Chương 264 - Trừ tịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vết máu từ ngoài tuyết một đường kéo dài đến trước giường trong phòng ngủ, trên giường đều là máu, sớm đã bị lãnh khí ngưng kết.

Để thuận tiện giải phẫu, bàn trà đã được di chuyển đến cạnh giường.

Cồn, băng gạc, kim khâu giải phẫu, thuốc kháng sinh, thuốc mê vân vân, chỉ cần là đồ dùng cấp cứu trong ba lô mang theo, tất cả đều được khẩn cấp bày ra trên bàn.

Ở đây xưa nay cô lập với bên ngoài, mang theo những thứ này đến đã là vạn hạnh.

Tất cả mọi người đều đến.

Tong phòng ngủ vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ động tĩnh phát ra do Thiên Thiên làm chuẩn bị trước khi phẫu thuật thì ai cũng không nói chuyện, cũng không dám nói lời nào.

Lạc Thần ngồi bên mép giường, một tay nâng thắt lưng Sư Thanh Y, hai mắt vô thần dường như hồn phách đều đã rời khỏi thân thể. Vũ Lâm Hanh ở bên cạnh nhẹ nhàng kêu nàng vài tiếng nhưng Lạc Thần cũng không hề đáp lại.

Lần này đôi mắt Vũ Lâm Hanh cùng Trường Sinh càng đỏ hơn.

Chuẩn bị hoàn tất, Thiên Thiên khẽ hít một ngụm lãnh khí, nói: "Lạc tiểu thư, bây giờ tớ phải thay Sư Sư rút kiếm ra."

Lạc Thần lúc này mới có phản ứng, đôi mắt đen nhánh vòng vo nhìn xuống, sau đó máy móc gật đầu.

"Cự Khuyết đâm vào quá sâu, rút kiếm mới là cửa ải quan trọng và nguy hiểm nhất." Đầu Thiên Thiên đầy mồ hôi lạnh: "Trước đó nàng đã mất máu rất nhiều, Cự Khuyết lại cứng rắn sắc bén, một khi rút kiếm ra, tất nhiên sẽ dẫn đến xuất huyết lần nữa, dựa theo đánh giá về lượng máu chảy ra, đến lúc đó sợ rằng lập tức sẽ —"

Thiên Thiên lập tức bổ sung: "Hiện tại thân kiếm cùng miệng vết thương đã khảm làm một thể, trái lại có tác dụng cầm máu, nhưng lại không thể để kiếm ở lại thời gian dài trong thân thể, phải tìm đúng thời cơ mau chóng rút ra."

"Tớ hiểu được." Lạc Thần miễn cưỡng cử động môi.

Vài chữ kia cứng nhắc lại băng lãnh giống như rít qua kẽ răng.

Thiên Thiên cân nhắc nói: "Sư Sư thể chất rất đặc biệt, khả năng lành lại rất mạnh, lại kháng độc, bất quá đó cũng chỉ là tương đối. Một khi khả năng thanh độc của nàng không vượt qua tốc độ ngấm vào của độc chất, hoặc là tốc độ khép miệng cầm máu trung hoà không được lượng máu chảy ra, nàng sẽ —"

"Hiện nay thích hợp rút kiếm sao?" Đáy mắt Lạc Thần như trước không hề có chút thần thái.

Điều này làm cho người khác cảm thấy nàng ngồi bên giường hiện tại, bất quá chỉ là một chiếc vỏ xinh đẹp.

"Hiện tại có thể rút kiếm." Thiên Thiên nói: "Chỉ là —"

Nàng vẫn muốn nói lại thôi.

"Tớ tin tưởng y cổ thuật của cậu." Giọng nói của Lạc Thần rất thấp: "Cậu có mang theo loại cổ đó ?"

Sắc mặt Thiên Thiên thay đổi, do dự một lúc mới nhẹ giọng nói: "Nó rất quý hiếm, tớ vẫn mang theo bên người."

"Cậu cho Thanh Y dùng đi. Tớ biết nó quý hiếm, ngày sau có gì nhờ vã, nhất định muốn chết cũng không chối từ."

Thiên Thiên khó xử nói: "Chỉ cần có thể phát huy tác dụng cầm máu trong lúc rút kiếm, mặc kệ nó quý hiếm cỡ nào tớ đều nguyện ý cho Sư Sư dùng. Chỉ là loại cổ này cậu cũng biết, nó dị thường đặc biệt, giống như con dao hai lưỡi, điều kiện lúc dùng quá mức nghiêm khắc."

Bầu không khí nhất thời trở nên cổ quái, Vũ Lâm Hanh không hiểu ra sao thực sự chịu không nổi, hỏi: "Cổ gì?"

