Chương 287 - Khẩu thị tâm phi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sư Thanh Y cũng không biết bản thân đã bao lâu không được nữ nhân trước mắt ôm qua như vậy.

Các nàng từng sớm chiều bên nhau, người nào cũng không rời xa.

Dường như mỗi một phút mỗi một giây, đều muốn ở cùng một chỗ.

Vì vậy lần này xa cách một tháng, nếu so sánh, thật đúng là dài dài dằng dặc như một thế kỷ.

Trong một tháng này, không nhìn thấy, không nghe thấy, không chạm được, chỉ có vài tin nhắn ít ỏi làm an ủi. Đến sau này, ngay cả tin nhắn cũng không có.

Tàn khốc nhất chính là, cuối cùng biết rõ nữ nhân kia đang dịch dung ở bên cạnh, nhưng vẫn phải kiềm chế nhẫn nại.

Mà hiện tại, Lạc Thần đang vô hạn gần kề ôm lấy nàng.

Da thịt uất thiếp, tóc dài lưu luyến.

Giống như nằm mơ.

Sư Thanh Y bị giấc mộng này hoàn toàn lay động thần hồn, hoàn toàn thu hồi cô độc dày vò cùng lãnh duệ quật cường từng có. Trong thời khắc nàng được ôm lấy, cả người gần như vô lực, trong lòng càng mềm mại đến tan ra.

Nàng cũng không nói, cứ như vậy nép vào lòng Lạc Thần, hai tay Lạc Thần vững vàng mềm nhẹ ôm lấy nàng, cúi đầu dán bên tai nàng.

Rất nhanh, Sư Thanh Y lại đẩy Lạc Thần ra.

Ánh mắt phiếm chút hoảng sợ.

.... Không được.

Vẫn không được.

Lạc Thần cũng không đối với động tác của nàng biểu thị thần sắc khác thường gì, chỉ là giống như đã lường trước, yên lặng nhìn nàng đáy mắt chứa một tia ôn nhuyễn tiếu ý, trong bóng đêm rất khó phát hiện.

"Không muốn ôm chị nhiều một chút sao?" Lạc Thần nói.

Sương lạnh tràn đến, cách đó không xa đường nét của quái thạch càng trở nên dữ tợn.

Người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn, hiện tại cơ bản xem như xa cách gặp lại, Sư Thanh Y cũng từng tưởng tượng qua vô số lần cùng Lạc Thần gặp lại, trong tưởng tượng bầu không khí nóng rực triền miên, nhưng không hề giống hiện thực trước mắt chút nào.

Đêm sương lạnh lẽo, người kia ở trước mắt.

Bên tai chỉ có gió đêm gào thét.

Sư Thanh Y mím môi, tránh né đôi mắt sâu thẳm chăm chú của nàng, thấp giọng nói: "Tạng bào của chị, cổ áo châm người, em khó chịu."

"Vậy em lúc đầu ôm nó, ngược lại không cảm thấy châm người."

Sư Thanh Y: "......."

Lạc Thần khẽ nheo mắt: "Chị thấy em ôm rất chặt. Chị không bằng Tạng bào."

Giọng nói của Sư Thanh Y vẫn mang theo run rẩy, gần như nghẹn ngào: "Tạng hương trên người chị vị đạo quá nặng, em ngửi đến hoảng hốt."

"Lúc đầu em ôm Tạng bào của chị, ngược lại không cảm thấy ngửi đến hoảng hốt."

Sư Thanh Y: "......."

"Chị không bằng Tạng bào." Lạc Thần nói.

Nói xong, nàng cúi đầu cởi đai lưng của mình. Rất nhiều trang sức trên tạng bào theo động tác của nàng lúc ẩn lúc hiện.

"Chị..... Chị làm gì vậy?" Sư Thanh Y vội vã nói.

"Cởi áo." Lạc Thần liếc nàng một cái: "Nhìn không ra sao?"

Sư Thanh Y có chút nóng nảy: "Chị thế nào cởi áo ở đây?"

