáng chốc đỏ mặt.

"Lúc này em vốn phải gật đầu." Lạc Thần cúi đầu nhìn đôi mắt Sư Thanh Y: "Sai rồi."

Sư Thanh Y: "........."

Lạc Thần híp mắt nhìn về phía cửa sổ được ánh nắng xuyên qua: "Rèm cửa sổ cũng không khép sao?"

Sư Thanh Y: "........."

Lúc này thực sự là xấu hổ quẫn bách đến không có chỗ chui, dù sao cũng đang ngồi xổm, trước mặt nàng chính là đùi của Lạc Thần.

Nếu chui vào thì thực sự không còn mặt mũi nữa.

Trước đó ở bên ngoài quả thật là bị Lạc Thần dấy lên tâm tư, cho nên lúc quay về phòng bệnh Sư Thanh Y mới khóa trái cửa. Nàng sợ nếu như thực sự nhịn không được đối với Lạc Thần làm chút gì đó, cửa không có khóa hành lang bệnh viện nhiều người qua lại phải làm thế nào, chi bằng chuẩn bị thoả đáng, bằng không đến lúc mặt đỏ tai hồng ai còn có bản lỉnh nhớ đến cửa rốt cục đã khóa hay chưa nữa.

Tính cách của nàng chính là như vậy, quá mức cẩn thận, lo lắng sự tình khó tránh khỏi lo hơi xa, thậm chí tính cách này còn biểu hiện trên phương diện tình cảm.

Tỷ như mỗi lần trước khi đi ngủ nàng sẽ cẩn thận tu chỉnh móng tay một lần, làm đến ôn nhuận chỉnh tề. Đánh răng súc miệng, rửa tay khử trùng, ưa sạch phát tác, tới tới lui lui mà rửa sạch một lần lại một lần.

Nàng mỗi lần chuẩn bị tốt tất cả những thứ đó, cũng không nhất định sẽ cùng Lạc Thần làm cái gì, hơn nữa cho dù thật sự có làm, có đôi khi tay nàng căn bản cũng sẽ không dùng đến, nhưng chính là muốn chuẩn bị chu đáo.

........ Thực sự là quá buồn cười rồi.

Sư Thanh Y thật ra cũng biết tính cách của bản thân, khuôn mặt kéo căng càng ngày càng gấp, trong lòng cười nhạo bản thân chết một trăm lần cũng chưa thể giải hận.

Mặt khác nàng còn lo lắng Lạc Thần sau đó không chừng sẽ hỏi "tay cũng không rửa sao", "miệng cũng không súc sao", hoặc là "móng tay cũng không cắt sao".

Nàng cảm thấy Lạc Thần nhất định có thể mặt không đổi sắc mà hỏi ra miệng.

Lạc Thần chỉ là cúi đầu quan sát nàng, ánh mắt trầm tĩnh, lại giống như ánh trăng tỏa sáng.

Sư Thanh Y bị nàng nhìn đột nhiên nâng tay, nắm lấy cổ áo Lạc Thần, kéo Lạc Thần xuống sau đó hôn lên đôi môi nàng.

Lạc Thần cúi thấp người, hai tay Sư Thanh Y có thể thuận lợi ôm cổ nàng.

"Chị lúc này thế nào lại không nói. Em cũng không hôn sao?". Sư Thanh Y dán trên đôi môi lạnh lẽo mềm mại hàm hồ nói.

Lạc Thần mỉm cười ôm lấy nàng.

Những ngày nằm viện rất bình yên, tất cả mọi người đang dưỡng thương, Sư Thanh Y biết hiện tại cũng không phải lúc miệt mài theo đuổi những việc bên dưới Sư trạch, Sư Dạ Nhiên bộn bề công việc, Sư Thanh Y hy vọng nàng đừng bận rộn như vậy nhưng Sư Dạ Nhiên vẫn như cũ đi sớm về trễ, không hề có giác ngộ của bệnh nhân.

Có đôi khi bầu không khí giữa nàng cùng Duẫn Thanh cũng quái lạ, trước đây hai người gặp mặt vốn dĩ đã có đủ loại bất thường, hiện tại tựa hồ lại càng kỳ lạ, một bên là tỷ tỷ uy nghiêm, một bên là giáo sư nắm quyền sinh sát của luận văn năm sau, Sư Thanh Y không dám xem vào.

Thân thể Sư Khinh Hàn khôi phục rất chậm, có đôi khi ngồi trong phòng bệnh, ngồi một lần là nửa ngày, thỉnh thoảng còn ho khan.