"Không sao. Tớ làm cổ dẫn* là được rồi." Lạc Thần đờ đẫn nói. (*người trung gian mang cổ trùng)

Sắc mặt Thiên Thiên nhất thời trở nên trắng bệch.

Đôi mắt gần như ngưng trệ của Lạc Thần trượt xuống, quét về phía những người khác trong phòng ngủ: "Thiên tiểu thư lưu lại, các người ra ngoài đi."

"Loại cổ gì? Cái gì cổ dẫn?" Vũ Lâm Hanh gấp đến đỏ mắt: "Chị họ cậu, cậu rốt cuộc muốn làm gì? Nuôi Rắn cậu nói đi chứ !"

Thiên Thiên trầm mặc không nói.

Trường Sinh rõ ràng đã đoán được gì đó, hai vai đều sợ hãi mà run rẩy: "A Lạc."

"Trường Sinh, ngươi dẫn bọn họ ra ngoài đi." Lạc Thần nói: "Ồn quá."

Trường Sinh đành phải dẫn Vũ Lâm Hanh ra ngoài, Phong Sanh cùng Tô Diệc dĩ nhiên theo ở phía sau.

Sư Thanh Y cúi đầu, tóc dài buông xuống tản ra trên áo lót trắng loang lổ vết máu, cả người lạnh lẽo giống như bức tượng băng nhiễm máu.

Khuôn mặt cứng nhắc gần như tro lạnh của Lạc Thần rốt cục có một chút nhu hòa, nàng dán bên tai Sư Thanh Y, môi mỏng yên lặng mấp máy.

Cùm cụp một tiếng, cửa được Trường Sinh đóng lại.

Vũ Lâm Hanh còn muốn đi vào, nhưng Trường Sinh ngăn cản nàng: "Hiện nay không phải lúc nên vào."

Vũ Lâm Hanh cúi người quét tuyết trên bậc thang, sau đó ngồi xuống, ảm đạm nói: "Tôi ngồi chờ ở đây."

Trường Sinh cũng yên tĩnh ngồi bên cạnh nàng.

Hai người nhìn đại tuyết đỗ xuống bên ngoài, hành lang treo đèn lồng, phía sau là cửa sổ phát ra ánh sáng mờ nhạt.

Phong Sanh săn sóc cầm chăn lông đến, Vũ Lâm Hanh căn dặn hắn vào bếp đun nước, Tô Diệc cũng đi theo.

Vũ Lâm Hanh ngồi yên, đột nhiên lung tung phủi tuyết trên mặt, nàng nói: "Tối hôm nay, nhất định là tôi nằm mơ."

"Đường tỷ của chị họ cậu, chị không nên cùng tôi nói chuyện, nếu như chị nói chuyện với tôi, sẽ không là mơ nữa." Vũ Lâm Hanh trở nên nghẹn ngào.

Trường Sinh hai tay ôm gối, vùi đầu không nói.

Hai người cứ như vậy yên lặng mà canh giữ ở cửa.

Mãi đến qua một đoạn thời gian, trong phòng mơ hồ truyền đến tiếng rên rỉ của Lạc Thần.

Loại thở dốc rên rỉ giống như ma sát giữa hàm răng truyền ra, thanh âm vô cùng thấp, run rẩy, giống như đang chịu thống khổ không tên nào đó.

Lúc đau đớn mọi người thường lớn tiếng kêu lên.

Mà chân chính cực hạn đau đớn, trái lại rất áp lực.

Nghe loại âm thanh kia, Vũ Lâm Hanh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn phòng ngủ sau lưng: ".... Chị họ cậu?"

Loại âm thanh tuyệt vọng áp lực đến làm cho người khác không đành lòng nghe, lại càng không nỡ nhìn, thậm chí ngay cả tưởng tượng cũng không cách nào làm được.

Trường Sinh như trước vùi đầu vào hai gối, thân thể run rẩy càng lợi hại, tuyết trắng dưới chân đã bắt đầu tan chảy, tan thành từng hố nhỏ.

"Tôi đang nằm mơ. Không sai...... Đang nằm mơ. Tôi đang ngủ, cái gì cũng không làm, cái gì cũng là giả..... là giả." Vũ Lâm Hanh không thể làm gì khác hơn đành bịt tai lại, lặp lại, không ngừng thôi miên bản thân.

Gió tuyết gào thét, Vũ Lâm Hanh thực sự đã ngủ.

Nàng ngủ trên bậc thang trước phòng ngủ, sau đó được người khác bế về phòng, một đêm điên cuồng cuối cùng vùi trong bạo tuyết, trở lại yên lặng chỉ có trong phòng ngủ của Sư Thanh Y ánh đèn vẫn một đêm không tắt.