Tay Lạc Thần lên xuống, Tạng bào trên người đã lưu loát cởi xuống, được nàng cầm ở trong tay, áo sơ mi trên người lộ ra. Áo sơ mi bó sát hoa văn bạch sắc, thắt lưng lả lướt hoàn mỹ, trên thắt lưng cùng trước ngược đều có tơ tằm hoàn mỹ thắt lại.

Sư Thanh Y nắm lấy Tạng bào của Lạc Thần khoác trở lại, trách cứ nói: "Chị lập tức mặc vào, sẽ lạnh!"

"Chị nóng." Lạc Thần bất vi sở động, cố chấp đưa Tạng bào cho Sư Thanh Y.

Nói xong lại nhàn nhạt bổ sung: "Nếu em đã chỉ thích Tạng bào, vậy liền đều cho em hết. Tùy em ôm, tùy em ngửi."

"Chị..... Chị đừng đùa giỡn cùng em nữa, là em không tốt, em nói lung tung, gió lớn như vậy, mau mặc vào." Sư Thanh Y lập tức mềm mại xuống, nhẹ giọng dỗ dành nàng: "Chị mau mặc vào đi."

Ở đây đối diện cửa động, gió ẩm khiến bên trong gần như ngưng tụ thành băng. Sư Thanh Y nhìn thấy Lạc Thần căn bản không muốn mặc Tạng bào vào, đành phải ôm lấy nàng thay nàng chống đỡ, đi đến chỗ trũng trong đám loạn thạch cách đó không xa, ở đó tránh gió.

Lạc Thần tựa hồ yên tâm thoải mái để nàng ôm lấy, vừa theo bước chân của nàng qua bên kia, vừa hỏi: "Em chỗ nào không tốt?" (ở đây ý hỏi sức khỏe)

"Chị... Chị chỗ nào cũng không tốt." Nghĩ đến bản thân muốn đến gần Lạc Thần rồi lại không cách nào đến, trong lòng Sư Thanh Y áy náy cùng cảm giác tội ác lại bắt đầu dâng lên, thở dài, chỉ đành dùng tay phải gắt gao ôm lấy thân thể Lạc Thần.

"Chị chỗ nào cũng không tốt. Em chẳng phải bị mù sao."

Nếu như thích một người chỗ nàng cũng không tốt, không phải mù mắt, vậy thì là cái gì.

Sư Thanh Y phát hiện ra ẩn ý trong lời này của Lạc Thần, tuy rằng bị gió lạnh thổi qua nhưng gương mặt lại nóng rát.

Nơi này có vài chỗ chắn gió, Sư Thanh Y vốn dĩ muốn đi bên trái, nhưng Lạc Thần lại đạm nhạt nói: "Chị nghĩ tới đó ngồi."

Nơi đó là nơi tránh gió nằm bên phải, phía sau là vài tảng đá cao cao, giống như đông nghịt bình phong.

Sư Thanh Y đáp ứng: "Được."

Hai người ngồi xuống bên cạnh chỗ chắn gió bên phải, Lạc Thần đạm nhạt nói: "Chị không mặc, không quen mặc dày như vậy. Vướng chân vướng tay, sớm muốn cởi ra."

Nghĩ đến để có thể dịch dung tiếp cận bản thân, Lạc Thần đã âm thầm mất rất nhiều công sức, vốn dĩ dựa theo tính cách của nàng, không thích, thì chính là đã xác định vĩnh viễn không thích. Trước đây không thích, không quen, hôm nay đều nhất nhất chịu đựng, trong lòng Sư Thanh Y chua xót, nhưng vẻ mặt trái lại không biểu hiện gì, nhẹ giọng nói: "Vậy chị mặc áo khoác của em, có được không?"

Chỉ có đôi mắt uyển chuyển nước gợn của nàng, mang theo vài phần khẩn cầu chăm chú nhìn Lạc Thần.

Lạc Thần không lên tiếng.

