Chương 299 - Ám ngữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đói không?"Lạc Thần không hề nhìn Sư Thanh Y, mà chỉ liếc mắt nhìn Trường Sinh.

Trường Sinh dừng một chút, thu hồi ánh mắt chuyên chú nhìn bếp lửa, trả lời vô cùng thành thực: "Đói."

"Trong ba lô có thực phẩm, chị lấy một chút mình thích ăn đi." Lạc Thần đến gần bếp lò, cúi đầu nhìn măng hấp nước trở bên no đủ trong nồi cuồn cuộn một chút, hương khí bay vào mũi.

Sư Thanh Y suy nghĩ chu đáo, lúc trước đặc biệt mang theo nấm khô thịt khô măng khô hoa quả khô các loại, như vậy cho dù không cắm trại cũng có canh ngon để ăn. Nàng nhìn thấy màu nước canh cũng được rồi, liền xé mở gói rau củ sấy, cho hương thông rau củ các loại vào. Bởi vì nàng nấu ăn ngon, hơn nữa Lạc Thần cơ bản cũng chỉ ăn thức ăn nàng nấu nên việc nấu ăn trong đội ngũ luôn luôn do nàng phụ trách, sau khi cho rau củ vào, xuất phát từ thói quen đã định dùng thìa khuấy điều, kết quả cái thìa bị Lạc Thần đoạt lấy.

Tay Sư Thanh Y dừng giữa không trung.

Lạc Thần cầm cái thìa nhìn nàng, hơi nước bạch sắc bốc lên, đáy mắt thâm trầm.

"....Khuấy một chút." Sư Thanh Y nhớ đến nhãn thần không cách nào dùng ngôn ngữ miêu tả chuẩn xác trước đó của Lạc Thần, lúc nói chuyện không hiểu sao có chút ngập ngừng.

"Đang khuấy". Lạc Thần nói.

Thấy sắc mặt của nàng như vậy, trong lòng Sư Thanh Y có chút nghi ngờ, nhưng bề ngoài trái lại hướng Lạc Thần nở nụ cười, nàng tự nhận nụ cười này vô cùng "ôn nhu hiền thục đoan trang lương thiện", Lạc Thần hẳn là cũng sẽ đáp lại bằng một nụ cười biểu hiện với nàng một chút.

Kết quả Lạc Thần căn bản không cười.

Thực tế căn bản là không có biểu thị.

Sư Thanh Y: "......"

Canh rốt cục nấu xong, Trường Sinh dọn chén lữ hành cho những người trong đội ngũ, thoạt nhìn rất nhiệt tình, Lạc Thần dựa theo nhân số chia canh cho mọi người, thực phẩm cũng được mang ra, mọi người cùng một chỗ dùng cơm, trải qua vất vả trước đó, hiện tại thức ăn, canh nóng có thể nói là hưởng thụ cao cấp.

Phần canh thứ nhất cho Trường Sinh, Trường Sinh vẻ mặt thỏa mãn cầm chén lên uống, còn kém lên tiếng cảm thán mà thôi.

Lạc Thần đưa canh cho Sư Thanh Y, bên trong rất nhiều nấm, măng trắng, còn có thịt, còn phần cơm của nàng trái lại không còn bao nhiêu thức ăn.

Những người khác đều được chia đều, chỉ có Sư Thanh Y nhiều hơn, Lạc Thần ít hơn, đương nhiên là Lạc Thần đặc biệt chia phần của mình ra.

Sư Thanh Y một giây trước còn có chút suy sụp, nhưng một giây sau khi nhìn thấy chén canh, nhất thời tinh thần sáng lạn. Nghĩ thầm quả nhiên Lạc Thần luôn hiểu rõ nàng nhất, vì vậy vui vẻ dán đến chuẩn bị gắp thịt nấm năng trong hộp cơm sang cho Lạc Thần.

Lạc Thần bưng chén canh lạnh nhạt uống một ngụm: "Có nước bọt, tự em ăn đi."