Sáng hôm sau, Vũ Lâm Hanh ngủ đến hỗn loạn, nghe được Phong Sanh gõ cửa gọi nàng đi ra ngoài ăn điểm tâm, sau khi rửa mặt nàng cùng Phong Sanh đến tiểu thính, vừa nhìn liền thấy Thiên Thiên, Trường Sinh cùng Tô Diệc đều đang ngồi xung quanh bàn ăn, Lạc Thần chia ba chén nghi ngút khói đến trước mặt ba người.

Vũ Lâm Hanh đi đến ngồi xuống, phát hiện trong bát là mì sợi làm thủ công, bên trên rắc hành băm xanh biếc, mùi thơm của canh gà xông vào mũi.

Vũ Lâm Hanh kinh ngạc.

Lạc Thần đầu cũng không nâng, giọng nói nghe suy yếu vô cùng: "Bữa sáng đêm qua cậu muốn, ăn đi."

Vũ Lâm Hanh hoảng hốt một lát, lại nhìn chỗ ngồi bên cạnh Lạc Thần, chỉ là nơi đó không có ai.

Trong lòng Vũ Lâm Hanh đau xót, nhưng vẻ mặt tốt xấu gì cũng nhịn xuống, những người khác cũng không nói, bầu không khí trên bàn nhất thời vô cùng quỷ dị, Vũ Lâm Hanh lập tức ăn trước một miếng, nói: "...Rất ngon."

Sắc mặt Lạc Thần tái nhợt như tờ giấy, thậm chí vành mắt có quần thâm, đạm nhạt nói: "Tớ làm mì tài nghệ không bằng Thanh Y. Chờ nàng tỉnh lại, các người nếm thử nàng làm."

"Ân....được." Vũ Lâm Hanh lập tức nói.

Những người khác cũng gật đầu.

Lạc Thần cầm đũa gắp một chút mì, Vũ Lâm Hanh âm thầm nhìn nàng, phát giác tay cầm đũa của nàng hiển nhiên không ngừng phát ra run rẩy, có vài lần thậm chí gắp không được.

Nhưng biểu tình của Lạc Thần lại rất thản nhiên, không hề để tâm.

Vũ Lâm Hanh bỗng nhiên nhớ đến tối qua cái gì "cổ dẫn", còn có Lạc Thần thống khổ rên rỉ, vội vã nhìn về phía Thiên Thiên, Thiên Thiên yên lặng thở dài.

Miễn cưỡng ăn một ít mì, Lạc Thần buông đũa: "Hôm nay là trừ tịch, công việc cụ thể tớ đã giao phó cho Trường Sinh, buổi tối cùng nhau dùng cơm tất niên là được rồi. Tớ đi xem Thanh Y, Thiên tiểu thư, lát nữa phiền cậu đến một chuyến."

"Ân, yên tâm đi." Thiên Thiên nhẹ giọng nói.

Lạc Thần như gió thổi qua mà rời đi, bước chân phù phiếm, bóng lưng đơn bạc được dường như gió thổi qua sẽ ngã xuống.

Năm nay không có ba mươi, hai mươi chín đã là trừ tịch.

Đèn lồng treo lên, Trường Sinh đang ở cuối phòng bếp chuẩn bị sủi cảo tất niên, Phong Sanh cùng Tô Diệc ở bên cạnh giúp đỡ chuẩn bị món ăn, Lạc Thần cùng Thiên Thiên lại vẫn ở phòng ngủ của Sư Thanh Y, rất lâu cũng chưa hề bước ra.

Cũng không ai có thể đi vào.

Vũ Lâm Hanh rất muốn vào xem tình huống của Sư Thanh Y, nhưng lại sợ quấy rối Thiên Thiên trị liệu vì vậy không thể làm gì khác hơn là kiên nhẫn, chuyển sang đi xem những nơi nào nàng có thể phụ giúp.

Kết quả nàng giúp nấu ăn, thái rau toàn bộ rau biến mất, chuyện nhà bếp một chút cũng không biết, cuối cùng chỉ đành vào nội viện quét tuyết.

Cuối năm vẫn như cũ trôi qua, trong tuyết trắng một mảnh yên tĩnh lại thực sự không phải một năm bình lặng.

Loại vẻ ngoài yên tĩnh này yếu ớt không chịu nổi, chỉ cần gợn sóng một chút có khả năng sẽ vỡ thành mảnh vụn, cho nên mỗi người hôm nay đều cẩn cẩn dực dực, giống như đi trên băng mỏng.

