Chương 295 - Gửi thư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường Sinh cũng không trực tiếp trả lời.

Nàng chỉ nhìn Sư Thanh Y một cái.

Nhìn ánh mắt kia của nàng, Sư Thanh Y một lần nữa xác nhận giác quan thứ sáu của bản thân luôn không có sai lầm.

"Nếu tôi là đường tỷ của A Cẩn nàng." Giọt nước trên hàng mi của Trường Sinh rơi xuống, tiếu ý ôn nhu: "Cô nương cô gọi tôi "Đường tỷ của A Cẩn nàng" là được rồi."

Sư Thanh Y: "......"

.....Lại nữa.

Trường Sinh vừa cười vừa nói: "Dĩ nhiên, cô cũng có thể xem tôi là tỷ tỷ nàng. Tôi chính là tỷ tỷ nàng."

Sư Thanh Y: "......"

.... Quả nhiên.

Sư Khinh Hàn có chút xấu hổ, hô hấp mang theo chút hổn hển, nhưng vẫn lịch sự nhẹ giọng nói: "Cô là gọi A Thanh là A Cẩn sao? Xấu hổ, tôi là Tiểu Di của nàng, các đường thân thích trong nhà xem như có liên hệ, nhưng lại không biết nàng còn có đường tỷ."

Sư Khinh Hàn không nhìn thấy, Trường Sinh vô cùng săn sóc mà đỡ nàng ngồi xuống, để nàng dùng tư thế tương đối thư thích tựa vào tấm đệm trên thuyền: "Cô nương hoài nghi tôi nói dối sao?"

Sư Khinh Hàn vội vàng nói: "Cảm ơn.... Không phải."

Trường Sinh quay đầu yếu ớt thoáng nhìn Sư Thanh Y: "Đường muội, gọi tôi một tiếng."

Dạ dày Sư Thanh Y càng lúc càng nóng đau, nhìn sắc mặt khó gặp của Trường Sinh, thở dài: "...... Đường tỷ."

"Cô nương cũng nghe thấy được? Tôi không nói dối." Trường Sinh nhìn về phía Sư Khinh Hàn, đôi mắt cong như trăng non: "Bất quá nếu cô nương cảm thấy xưng hô vừa rồi quá rườm rà, cũng có thể trực tiếp gọi tôi Trường Sinh."

Vẻ mặt Sư Khinh Hàn hòa hoãn rất nhiều, mỉm cười: "Trường Sinh tiểu thư, xin chào."

Đôi mắt nàng tựa hồ không thoải mái, dừng một chút, nhẹ nhàng chạm vào kính bảo hộ, thoạt nhìn giống như muốn nói gì đó nhưng cân nhắc rồi lại thôi.

Qua một lúc, nàng rốt cục thấp giọng nói: "Xin hỏi, cô có thể.... đừng gọi tôi cô nương không? Vô cùng xin lỗi, tôi vẫn không quen cách xưng hô này."

"Được, cô nương." Trường Sinh nghiêm túc gật đầu.

Sư Khinh Hàn: "......"

Ở bên này nghe hai người đối thoại, Sư Thanh Y chỉ cảm thấy dạ dày đau đến cực điểm.

Trường Sinh nhìn rất ôn nhu, mang mang tiếu ý, hơn nữa trước đó ở trên thuyền cũng bảo vệ Sư Khinh Hàn rất tốt, nhưng vẫn luôn cảm thấy có một cổ vị chua như có như không, thật kỳ lạ.

Đại khái là Sư Khinh Hàn ôn nhu yếu đuối, thoạt nhìn luôn khiến người đau lòng, đôi mắt lại không nhìn thấy cho nên Trường Sinh mới "khách khí săn sóc" nàng, nhìn nàng ở lâu trên cây đôi môi có chút tái nhợt, còn lấy nước cho nàng uống.

Nếu như đổi lại là Sư Dạ Nhiên ở chỗ này, Sư Dạ Nhiên tính cách băng lãnh cường thế tuyệt không cúi đầu nhận thua kém, Trường Sinh nhìn thấy nàng, đến lúc đó còn không biết sẽ thế nào.