Sư Thanh Y lập tức xoay người tìm kiếm ba lô của mình, nàng lấy ra một chiếc áo khoác trắng độ dày vừa phải, cẩn thận khoác lên người Lạc Thần, đem Lạc Thần quấn lại.

Lạc Thần lúc này không cự tuyệt nữa, tùy ý động tác của Sư Thanh Y.

Sau một lúc lâu, nàng nhìn xuống áo khoác Sư Thanh Y cho nàng, nói: "Lúc em ở đuôi thuyền, không phải nói quần áo em mang theo đều rất mỏng, không có công dụng sao?"

Sư Thanh Y: "......"

"Nó rất ấm áp, mỏng ở chỗ nào?"

Sư Thanh Y: "......."

"Kẻ lừa gạt." Hàng mi dài của Lạc Thần lười biếng buông xuống: "Muốn gạt lấy Tạng bào của chị mang đi, vậy thì cứ nói thẳng."

"Ai mới là kẻ lừa gạt?" Sư Thanh Y lúc này có thể cây ngay không sợ chết đứng mà đáp trả: "Chị gạt em đã gạt đến trình độ nào rồi, chị tự mình nói một chút xem?"

"Chị chưa bao giờ phủ nhận chị là một kẻ lừa gạt." Lạc Thần mặt không biểu tình.

Sư Thanh Y bị nàng thẳng thắn nói đến nghẹn, trong lòng nói quả nhiên lúc dịch dung ngay cả mặt mũi đều từ bỏ, tinh thần phân liệt cũng không lo lắng, vô tư thừa nhận như vậy thật đúng là một việc nhỏ nhoi rồi.

"Em cũng là kẻ lừa gạt." Lạc Thần nói: "Rõ ràng sớm đã biết là chị."

"Em không tính lừa gạt." Sư Thanh Y hơi nghiêng đầu.

"Vậy chị chỉ tính là khẩu thị tâm phi."

Sư Thanh Y: "......."

"Em luyến tiếc chị." Lạc Thần nhìn nàng nói: "Nhưng vẫn cường ngạnh muốn tìm lý do giải tán đội ngũ, cùng chị tách ra."

"Em, em không phải....." Sư Thanh Y vội vàng nói.

"Em khẩu thị tâm phi, miệng không phải trong lòng phải, chính là như vậy. Em luyến tiếc chị."

"Em bây giờ nói mới là thật." Vẻ mặt Sư Thanh Y căng chặt: "Hừ, đó chính là không phải, em không luyến tiếc chị."

"Em bây giờ nói, chị chỉ thấy em thật sự muốn nói chính là em luyến tiếc chị."

Sư Thanh Y: "....."

Lạc Thần không đùa nàng nữa, đột nhiên nâng ánh mắt, yên lặng nhìn nàng: "Thật ra em vẫn biết chị theo phía sau em."

Sư Thanh Y sửng sốt.

"Từ lúc em tách khỏi chị cùng Tang Cát, em liền biết được. Em biết rõ tính cách của chị, hiểu được chị sẽ vẫn theo em, muốn chị rời khỏi đương nhiên là không thể, làm điều thừa. Mà từ đầu đến cuối, em đều biết rõ vị trí của chị."

Sư Thanh Y gục đầu xuống, nhìn vài hòn đá nhỏ dưới chân, không nói lời nào.

"Nếu lúc đó em thật lòng muốn cách xa chị, dựa theo cảm giác cùng tốc độ của em, thật ra chị không nhất định có thể âm thầm theo sau. Em có thể tránh xa chị, nhưng em không làm, thậm chí có lúc còn thả chậm tốc độ. Cũng không rẽ đường cố ý đánh lạc hướng, cũng không tăng tốc, nếu phía sau là kẻ thù, em sớm có thể cắt đuôi." Đôi mắt Lạc Thần dường như xem thấu tất cả, giọng nói bình tĩnh phân tích.

Hai tay Sư Thanh Y đan lại đặt trên đầu gối, có chút mất tự nhiên mà xoắn ngón tay mình.

"Nếu như đã biết được, tùy ý để chị theo sau, vì sao vừa rồi lại gọi chị bước ra?"

