Chương 262 - Bạo tuyết lâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ Lâm Hanh đi đến, ghé sát vào nhìn một chút ảnh chụp chung của ba người, cười đến càng vui vẻ: "Kỹ thuật tự sướng kém như vậy, quả thực lãng phí khuôn mặt xinh đẹp của ba người các cô."

Sư Thanh Y thấp giọng nói thầm: "Tớ...... Tớ trước đây sẽ không chụp như vậy."

Quả thật nàng tính cách thiên hướng nội liễm, tự sướng loại chuyện này trước đây chưa từng làm qua. Thậm chí nàng còn có rất ít ảnh chụp, trong tiềm thức nàng không thích hình ảnh ghi lại dung mạo của nàng, ngay cả chính nàng cũng không rõ vì sao.

Chỉ là thỉnh thoảng sẽ chụp ảnh Lạc Thần, có một lần Lạc Thần chân trần ngồi trên giường đọc sách, nàng giả vờ như không có việc gì mà chụp hình xăm cá chép trên mắt cá chân của Lạc Thần, âm thầm giấu trong điện thoại di động, vì vậy mà đỏ mặt cả buổi.

"Muốn chụp ảnh, nhất định là phải xem nữ vương tự sướng tớ đây." Vũ Lâm Hanh phong tình vạn chủng mà chớp chớp đôi mắt hoa đào: "Tớ mỹ mạo như vậy, phải có kỹ thuật tự sướng ba trăm sáu mươi độ không góc chết mới xứng được với tớ. Đưa điện thoại cho tớ."

Sư Thanh Y đành phải đưa điện thoại cho Vũ Lâm Hanh.

Vũ Lâm Hanh thừa cơ chen vào giữa, đưa điện thoại di động ra xa: "Được rồi, đều dựa sát qua chỗ tớ. Sư Sư, cậu đừng xoay cái gì nữa, dựa gần vào tớ! Trường Sinh, chị cũng đến gần một chút, đúng vậy, tất cả mọi người cười lên, chị họ cậu, vì sao cậu không cười? Chờ một chút, cười đến tự nhiên một chút được không? Cậu đây là mới từ diêm vương điện đi ra dự định đi thu hồn sao! Qua một chút, chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt của cậu!"

Lạc Thần đạm nhạt nói: "Đó là vì mặt của cậu lấn tớ ra."

"Nói bậy." Vũ Lâm Hanh cả giận nói: "Cậu đây là đang vòng vo nói mặt tớ lớn?"

"Cuối cùng vẫn bị cậu nghe ra được." Ánh mắt Lạc Thần lười nhác.

Vũ Lâm Hanh dừng một chút, hoài nghi sờ soạng mặt mình: "Lẽ nào gần đây tớ thực sự mập lên?"

"Là có mập lên một chút, dĩ nhiên chỉ là "một chút", từ góc độ số học mà nói có thể ước lượng được." Sư Thanh Y nói: "Lúc cậu ăn uống cùng bọn tớ, tớ luôn thấy cậu ăn thêm chén thứ ba."

Vũ Lâm Hanh quả thực sắp bị chọc giận đến bùng nổ: "Bản thân tớ có thể hoài nghi tớ mập lên! Nhưng cậu không thể nói tớ mập!"

"Nhưng cậu thực sự ăn ba chén cơm." Sư Thanh Y nghiêm túc vô cùng.

Vũ Lâm Hanh: "......"

"Ngày mai chờ xem. Cho dù cậu làm cơm ngon đến mấy, tớ cũng không thêm cơm nữa." Vũ Lâm Hanh kéo ba nữ nhân bên cạnh lại gần trung tâm là nàng, lớn tiếng nói: "Đều nhìn camera thể hiển một cái biểu tình cho tớ!"

Lăn qua lăn lại rồi lại lăn qua lăn lại, rốt cục chụp ra một tấm ảnh Vũ Lâm Hanh cảm thấy hài lòng.

Vũ Lâm Hanh ở giữa, cười đến nắng xuân tươi đẹp, bên trái lần lượt là Trường Sinh cùng Sư Thanh Y, hai người các nàng mỉm cười vô cùng ôn nhu, xuân phong thổi qua. Lạc Thần ở bên phải, tiếu ý tuy rằng rất đạm nhạt nhưng có thể từ trong ánh mắt trầm tĩnh của nàng nhận ra vài phần vui vẻ.

Thời gian đọng lại trong tấm ảnh này.

Dường như thời khắc này là vĩnh hằng.

Trường Sinh hiếu kỳ, còn đang cầm điện thoại di động của Sư Thanh Y tiếp tục chơi đùa.

