Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Động tác của Sư Thanh Y dừng lại, ấm trà chỉ còn lại chút độ ấm nhưng khi chạm vào nàng lại cảm giác như nóng bỏng như nước sôi, lập tức rụt tay lại.

Vài sợi tóc buông thả che khuất gương mặt nàng, mơ hồ có thể nhìn thấy đôi mi dài của nàng run rấy qua sườn mặt.

Nàng chưa từng nghĩ qua, Lạc Thần lại có thể tặng quà cho nàng.

Trong xã hội này, tặng quà là một phương thức củng cố tình cảm, cấp dưới tặng quà cho cấp trên, hậu bối tặng quà cho trưởng bối, người trong nhà thân thiết tặng quà cho nhau, bạn bè cũng như thế, tặng quà cho người yêu để bày tỏ tình cảm, trong những mối quan hệ này tặng lễ vật là chuyện đương nhiên.

Thế nhưng hôm nay Lạc Thần đề cập đến việc này, trong lòng Sư Thanh Y bỗng nhiên run rẩy.

Hai người các nàng hiện tại nói cho cùng là có quan hệ gì?

Là cùng dưới một mái nhà sao, bạn bè sao?

Sư Thanh Y tự hỏi bản thân, càng nghĩ lại càng rối bời. Trong tiềm thức, nàng không muốn định nghĩa mối quan hệ của nàng và Lạc Thần bởi vì có một số việc một khi đã xác định nghĩa là đã đặt trong một giới hạn nhất định, sau này cũng không thể phát triển mở rộng, loại ràng buộc này nàng sẽ khiến nàng bất an.

Lạc Thần không phải người thân của Sư Thanh Y, nhưng sâu trong nội tâm Sư Thanh Y thật ra cũng không định nghĩa nàng là bạn bè giống như Chúc Cẩm Vân.

Nàng là một sự tồn tại đặc biệt, vượt khỏi các loại quan hệ này.

Sư Thanh Y chỉ cần mỗi lúc nhìn nàng, dường như tất cả đều trở nên ổn thỏa cùng an tâm.

Lạc Thần an tĩnh ngồi trên sô pha chăm chú nhìn sường mặt của Sư Thanh Y, câu gì cũng không nói, chỉ đang chờ một đáp án.

Sư Thanh Y lấy lại tinh thần, ngẫm lại thấy bản thân suy nghĩ lung tung, không khỏi cười áy náy. Sau khi cân nhắc, nàng vẫn còn chút thẫn thờ đáp: "Cô cũng là....bạn bè của tôi cho nên nếu cô tặng quà tôi đương nhiên cũng sẽ rất thích."

Bạn bè.

Ánh sáng trong đáy mắt Lạc Thần lay động, nàng đứng lên, nét mặt vẫn như trước thâm trầm khiến người khác đoán không được tâm tư. Dường như chỉ là thử dò xét một chút, sau khi có được câu trả lời của Sư Thanh Y nàng cũng không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ nhẹ giọng nói: "Tôi đến phòng ngủ xem tình hình."

"Chờ tôi dọn xong, tôi cùng cô đi xem." Sư Thanh Y nhanh tay thu dọn dụng cụ uống trà, đem vào phòng bếp, cũng không kịp cọ rửa liền theo Lạc Thần đi vào phòng ngủ.

Cửa sổ vẫn đóng kín.

Sư Thanh Y bước chân rất nhẹ, đi tới gần, cẩn thận kéo ra một khe nhỏ trên rèm cửa, trong lòng lại dâng lên cảm giác khẩn trương của kẻ đi nhìn trộm.

Bên ngoài ban công ánh nắng chói mắt, cùng phòng ngủ một mảnh u tối cực kỳ tương phản, ánh nắng mãnh liệt chiếu xuyên qua khe cửa sổ, Sư Thanh Y vô thức nhấc tay lên muốn che đi ánh nắng chói mắt, tay nàng còn chưa nhấc lên tới, tay của Lạc Thần đã che trước mắt nàng, thay nàng cản bớt ánh nắng.

Ánh sáng dịu đi, tầm mắt Sư Thanh Y nhìn qua chỗ đặt mấy đĩa thức ăn.

Chén sữa đã bị uống qua, thịt bò tươi Lạc Thần lấy ra cũng đã bị ăn sạch, về phần hai con cá, đã bị gặm ăn chỉ còn lại hai bộ xương thê lương nằm trên đĩa, nhưng còn đĩa thịt gà hình như không hề được động đến, xem ra vị "khách" này không thích thịt gà.

