Chương 55 - Yêu chết ngươi (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chân Ứng Viễn vội vàng ngắt điện thoại, nhét vào túi quần, nét mặt tươi cười cũng lập tức biến mất, cúi người nói: "Nhị tiểu thư, sao cô lại rảnh rỗi đến đây?"

Tiêu Dĩ Nhu dùng ánh mắt quyến rũ câu người liếc nhìn hắn nhưng không trả lời, không nhanh không chậm bước đến cạnh ghế sô pha ngồi xuống. Tóc nàng dài, đen mượt, váy ngắn trên đầu gối lộ ra đôi chân thon gọn, trắng nõn, còn chói mắt hơn cả nắng xuân.

Chân Ứng Viễn hiểu rõ tính cách của Tiêu Dĩ Nhu, lúc này biết điều không hé nửa lời, nhún nhường đứng bênh cạnh đợi Tiêu Dĩ Nhu mở miệng.

Trên bàn làm việc có một chiếc bật lửa zippo, ngón tay thon dài của Tiêu Dĩ Nhu cầm lên chơi đùa, giọng nhàn nhạt hỏi Chân Ứng Viễn: "Chân Ứng Viễn, những lời cậu nói ban nãy trong điện thoại là có ý trách tội tôi sao?".

Chân Ứng Viễn ngay cả mồ hôi cũng không dám lau đi, đến bên cạnh bàn làm việc, thấp giọng trả lời: "Nhị tiểu thư, người hiểu lầm rồi".

Tiêu Dĩ Nhu nở nụ cười, đáp: "Tôi hiểu lầm? Ban nãy cậu mắng phó quản lí Vương to gan lớn mật, không phải trông rất oai phong sao? Phó quản lí Vương làm theo lời tôi căn dặn, cậu mắng hắn, chẳng phải là đang mắng tôi sao?".

Hai bàn tay Chân Ứng Viễn đan chặt vào nhau, cười lấy lòng, đáp: "Tôi không biết đó là ý của tiểu thư. Thực ra chuyện này do Tiêu tổng dặn dò tôi không được phép tìm người nâng giá, nên tôi...".

"Câm miệng! Cậu dám lấy anh hai ra hù dọa tôi sao? Hiện tại phòng đấu giá tốt xấu gì cũng do tôi quản lý", Tiêu Dĩ Nhu cười châm biếm, ánh mắt lộ ra một tia lạnh lẽo. Chân Ứng Viễn trông thấy, trong lòng sợ đến phát run.

Chân Ứng Viễn là người làm việc khôn khéo. Hắn vào Tiêu gia đã lâu, cũng coi như nắm rõ công việc và những người đầu sỏ. Hai anh em nhà họ Tiêu sinh ra đã ngậm thìa vàng, tuổi trẻ nắm sản nghiệp của Tiêu gia, Hoàng Đô chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.

Trong nội bộ rắc rối phức tạp, sóng ngầm mãnh liệt, nếu Tiêu Mộ Bạch, Tiêu Dĩ Nhu không có đủ tâm cơ và thủ đoạn, căn bản không thể nắm vững sản nghiệp này.

Chân Ứng Viễn dĩ nhiên hiểu rõ nhị tiểu thư của hắn thích nhất là giấu dao phía sau nụ cười. Nàng cười càng tươi lại khiến Chân Ứng Viễn càng sợ hãi. Nhị tiểu thư đặc biệt thích trưng ra bộ dạng ham chơi trước mặt người khác, còn rất say mê. Nhiều thứ trong mắt nàng chẳng qua chỉ là món đồ chơi không đáng tiền. Nếu như nàng thấy thích sẽ thoải mái vui vẻ, còn nếu chơi không vui liền phá tan nát.

"Nhị tiểu thư, việc lần này sợ rằng có chút khó giải quyết", Chân Ứng Viễn cân nhắc một lát rồi nói tiếp: "Chuyện nâng giá đã bị người khác vạch trần, đối phương vẫn đang chờ phản ứng của chúng ta, hơn nữa người đó cũng không thể trêu chọc được. Nếu như giải quyết không tốt, sợ rằng sẽ xảy ra phiền phức lớn".

Tiêu Dĩ Nhu cúi đầu, cầm chiếc zippo bật ra một ngọn lửa, ánh lửa chiếu lên lông mi của nàng, toát ra màu vàng sẫm lạnh lẽo, đáp: "Tôi biết người đó là ai. Lần này tôi chỉ muốn chơi đùa một chút, không định so kè với cô ta".

Chân Ứng Viễn thoáng sửng sốt.

"Người con gái mà anh tôi muốn nhất định không thể kém, phải không nào? Trước mắt xem ra cũng rất thông minh. Chẳng biết thanh kiếm rỉ sét này có gì tốt lại lọt vào mắt của cô ta? Còn đưa ra cái giá cao như vậy, có chút thú vị". Tiêu Dĩ Nhu cười líu ríu, duỗi tay ra nói với Chân Ứng Viễn: "Đưa đây".