Sư Thanh Y xem qua đồng hồ, lắc đầu mệt mỏi nói với Vũ Lâm Hanh: "Nhìn xem, không phải dùng điện thoại chụp một tấm ảnh thôi sao, cậu cư nhiên chụp mất hai mươi phút."

Vũ Lâm Hanh liếc nàng: "Chuyện quan trọng như vậy, hai mươi phút vẫn còn ít. Hai người các cậu đều không thích chụp ảnh, đây là tớ và hai người các cậu lần đầu tiên chụp chung, tuy rằng là dùng điện thoại di động."

Lạc Thần không nói chuyện, Sư Thanh Y nhớ đến cái gì đó, cười nói: "Hình như là thật."

"Cái gì hình như? Chính là thật." Vũ Lâm Hanh nói: "Chúng ta làm bạn bè lâu như vậy, ngay cả một tấm ảnh chụp chung cũng không có."

Nàng đột nhiên lại cười rộ lên.

Giống như gió ai cũng nắm bắt không được, tự do tự tại, vô câu vô thúc.

Vũ Lâm Hanh nói: "Các người có biết chụp ảnh là việc phi thường có ý nghĩa hay không, nó lưu giữ tất cả hồi ức, thời gian chúng ta đã từng cùng một chỗ, đều giữ lại trong đó. Chờ tớ sau này già rồi, xem lại ảnh chụp chung với các người, hừ, vừa nghĩ đến bản tiểu thư đã từng tuổi trẻ mỹ mạo đến kinh thiên địa khiếp quỷ thần như vậy, vào quan tài cũng muốn nở nụ cười. Cuộc đời này không hối hận."

Lạc Thần trầm mặc không nói.

Sư Thanh Y cảm giác trạng thái của bản thân càng ngày càng kém, bàn tay đặt dưới bàn âm thầm xiết chặt, gắn gượng lấy lại tinh thần cùng Vũ Lâm Hanh nói chuyện phiếm, khẽ cười nói: "Chính cậu cũng nói cậu mỹ đến kinh thiên địa khiếp quỷ thần, đến lúc đó nhất định vẫn khiến người yêu thích như bây giờ."

Quang ảnh trong mắt Vũ Lâm Hanh xao động: "Không sai, lời này tớ thích ."

Sư Thanh Y bỗng dưng che miệng lại, kịch liệt ho khan.

"Thanh Y." Lạc Thần vội vã đứng lên.

Trường Sinh cũng đặt điện thoại xuống.

Trong cổ họng xông lên một cổ vị tanh của máu, Sư Thanh Y miễn cưỡng nhịn xuống, bưng tách trà lạnh uống vài ngụm, khoát khoát tay nói: "Không có việc gì, chỉ ho vài tiếng thôi."

Lạc Thần chau mày.

"Sư Sư, cậu không sao chứ?" Trên mặt Vũ Lâm Hanh lộ vẻ suy nghĩ: "Nhìn qua dường như rất mệt mỏi."

Môi Sư Thanh Y tái nhợt, nhẹ nhàng nói: "Tớ bị cảm, nhất định là có chút khó chịu. Trong ba lô có thuốc, chịu một chút là tốt rồi."

Vũ Lâm Hanh nói: "Bị cảm thì đi ngủ sớm một chút, tớ sẽ không ở đây quấy rầy cậu nữa."

Vẻ mặt Trường Sinh lo lắng, gật đầu: "A Cẩn, ta cũng trở về, có việc gì thì để A Lạc đến tìm ta."

"Chị có muốn cầm điện thoại về chơi không?" Sư Thanh Y nhìn điện thoại di động trên bàn, ôn nhu nói.

"Không cần nữa." Trường Sinh nói: "Chờ thân thể ngươi tốt rồi, sẽ dạy ta."

Sư Thanh Y mỉm cười: "Ân, tôi nhất định nhanh chóng khỏe lại. Hai ngày nữa là lễ mừng năm mới, bị cảm rất.... không hay."

Lạc Thần tiễn Trường Sinh cùng Vũ Lâm Hanh ra cửa.

Gian phòng của hai người đều cách rất xa, bên ngoài gió lạnh gào thét, cuốn lấy mảng lớn hoa tuyết hướng khuôn mặt hung hăng thổi đến.

"Sách, tuyết thật lớn a, không chừng qua hai mươi mấy giờ nữa liền biến thành bạo tuyết." Vũ Lâm Hanh một tay cầm ô, tay kia quấn chặt khăn choàng, chậm rãi đi trong tuyết.