Sư Thanh Y nghĩ đến con mèo hình dáng nhỏ nhắn xinh xắn nhưng có khí chất nữ vương đã nhìn thấy trong cổ mộ, thật khó có thể liên tưởng nó có liên quan đến hiện trường hoang tàn sau bữa ăn này. Nàng trong đầu hình dung một con mèo trắng nằm dưới đất ôm con cá gặm ăn, cảm thấy cảnh tượng này có chút buồn cười.

Đem rèm cửa sổ hoàn toàn kéo ra, rốt cuộc nhìn thấy một quả cầu trắng nằm sấp bên cạnh chân bàn ở ban công.

Quả cầu trắng kia hôm nay đã ăn no, lười biếng nằm dưới ánh nắng, cũng không giống như tối hôm qua làm thằn lằn treo ở chỗ cao mà chỉ im lặng tìm một chỗ râm mát nằm xuống xem như không có người mà hưởng thụ.

Con mèo dường như nhận biết Sư Thanh Y đã đến, đôi mắt híp lại, lười biếng mở ra một cái khe nhỏ, hai chân trước nhỏ nhắn lả lướt giống như hai quả cầu tuyết, vươn ra trước mặt, thỉnh thoảng lại nâng lên cọ cọ trên mặt. Không cần biết lúc trước dáng vẻ thủ lĩnh uy phong như thế nào, lúc ngủ trưa cũng không khỏi có chút cảm giác ngốc nghếch.

Trên trán nó có một cái xoáy nhỏ giống như một đóa bạch mai mở vào mùa đông. Sư Thanh Y cùng nó nhìn nhau một hồi, đột nhiên giật mình kéo rèm cửa lại.

Thật đáng yêu.

Trong lòng Sư Thanh Y có cảm giác mềm mại như bọt nước.

Trước đây gặp trong cổ mộ thoạt nhìn nó luôn có vẻ rất âm trầm nên khó tránh khỏi nàng đối với nó có cảm giác kiêng kỵ cùng đề phòng, nhưng hiện tại thấy con mèo này rất tự nhiên nằm ngủ trên sân thượng, cuộn mình lại như một quả cầu, bộ dạng cực kỳ nhu thuận làm nàng đột nhiên muốn ôm nó vào trong lòng vuốt ve, trêu đùa.

"Nếu thích vậy thì nuôi." Lạc Thần xem thấu tâm tư của nàng.

Trong giọng nói của Sư Thanh Y chứa đựng một chút cưng chiều, nhỏ giọng nói: "Nó ăn thật nhiều a, rõ ràng là một con mèo nhỏ như vậy không ngờ lại ăn rất nhiều."

Lạc Thần mỉm cười, không có bày tỏ gì.

Còn mèo nhỏ này mấy ngày nay cũng không làm náo loạn, ngoại trừ ở ngoài ban công đợi, cho đến giờ vẫn chưa bước vào phòng ngủ của Sư Thanh Y nửa bước.

Cũng may ban công đủ rộng, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần tại ban công chuẩn bị một chỗ ngủ cho nó, còn đặc biệt mua một cái miêu sa (đại khái có thể xem là bồn cầu cho mèo a, trong đó có cát TwT) về, thiết kế nhà vệ sinh cho nó. Nó thật sự rất thông minh, lại thích sạch sẽ, nhìn thấy miêu sa thì liền biết để làm gì, Sư Thanh Y ngay cả công sức huấn luyện nó đi vệ sinh cũng không cần tốn nhiều.

Sư Thanh Y đặt tên cho nó là Nguyệt Đồng bởi vì đôi mắt màu xanh ngọc bích của nó đẹp như ánh trăng, nhất là trong đêm tối càng làm say lòng người. Nàng cho Nguyệt Đồng tự do hoạt động trên ban công, mỗi ngày cung cấp thức ăn nước uống cho nó giống như hầu hạ nữ vương.

Nó không giống những con mèo bình thường, vóc người của nó rất nhỏ nhắn nhưng sức ăn lại lớn đến đáng sợ, thích ăn cá, thịt bò, thích uống sữa. Mỗi ngày ăn nhiều đồ ăn như vậy, cái bụng cũng chỉ căn tròng một thời gian ngắn, sau đó liền khôi phục nguyên trạng thân hình nhỏ nhắn lả lướt giống như dạ dày của nó là một cái động không đáy.

Sư Thanh Y biết thân thể nó nguyên bản chính là mèo tám đuôi nên cũng không thể đối đãi với nó như những con mèo thông thường, nó muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, thật ra cũng không cần lo lắng bụng nó chứa không nổi.

