Chương 272 - Song sát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng ngủ rất tối chỉ có vài ngọn đèn ngoài cửa sổ chiếc vào. Cửa sổ đặc biệt mở ra một cái khe, để có thể quan sát tình huống bên ngoài rõ hơn.

Sư Thanh Y đã chuẩn bị tốt, nằm trên giường lớn trong khách sạn, tựa vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần.

Nếu như bỏ qua động tĩnh do Trữ Ngưng trong phòng khách không ngừng giãy dụa vậy có thể xem như vô cùng yên tĩnh, yên lặng đến có chút áp lực.

Mãi cho đến động tĩnh do Trữ Ngưng tạo ra rốt cục không cách nào bỏ qua nữa.

Trong phòng khách bang bang vang lên, đại khái là Trữ Ngưng mang theo cái ghế trói cùng thân thể nàng hoạt động.

"Trữ Tỷ." Sư Thanh Y đan hai tay đặt trên bụng, chậm rãi mở mắt , giọng nói trái lại rất ôn nhu: "Cô rất ồn. Chúng ta có thể yên tĩnh một chút không?"

Trữ Ngưng dùng hết các loại ngôn ngữ cay độc nàng biết để chửi mắng Sư Thanh Y.

Từ tổ tông mười tám đời mà mắng, Sư Thanh Y tính khí tốt nên lắng nghe, cũng không phản bác, thẳng đến Trữ Ngưng đem mười tám đời sau này của nàng cũng ân cần thăm hỏi.

Sư Thanh Y lúc này mới nghiêng đầu cười suy nghĩ, trong lòng nghĩ bản thân chỉ có một thê tử, mười tám đời sau này phải sinh thế nào .

Dần dần, có lẽ Trữ Ngưng đã mắng mệt mỏi, giọng nói cũng thấp đi.

Sư Thanh Y ở trong phòng chậm rãi nói: "Mắng xong rồi?"

"Cô con mẹ nó mau thả tôi ra!" Trữ Ngưng giãy dụa vài cái.

Sư Thanh Y nhẹ nhàng chà sát ngón tay: "Nếu như tôi là cô, hiện tại sẽ duy trì yên tĩnh. Cô càng ồn, không phải càng dễ bại lộ vị trí của cô sao? Trước đó cô cách cửa sổ khoảng hai mét, hiện tại cô hướng cửa phòng di chuyển nhiều lần, tôi đã đánh dấu trên mặt đất, cô đã đụng đến vật đánh dấu, sẽ không động được nữa, ngoan một chút."

Trữ Ngưng: "......."

"Yên tĩnh chờ hắn đến." Trong thanh âm của Sư Thanh Y rốt cục có một tia lãnh ý gần như uy hiếp: "Bằng không hắn ở cửa sổ này có thể lập tức kết liễu cô."

Trong phòng khách lúc này mới không có động tĩnh nữa.

Sư Thanh Y chân chính nghênh đón thanh tịnh, nàng xoay người, cầm lấy điện thoại di động đang đặt trên tủ đầu giường, mở khóa, ánh sáng màn hình chiếu lên khuôn mặt nàng, trong đôi mắt có ánh sáng chậm rãi lưu chuyển.

Nàng chăm chú nhìn biểu tượng tin nhắn, ánh mắt gần như si dại.

Do dự chốc lát, rốt cục chạm vào.

Bên trong tất cả đều là tin nhắn qua lại của nàng và Lạc Thần. Từ khi nàng mua điện thoại cho Lạc Thần bắt đầu, một tin cũng không xóa, hơn nữa còn được lưu trữ thích đáng.

Tính đến nay nàng một mình rời khỏi Hắc Trúc Câu cũng có hơn hai mươi ngày rồi, nàng mang ba lô đi nửa ngày, tìm được vị trí trước đó đội ngũ đã hạ trại. Những chiếc moto địa hình được vật liệu không thấm nước che phủ, trên người nàng có chìa khóa, liền lái một chiếc trong số đó rời đi, vào thị trấn đổ đầy xăng, cuối cùng đến thị trấn Nhạc Sơn trước.