"Tuyết lớn như vậy, có muốn ra cửa nữa không?" Lạc Thần mang thâm ý hỏi.

Vũ Lâm Hanh dĩ nhiên biết nàng đang nói cái gì: "Đừng nói là tuyết rơi, cho dù là lên núi đao tớ cũng không để vào mắt. Cậu nói buổi tối sẽ tìm tớ nói chuyện, tớ sẽ chờ."

"Chín giờ, lương đình trong rừng trúc hậu viện, chờ tớ. Đi thẳng theo dãy đèn lồng xanh về phía trước." Lạc Thần nói.

Vũ Lâm Hanh cố ý ngượng ngùng cười, làm ra vẻ nói: "Còn làm cái gì trúc lâm đêm tuyết ước hẹn gặp riêng, đường tỷ cậu vẫn còn ở bên cạnh nghe đây, như vậy sẽ khiến tớ rất xấu hổ."

Trường Sinh cười lắc đầu.

Lạc Thần biểu tình nhạt nhẽo: "Lại nói thêm một lời vô ích nào nữa tớ liền ném cậu vào băng hồ cho Đằng Xà ăn."

"Cậu muốn chết a!" Lòng bàn chân Vũ Lâm Hanh như có bôi dầu, chạy nhanh đến cửa phòng mình: "Cậu phải đến đúng giờ! Tớ không thích người khác đến muộn!"

Chờ Lạc Thần trở lại phòng ngủ, Sư Thanh Y đã quay lưng về phía nàng nằm ngủ, tóc dài tản ra trên gối.

Lạc Thần canh giữ bên cạnh nàng, một chữ cũng không nói, sau đó đưa tay chạm vào gáy của Sư Thanh Y, phát hiện nàng lại ra một thân mồ hôi lạnh, bết dính, liền bưng tới một chậu nước nóng lau thân thể cho Sư Thanh Y.

Trong lúc đó Sư Thanh Y đôi mắt nhắm nghiền, lông mi run rẩy tùy ý Lạc Thần chi phối.

Lúc lau cánh tay của nàng, nàng sẽ theo động tác của Lạc Thần nâng tay lên, lau thắt lưng của nàng, nàng sẽ theo động tác của Lạc Thần nghiêng đi thắt lưng, thắt lưng tinh tế tựa hồ có thể phác họa xương cốt yếu ớt đơn bạc bên trong.

Vô cùng ngoan ngoãn, cũng tựa hồ vô cùng yếu ớt.

Khăn nóng trong tay Lạc Thần mơn trớn đến đùi Sư Thanh Y, thân thể Sư Thanh Y nhẹ nhàng run rẩy, bắt đầu cuộn lại, bên tai đỏ bừng.

Lạc Thần nhìn vành tai đỏ ửng của nàng, khẽ mĩm cười.

Lau qua thân thể, Lạc Thần thay áo lót cùng quần lót trắng cho Sư Thanh Y, những thứ này là do Trường Sinh cầm đến, bởi vì Sư Thanh Y vẫn không ngừng xuất mồ hôi nên buổi chiều Lạc Thần đã giúp nàng đổi qua vài lần quần áo, nếu cứ tiếp tục thay như vậy, quần áo mang theo trong ba lô hiển nhiên sẽ không đủ.

Bạch y mềm mại uất thiếp, dán hợp trước ngực Sư Thanh Y, vài lọn tóc đen xõa xuống, khiến nàng tăng thêm vài phần khí chất đoan chính cổ điển chỉ có ở cổ nhân.

Thời gian dường như quay ngược trong một cái chớp mắt kia.

Lạc Thần đứng bên giường, nhìn về phía Sư Thanh Y mặc bạch y ngủ say, đáy mắt ánh lên vài tia hoảng loạn.

"Ngủ ngon, Thanh Y."

Ngồi đến gần tám giờ ba mươi, Lạc Thần đẩy cửa đi ra ngoài.

Sư Thanh Y cuộn mình càng thêm chặt chẽ, hàm răng cắn chặt, thân thể rốt cục rút đi nhẫn nại cùng che lấp, kịch liệt run rẩy.

Hoa tuyết ùn ùn rơi xuống, trên mặt đất đã phủ một lớp tuyết dày.

Trong rừng trúc rẽ ra một con đường mòn, trúc hai bên đường cách một đoạn lại treo một chiếc đèn lồng xanh, ngọn đèn yếu ớt chiếu xuống một con đường nhỏ phủ đầy tuyết trắng, hai bên trúc ảnh chập chờn trong gió, sàn sạt mà giũ ra cực đại động tĩnh.

Vũ Lâm Hanh dọc theo đường mòn ánh đèn chập chờn, đi đến lương đình sâu trong rừng trúc.