Đối mặt Lạc Thần phản vấn, Sư Thanh Y trầm mặc đến lợi hại.

Lạc Thần vẫn nhìn Sư Thanh Y đang cúi đầu.

Trầm mặc hồi lâu.

"Bởi vì em vừa rồi.... Vừa rồi nhịn không được nữa." Rốt cục Sư Thanh Y dùng một loại giọng nói cực nhẹ, run rẩy nói: "Em nhịn không được nữa, em muốn thấy chị."

Sủng nịch nhu nhuyễn bắt đầu dâng lên dưới đáy mắt Lạc Thần.

"Em muốn thấy chị, em muốn nhìn thấy chân chính chị." Lúc ngẩng đầu, khóe mắt Sư Thanh Y đỏ bừng.

Đôi môi của Lạc Thần khẽ động, nhưng không lên tiếng.

"Em muốn nhìn thấy một nữ nhân tên Lạc Thần, đã một tháng em không nhìn thấy nàng rồi, em muốn nhìn thấy nàng, mà không phải Giáng Khúc tiểu thư nàng dịch dung. Em chỉ quen gọi Lạc Thần, hai chữ này. Tên ba mươi hai chữ, bệnh tâm thần, gọi lên thực rất phiền phức, quả thực phiền muốn chết."

Sư Thanh Y nở nụ cười, giọt lệ nơi khóe mắt lăn xuống.

Lạc Thần nâng tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng.

Sư Thanh Y giọng nói rầu rĩ, mang theo một chút nghẹn ngào, nhìn động tác Lạc Thần thay bản thân lau nước mắt, thấp giọng nói: "Chị nói không sai, em biết chị sẽ không rời khỏi. Cho dù em nói một vạn lần muốn chị đừng theo em, em muốn đi một mình, chị cũng sẽ theo bên cạnh em. Sau khi đội ngũ giải tán, quả thật em biết chị ngay sau em, em rất muốn dừng lại gặp mặt chị, cùng chị nói chuyện, nhưng em không thể, em sợ. Có đôi khi em ở phía trước đi rất nhanh, ở đây ban đêm rất tối đường lại khúc khuỷu, em lo lắng chị có thể theo không kịp hay không, có đôi khi cố ý đi chậm một chút, em nghĩ như vậy chị có thể thấy vị trí của em ở phía trước, nhưng em lại lo lắng chị đến quá gần....."

Giọng nói của nàng càng lúc càng run rẩy, quả thực mâu thuẫn đến phân lập ý thức: "Lúc ở trên thuyền, thật ra em cũng không dám tựa vào người chị mà ngủ, em sợ em sẽ nhịn không được. Nhưng em lại muốn ở bên cạnh chị, thầm nghỉ tựa vào vài phút là được rồi, vài phút cũng là thời gian, tốt xấu gì chị cũng có thể gần gũi ở bên cạnh em..... Em tham lam, không biết thỏa mãn, nhưng rồi lại sợ đến quá gần chị, lại sẽ đối với chị làm ra việc gì...... việc gì quá đáng.... Em như bây giờ... Em..... Em thực sự rất sợ.... Em không biết bản thân rốt cục là thứ gì, rồi sẽ biến thành thứ quái vật gì...."

Lạc Thần ôm cổ nàng.

Hai người ngồi bên cạnh tảng đá, Sư Thanh Y lúc này đã không cố kỵ như trước đó, thực sự ôm lấy Lạc Thần, đem khuôn mặt chôn ở hõm vai Lạc Thần, nước mắt nóng hổi theo hõm vai trượt vào cổ áo sơmi của nàng.

Lạc Thần một tay vuốt ve tóc dài của nàng, dán nàng càng gần hơn nữa.

Hai tay Sư Thanh Y gắt gao nắm chặt cánh tay Lạc Thần, cả người dường như đang run rẩy, hàm răng dán trên da thịt Lạc Thần: "Nhưng em thực sự rất nhớ chị... Em rất nhớ chị......"