Ở nội thành Nhạc Sơn chuẩn bị hết một ngày, quần áo, thực phẩm, nước uống, dược phẩm cùng với các loại công cụ nàng có thể nghĩ ra, sau đó nàng từ trong khách sạn 4S lái ra một chiếc việt dã đem các loại trang bị chở đi, cuối cùng mới lái xe đến Cam Tư.

Trải qua một loạt ngầm hỏi, thầm điều tra, phán đoán, cuối cùng đến huyện Sắc Đạt hiện tại.

Trong Hắc Trúc Câu không có tín hiệu, ngày thứ nhất nàng cũng không nhận được bất luận tin tức gì của Lạc Thần, một đêm đó gian nan giống như thân tại địa ngục.

Thẳng đến buổi chiều ngày thứ hai mới nhận được tin nhắn đầu tiên sau khi nàng rời đi.

Lạc Thần hỏi nàng: "Thanh Y, bữa trưa ăn gì?"

Câu hỏi rất đơn giản về sinh hoạt hằng ngày, chuyện khác một mực không đề cập đến, giống như chuyện gì cũng chưa hề phát sinh qua.

Lúc Sư Thanh Y mới vừa nhìn thấy tin nhắn kia, đôi mắt lập tức chua xót.

Lúc đó nàng gần như là cuống cuồn nhắn lại, đánh một đoạn lớn chữ, do dự, cuối cùng lại xóa đi từng đoạn từng đoạn .

Sau đó nàng trả lời Lạc Thần: "Cá hương thịt chiên, rau xào Thượng Hải, canh gà Hoa Kỳ. Đầu bếp trong nhà hàng nấu hương vị rất chuẩn, rất ngon."

Một lát sau, có chuông báo tin nhắn: "Có ngon như em nấu không?"

Nàng xem đến đây, chua xót cùng ngọt ngào đan xen dâng lên, chỉ đành trả lời: "Đó là đầu bếp chuyên nghiệp, em chỉ làm món ăn gia đình, còn kém xa."

"Chị thích ăn món ăn gia đình." Lạc Thần nhắn lại.

"Em sẽ học thêm vài món ăn, sau khi ăn xong lên mạng tra xét cách làm..... Chờ ngày nào đó em cùng chị về nhà em làm cho chị ăn." Lúc đó Sư Thanh Y đánh xong một câu cuối cùng này, hàng mi đã ướt đẫm.

"Được."

Sư Thanh Y mở tin nhắn, nhìn thấy thời gian của tin nhắn "chị thích ăn món ăn gia đình" đã cách một đoạn dài, không khỏi kinh ngạc.

Sau đó Lạc Thần mỗi ngày đều sẽ gửi tin nhắn cho nàng.

Các tin nhắn lưu lại sau đó hiển thị các loại "buổi sáng tốt lành, Thanh Y.", "Đã dậy chưa.", "Ngủ ngon, Thanh Y.", "Buổi trưa ăn gì?", "Buổi tối ăn gì?", "Nhớ xem dự báo thời tiết mỗi ngày. Mặc thêm quần áo, tuyết rơi mang ô."

Trên đường lái xe đến Cam Tư, có đôi khi trên đường thực sự tìm không được nhà hàng để dùng cơm, nhất là càng đến gần Tây Tạng càng hẻo lánh, Sư Thanh Y sẽ dùng một chút bánh mì uống sữa hộp các loại thực phẩm ăn liền để thay thế.

Lúc này Lạc Thần sẽ quan tâm nàng: "Dùng một chút những thứ kia, nếu như nhìn thấy xung quanh có nhà dân chăn nuôi, liền vào trong đó."

Tin nhắn mỗi ngày thật ra cũng không nhiều, chỉ có vài tin, có lúc chỉ vẻn vẹn vài chữ, đều là căn dặn chút việc thường ngày, giống như căn dặn người yêu đi công tác bên ngoài, nhưng những tin nhắn như vậy trước đây cũng rất hiếm gặp.

Dù sao thì các nàng đã từng mỗi ngày đều cùng một chỗ.

Cũng chính là nói, trước đây Lạc Thần đều sẽ chính miệng nói cùng nàng, chỉ là nói ra càng thêm hàm súc. Có đôi khi thậm chí chỉ cần một ánh mắt cũng có thể hiểu được, không cần quá nhiều lời nói vụn vặt.