Hai người một mèo bình an vô sự sống qua ngày, mà cũng từ lần Chúc Cẩm Vân đến thăm, Lạc Thần dường như phát sinh thay đổi nào đó.

Thời gian nàng dùng vi tính lên mạng rõ ràng tăng lên, số lần nhận và gửi mail cũng tăng lên rất nhiều. Nói đến địa chỉ mail của Lạc Thần, Sư Thanh Y vốn vẫn cho rằng chỉ có một mình nàng biết, nhưng hiện nay Lạc Thần sử dụng internet rất nhiều nhưng lại không phải liên lạc với nàng, Sư Thanh Y bỗng nhiên cảm thấy buồn bực. Hơn nữa thời gian Lạc Thần ở nhà cũng bắt đầu ít đi. Bình thường lúc nào muốn ra ngoài cũng không thể lái xe, Sư Thanh Y muốn lái xe đưa nàng đi, mỗi lần như vậy đều bị nàng nhẹ nhàng từ chối.

Lạc Thần vốn là một nữ nhân độc lập có chủ kiến, hoàn toàn có thể sống một mình cũng như lựa chọn cuộc sống của bản thân. Có rất nhiều chuyện bởi vì thân phận ràng buộc, Sư Thanh Y cũng không thể hỏi quá nhiều, mặc dù trong lòng nàng như có móng vuốt cào cấu, cảm thấy rất phiền muộn rất khó chịu.

Sau phiền muộn, Sư Thanh Y bắt đầu trở nên bất an.

Loại bất an này khiến nàng nhịn không được nghĩ đến một khả năng mà nàng lo lắng nhất — — Lạc Thần có lẽ là đang tìm chỗ ở khác, cũng có thể đang tìm công việc, bất kể là tìm loại nào đều có cùng một ý nghĩa là Lạc Thần rất có khả năng sẽ rời khỏi đây.

Với sự giúp đỡ của Tiêu Chinh Minh nàng đã có thẻ căng cước, có hộ khẩu, hơn nữa có kiến thức Sư Thanh Y dạy cho nàng, nhưng kỹ năng cần thiết cho cuộc sống hiện đại cũng đã chuẩn bị đủ, cũng đã yên lặng hòa nhập vào xã hội này, đã không còn là cổ nhân mới đến thế giới hiện đại trước kia nữa.

Lạc Thần là một cổ nhân, Sư Thanh Y lúc trước lấy đó làm lý do để Lạc Thần ở lại nhà nàng, bây giờ xem ra lý do này không còn phù hợp nữa.

Hiện nay nàng đã không biết phải lấy lý do gì để giữ Lạc Thần lại.

Lạc Thần ở bên cạnh nàng, từ lúc mặt trời mọc đến mặt trời lặn lại đến đêm, vốn đã thành thói quen.

Mà có một số thói quen giống như độc dược bọc đường, từng chút từng chút một ăn sâu vào lục phủ ngũ tạng, đến lúc không thể nào ngăn lại, chỉ có thể sợ hãi trong lòng, sợ loại thói quen này sẽ đột nhiên biến mất.

Bây giờ là thời điểm nóng nhất trong năm, khí trời càng ngày càng nóng, vào ban ngày bầu trời trong vắt, ánh sáng chói mắt khiến người ta phải choáng váng đầu óc.

Buổi chiều ngày hôm qua Lạc Thần không có ra ngoài mà an tĩnh dựa trên sô pha đọc sách. Sư Thanh Y kéo rèm cửa sổ lại che bớt ánh nắng, tắm cho Nguyệt Đồng, rồi lại sợ ánh nắng quá gắt sẽ làm Nguyệt Đồng bị nóng nên liền đem nó bế vào phòng ngủ. Phòng ngủ mở máy điều hòa, sàn gỗ vô cùng mát mẻ, Nguyệt Đồng nằm trên đó thoải mái híp mắt lại cũng không thèm nhúc nhích.

Sư Thanh Y dọn dẹp xong, rửa tay đi ra thấy Lạc Thần nhàn nhã ngồi trên sô pha, trong tay cầm một quyển sách yên tĩnh mà đọc, cảnh tượng tĩnh lặng đọng lại như một bức tranh.

"Hôm nay cô không cần đi ra ngoài?" Sư Thanh Y rốt cục nhịn không được hỏi.

Lạc Thần ngẩng đầu nhìn nàng, khóe môi câu ra một tia thích ý, cười nói: "Không cần ra ngoài. Đều thu xếp xong rồi."

Lòng Sư Thanh Y trầm xuống.

