Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Thần dựa lưng vào tảng đá, trên người chảy ra một tầng mồ hôi. Tuy nói là bụi bám đầy người nhưng cũng không che lấp được vẻ xinh đẹp của nàng, đôi mắt vẫn đặc biệt trong trẻo, trong ánh đèn pin lẳng lặng dò xét Sư Thanh Y hô hấp đang hỗn loạn.

Tay trái áo sơ mi của nàng đã bị phá hỏng, trên cánh tay đầy máu tươi cùng tro bụi hỗn tạp một chỗ.

Xem thương thế của nàng, có lẽ không phải do công phá gây nên mà chỉ là do đá rơi xuống lúc mộ tầng sụp đổ gây nên, những hòn đá này hoặc lớn hoặc nhỏ, dưới tác dụng của xung lực cho dù chỉ là một mảnh đá nhỏ cũng có thể sánh ngang với một viên đạn.

Sư Thanh Y tay chân lạnh lẽo, nói cái gì cũng nói không nên lời, luống cuống tay chân mà đem ba lô bỏ xuống, đem ra hòm cấp cứu rồi lấy nước khoáng cùng khăn ướt tiêu độc ra.

Nàng quỳ gối trước mặt Lạc Thần, bắt đầu cẩn thận giúp Lạc Thần kiểm tra vết thương. Trên mặt Lạc Thần bị cào xước hai vết nhỏ còn đang rớm máu, Sư Thanh Y nâng cằm của nàng, phát hiện ở cổ một vết máu mờ nhạt, vết thương trên tay trái rất nghiêm trọng, có lẽ là cắt vào mạch máu, máu không ngừng chảy ra.

Việc cấp bách là thay Lạc Thần cầm máu, Sư Thanh Y đem băng gạc gắp lại, dùng sức đè vào miệng vết thương trên tay trái của Lạc Thần, nắm chặt không dám buông.

Chỉ có cầm máu xong mới có thể tiến hành bước xử lý tiếp theo, quá trình chờ máu đông thật sự rất khó chịu, một người đè chặt vết thương, một người bị đè chặt, hai người đều không lên tiếng, bầu không khí xấu hổ một cách quỷ dị.

Mà trên thực tế, Sư Thanh Y trong lòng chua xót vô cùng, ngực giống như bị cái gì cào cấu, căn bản không cách nào phát tiết, chỉ có thể cúi đầu nhìn băng gạc cầm máu.

Máu rất nhanh thấm vào băng gạc trắng như tuyết, không ngừng lan tràn giống như thế nào cũng không ngừng lại được.

Nàng bị màu đỏ tươi trên băng gạc làm cho kích động, đến lúc nàng lấy lại tinh thần mới nhận thấy trên mặt có chút lạnh lẽo.

Vài giọt nước mắt trào ra rơi trên băng gạc, đem màu đỏ của máu làm phai nhạt một ít.

Sư Thanh Y kinh ngạc.

Loại cảm giác xa lạ mà quen thuộc đó khiến nàng kinh ngạc, thậm chí sợ hãi.

Bản thân quen biết Lạc Thần chỉ mới vài ngày, vì sao lại đau thương vì nàng mà khóc?

Sư Thanh Y bề ngoài thoạt nhìn thanh lệ nhu hòa, kiều diễm mềm mại tựa như làm từ nước, trên thực tế tâm lý bên trong rất kiên cường. Nàng cho rằng nước mắt đơn giản là chỉ thuộc về kẻ yếu, rơi nước mắt chỉ chứng tỏ bản thân thấp kém, lúc trước khi biết tin người đó đã chết nàng cũng cố nén không khóc, nhưng hôm nay nàng lại rơi nước mắt?

Sư Thanh Y tay trái giữ chặt băng gạc, tay phải hoảng loạn mà lau mặt, muốn che giấu nước mắt của mình.