Trong lúc Lạc Thần đang viết câu đối chuẩn bị dán trước cửa phòng ngủ của Sư Thanh Y, Vũ Lâm Hanh ngay trước cửa quét tuyết nhìn thấy rốt cục tìm được chuyện có thể trợ giúp nên vội vàng nói: "Chị họ cậu, để tớ dán, để tớ dán!"

Lạc Thần liếc nhìn nàng một cái, ngầm đồng ý.

Vũ Lâm Hanh leo lên cây thang, Lạc Thần ở bên dưới cầm câu đối, Vũ Lâm Hanh từ phía trên nhìn sắc mặt Lạc Thần không dám hỏi nàng tình huống của Sư Thanh Y, chỉ nói: "Đưa tớ vế thượng!"

Lạc Thần nâng tay đưa cho nàng.

Vế trên viết "Niên niên trường thuận ý", vế dưới viết " tuế tuế tổng bình an", không có hoành phi vô cùng đơn giản một cặp câu đối.

Vũ Lâm Hanh dán xong cặp câu đối, Lạc Thần còn đứng dưới cây thang, ngẩng đầu ngây người nhìn mười chữ kia.

Mực đen giấy đỏ, tản ra cảm giác nặng nề nói không nên lời.

"Uy." Vũ Lâm Hanh vịn vào cây thang: "Chị họ cậu."

Ánh mắt gần như đờ đẫn của Lạc Thần quét về phía Vũ Lâm Hanh, chỉ trong một đêm ngắn ngủi, đã mang nàng đào rỗng.

"Năm mới vui vẻ." Đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh gợn nước lay động, vành mắt đỏ bừng: "Chúc cậu.... Đạt thành tâm nguyện."

Đôi mắt đen kịt của Lạc Thần rũ xuống.

Qua một đoạn thời gian xem như vô cùng đáng kể, đôi môi gần như khô cạn tái nhợt của Lạc Thần khẽ động, hướng Vũ Lâm Hanh mỉm cười: "Năm mới vui vẻ."

Trong nháy mắt hoàng hôn lần nữa buông xuống.

Lạc Thần đẩy cửa phòng ngủ của Sư Thanh Y bước ra, trong tay cầm theo Cự Khuyết, hướng đến góc tường tuyết đọng trong hậu viện.

Cổ kiếm dài mà sắc bén, không biết nó đã theo nàng bao nhiêu năm, cũng không biết đã bảo vệ nữ nhân của nàng bao nhiêu năm, trải qua lịch sử nhiều lần lưu chuyển, cuối cùng trở lại trong tay nàng.

Hôm nay, nó băng lãnh ảm đạm, vết máu loang lổ, Lạc Thần nắm chặt nó, lưng bàn tay nổi lên gân xanh.

"......Phải làm thế nào với mày." Lạc Thần đem Cự Khuyết dựng thẳng trên mặt đất, lẩm bẩm nói.

Sau đó nàng một chưởng ấn xuống phía dưới.

Toàn bộ Cự Khuyết đột nhiên lún xuống, dưới chưởng phong lạnh thấu xương của nàng chụp xuống, cả thân kiếm cùng chuôi kiếm lún xuống mặt đất, cuối cùng bị tuyết đọng hoàn toàn che lấp.

Bước chân của Lạc Thần lảo đảo đi trở về.

Vết máu trong phòng ngủ đã thu dọn xong, nên đổi đều đã đổi, Thiên Thiên đốt hương dược, mùi hương nhẹ nhàng thanh nhã, Sư Thanh Y nằm trên giường yên lặng như đi vào giấc mộng.

Lạc Thần không dời tầm mắt, yên lặng nhìn nàng.

Sau một lúc lâu, Lạc Thần lấy ra một hồng bao đỏ tươi, nhẹ giọng nói: "Chị tìm được trong ba lô của em. Kẻ ngốc, em âm thầm mua những hồng bao này là muốn đêm trừ tịch phát cho bọn chị, có đúng không?"

Ánh sáng trong phòng rơi xuống hàng mi dài của Sư Thanh Y, yên tĩnh lại nhu hòa.

"Bây giờ đã là đêm trừ tịch." Lạc Thần đặt hồng bao dưới gối của Sư Thanh Y, trong hồng bao có vật gì đó hơi mỏng, nhìn đường nét tựa hồ là miếng gỗ .

"Chị cũng cho em hồng bao. Đây là cho thê tử, nhất định phải tỉnh dậy mới xem được." Khóe môi Lạc Thần mang theo một mạt cười tái nhợt yếu ớt: "Năm mới vui vẻ."

--------

p/s: * năm năm dài như ý, tuổi tuổi mãi bình an

Hồng bao : bao lì xì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net