Cái gì gọi là đều thu xếp xong rồi? Tìm được công việc hay là tìm được chỗ ở mới?

Sư Thanh Y rót một ly nước, ngồi xuống bên cạnh Lạc Thần, ánh mắt buông xuống nhìn ly thủy tinh trong suốt, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Lạc Thần khép lại cuốn sách, cười nhìn nàng: "Ân?"

Sư Thanh Y trong lòng rối bời đang muốn nói ra đúng lúc này điện thoại di động đột ngột vang lên.

Là Tiêu Ngôn gọi đến, Sư Thanh Y hơi nhíu mày, mở miệng nói: "Tiêu Ngôn, chuyện gì?"

"Anh là người nhà, cũng đừng quên tôi cũng là người nhà! Tiêu Mộ Bạch tên khốn kiếp này, dám động tới nàng thử xem! Anh tìm ai xem mắt mà không được, anh lại tìm nàng xem mắt! Tiêu Chinh Minh hắn lớn tuổi rồi nên mắt cũng sắp mù rồi sao! Vì sao đem nàng giới thiệu cho ngươi! Ngươi dám động đến nàng, ta liền liều mạng với ngươi!"

Trong điện thoại một trận hỗn loạn, Tiêu Ngôn điên cuồng kêu to, hình như là uống say rồi, ăn nói lung tung. Điện thoại truyền ra tiếng ong ong, hẳn là trong lúc say Tiêu Ngôn gọi nhầm vào số của nàng.

Sư Thanh Y chưa từng thấy Tiêu Ngôn thất thố như vậy, lặp lại nói: "Tiêu Ngôn, Tiêu Ngôn anh làm sao vậy! Nói chuyện đi."

Cuối cùng điện thoại của Tiêu Ngôn bị một nam nhân tiếp đến, giọng nói nho nhã lễ độ: "Xin chào, Tiêu thiếu gia đã uống say, xin hỏi tiểu thư là bạn của Tiêu thiếu gia sao?"

Thiếu gia?

Sư Thanh Y mi tâm nhăn chặt, nhưng vẫn lễ độ trả lời: "Tôi là bạn của hắn, xin hỏi hắn xảy ra chuyện gì sao lại làm loạn như vậy."

"Là thế này, nơi này là Hồng Tuyến hội quán. Nếu như tiểu thư là bạn của Tiêu thiếu gia, xin mời đến đây một lát, tâm trạng hắn hiện tại rất không tốt."

"Ân, tôi hiểu rồi, phiền các người trước tiên trông chừng hắn một chút." Sư Thanh Y nói xong ngắt điện thoại.

Hội quán Hồng Tuyến.

Sau khi từ cổ mộ đi ra, Sư Thanh Y đã đem thẻ vip Vũ Lâm Hanh đưa cho nàng nhờ Dương thúc điều tra, Hồng Tuyến là một hội quán cao cấp thuộc sở hữu của tập đoàn Vũ Thị, ra vào nơi này đều là nhân vật có danh tiếng. Sư Dạ Nhiên và Sư Khinh Hàn đã từng là hội viên vip ở nơi này, thật ra khi đó Sư Dạ Nhiên cũng có vì nàng làm một thẻ hội viên nhưng do Sư Thanh Y không thích loại chỗ này nên cho đến bây giờ cũng không từng đến qua. Sự việc đã lâu, nàng cũng quên mất, sau đó trong mộ lần đầu tiên nhìn thấy thẻ hội viên ghi hai chữ "Hồng Tuyến" trên thi thể A Lãng nàng mới mơ hồ nhớ ra một ít.

Vũ Lâm Hanh bề ngoài là tiểu thư tập đoàn Vũ thị danh tiếng, nhưng bên trong cùng với kẻ cầm đầu trộm mộ không thoát khỏi liên quan, loại liên quan rắc rối nguy hiểm này khiến Sư Thanh Y không muốn có tiếp xúc gì với Vũ Lâm Hanh, cho nên lúc trước Vũ Lâm Hanh để lại thẻ hội viên muốn Sư Thanh Y đến tìm nàng, Sư Thanh Y vội vàng hứa cho qua chuyện, tất nhiên sẽ không thật sự đến tìm.

"Xảy ra chuyện gì?" Lạc Thần xem thấy Sư Thanh Y sắc mặt không tốt, nói.

Xoa nhẹ mi tâm, Sư Thanh Y nói: "Tôi bây giờ phải đi Hồng Tuyến hội quán một chuyến."

Khóe mắt Lạc Thần hơi híp lại: "Vũ Lâm Hanh sao? Tôi đi cùng cô."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net