Lạc Thần lẳng lặng nhìn Sư Thanh Y, ánh mắt yêu thương mà ôn nhu, tựa như đang nhìn một bảo vật.

Cuối cùng nàng giơ tay phải lên, hơi run rẩy nhẹ nhàng cọ cọ gương mặt Sư Thanh Y, nói: "Ở đây bụi mù nhiều, rất dễ rơi vào mắt, cẩn thận một chút."

Sư Thanh Y giống như trút được gánh nặng, lại có chút xấu hổ, thuận theo Lạc Thần nói: "Phải.... phải, rất nhiều bụi, mắt tôi có chút khó chịu, thật ngại quá."

Nàng hít sâu một hơi vừa nhẹ giọng hỏi: "Tôi đè ép tay cô như vậy, cô có phải rất đau hay không?"

Lạc Thần lắc đầu: "Rất tốt, ngươi mở ra xem thử, có lẽ máu đã ngưng chảy rồi."

"Nhanh như vậy?" Sư Thanh Y nhìn đồng hồ trên tay, mới qua hai phút, theo như tình trạng chảy máu loại này, hai phút căn bản không thể nào cầm máu xong.

Lạc Thần liếc nhìn băng gạc ý bảo nàng mở ra xem thử, Sư Thanh Y nửa tin nửa ngờ, cẩn thận mà gỡ ra băng gạc, phát hiện máu quả nhiên không chảy nữa, miệng vết thương hiện ra một đường dài màu đỏ sẫm của máu đã ngưng kết, bên cạnh bám nhiều tro bụi.

Nàng cũng giống như mình, cũng là thể chất nhanh ngưng máu?

Sư Thanh Y ngoại trừ kinh ngạc chính là vui sướng vội vã cầm nước khoáng rửa qua một lần vết thương trên tay Lạc Thần, đen hỗn tạp vết máu cùng tro bụi rửa sạch, sau đó lại dùng cồn để sát trùng, cuối cùng cẩn thận mà băng bó lại.

Sư Thanh Y đồng thời cũng giúp Lạc Thần lau sạch tro bụi trên người, đem hai vết xước trên mặt cũng xử lý, sau khi dán băng dán xong mới nói: "Tạm thời dán trước như thế, sau khi rời khỏi đây sẽ mang cô đi bệnh viện kiểm tra, tiêm một mũi dự phòng uốn ván, dù sao cũng là vết thương lớn, nếu bị nhiễm trùng sẽ rất phiền phức."

Lạc Thần cong môi cười: "Ta không yếu đuối như vậy, Cái gì là uốn ván?"

Sư Thanh Y nói: "Một loại bệnh rất khó chữa trị, chỉ có thể dự phòng. Cho nên chúng ta bây giờ đi ra ngoài nhanh một chút, không nên tiếp tục ở trong này. Tôi biết cô rất muốn điều tra rõ ràng nguyên nhân vì sao lại bị đưa vào mộ nhưng cô bây giờ như vậy, vẫn là tạm thời hoãn lại sau này sẽ tìm cách khác, dù sao cũng không có chuyện gì có thể so sánh được với tính mệnh của cô, an toàn vẫn quan trọng hơn, không phải sao?"

Lạc Thần gật đầu: "Ân, đều nghe lời ngươi."

"Thân thể còn chỗ nào khó chịu không?" Ánh mắt của Sư Thanh Y rơi xuống trên áo sơmi của Lạc Thần, áo sơmi rất nhiều chỗ bị rách, cũng không biết có bị thương chỗ nào nữa không.

"Không biết, ta không cảm giác được." Lạc Thần nhàn nhạt nói: "Bất quá tay trái của ta không thể dùng sức, có thể là gãy xương cổ tay."

Sư Thanh Y trong lòng căng thẳng, lo lắng nói: "Có đôi khi không cảm giác được lại là vấn đề, tôi giúp cô kiểm tra."