Từ sau chuyện Sư trạch, Sư Thanh Y biết nàng chịu áp lực rất lớn, chỉ là tính cách của nàng trầm tĩnh lại ôn nhu, nên rất nhiều việc sẽ cất giấu không nói ra, Sư Thanh Y sợ sẽ ảnh hưởng đến nàng lại càng không nỡ hỏi.

Thân thể Sư Khinh Hàn suy nhược, đi bộ tương đối lao lực, nhưng nghĩ nàng cũng sẽ muốn đi ra bên ngoài phơi nắng nên Sư Thanh Y chuẩn bị cho nàng một chiếc xe lăn, đẩy nàng xuống dưới lầu, cùng nàng trò chuyện giải sầu.

Mặt khác Sư Thanh Y còn đến ngân hàng một chuyến.

Nàng chuyển một khoảng tiền cho Âm Ca.

Âm Ca trước đây có thẻ ngân hàng, bên trong đều là sinh hoạt phí Sư Thanh Y cho nàng, mặc dù Âm Ca cơm áo không lo, nhưng có tấm thẻ này cũng sẽ yên tâm hơn, còn nhớ lúc đó Sư Thanh Y phải tốn một phen công sức mới dạy được nàng cách sử dụng thẻ.

Hiện tại Sư Thanh Y âm thầm chuyển số tiền này là vì nàng lo lắng Âm Ca sẽ đi.

Nếu như đi, dựa theo tính cách hiện tại của Âm Ca, Sư Thanh Y đại khái cũng có thể đoán được một ít. Âm Ca có thể sẽ không từ mà biệt, nếu như lúc nàng đi vẫn nhớ mang theo thẻ chí ít cuộc sống về sau cũng không quá vất vả.

Sư Thanh Y suy nghĩ rất chu đáo, mãi đến một buổi chiều, nàng đẩy cửa phòng bệnh của Âm Ca.

Gió lạnh thổi tung rèm cửa sổ, bên trong vô cùng an tĩnh.

Chăn drap rất chỉnh tề, thu thập rất sạch sẽ, người chăm sóc cũng không ở đây.

"Âm Ca?" Sư Thanh Y trầm thấp hô một tiếng.

Không ai trả lời.

Quần áo mang đến cho Âm Ca tắm rửa, còn có một chút đồ dùng đã chuẩn bị cũng không thấy đâu.

Đã sớm đoán được sẽ có một ngày như vậy nên Sư Thanh Y cũng không quá mức kinh ngạc, nàng buồn bã rũ mi, sau đó gọi điện thoại báo cho Lạc Thần cùng Vũ Lâm Hanh, còn có Thiên Thiên biết.

Bốn người tụ lại trước phòng bệnh, hồi lâu cũng không ai lên tiếng.

"Vũ Lâm Hanh, tớ muốn xem lại camera giám sát của bệnh viện." Sư Thanh Y cuối cùng lên tiếng.

Đến trong phòng giám sát điều chỉnh phạm vi quan sát, xác nhận trong thang máy từng xuất hiện thân ảnh của Âm Ca, cuối cùng nàng ra khỏi cổng chính bệnh viện, Sư Thanh Y lúc này mới hoàn toàn buông lỏng.

Không ai đến mang Âm Ca đi.

Lúc nàng đi chỉ có một mình.

Là nàng tự nguyện.

"Nàng thực sự đi rồi." Sư Thanh Y thấp giọng nói.

"Kẻ không có lương tâm." Vũ Lâm Hanh chưa hết giận mà mắng: "Nuôi một đứa con nuôi lâu ngày còn biết gọi mẹ a."

"Cậu là mẹ nàng sao?" Lạc Thần nhàn nhạt liếc mắt nhìn đến.

Vũ Lâm Hanh quả thực bị chọc giận sắp bùng nổ rồi.

Thiên Thiên cười nói: "Quên đi, nàng vốn dĩ là người trưởng thành, cưỡng cầu con gái làm gì."

Vũ Lâm Hanh lạch cạch một chút đem khu vực giám sát chuyển đi.

Người đi rồi, bốn người cũng sớm có chuẩn bị tâm lý, vì vậy cũng không suy nghĩ nhiều nữa. Sư Thanh Y thầm nghĩ chuyện nên thay Âm Ca làm đều đã làm, bây giờ cũng không giúp được gì nữa, tất cả chỉ có thể tùy nàng.