Hơn nữa ba câu không rời khỏi đường tỷ đường muội, Sư Thanh Y cảm giác sâu sắc áp lực đến từ Trường Sinh nhìn như thuần khiết cởi mở, đành phải nháy mắt với Lạc Thần.

Con thuyền bình ổn tiến về phía trước, từ lâu đã bỏ xa thi thể rắn, Lạc Thần đang tựa vào đuôi thuyền chậm rãi chà lau Cự Khuyết của nàng, cảm thấy được ánh mắt của Sư Thanh Y, liền hướng Trường Sinh vẩy tay: "Trường Sinh, đến đây."

Trường Sinh lúc này mới rời khỏi Sư Khinh Hàn, xoay người, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Lạc Thần.

Hai người ngồi song song, hai đôi mắt đen kịt nhất tề nhìn Sư Thanh Y. Một đôi u nhã thâm thúy, một đôi thản nhiên linh động, nhưng đều là yên lặng mà nhìn.

Sư Thanh Y: "......"

Không biết vì sao áp lực càng lớn hơn nữa. Dạ dày càng đau hơn nữa.

Sư Thanh Y đi đến bên cạnh Sư Khinh Hàn thay nàng lau nước trên mặt, bình ổn tâm tình mới nhẹ giọng nói: "Tiểu Di, đôi mắt của dì."

Băng gạc dưới kính bảo hộ vẫn rất mới, hẳn là quấn lên không bao lâu, may mà cũng không có máu chảy ra, có thể loại trừ quá trình thống khổ nhất, hậu quả cũng nặng nề nhất đó là thương tổn gây chảy máu. Trong lòng Sư Thanh Y hy vọng đôi mắt Sư Khinh Hàn chỉ là tạm thời xuất hiện vấn đề gì đó, cần dùng băng gạc bảo vệ, nàng hiện nay căn bản không dám phỏng đoán theo hướng mù hẳn.

"Không có vấn đề gì lớn." Sư Khinh Hàn mỉm cười, trấn an nàng: "Là tạm thời thôi. Chủ yếu là không thể chạm nước, cũng không thể nhìn thấy ánh sáng, dì chỉ che mắt lại mà thôi."

Sư Thanh Y cuối cùng cũng thở ra một hơi: "Vậy là tốt rồi ."

Nàng trên dưới quan sát Sư Khinh Hàn một lần, cả người Sư Khinh Hàn đều ướt đẫm, trên quần áo có rất nhiều chỗ ma sát xé rách, hiển nhiên là đã trải qua khổ cực. Tay, cổ lộ ra đều có vết xước, may mà không nghiêm trọng lắm.

"Rốt cục là xảy ra chuyện gì? Thế nào lại bị thương đôi mắt, gặp phải chuyện gì rồi." Sư Thanh Y một bên lấy ra hòm cấp cứu, một bên nói với Thiên Thiên: "Thiên Thiên, cậu đến giúp tớ xem đôi mắt của Tiểu Di."

Thiên Thiên yên tĩnh đi qua, nàng quỳ một gối xuống trước mặt Sư Khinh Hàn, nói: "Khinh Hàn tiểu thư, sát lại bên này một chút."

Sư Khinh Hàn nhích người, như vậy Thiên Thiên có thể thuận tiện thay nàng tháo băng gạc: "Cảm ơn."

Thiên Thiên mỉm cười không nói gì, chăm chú nhìn khuôn mặt Sư Khinh Hàn, chuyên tâm làm chuyện của nàng.

Mặt Sư Khinh Hàn hướng Thiên Thiên, cùng Sư Thanh Y nói: "Chúng ta gặp phải chút phiền phức, lúc đó nhìn thấy một bức tường."

"Tường?"

"Đúng vậy, một bức tường." Sư Khinh Hàn rơi vào hồi ức, đại khái là hồi tưởng tràng cảnh đáng sợ gì đó, sắc mặt của nàng có chút cổ quái: "Chuẩn xác mà nói, là ngọc bích (tường ngọc). Giống như tấm gương, lúc chúng ta đi ngang qua nó, phía trên chiếu rọi hình ảnh của bọn tôi."