Nàng dựa gần vào Lạc Thần, cởi ra cúc áo sơ mi trước ngực, đột nhiên lại có chút xấu hổ, hai má ửng hồng nói: "Cô không ngại chứ?"

Trong mắt Lạc Thần ánh sáng lưu chuyển, liếc nhìn Sư Thanh Y: "Ngươi cũng không phải không thấy qua."

Sư Thanh Y bỗng dưng hồi tưởng lại cảnh tượng lúc trước nàng và Lạc Thần ở trong phòng tắm, nước chảy trên người mỹ nhân, thật sự là một bức tranh cực kỳ đẹp mắt.

Càng nghĩ tâm càng loạn, mặt nàng giả vờ nghiêm túc tiếp tục cởi cúc áo của Lạc Thần. Theo cúc áo được mở ra, da thịt trắng mịn phản chiếu vào trong đáy mắt nàng.

Thật sự là một thân thể đẹp, tựa như bạch liên nổi trên mặt nước, mỗi một tấc da thịt đều đẹp như vậy. Cho dù trên người xuất hiện vài miệng viết thương cùng vết bầm xanh nhưng cũng không che lấp được vẻ đẹp của đóa hoa rực rỡ này.

Ngoại trừ kiểm tra vết thương bên ngoài, Sư Thanh Y chủ yếu vẫn muốn kiểm tra xương cốt của Lạc Thần xem có bị thương ở xương sườn hay thắt lưng gì không.

Nàng học theo bác sĩ làm kiểm tra, ở dưới ngực Lạc Thần xoa vài cái, hỏi: "Ở đây có đau hay không?"

(không phải nói kiểm tra lưng và xương sườn sao? Thanh tỷ đây thật sự là chếm tiện nghi a ><)

Lạc Thần lắc đầu.

Đè tới trên lưng, Sư Thanh Y lại hỏi: "Ở đây thì sao?"

Lạc Thần tiếp tục lắc đầu.

Qua kiểm tra một lần, xương cốt không có vấn đề gì, Sư Thanh Y mới yên tâm giúp Lạc Thần mặc lại áo, nói: "Chờ tôi tìm được hai người bạn học bị thất lạc, chúng ta lập tức ra ngoài."

Tay trái của Lạc Thần bị thương nghiêm trọng, xương cổ tay gãy, chỉ có thể buông ở một bên. Sư Thanh Y vốn nghĩ Lạc Thần có thể bước đi không vững, định qua đỡ nàng, không ngờ Lạc Thần tự mình đứng lên, hời hợt mà nói: "Chỉ là gãy tay, chân cũng không bị gãy, ta có thể đi, không cần lo lắng."

Nàng đều là như vậy, nhất định không chịu tỏ ra yếu thế trước mặt người khác.

Sư Thanh Y cũng không có cách nào, trong lòng hỗn loạn mà thu dọn mọi thứ vào ba lô, lúc này ngoài cửa động một nữ nhân xuất hiện, hướng chỗ Lạc Thần và Sư Thanh Y chạy tới.

Vũ Lâm Hanh vừa lên đến thì đã cách bụi mù lớn tiếng hỏi Sư Thanh Y: "Uy, thế nào, chị họ cô không có việc gì chứ?"

Sư Thanh Y tức giận ở xa xa quát lại: "Chính cô bị nổ một cái thì biết có sao hay không thôi."

Vũ Lâm Hanh xuyên qua lớp bụi dày đặc đi tới bên cạnh Sư Thanh Y cùng Lạc Thần.

Nàng trên dưới quan sát thương thế của Lạc Thần, tự biết mình đuối lý, nói: "Là tôi không quản giáo tốt thủ hạ, thu nạp cặn bã, sau khi rời khỏi đây tôi sẽ trừng phạt hắn thích đáng. Lần này tôi nợ các cô một nhân tình. Yên tâm, tôi cũng không thích chiếm tiện nghi người khác, lần này nợ các cô, đợi ra ngoài tôi nhất định trả lại."