Vì vậy mỗi một tin nhắn càng thêm quý báo.

Mỗi ngày nàng đều sẽ xem lại nhiều lần, trở thành ý niệm duy nhất chống đỡ nàng, là ánh trăng ôn nhu trong đêm tối.

Yên lặng một hồi lâu, thu hồi suy nghĩ, Sư Thanh Y đặt đưa điện thoại di động trở lại đầu giường.

Nàng cúi đầu, trước khi màn hình điện thoại tắt đi, mạt ánh sáng cuối cùng chiếu lên người nàng, quang ảnh mờ mịt, thanh lãnh tịch liêu.

Tia sáng cuối cùng tắt lịm, thân ảnh của nàng rơi vào trong bóng tối.

Kim đồng hồ đeo tay từ từ vượt qua ba giờ ba mươi.

Trữ Ngưng bị trói, ngủ cũng không dám ngủ, lại không dám phát ra âm thanh vì vậy tiếp tục ở trong lòng chửi bới trước sau mười tám đời của Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y từ từ nhắm hai mắt lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Thẳng đến vách tường truyền đến âm thanh vô cùng nhỏ, giống như rắn đang trườn, một chút lại một chút.

Sư Thanh Y xuống giường, bên hông đeo túi vải cùng dao quân dụng, yên lặng không tiếng động đi đến cửa phòng ngủ, thăm dò nhìn ra phòng khách.

Đường nét thân ảnh của Trữ Ngưng cùng cái ghế hợp cùng một chỗ, nàng cúi đầu, nhìn qua bất động, nhưng đôi mắt nhìn thấu ban đêm của Sư Thanh Y lại có thể nhìn ra nàng đang vì lạnh mà phát ra run rẩy.

Sư Thanh Y biết nàng hiện tại đang mắng mình, nàng chỉ cười khẽ.

— cùm cụp.

Một tiếng vang nhỏ, Sư Thanh Y nhìn qua, chỉ thấy một bóng đen lay động ngoài cửa sổ, giống như một con dơi đen thật lớn treo trên cửa sổ.

— cùm cụp.

Lại một tiếng.

Thật ra bên ngoài cửa sổ có thiết kế song sắt bảo vệ bằng hợp kim, nhưng theo âm thanh "cùm cụp" này vang lên, một thanh lại một thanh hợp kim cư nhiên dễ dàng bị bẻ gãy.

Cho dù là lực cực lớn hay là trực tiếp dùng dụng cụ cắt kim loại đều không có khả năng gần như không gây tiếng động như vậy. Sư Thanh Y suy đoán trong tay cái bóng kia có khả năng có vật chất gì đó có thể ăn mòn hợp kim, khiến song bảo vệ tan chảy, lát nữa nên tránh dính phải thứ này.

Song bảo vệ cuối cùng bị tháo xuống tạo thành lổ hổng cho kẻ xâm nhập, bóng đen treo ngoài cửa sổ, trở mình tiến vào, giống như ma quỷ nhảy xuống mặt đất.

— Hách hách

Tiếng thở hổn hển vô cùng nhỏ nương theo âm thanh nuốt lấy từ trong miệng nam nhân phát ra, cổ quái đến khiến người rợn tóc gáy.

Trữ Ngưng cúi đầu, lúc này ngay cả run rẩy cũng không dám run, rất sợ bị nam nhân kia nhìn ra, trực tiếp xông đến vặn rơi đầu của nàng.

Nam nhân đứng bên cạnh Trữ Ngưng.

Bàn tay trái của hắn mở ra rồi nắm lại, giống như ưng trảo (móng vuốt chim ưng), nhìn thấy Trữ Ngưng không lập tức động thủ mà chỉ xoay đầu nhìn xung quanh, có lẽ đang quan sát căn phòng.

Sư Thanh Y nhắm chuẩn vị trí của hắn, dưới chân thi triển bộ pháp, rất nhanh liền phóng đến, nhanh như gió cấp chín.

Đối với tốc độ của bản thân, nàng từ trước đến nay rất có lòng tin.