Sau đó những người có liên quan rốt cuộc xuất viện, mỗi người quay về chỗ của mình, mỗi người bận rộn công việc của mình.

Sau khi xuất viện, chuyện thứ nhất Sư Thanh Y làm chính là đến bệnh viện Thị Tam, nàng vẫn là cùng Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh, Thiên Thiên đến.

Trước khi đi đã có sự chuẩn bị, tra xét tin tức, thì ra mẹ của Diệp Trăn đang được bệnh viện chăm sóc, bởi vì sự cố tổn thương đến cột sống khiến nàng liệt nữa người, đầu óc cũng hồ đồ, đồng thời cũng kéo theo rất nhiều biến chứng khác, cơ bản có thể nói là một nửa người chết nửa sống.

Diệp Trăn vì mẹ hắn không biết phải kiếm bao nhiêu tiền, đó cũng là lý do hắn đặc biệt cần tiền.

Vì tiền, cái gì hắn cũng dám làm.

Hắn ở bên ngoài tuy rằng kiếm tiền không sạch sẽ nhưng trên cơ bản tất cả đều dùng trên người mẹ hắn. Diệp Trăn sinh tiền không có bao nhiêu thời gian để chăm sóc mẹ mình, nên đưa nàng vào bệnh vện, có thể điều trị tùy lúc, sau đó còn mời người đến chăm sóc, viện phí định kỳ chuyển từ thẻ của hắn sang.

Bây giờ hắn đã chết, thẻ cùng mật mã ở trong tay Sư Thanh Y, Sư Thanh Y sau này sẽ phụ trách chuyển tiền vào thẻ, nhận thanh toán tiền thuốc cho mẹ hắn.

Sư Thanh Y dùng thận phận bạn bè muốn tra xét hồ sơ bệnh của Diệp mụ mụ, cùng với đơn thuốc, thấy Diệp mụ mụ tuổi là năm mươi mốt, vậy nhất định là sáu con số.

"610715, sinh nhật của mẹ Diệp." Sư Thanh Y thở dài, nhớ đến tình cảnh Diệp Trăn chết đi, còn có vẻ tươi cười tuấn tú cuối cùng khi đó, trong lòng chỉ cảm thấy muộn phiền đến hoảng hốt.

Ngoại trừ nàng, ba nữ nhân còn lại cũng không nói gì.

Vào phòng bệnh thăm hỏi, Diệp mụ mụ yên lặng ngồi trên xe lăn, ngơ ngác nhìn tán cây ngoài cửa sổ.

Sư Thanh Y buông túi trái cây xuống, bốn người bước đến bên cạnh xe lăn.

Có người đến nàng cũng không chú ý, giống như một con rối.

"Xin chào, bọn cháu là bạn của Diệp Trăn, hôm nay hắn có việc không thể đến nên nhờ bọn cháu đến thăm dì." Giọng nói của Sư Thanh Y ôn nhu.

Nghe được hai chữ Diệp Trăn, đôi mắt ngây dại vô thần của mẹ Diệp đảo qua.

".... A Trăn."

"Ân, đúng vậy." Sư Thanh Y hướng nàng cười.

"...... A Trăn lại đánh nhau." Diệp mụ mụ giọng nói khô khốc: "Bảo hắn không nên cùng..... Người khác đánh nhau. Không..... Nghe lời."

Trong lòng Sư Thanh Y đau xót, nhưng tiếu ý vẫn rất ôn nhu: "Diệp Trăn bây giờ rất tốt, không đánh nhau nữa."

".... Không.... Không đánh nhau a."

"Đúng vậy, không đánh nhau." Sư Thanh Y nhìn thoáng qua chỗ đặt trái cây, Lạc Thần nhìn thấy liền mang giỏ trái cây đến.

Sư Thanh Y biết Diệp mụ mụ hiện tại cũng không phải người bình thường, cảm giác khi nghe nàng nói hẳn là luôn nhớ kỹ những việc trước đây, khi đó Diệp Trăn khắp nơi gây chuyện thị phi. Suy nghĩ một chút, Sư Thanh Y cầm lấy một quả chuối lắc qua lắc lại nói: "Muốn ăn cái này không?"

Diệp mụ mụ nhìn một cái.

"Vậy còn táo?"

Diệp mụ mụ vẫn không lên tiếng.