Sư Thanh Y: "......."

Tuy rằng hiện tại đang ở trong núi, nhưng Sư Thanh Y vẫn cảm thấy đất bằng dậy sóng, trong lòng nàng thầm nghĩ chị ăn...ăn...của em ....còn ít sao, chị hiện tại cư nhiên nói lời này với em.

Vũ Lâm Hanh nháy mắt mấy cái, giả vờ đưa chén của mình đến: "Sư Sư, đưa đây, tớ không ghét bỏ cậu."

Lạc Thần nói: "Trong chén của cậu đã rất nhiều rồi, ăn nhiều sẽ béo."

Vũ Lâm Hanh trừng mắt nhìn nàng.

Sư Thanh Y chỉ đành cúi đầu ăn măng trong chén, cắn đến vô cùng......một lời khó nói.

Chúc Cẩm Vân ở bên cạnh đột nhiên run rẩy, vô thức cuộn chặt thân thể, Sư Thanh Y buông chén sờ lên trán nàng, cảm thấy cả người nàng lạnh đến dọa người.

"Sừng*.....sừng...." Chúc Cẩm Vân thì thào.(nguyên gốc là giác nghĩa là sừng, đồng âm với giao, cước (chân).)

"Cẩm Vân chị nói gì?" Sư Thanh Y nghe không rõ, hơn nữa Hán ngữ đồng âm rất nhiều, nên nhất thời cũng không phân biệt được rốt cục chỉ chữ nào, vì vậy vô thức ghé tai đến gần môi Chúc Cẩm Vân.

"Sừng....tan...tan rồi...." Chúc Cẩm Vân duỗi hay tai, kéo lấy Sư Thanh Y.

Nàng hành động đột ngột khiến Sư Thanh Y có chút bất ngờ không kịp để phòng, Chúc Cẩm Vân thần trí bất minh, tư thế như vậy thoạt nhìn rõ ràng là muốn ôm lấy Sư Thanh Y, nhưng cuối cùng lại không ôm lấy, mà chỉ nắm lấy cánh tay Sư Thanh Y, cẩn cẩn dực dực cân nhắc một tư thế đúng mực.

Sư Thanh Y nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng kéo xuống.

Trên trán Chúc Cẩm Vân đầy mồ hôi lạnh.

"Là sừng của sừng hươu, giao của giao long, hay là chân của bàn chân?" Sư Thanh Y thay nàng lau mồ hôi, từng chữ từng chữ dò xét, tuy rằng càng đến sau đó càng không có khả năng: "Cái gì là "tan "rồi?"

Chúc Cẩm Vân không lên tiếng nữa, môi khô nứt, đã lạnh đến phát run.

Lạc Thần nhìn qua, một lát sau mới dùng ngữ khí rất đạm nhạt nói: "Nàng ở dưới nước lạnh đến hỏng rồi, tốt nhất là có thể uống một chút gì đó ấm thân thể."

Thiên Thiên gật đầu: "Đúng vậy. Tình huống này, có thể thích hợp cho nàng uống chút canh nóng."

Sư Thanh Y thuận thế đỡ Chúc Cẩm Vân dậy.

Sư Khinh Hàn ở bên cạnh buông chén từ phía sau đỡ thắt lưng Chúc Cẩm Vân.

"Mắt người không tốt, không cần quan tâm những chuyện này, hảo hảo nghỉ ngơi." Sư Thanh Y nói.

Sư Khinh Hàn mỉm cười: "Dì chỉ tạm thời không nhìn thấy, cũng không phải phế nhân, không phải có thể tự mình uống canh sao. Hơn nữa đôi mắt không tốt, những năng lực khác trái lại càng mạnh, không thành vấn đề. Dì nghĩ làm một chút chuyện đủ khả năng, nhờ đó luyện tập một để thành thạo một chút, nếu không sau này sẽ rất phiền, tất cả mọi người đều rất vất vả dì không muốn làm phiền mọi người nữa."