Trong đình ngồi một nữ nhân, trên bếp nhỏ hâm nóng một bầu rượu.

Vũ Lâm Hanh theo bậc thang đi lên.

Lạc Thần ở trong đình hướng nàng nhìn đến, ánh mắt sâu thẳm, tóc dài như thác nước, sau đầu buộc dây lụa bạch sắc, giống như trích tiên (tiên bị giáng xuống trần) trong đêm tuyết, đèn lồng trên hiên đình làm nổi bật băng cơ ngọc cốt của nàng.

Vũ Lâm Hanh nhìn nàng, vẫn luôn cảm thấy nàng thực sự không thuộc về thời đại này.

Thời đại này quá mức ồn ào hỗn tạp.

Lạc Thần, nàng hẳn là thích hợp sinh hoạt ở nơi thế ngoại đào nguyên tĩnh lặng .

Giống như nơi đây, xa rời trần thế. Nhã xá, lương đình, thanh trúc, u đăng, vắng vẻ lại thanh bình.

"Ngồi." Lạc Thần nói.

Vũ Lâm Hanh cũng không khách khí cùng Lạc Thần, ngồi xuống đối diện Lạc Thần, chăm chú nhìn bầu rượu trên bàn đá: "Lại còn có rượu?"

"Rượu này là tớ sợ cậu lát nữa thất thố, nên chuẩn bị trước để trấn an cậu."

"Tớ sẽ thất thố?" Vũ Lâm Hanh hừ nhẹ một tiếng, một tay đặt trên mặt bàn: "Bản tiểu thư đã từng chém qua bánh chưng , sờ qua châu ngọc trong miệng người chết, sóng to gió lớn gì chưa thấy qua? Cho dù bây giờ cậu nói với tớ cậu là người ngoài hành tinh, tớ mi tâm cũng không run một chút. Ai run mi tâm một cái, người đó chính là heo."

"Trước khi cậu biến thành heo, tớ kể với cậu một chuyện xưa." Lạc Thần khẽ cười nói: "Một chuyện xưa rất dài."

"Uy." Vũ Lâm Hanh ôm cánh tay lẩm bẩm.

Ánh đèn chiếu xuống, cũng kéo dài cái bóng của hai người trong lương đình.

Tuyết, càng rơi càng lớn.

"..... Ngô." Trong phòng ngủ, Sư Thanh Y đầu đầy mồ hôi.

- Mau nhớ lại!

- Đừng.... đừng nhớ lại!

- Cút đi!

Bên ngoài lương đình đại tuyết trút xuống.

Một tiếng vỡ vụn thanh thúy vang lên.

Sắc mặt Vũ Lâm Hanh trắng bệch, ngơ ngác nhìn chung rượu rơi xuống từ tay mình, rơi trên mặt đất vỡ thành từng mảnh từng mảnh.

"Cậu xem, cậu không chỉ có mi tâm run rẩy, ngay cả tay và chân cũng run rẩy. Tớ mời uống rượu, nhưng cậu ngay cả chung rượu cũng cầm không được." Lạc Thần đặt chung rượu xuống.

"Người....... người Chiến Quốc." Môi Vũ Lâm Hanh run rẩy: "Bất ......bất lão."

Sư Thanh Y nằm trên giường, từ bên trái lăn sang bên phải.

- Giết....giết người rồi!

- Ta hủy nàng! Đều là ta một tay hủy nàng!

- Trả lại cho ta!

"Sư Sư..... Cũng......". Sắc mặt Vũ Lâm Hanh gần như từ trắng chuyển thành xanh.

Lạc Thần cúi đầu uống rượu.

"Cậu vì sao..... Lại đem tất cả nói cho tớ biết?" Vũ Lâm Hanh thì thào: "Những chuyện này .. đều là.... đều là..... Trước kia tớ quả thật là có rất nhiều nghi vấn, rất muốn hỏi cậu, nhưng tớ cũng không nghĩ cậu sẽ trả lời."

"Cậu là bạn tri kỷ của tớ." Lạc Thần ngước mắt nhìn nàng: "Tớ tin tưởng cậu, Lâm Hanh."

Vũ Lâm Hanh kinh ngạc.

"Thanh Y cùng Trường Sinh, còn có cậu, các người là ba người mà tớ tin tưởng nhất trên đời."

Sóng mắt Vũ Lâm Hanh hoảng động: "Cậu cùng Sư Sư, hai người các người là bạn tốt nhất của tớ."