Hỏi rất nhiều câu, vẫn không có phản ứng, Sư Thanh Y không biết nhất định tiếp tục giao tiếp. Lạc Thần mặt tê liệt, nhất định không được, đừng làm lão nhân sợ hãi, nàng nhanh chóng nháy mắt cùng hai người bên kia, Vũ Lâm Hanh cũng hướng nàng nháy mắt, Thiên Thiên bất đắc dĩ cười, qua qua lại lại, bầu không khí nhạt nhẽo đến cực điểm.

Lần đầu gặp mặt thật ra cũng không quen, Sư Thanh Y xấu hổ đến không biết thế nào tiếp tục, nàng cúi đầu lại nhìn thoáng qua thấy trên cổ Diệp mụ mụ có đeo một thứ.

Đó là hai chiếc chìa khóa.

Không cần nghĩ cũng biết nhất định là chìa khóa trong nhà Diệp Trăn, trong đó có một cái hình dạng rõ ràng là chìa khóa cửa chính.

Sư Thanh Y muốn đến nhà Diệp Trăn xem một lần, trước đây Diệp Trăn từng vì nàng làm việc, hôm nay Diệp Trăn đã chết, nàng muốn nhìn một chút xem có đầu mối gì lưu lại hay không, thuận tiện sẽ giúp Diệp Trăn sắp xếp một số chuyện hậu sự.

Vì vậy Sư Thanh Y đến gần Diệp mụ mụ, đưa tay chỉ vào hai chiếc chìa khóa, không đợi nàng mở miệng, Diệp mụ mụ phát hiện nàng đang nhìn chìa khóa của mình đột nhiên giống như phát hỏa, lập tức cầm lấy cổ tay Sư Thanh Y há mồm mà cắn.

"! "Sư Thanh Y lập tức lui lại.

Lạc Thần tay nhanh mắt nhanh, vươn tay ôm lấy thắt lưng Sư Thanh Y kéo nàng lui lại hai bước.

"Không cho cô!" Diệp mụ mụ rống lớn: "Cắn cô a!"

Khuôn mặt Sư Thanh Y tái nhợt, vừa cười vừa nói: "Cháu không lấy. Đừng sợ, cháu không lấy của dì."

Diệp mụ mụ từ trong cổ họng lẩm bẩm một tiếng, biểu thị bất mãn đối với Sư Thanh Y, sau đó ngậm ngón trỏ vào miệng, giống như rất thơm ngon mà mút lấy.

Đôi mắt đen kịt của Lạc Thần quét quanh phòng bệnh một vòng, lại nhìn thùng rác trong góc phòng, yên lặng một lúc sau đó ánh mắt trượt xuống từ trong túi xách lấy ra một gói kẹo sữa mang theo bên người.

Xích lạp một tiếng nàng xé gói kẹo, Lạc Thần lấy ra một viên kẹo trong số đó, xé mở vỏ kẹo ngậm kẹo vào trong miệng.

Vũ Lâm Hanh quả thực nhìn không được nữa, nàng vẫn cảm thấy Lạc Thần một băng sơn mặt tê liệt như vậy mỗi lần đều thích mang theo một hai gói kẹo sữa, chính là một sở thích biến thái.

Sư Thanh Y hiểu biết sở thích của nàng, thường xuyên chuẩn bị cho nàng.

Vũ Lâm Hanh thấp giọng nói: "Chị họ cậu, cậu có bệnh thì uống thuốc, đừng ăn kẹo nha. Dưới loại tình huống này cậu còn ăn kẹo ha ha, về nhà ăn đi."

Lạc Thần mặt không chút thay đổi mà ngậm kẹo, lại xé mở một viên nữa.

Diệp mụ mụ xoay người sang, gắt gao nhìn nàng, ngón tay càng ngậm hăng say hơn nữa.

Diệp mụ mụ có lẽ cũng huy vọng Lạc Thần có thể cho nàng một viên kẹo ăn, kết quả Lạc Thần chính là không cho nàng, lại đem viên kẹo vừa xé mở ngậm vào trong miệng.

Sư Thanh Y: "......."

"....... Ăn." Diệp mụ mụ nhìn Lạc Thần.

Sư Thanh Y cảm thấy nước bọt của nữ nhân trên xe lăn cũng sắp chảy ra rồi.

Lạc Thần lấy ra ba viên kẹo, mở ra đặt trong lòng bàn tay phải, lại nâng tay trái chỉ vào hai chiếc chìa khóa trên cổ nữ nhân, mặt không chút thay đổi nói: "Ăn? Cùng tôi đổi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net