Chân Ứng Viễn nhìn nàng có chút bối rối.

"Ngu!" Tiêu Dĩ Nhu nhìn chằm chằm Chân Ứng Viễn, quát: "Di động".

Chân Ứng Viễn đưa điện thoại di động của mình cho Tiêu Dĩ Nhu. Tiêu Dĩ Nhu mở nhật ký cuộc gọi tìm thấy một số điện thoại, ấn nút gọi.

Sư Thanh Y đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong phòng chờ, nghe tiếng chuông điện thoại bèn mở mắt, ngồi thẳng người trên sô pha, vơ lấy điện thoại, nhạt nhẽo trả lời: "Quản lý Chân".

"Xin chào, Sư tiểu thư".

Giọng của người phụ nữ lạ lập tức khiến Sư Thanh Y đề cao cảnh giác, đáp: "Xin chào. Quản lý Chân đâu rồi?".

"Hắn đang đứng bên cạnh tôi. Tôi là người phụ trách chính của hội đấu giá", Tiêu Dĩ Nhu liếc mắt nhìn Chân Ứng Viễn, nói: "Quản lí Chân giải quyết công việc không thỏa đáng, để cho kẻ đấu giá khống tham gia, gây phiền phức cho Sư tiểu thư. Lần này là lỗi của hắn. Tôi thay mặt hội đấu giá xin lỗi cô".

"Đấu giá khống? Hóa ra là thế", khóe môi Sư Thanh Y khẽ nhếch lên, nở nụ cười có chút khôi hài, nói: "Trước giờ tôi chưa từng thấy hội đấu giá nào có người dám kêu giá khống đến bốn nghìn vạn. Quả là mở rộng tầm mắt".

Sư Thanh Y sớm đã biết phía Hoàng Đô có chết cũng không thừa nhận bọn họ âm thầm giở trò. Quả nhiên lúc này đối phương lại mặt dày bảo "đấu giá khống", lấy lí do qua quít ứng phó với nàng.

"Đúng vậy, thực sự xấu hổ. Phía bên chúng tôi đã hủy bỏ tư cách đấu giá của vị khách kia, mời hắn rời khỏi đây. Lần kêu giá trước đó coi như không tính, đấu giá sẽ được bắt đầu lại, cô có thể đấu giá lại", Tiêu Dĩ Nhu vẫn ung dung trả lời.

"Nếu là thế, tôi còn phải cảm ơn cô đã giải quyết thỏa đáng", Sư Thanh Y nói tiếp: "Chỉ có điều, tôi nhớ ra quý hội trước đây có lập một thỏa thuận, hễ là người đến tham gia đấu giá, nếu có ác ý kêu giá khống để nâng giá, rốt cuộc tranh được hàng nhưng không thể đưa ra số tiền đó, đều phải trả một khoản tiền bồi thường lớn. Năm mươi phần trăm khoản bồi thường thuộc về quý hội, năm mươi phần trăm còn lại thuộc về người cuối cùng ra giá sau vị khách kia, coi như bồi thường tổn thất".

Đến lúc cuối, giọng nói của Sư Thanh Y vẫn nhạt nhẽo như cũ: "Khoản tiền bồi thường cỡ một phần trăm. Tôi tính chút xem, gần một trăm triệu, vậy cũng khoảng một triệu*."

*một triệu: một triệu tức là 1% của một trăm triệu.

Khuôn mặt Tiêu Dĩ Nhu thoáng nét lạnh lẽo, nhưng ý cười nơi khóe miệng vẫn không giảm: "Ây chà, trí nhớ của Sư tiểu thư thật tốt. Không sai. Trước đây quả thực có quy định như thế, nhưng lần này là do quản lý Chân sơ xuất, không bảo vị khách kia ký tên. Hội đấu giá của chúng tôi không thể cầm một tờ cam kết không có chữ ký đến đòi vị khách số 15 kia bồi thường. Không có bằng chứng, chúng tôi cũng hết cách. Thực sự xin lỗi, Sư tiểu thư, chúng tôi không có biện pháp."

Cuối cùng Sư Thanh Y cũng hiểu vì sao lúc trước hội đấu giá luôn mời cô ký tên vào thỏa thuận, riêng lần này thì không, hóa ra sớm đã chuẩn bị biện pháp chối bỏ trách nhiệm.

Nhưng Sư Thanh Y cũng không nóng nảy, lần này nàng không phải muốn được bồi thường, chẳng qua bị bọn họ đùa giỡn, trong lòng vô cùng khó chịu, mặc kệ thế nào cũng phải cho hội đấu giá biết chút nặng nhẹ.

Nàng trầm mặc một chút, giọng có chút nặng nề đáp lại: "Đã như vậy, không có giấy trắng mực đen kí tên thỏa thuận, quả thực không có biện pháp. Nhưng chắc chắn có một văn bản quy định, cho dù không thỏa thuận thì những người đến tham gia đấu giá đều phải thực hiện. Trước khi đấu giá diễn ra, mỗi người chúng tôi đều phải giao ra một số tiền bảo đảm, sáu mươi vạn. Nếu có người đấu giá khống thì sáu mươi vạn đó, năm mươi phần trăm thuộc về hội, năm mươi phần trăm còn lại thuộc về người ra giá cuối cùng."