Nam nhân kia hiển nhiên bị bất ngờ, cũng không lập tức lui về phía sau mà chỉ phản xạ có điều kiện né tránh, trước đó Sư Thanh Y đã sớm quan sát thấy cánh tay phải của hắn có chút vấn đề, dẫn đến lúc hành động thân thể có chút phối hợp không đồng bộ, vì vậy nàng đặc biệt hướng bên phải của hắn mà xông đến.

Bên phải là điểm cố kỵ của nam nhân kia, Sư Thanh Y một cước gạt ngang, đá trúng dây chằng của hắn, trước hết hạn chế khả năng hành động của hắn.

Trước đó nàng đã kiến thức qua thân thủ của nam nhân mặt quỷ này, biết hắn có khinh công, lần này liền vạn phần cẩn thận quyết không thể để nam nhân này trốn thoát lần nữa.

Thân thể nam nhân mất thăng bằng, một chân khụy xuống, tay trái hoàn hảo mạnh mẽ trảo đến chỗ Sư Thanh Y.

Tay hắn sắc bén giống dao, Sư Thanh Y nhìn hắn thế tiến công rất mạnh, chiêu chiêu đoạt mệnh, thiếu chút nữa đã dùng đến chiếc nõ nàng cải tiến, nhưng lại sợ máu bắn tung tóe trong phòng khách sẽ mang lại phiền phức vì vậy đành phải lấy ra một ống tiêm dài nhỏ trong túi vải, vẫy mạnh nắp kim.

Nam nhân lần thứ hai tấn công, Sư Thanh Y lách người né tránh, đồng thời dùng khủy tay đập mạnh lên thắt lưng nam nhân kia, áp hắn xuống, sau đó lập tức dùng ống tiêm đâm vào mạch máu sau gáy của hắn.

Nam nhân giãy dụa chốc lát, dần dần bất động, thân thể nằm nghiêng trên mặt đất.

Ngực Trữ Ngưng phập phồng, qua hồi lâu mới thấp giọng nói: "Chết rồi sao?"

Sư Thanh Y không trả lời nàng, mở đèn phòng khách, sau đó liếc mắt nhìn Trữ Ngưng cười: "Cô rất hy vọng hắn chết?"

Trữ Ngưng hừ lạnh một tiếng, nhìn nam nhân cuộn mình thành một đoàn trên mặt đất.

Nam nhân này dáng người kiện mỹ cao gầy, giống như người mẫu, khuôn mặt được mặt nạ Thanh Đầu Quỷ che khuất, không nhìn thấy mặt mũi của hắn.

"Đó chỉ là thuốc gây mê. Với liều lượng này, có lẽ mười giờ sáng mai hắn mới có thể tỉnh lại, dĩ nhiên không loại trừ nguyên nhân thể chất mà có thể tỉnh sớm hơn."

Vừa nói, Sư Thanh Y vừa tìm đến một cái ghế, dùng sợ dây thừng còn thô hơn so với dây trói Trữ Ngưng trói nam nhân lại, sau đó cột đầu dây còn lại vào chân sô pha.

Làm xong tất cả, Sư Thanh Y vỗ vỗ bụi trên tay, mỉm cười: "Tôi lại ít đi một cái ghế nữa."

Trữ Ngưng: "......."

Sư Thanh Y rửa tay xong ôm chăn đến ngồi trên sô pha, lại đem một tấm chăn mỏng phủ lên người Trữ Ngưng.

Nhìn chăm trên người, Trữ Ngưng nhất thời sửng sốt.

Sư Thanh Y nhàn nhạt nói: "Xong việc rồi. Yên tâm ngủ đi, mới vừa rồi còn run rẩy như cái sàng."

Sắc mặt Trữ Ngưng tái nhợt, trong lòng mắng ngủ cái đầu cô.

Bị trói thành bánh chưng, cô trái lại an tâm ngủ cho tôi xem?

Sư Thanh Y giẫm lên dây thừng trói nam nhân kia, ôm lấy chăn nằm trên sô pha, ngược lại quả thật là an tâm ngủ.

Sáng sớm tám giờ, Sư Thanh Y mới thức dậy.