Sư Thanh Y không có cách nào, chỉ đành để Sư Khinh Hàn đỡ Chúc Cẩm Vân, bưng canh nóng đút Chúc Cẩm Vân uống.

Canh rất nóng, Sư Thanh Y là người cẩn thận chu đáo, thổi vài cái, lúc này mới đưa đến bên miệng Chúc Cẩm Vân.

Dường như Chúc Cẩm Vân cả người lạnh đến môi đều mở không ra, nước canh đưa đến, từng chút chảy xuống. Sư Khinh Hàn đã nghĩ đến tình trạng này, vốn dĩ kê giấy ăn dưới cằm Chúc Cẩm Vân nước canh chảy đến trên tay nàng, nàng cảm giác được, nên ôn nhu thay Chúc Cẩm Vân lau sạch.

"Cẩm Vân, mở miệng." Sư Thanh Y không có cách nào, đành phải nhẹ nhàng chế trụ cằm Chúc Cẩm Vân, môi Chúc Cẩm Vân khẽ động, thoạt nhìn hơi thở mong manh, Sư Thanh Y cẩn cẩn dực dực thổi nguội canh mới đút cho nàng.

Khó khăn lắm mới đút xong nửa chén, cho người bệnh ăn tốt nhất là nhiều lần với số lượng vừa phải, Sư Thanh Y đút cho Chúc Cẩm Vân xong lại để nàng nằm xuống.

Trong lúc đó Lạc Thần một ngụm canh cũng không uống, ngồi ngay ngắn, không biết nàng đang suy nghĩ gì. Có đôi khi ánh mắt sẽ nhẹ nhàng liếc sang Sư Thanh Y bên này, rồi lại dời đi, vì vậy ai cũng không biết nàng cụ thể đang nhìn cái gì.

Bận rộn xong Sư Thanh Y mới nhớ đến bản thân chỉ mới uống vài ngụm canh, liền bưng chén chuẩn bị tiếp tục uống thì lại chợt nghe Lạc Thần hỏi Trường Sinh: "Tay đau sao?"

Trường Sinh đang vội vàng cúi đầu ăn gì đó, đầu tiên là sửng sốt, sau đó đôi mắt đen nhánh vòng vo chuyển, nàng nói: "Trước đó cổ tay bị va chạm, em thế nào biết được?"

"Em thấy tư thế của chị không đúng?" Lạc Thần nói.

Giọng nói của Trường Sinh mềm nhẹ: "A Lạc, em thật chu đáo."

Trường Sinh vốn dĩ cũng rất dính Lạc Thần, dựa theo cách nói của hai người các nàng đó chính là đường tỷ muội tình thâm — tuy rằng Lạc Thần thoạt nhìn chỗ nào cũng giống tỷ tỷ hơn so với Trường Sinh. Vì vậy hai người nói như vậy Sư Thanh Y cũng sẽ không lưu ý, cho nên cúi đầu ăn tiếp.

"Đến đây, em đút chị."Giọng nói của Lạc Thần thấp mà ôn nhu.

Sư Thanh Y ăn miếng măng thiếu chút nữa nghẹn trong cổ họng.

"Được, tôi đã sớm không muốn cầm chén nữa."Trường Sinh gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn để Lạc Thần bưng chén của nàng đến bên này.

Lạc Thần ngồi trước mặt Trường Sinh, nàng đút một ngụm, Trường Sinh uống một ngụm. Đây là Trường Sinh uống bát thứ hai, nguyên liệu tương đối trân quý đã được chia hết, hiện tại chỉ còn lại nước canh ùng ục không còn thứ gì ở bên trong, chỉ là canh vừa từ trong nồi múc ra vẫn còn nóng, thỉnh thoảng Lạc Thần còn có thể thay Trường Sinh thổi nguội.

Sư Thanh Y nhìn sang bên kia, lại nhìn bản thân mình, không ai thổi canh cho nàng, canh cũng đã sớm lạnh rồi.