"Sau đó thì sao?" Sư Thanh Y nói.

Thiên Thiên đã tháo băng gạt của Sư Khinh Hàn ra, Sư Khinh Hàn nhắm hai mắt, hàng mi dài nhẹ nhàng rung động, viền mắt đỏ ửng, hơn nữa da thịt tái nhợt, nhất thời hiện ra vài phần suy nhược đáng thương.

Sư Khinh Hàn nhắm mắt nói: "Giống như tấm gương soi, hình ảnh của bọn tôi chiếu vào ngọc bích. Bắt đầu không có gì khác thường, mỗi người quan sát xung quanh, thẳng đến hình ảnh trên ngọc bích xuất hiện biến hóa. Lúc đó đứng xem như khá xa, thấy một cái bóng trong ngọc bích nhấc lên một khối đá, đập vào người bên cạnh. Nhưng... chủ nhân của cái bóng không hề cử động."

Trong thủy đạo chỉ có âm thanh thuyền máy dấy lên gợn sóng, vẫn duy trì tiếu tấu đồng nhất gần như đơn điệu, Sư Thanh Y nghe thế trong lòng cảm thấy có chút rét run, không nói chuyện, ở đuôi thuyền Trường Sinh cầm khăn khô lau tóc dài ướt sũng cho Lạc Thần, thỉnh thoảng bám vào bên tai nàng, nhẹ giọng nói gì đó.

Lạc Thần vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt lười biếng nhìn sang chỗ Sư Thanh Y cùng Sư Khinh Hàn.

Sư Khinh Hàn nói tiếp: "Người đứng trước ngọc bích không hề động nhưng cái bóng lại tự mình động. Lúc đó ta bảo bọn họ mau đi, không nên đứng trước ngọc bích, nhưng sau một khắc, một trong số những người đứng trước ngọc bích cũng lập tức nhấc một khối đá bên cạnh lên, hắn hành động giống như cái bóng đã làm, đập vào người đứng bên cạnh, người đó lập tức.....bị đập chết."

Sư Thanh Y bắt đầu trầm ngâm.

Người bên ngoài ngọc bích, đã bị cái bóng của mình điều khiển?

"Những người khác thì sao?" Sư Thanh Y hỏi.

"Cục diện một mảnh hỗn loạn. Người trong ngọc bích bắt đầu tàn sát nhau, người bên ngoài cũng bắt đầu làm chuyện tương tự, trong tường dùng súng, người bên ngoài cũng dùng súng, trên vách dùng đao, bên ngoài cũng dùng đao, cái bóng trong vách nhấn đầu người khác trong nước, người bên ngoài cũng làm theo, đột nhiên rất nhiều người đều phát điên."

Sư Thanh Y nghe vậy, cúi đầu, chậm rãi xoắn ngón tay.

Điều này làm cho nàng nhớ đến một chuyện xưa.

Đã từng có một nữ tử cơ duyên xảo hợp chiếm được một chiếc gương. Gương làm bằng cổ ngọc, cổ đại lưu hành phổ biến là gương đồng, ngọc kính cũng có chỉ là quá trân quý nên không thường thấy, chỉ ở hậu duệ quý tộc hoặc người có tiền mới nhìn thấy. Nữ tử này gả cho một nhà thường dân, qua cuộc sống cơm lạt rau dưa, cũng không trang điểm gì, nhưng xong sau khi có được ngọc khí này, ngày ngày ngồi trước kính trang điểm, tỉ mỉ tô vẽ.

Nữ tử soi gương trang điểm, cho đến bây giờ đều để khuôn mặt mình nhìn càng thêm xinh đẹp.

Bản thân thay đổi, hình ảnh trong gương dĩ nhiên sẽ thay đổi theo, ngươi vẽ mi tô môi, nhìn quanh hay suy nghĩ, người trong gương cũng sẽ giống như ngươi.

Bởi vì các người là một thể.