Răng nàng khẽ cắn trên da thịt trắng nõn mềm nhẵn, khớp hàm bắt đầu run rẩy.

Sư Thanh Y càng run rẩy lợi hại hơn nữa, cắn lên da thịt Lạc Thần, lúc cắn xuống mang theo lực đạo dường như muốn cắn vỡ phiến da thịt kia, giây tiếp theo lực đạo lạ đột nhiên tan mất, hai tay Sư Thanh Y ôm lấy lưng Lạc Thần, đôi môi run rẩy dán ở nơi đó, chỉ cắn ra một dấu vết nhỏ nhợt nhạt.

Cắn nhẹ như vậy cũng sẽ không khiến người cảm thấy đau, bởi vì trong một giây kia lý trí của Sư Thanh Y vẫn còn, lực đạo đột nhiên tan mất, vì vậy tạo thành hiệu quả giống như giữa người yêu chơi trò tình thú để lại dấu vết mà thôi.

Nương theo ánh đèn pin chiếu đến, cần cổ tuyết của Lạc Thần ánh lên mảnh hồng mai, mơ hồ che đi vết ngân.

Lạc Thần vẫn không biểu thị gì mà chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Sư Thanh Y, nghiêng đầu hôn gương mặt của nàng.

Khóe mắt Sư Thanh Y gần như đỏ bừng, cả người đều là mồ hôi, lẩm bẩm nói: "Em nhớ chị, em nhớ chị nhớ đến sắp điên rồi......"

Thật muốn một ngụm cắn xuống.

Thật sâu, đi vào sâu trong da thịt của nàng.

"Chị ở đây." Lạc Thần bên tai Sư Thanh Y mềm nhẹ thì thầm: "Em đã khống chế rất tốt, đừng sợ."

Giọng nói này tựa như sóng biển thôi miên, Sư Thanh Y hốt hoảng gật đầu, tựa vào vai Lạc Thần.

Cũng không biết qua bao lâu, Sư Thanh Y rốt cục bình tĩnh lại.

Nàng từ trong lòng Lạc Thần tách ra, nhìn gương mặt mỹ lệ vô song của Lạc Thần, lại ngây người, Lạc Thần mỉm cười nhìn nàng, sau một lúc lâu, Sư Thanh Y tựa hồ đã nhận ra điều gì, sắc mặt thay đổi, mi tâm nhíu chặt.

Trước đó nàng tâm tình kích động, trong lòng đều bị Lạc Thần lấp đầy, đối với biến động xung quanh cũng không thể chú ý, hiện tại rốt cục phát hiện không ổn.

Lạc Thần nhìn ra biểu tình của nàng, đạm nhạt nói: "Nghe đủ rồi sao? Có thể đi ra rồi."

Phía sau đống đá cao cao.

Một cái đầu ló ra.

Sư Thanh Y chiếu đèn sang bên kia, chỉ thấy trên tảng đá xuất hiện khuôn mặt yêu vũ mỉm cười của nữ nhân, ánh đèn tràn ngập trong đôi mắt hoa đào của nàng.

Vẻ mặt Sư Thanh Y cứng nhắc.

Vũ Lâm Hanh hai mắt ôn nhu: "Sư Sư, tớ nhớ cậu nhớ đến sắp điên rồi."

Một cái đầu nữa ló ra.

Thiên Thiên đứng bên cạnh Vũ Lâm Hanh, tiếu ý càng xinh đẹp: "Sư Sư, tớ nhớ cậu nhớ đến sắp điên rồi."

Sư Thanh Y kéo căng mặt, ngoài suy sụp chỉ còn suy sụp.

Một cái đầu cuối cùng xuất hiện.

Lúc này đến phiên Trường Sinh mỉm cười nói: "A Cẩn, tôi cũng nhớ em nhớ đến sắp điên rồi."

Ba người, xếp hàng đứng đó.

Vẻ mặt Sư Thanh Y hoàn toàn suy sụp: "....."

Lạc Thần trái lại vân đạm khinh phong lên tiếng: "Đều xuống đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net