Giọng nói của Trường Sinh càng mềm nhẹ: "A Lạc, em thật tốt."

Lạc Thần không có biểu thị gì, tiếp tục đút canh cho nàng, Trường Sinh nhìn nàng, rồi lại âm thầm nhìn Sư Thanh Y, đôi mắt đều nhanh cong thành một vành bán nguyệt.

Sư Thanh Y cảm giác hiện tại trong đầu đều là "A Lạc em thật chu đáo", "A Lạc em thật tốt", miễn cưỡng nuốt miếng canh trong miệng xuống, lại cắn một miếng thịt, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, thậm chí nàng còn tưởng đó là thịt, ít nhất khi nhận ra cũng kịp dừng lại.

Giống như mắc bệnh chán ăn, một miếng thịt cũng không nghĩ nuốt xuống, kết quả chén canh của nàng bị một bàn tay đón lấy.

Lạc Thần không biết đã đến từ lúc nào, đôi mắt băng lãnh thâm thúy, gần gũi nhìn nàng.

Sư Thanh Y kinh ngạc, thấy Lạc Thần đột nhiên nhận lấy bát của mình, trong lòng nghĩ lẽ nào nàng lương tâm trổi dậy nên muốn đến đút ta, bản thân hẳn là phải tìm một lý do để nàng đút nhưng cũng không làm người khác cảm thấy kỳ quái, vậy thì nói cánh tay nàng trước đó bị Tang Thi cắn thương nên đặc biệt đau không biết có được hay không, trong lòng đang bang bang nhảy động, kết quả giây tiếp theo nàng phát hiện bản thân đã nghĩ nhiều.

Lạc Thần cầm chén đi nhưng cũng không nhìn nàng, mà chỉ đem canh lạnh trong chén đổ vào trong chén của mình, thêm canh nóng trong nồi cho Sư Thanh Y, sau đó trả chén lại cho nàng.

Sư Thanh Y cùng theo nàng đến một góc: "......"

Góc này không có ai, lúc Lạc Thần đưa chén lại đồng thời thân thể thuận thế nghiêng đi một chút, kề bên tai Sư Thanh Y nhẹ nhàng nói: "Muốn chị đút em sao?"

Giọng nói của nàng lạnh mà mềm nhẹ, hơi thở mang theo nhiệt độ, ấm áp cùng băng lãnh hoàn quyện, vì vậy tạo ra một cổ mê hoặc không nói nên lời.

Trong cá chớp mắt đó trong lòng Sư Thanh Y rung động, chỉ cảm thấy cả người đều nhuyễn, chỉ là chưa nghĩ đến đỏ mặt biểu thị chút gì đó thì Lạc Thần đã ngồi xuống chỗ bên cạnh.

Sư Thanh Y: "......"

Vì vậy Sư Thanh Y trong trạng thái băng hỏa hai cực ăn xong một bữa cơm, cũng không biết canh lạnh của nàng trong chén của Lạc Thần đã được xử lý như thế nào.

Sau đó Lạc Thần cùng Thiên Thiên cùng nhau thu dọn, Vũ Lâm Hanh chỉnh lý kiểm kê trang bị trong ba lô, ba lô của mọi người đều ướt, nàng mở ba lô đã lấy xuống từ trên lưng Chúc Cẩm Vân sau khi lên bờ, vốn là không muốn chỉnh lý, kết quả thấy Chúc Cẩm Vân hôn mê, nên vẫn mở ra xem một chút, xác nhận trong ba lô có thứ gì bị thấm nước hư hỏng hay không.

Bên trong xử lý chống thấm rất chu đáo, cũng không vấn đề gì, Vũ Lâm Hanh bình thường tuy rằng thoạt nhìn vô cùng tùy tiện cẩu thả nhưng thực tế lại vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, ánh mắt đảo qua, lại chăm chú nhìn vài cái lọ trong túi chống thấm.

Những lọ này nàng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, tựa hồ nhớ đến chuyện gì đó khiến nàng khó chịu, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.