Chủ đạo cho đến bây giờ đều là người ngoài gương, người trong gương chỉ làm theo.

Nhưng nữ tử này tựa hồ lại tương phản.

Người trong gương càng lúc càng xinh đẹp.

Nàng cũng càng lúc càng xinh đẹp.

Giống như bản thân ở trong gương muốn nàng trang điểm thế nào thì nàng mới có thể theo đó mà làm, đồng thời khát vọng đối với khuôn mặt xinh đẹp càng lúc càng nhiều, gần như đến mực bệnh hoạn, không quan tâm tình trạng trong nhà, mua về rất nhiều son phấn vượt xa khả năng gánh vác trong nhà. Phu quân nàng vì thế mà nổi giận với nàng, trong lúc tranh chấp, cuối cùng nàng giết chết phu quân ngay trước tấm gương.

Người trong gương giết cái bóng của phu quân nàng.

Nàng giết phu quân nàng, nghe nói máu người có thể mỹ dung dưỡng nhan, nàng lại xả máu của phu mình, thoa loạn trên mặt.

Thẳng đến một ngày, nàng đột nhiên tự sát, lúc hàng xóm ngửi thấy mùi thối, phát hiện nàng ghé vào trước bàn trang điểm, cả người đều thối rửa, giòi nhặn đầy đất, khuôn mặt úp sấp trên bàn.

Tư thế này nhất định là không nhìn thấy đôi mắt nhưng lại có thể nhìn thấy đôi mắt của thi thể trong gương nhìn về phía cửa.

Giống như vẫn còn sống.

Lạc Thần vẫn luôn yên lặng tựa vào người Trường Sinh, nhàn nhạt đã mở miệng: "Không Sơn có ngọc bích, chứng giám bóng người. Người qua, bích ảnh tự sát, người cũng chết, có người cùng đồng hành. Có thợ thủ công tạc lấy, làm gương phân tán ở Cửu Châu. Không có tung tích."

Sư Thanh Y kinh ngạc, quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Lạc Thần đã nửa nằm nửa ngồi, nghiêng tay gối lên đầu gối của Trường Sinh, tóc dài ẩm ướt phủ trên vai, cả người giống như ẩn trong hơi nước, vòng eo nhỏ nhắn, như hoa như ngọc, mềm mại đến sắp tan chảy.

Đôi mắt khép hờ, dường như nàng thấy hơi lạnh, đôi vai thon gầy hơi run rẩy.

Trường Sinh nắm chặt lấy tay nàng.

"Ân, những người đó tự giết lẫn nhau, đều là bị ngọc bích ảnh hưởng." Sư Thanh Y ổn định tinh thần, đứng lên nói: "Nếu như xem ngọc bích như chiếc gương, bọn họ đều bị bản thân trong gương khống chế. Tiểu Di, lúc đó các người có bao nhiêu người, vì sao hiện tại chỉ còn lại một mình dì, chị con đâu, con nhìn thấy thẻ ra vào của người trong công ty nàng, lẽ nào nàng không đi cùng dì?"

Sư Khinh Hàn khó xử nói: "Lúc đó dì dẫn theo năm mươi bốn người, trước đó đều đứng trước ngọc bích. Dạ Nhiên là cùng dì một chỗ, chỉ là lúc đó nàng dẫn theo nhiều người tra xét xung quanh, bọn dì tạm thời tách ra, bất quá vẫn duy trì liên lạc. Lúc đó tình huống hỗn loạn, đã chết không ít người, người còn lại trong đội của ta rút lui, nơi này nước rất sâu, dì bị kéo vào trong nước, lúc đó không biết thế nào mơ hồ mất đi ý thức. Sau khi tỉnh lại chỉ có một mình dì, một đường xuôi theo dòng nước, khó khăn lắm mới bò được đến trên cây, khi đó sắc trời vẫn sáng, dì phát hiện đôi mắt gần như không mở ra được, thấy ánh sáng liền chạy nước mắt, không biết có phải liên quan đến ngọc bích hay không, lúc dì nhìn thấy nó liền cảm thấy vô cùng chói mắt, vì vậy chỉ có thể quấn băng gạc cùng kính bảo hộ, sợ bị lại gặp phải ánh sáng cùng nước. Dì đang nghỉ ngơi trên cây, lúc tối, con rắn kia lại đến, bất quá hình như nó đã ăn qua, vẫn đang no, cũng sẽ không động đến dì, nhưng dì cũng không dám động, chờ ngay tại đó, sau đó thì các người đến."