Ngón tay Sư Thanh Y bấu chặt, trên lưng bàn tay nổi lên từng sợi gân xanh rõ riệt, các đốt ngón tay xiết đến kêu răng rắc.

Bạo tuyết đã thổi cửa sổ phòng hoàn toàn mở ra, gió tuyến từ bên ngoài cuốn đến, tùy ý thổi động ngọn lửa trong noãn lô.

"Cậu tin tưởng tớ, nguyện ý nói cho tớ biết tất cả." Vũ Lâm Hanh nói: "Vì sao cậu lại luôn lừa gạt, không nói cho Sư Sư biết?"

Lạc Thần liếc nhìn nàng một cái, mở bàn tay trái ra, dùng dao găm rạch một đường trong lòng bàn tay mình.

Máu tươi nhiễm đỏ lòng bàn tay trắng nõn của nàng.

Vũ Lâm Hanh đã trải qua không biết bao nhiêu lần kinh hách, lần này thấy Lạc Thần đột nhiên cắt một dao, mắt vẫn nhìn thẳng.

"Cậu cảm thấy tớ làm như vậy, đau sao?" Lạc Thần cũng không phản bác, ánh mắt trầm tĩnh.

"Lời vô ích!" Vũ Lâm Hanh nói: "Cậu điên rồi! Bị dao cắt sâu như vậy, làm sao có thể không đau!"

"Nhưng cậu có cảm giác được đau đớn của tớ sao? Tớ hiện tại cắt một dao, rốt cục có bao nhiêu đau, cậu có biết được không?"

Vũ Lâm Hanh nhất thời nghẹn lời.

"Tớ cắt bản thân một dao, tớ là đương sự tất nhiên là hiểu được có bao nhiêu đau, nhưng cậu là người đứng xem, trên người cũng không thực sự bị thương. Cậu là bạn tốt của tớ, nhìn thấy tớ bị thương chảy máu thì sẽ lo lắng khổ sở, cũng sẽ vì vậy mà tưởng tượng đến đau đớn, nhưng cái đó và cảm giác chân chính không giống nhau."

Vũ Lâm Hanh hoảng hốt gật đầu: "Tớ dường như đã biết cậu muốn nói cái gì rồi."

"Chúng ta cũng không phải Thanh Y, chỉ là những người đứng xem. Nàng mất đi trong trí nhớ, quả thật có hồi ức hỉ lạc vui thích, nhưng có càng nhiều vô tận thống khổ. Thậm chí... Tớ lúc đó không ở bên cạnh nàng, nhiều năm như vậy, tớ căn bản không biết nàng vượt qua như thế nào, nàng trải qua những gì, ai cũng không biết, tớ ngay cả cái gọi là những người đứng xem đều không xứng, làm sao có thể hiểu được đau khổ của nàng."

Lạc Thần rũ mi.

"Ngô.... Ân." Áo lót bạch sắc trên người Sư Thanh Y gần như bị mồ hôi thấm ướt, cả thân thể đều cuộn lại.

- Quái vật!

- Quái vật!

Vẻ mặt Lạc Thần trầm tĩnh: "Cũng chính vì như vậy, tớ không dám, cũng không muốn nói hết với nàng. Nàng không giống cậu, nàng là người chân thực trải qua, mà cậu chỉ là mới vừa nghe tớ nói chuyện tối hôm nay. Tớ biết cậu cũng chỉ là nghe, nếu muốn hoàn toàn chấp nhận vẫn cần một thời gian rất dài."

Vũ Lâm Hanh xấu hổ miễn cưỡng mỉm cười.

Lạc Thần nói: "Cho dù tớ nói toàn bộ cho nàng biết, nàng cũng không nhớ được, đả kích quá lớn, nàng sẽ chỉ càng lúc càng tự trách, thậm chí cuối cùng đánh mất bản thân, cho đến sụp đổ. Cho nên trước kia tớ chỉ làm qua một số ám chỉ, dùng cách nhắc nhở, nỗ lực làm một chút dẫn hướng, tận lực ôn hòa xử lý không dám nóng vội."

"Như vậy sẽ hiệu quả sao?"

"Tớ quan sát qua biểu hiện của nàng, nàng có phản ứng." Lạc Thần nắm lòng bàn tay lại: "Vì vậy lần này, tớ đặc biệt dẫn nàng trở về nơi ở của bọn tớ năm xưa."

"Cậu hy vọng nàng tức cảnh sinh tình, sẽ khôi phục nhanh hơn một chút?"

"Phải." Hàng mi của Lạc Thần rũ xuống, nhìn lòng bàn tay chảy máu, thấp giọng nói: "Nhưng, lúc này tớ vạn phần hối hận."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net