Sau đó nàng nhìn khuôn mặt tái nhợt mang theo mệt mỏi rã rời của Chúc Cẩm Vân, khó có được có chút thương hại, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, đem ba lô của Chúc Cẩm Vân cẩn thận chỉnh lý để Tô Diệc mang trên lưng.

Sư Thanh Y nhìn Lạc Thần một mình ngồi xổm bên bờ đá, không biết nàng đang làm gì, muốn gọi nàng nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Lạc Thần vén tay áo, đưa bàn tay vào trong nước khuấy động vài vòng.

Sau đó bàn tay để ngang, nhẹ nhàng chụp lên mặt nước.

Một dài.

Ba ngắn.

Hai dài.

Năm ngắn.

Tiết tấu bất đồng.

Nàng nội lực thâm hậu, tạo áo lực bất đồng trên mặt nước, cũng không phát sinh âm hưởng lỗ tai có thể nghe rõ, tiếng chụp nước với tần suất bất đồng khuếch tán, một đường khuếch tán đến sâu dưới đáy nước.

Đáy nước một mảnh đen kịt.

Một đạo bóng trắng xuất hiện trong bóng tối, rất nhanh lướt qua.

Lạc Thần chăm chú nhìn mặt nước một lúc, thấy xa xa nổi lên gợn sóng, ánh mắt buông xuống, quay đầu lại nói: "Cần phải đi."

Sư Thanh Y nhìn nàng, sau đó đứng lên.

"Đã bốn giờ sáng rồi, thời gian cấp bách, quả thật phải đi rồi." Vũ Lâm Hanh đồng ý nói: "Tên chính đuôi như chim công kia dò đường lâu như vậy vẫn chưa trở về, sẽ không xảy ra chuyện gì đi."

Trường Sinh nói: "Cửu Vĩ rất thông minh, nó sẽ tìm tới được, chúng ta có thể tiếp tục đi."

Vũ Lâm Hanh gật đầu: "A Sanh, cậu đi lái thuyền."

Phong Sanh Tô Diệc hướng vị trí con thuyền bên bờ đầm mà đi, Sư Thanh Y đỡ Chúc Cẩm Vân dậy, Thiên Thiên ở phía trước dẫn đường cho Sư Khinh Hàn, Tô Diệc cõng Tiêu Ngôn, nhóm người lên thuyền, nước quá sâu chỉ đành ủy khuất Ngạo Nguyệt tiếp tục bơi chó.

Sư Thanh Y trấn an nữa một hồi lâu nó mới mười phần lạnh nhạt mà đi vào trong dòng nước.

Con thuyền theo nước chảy chen vào giữa vách đá đại khái chạy hai mươi phút, Tiêu Ngôn trên thuyền đột nhiên nôn ra một vũng nước, đôi mắt đột nhiên mở to.

Sư Thanh Y vừa mừng vừa sợ, bởi vì trước đó Thiên Thiên nói trạng thái của Chúc Cẩm Vân nhẹ hơn một chút, cũng sẽ tỉnh lại sớm hơn, ai biết trái lại là Tiêu Ngôn tương đối nghiêm trọng lại tỉnh dậy sớm nhất.

"Sư huynh, anh cảm thấy thế nào?" Sư Thanh Y vỗ vỗ khuôn mặt hắn.

Tiêu Ngôn hai mắt đờ dẫn một lát, tựa hồ lát sau mới nhận ra người trước mắt là Sư Thanh Y, vành mắt đột nhiên đỏ lên, ôm Sư Thanh Y khóc lớn: "Sư Sư... Giáo sư... Giáo sư....."

Ánh mắt Lạc Thần liếc về phía này.

Sư Thanh Y đẩy Tiêu Ngôn ra, vội vã nói: "Làm sao vậy?"

"Giáo sư, giáo sư nàng......" nước mắt của Tiêu Ngôn rơi xuống: ".... Nàng đã chết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net