Thiên Thiên thoa một lớp gì đó trên băng gạc, một lần nữa quấn lên đôi mắt Thiên Thiên, mỉm cười: "Chỉ là bị ánh sáng tổn thương tạm thời, cùng loại với quáng tuyết (mắt sợ ánh sáng), không có trở ngại gì, tịnh dưỡng một thời gian tự nhiên sẽ bình phục."

"Cảm ơn." Sư Khinh Hàn cảm kích gật đầu.

"Con có chuyện không rõ." Sư Thanh Y thả lỏng, vừa nói vừa đi đến chỗ Lạc Thần cùng Trường Sinh bên kia, ngoài miệng vẫn như cũ hỏi tình huống của Sư Khinh Hàn: "Tiểu Di, người cùng chị vì sao lại muốn tới nơi này? Còn có, giáo sư cũng đến."

"Giáo sư Duẫn cũng đến sao?" Sư Khinh Hàn có vẻ vô cùng nghi hoặc: "Dì không rõ, Dạ Nhiên cũng không nói với dì."

Sư Thanh Y ngồi xuống bên cạnh Lạc Thần, Lạc Thần gối lấy Trường Sinh, mắt khép hờ suy nghĩ. Sư Thanh Y nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai của nàng, nàng không hề động, ánh mắt hơi liếc nhìn Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y nói: "Giáo sư cũng đến, đã từng ở Hỗ Chủ Thôn."

Nói xong nàng hướng Lạc Thần nhẹ giọng thì thầm "Mệt mỏi sao?"

Lạc Thần nói: "Không có. Chỉ là không có chuyện gì làm."

Bên kia Sư Khinh Hàn yên lặng một lúc, rốt cục nói: "Về phần vì sao bọn dì lại đến, là bởi vì trong quá trình Dạ Nhiên điều tra, muốn đến một chỗ. Mẹ dì lúc sinh tiền, cũng sẽ đến đó."

Sư Thanh Y để Lạc Thần tựa vào người nàng ngủ, nghe thế, không khỏi ngẩng đầu lên.

"Nơi đó có một hộp thư, Dạ Nhiên phát hiện nó vẫn còn được sử dụng, đồng thời, bên trong còn có một phong thư, rất mới."

Hiện tại người viết thư tay càng ngày càng ít, có việc thì gửi mail, điện thoại, tin nhắn, mạng vân vân, không thứ nào không nhanh hơn gửi thư.

Ánh mắt Sư Thanh Y trầm xuống: "Ai gửi đến? Gửi cho ai?"

"Khương thúc. Gửi cho ....mẹ dì."

Sư Thanh Y đã sớm đoán được, sắc mặt có chút không được tốt, Lạc Thần nguyên bản nhắm mắt, khóe mắt cũng khẽ nhếch, đôi môi mỏng tái nhợt băng lãnh.

Sư Khinh Hàn nói: "A Thanh, dì nghĩ con đã đến bên dưới nhà họ Sư, cũng thi thể của mẹ dì không ở trong mộ. Mẹ dì, có thể nàng....còn sống."

Nhớ đến xe lăn của lão thái, còn có nhãn thần tràn ngập sương mù của nàng, thảm mỏng quanh năm phủ trên đùi, ánh mắt nàng chuyên chú nhìn bản thân, lưng Sư Thanh Y phát lạnh. Sau khi xuống bên dưới Sư trạch, nàng càng có cảm giác như vậy.

"Dì nghe qua một người tên là Khương Cừu sao?" Sư Thanh Y nói: "Khương thúc kia, bà ngoại có nói cho các người biết tên đầy đủ của hắn không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net