Sư Thanh Y không phản ứng, chỉ là hỏi: "Giáo sư cùng bạn học của tôi ở phía dưới có khỏe không?"

Vũ Lâm Hanh nói: "Tôi để Tô Diệc trông chừng bọn họ, không có việc gì. Giáo sư của cô tinh thần đã ổn định nhưng còn nam nhân kia vẫn đang hôn mê.

Nàng vừa dứt lời, từ chỗ một trong ba người đột nhiên phát ra tiếng mèo kêu yếu ớt.

Vũ Lâm Hanh sợ đến điên rồi, nhanh chóng lui về phía sau vài bước, sắc mặt trắng bệch hướng về Lạc Thần mà kêu to: "Tôi nói chị họ cô, cô không thể nhỏ mọn như vậy! Vừa rồi là thủ hạ của tôi công phá, cũng không phải tôi, cô tại sao lại giả tiếng mèo kêu dọa tôi! Tôi là vô tội!"

Lạc Thần nhíu mày: "Không phải là ta."

Lại một tiếng mèo kêu vang lên, còn kèm theo vài tia sóng điện ầm ĩ, phi thường thê lương.

Ánh mắt của Lạc Thần dừng lại ở bên hông Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y lập tức sờ bộ đàm bên hông.

Nàng đem bộ đàm gỡ xuống, đi đến vị trí ở giữa, quả nhiên qua vài giây lại một tiếng mèo kêu từ bộ đàm truyền tới.

Bộ đàm tần số tương đồng, chỉ có người trong tổ khảo cổ mới có, Sư Thanh Y hướng về phía bộ đàm hô to: "Giáo sư, giáo sư cô có nghe em nói hay không? Xung quanh cô có mèo sao?"

Liên tiếp lặp lại mấy lần, thanh âm của Duẫn Thanh rốt cuộc run run từ trong bộ đàm phát ra: "Tôi bên này không có mèo, tôi nghe được bộ đàm đột nhiên khôi phục tín hiệu, truyền đến tiếng mèo kêu, còn tưởng rằng là em bên kia gặp phải mèo."

Sư Thanh Y trong lòng trầm xuống.

Nếu tiếng mèo kêu không phải từ bộ đàm của Duẫn Thanh cùng Tào Duệ truyền tới vậy chỉ còn một khả năng. Âm thanh kia nếu không phải thuộc về phía Tiêu Ngôn thì chính là phía Tạ Gia Bội.

Sư Thanh Y hướng về bộ đàm khẩn trương hô hoán: "Tiêu Ngôn, Tiêu Ngôn có phải anh hay không? Hay là Tạ Gia Bội? Các người hiện tại ở nơi nào?"

Lạc Thần tập trung yên lặng nghe, đột nhiên cùng Sư Thanh Y nói: "Ngươi tùy ý thử nói một câu, nói nhỏ thôi."

Sư Thanh Y do dự hạ giọng hô một tiếng, rất nhanh nàng chợt nghe bên cạnh bức tường gần đó truyền lại một âm thanh giống như đúc tiếng vừa rồi của nàng, có chút giống tiếng vọng, thế nhưng hai tiếng lại vang lên cùng lúc.

Sư Thanh Y biết rõ đây có nghĩa là gì, chính là lúc này ở gần nàng có người đang giữ bộ đàm.

Sư Thanh Y đem bộ đàm của mình tạm thời tắt đi, đợi khoảng vài phút lại có một tiếng mèo kêu truyền đến.

Sư Thanh Y xác định được vị trí nơi phát ra âm thanh, giơ đèn pin chiếu vào trong bụi mù, thấy một bên vách tường của mộ thất bởi vì bị công phá mà nứt ra một cái khe rất lớn, phía sâu bên trong là một mảnh hắc ám.

Tiếng mèo kiêu yếu ớt hỗn tạp cùng âm thanh của sóng điện vang ra từ trong cùng của cái khe này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net