Nam nhân chưa tỉnh, Trữ Ngưng bị trói cả đêm không được ngủ ngon, hai mắt đều thâm quầng, ngoại trừ giống như gấu trúc mà trừng Sư Thanh Y thì chính là trừng Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y cũng không để ý đến nàng, sau khi rửa mặt thì ra ngoài mua ba phần điểm tâm, trong thị trấn có Hán có Tạng, ngoại trừ điểm tâm quen thuộc của người Hán còn có ba chén bơ trà của người Tạng.

Bản thân Sư Thanh Y chậm rãi ăn, nàng có chứng ưa sạch, thuận miệng nói với Trữ Ngưng bên cạnh: "Cô đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng."

Sắc mặt Trữ Ngưng càng xanh, kỳ quái nói: "Tôi muốn đi chứ, nhưng tôi không thể."

Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, ăn xong nửa phần mì sợi mới đến toilet lấy khăn mặt nóng đến, tùy tiện lau vài cái trên mặt Trữ Ngưng, sau đó lại bưng một ly nước để Trữ Ngưng súc miệng.

Ý nghĩ muốn chết trong lòng Trữ Ngưng cũng có, nhưng chỉ có thể mặc cho Sư Thanh Y chi phối.

Chờ Trữ Ngưng rửa mặt súc miệng xong, Sư Thanh Y mới hài lòng gật đầu: "Bây giờ cô có thể ăn sáng rồi."

Trữ Ngưng: "......"

Trữ Ngưng không được cởi trói nên không cách nào cử động, Sư Thanh Y cũng không ngại, vân đạm khinh phong mà bưng bữa sáng đút nàng ăn, cuối cùng lúc uống bơ trà, điện thoại di động trên bàn lại nhận được tin nhắn.

Sư Thanh Y ngước mắt lên, tay run lên, bơ trà đổ ra ngoài.

Tin nhắn.

Nhất định là tin nhắn của Lạc Thần gửi đến.

Trong lòng nàng mừng rỡ như điên, không phải chỉ kích động mà có thể hình dung được, chính xác là mỗi ngày nàng chỉ dựa vào việc này mà qua, nghe được tín hiệu báo tin nhắn đến, nàng hận không thể lập tức bỏ chạy đến bàn trà xem điện thoại.

Nhưng không được.

Nàng phải thu liễm, không thể để Trữ Ngưng nhìn ra, vì vậy tiếp tục mặt băng bó, cũng không nhúc nhích, đạm nhạt nói: "Cô ăn ngon không?"

Bơ trà đã đổ trên người Trữ Ngưng, Trữ Ngưng mắng: "Chết tiệt, cũng sắp chảy đến quần tôi rồi! Cô có thể giúp tôi lau không?"

"Tự mình lau." Sư Thanh Y liếc mắt nhìn bàn trà, đạm nhạt nói.

"Ngược lại tôi phải lau!" Trữ Ngưng mắng to.

Sư Thanh Y đen chén bơ trà đặt trên bàn, chậm rãi thay Trữ Ngưng lau xong, sau đó mới ngồi vào sô pha, chờ một lát sau mới mặt băng bó cầm lấy điện thoại di động.

Hôm nay Lạc Thần sẽ nói gì?

Có lẽ vẫn là buổi sáng tốt lành.

Trên khuôn mặt thanh tú ôn nhu của Sư Thanh Y hiện ra một tia đỏ ửng không thể phát giác, hàng mi dài run rẩy, đôi mắt gợn nước, cầm lấy điện thoại di động mở khóa ra xem..

Tin nhắn là 10086 gửi đến: "Di động 3G, mùa xuân liên tục khuyến mãi! Nạp phí ngay bây giờ, nhận gấp ba lần giá trị...."

Sư Thanh Y: "......."

Nàng hiện tại thực sự có chút muốn đập nát điện thoại.

Trữ Ngưng nhìn vẻ mặt Sư Thanh Y tối tăm, cho rằng nàng lại nghẹn ý nghĩ xấu xa gì đó muốn chỉnh bản thân đây mà, đang lúc rầu rĩ, chuông tin nhắn lại vang lên.

Sư Thanh Y nâng mắt nhìn, hiển thị người gửi là Lạc Thần.

"Đã dậy chưa? Đang làm gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net