Tiêu Dĩ Nhu yên lặng nửa ngày mới cười lạnh đáp lời: "Dĩ nhiên. Sư tiểu thư, ba mươi vạn tiền bồi thường kia sẽ là của cô".

Sư Thanh Y nhàn nhạt nói: "Phiên đấu giá có thể bắt đầu lại rồi chứ?".

"Bây giờ bắt đầu lại, tôi đã thông báo xuống dưới", Tiêu Dĩ Nhu cầm bật lửa, lại bật lên một ngọn lửa: "Chúc cô vui vẻ".

Kết thúc cuộc gọi, Sư Thanh Y khẽ nhíu mày, gửi tin nhắn cho Trần Đống: "Như cũ, theo lời của tôi mà làm".

Tiêu Dĩ Nhu đưa điện thoại cho Chân Ứng Viễn, khóe miệng vẫn còn vương ý cười, chống tay lên mặt, ngước mắt nhìn camera giám sát phòng đấu giá.

Chân Ứng Viễn đứng bên cạnh, thở cũng không dám thở mạnh. Từ nét mặt Tiêu Dĩ Nhu mà phỏng đoán, nàng tuyệt đối không vui. Nụ cười bây giờ rõ ràng là nàng chơi thua, hoặc là bộ dạng tươi cười lúc chơi không vui vẻ.

Tiêu Dĩ Nhu nhìn phòng đấu giá kêu giá lại từ đâu, người người giơ biển liên tiếp nhau, cảm thấy thật vô vị.

Vốn dĩ ban đầu nàng chơi rất vui, lúc này lại bị chị đâu tương lai làm rối loạn, nàng đột nhiên có loại cảm giác không thể gọi tên.

Người được gọi là chị dâu tương lai này, bản thân và gia đình đều có tài lực rất lớn, lại có tính kiên nhẫn, đáng tiếc khó mà nắm bắt, gây khó dễ cho nàng ta được.

Đến lúc đó anh có thể chịu đựng nỗi sao?

Ánh mắt Tiêu Dĩ Nhu đảo qua màn hình, cuối cùng dừng lại ở một góc hẻo lánh.

Trong góc, một nữ nhân mặc áo sơ mi trắng đang nhàn nhã ngồi uống trà, dưới góc quay của camera giám sát hiện ra khuôn mặt đường nét tinh xảo, xinh đẹp, nét mặt vẫn giống cuộc gặp gỡ lần trước, chỉ khác thêm chút xa cách lẫn nhạt nhẽo.

Tiêu Dĩ Nhu chỉ vào nữ nhân kia, nói với Chân Ứng Viễn: "Cậu biết vị khách này không?".

Chân Ứng Viễn ngó đầu về trước quan sát, nói: "Người nói Lạc tiểu thư sao?".

"Nàng họ Lạc à?", sắc mặt Tiêu Dĩ Nhu tươi tắn trở lại, hỏi: "Tên là gì?".

"Lạc Thần", Chân Ứng Viễn thấp giọng trả lời: "Lạc tiểu thư xem như khách quen của tôi. Trong tay nàng có không ít đồ tốt, tất cả đều quý giá. Lần này nàng chỉ đến xem náo nhiệt, từ đầu tới đuôi không kêu giá, cũng tuyệt đối không có ý định đó".

"Um", Tiêu Dĩ Nhu trầm ngâm, cuối cùng cất giọng căn dặn: "Chân Ứng Viễn, cậu đem tài liệu đăng ký của Lạc tiểu thư đến cho tôi xem".

Buổi bán đấu giá cuối cùng kết thúc lúc gần mười hai giờ. Khi búa gõ xuống, Lạc Thần đứng lên, lẳng lặng không một tiếng động rời khỏi phòng đấu giá.

Không có người quấy rối, Sư Thanh Y rốt cuộc cũng thuận lợi lấy cổ kiếm về tay. Nhưng trải qua sự cố, giá trị cổ kiếm trong mắt mọi người cũng có chút thay đổi, những người muốn tranh giành cũng nhiều hơn, nhiệt tình hơn.

Cuối cùng chốt giá chín trăm bốn mươi vạn, khấu trừ số tiền bồi thường của vị khách số 15 là ba mươi vạn, rốt cuộc phải trả chín trăm mười vạn.

Sư Thanh Y vui sướng ôm cổ kiếm, nội tâm phức tạp không nói thành lời. Nàng dĩ nhiên vui mừng, nhưng vui càng nhiều lại càng xấu hổ, lúng túng xen lẫn sợ hãi.

Loại sợ hãi này, chỉ có bản thân nàng hiểu rõ.

Sau khi tàn cuộc, Sư Thanh Y và Trần Đống lái xe thẳng về Mặc Nghiễn Trai. Dương thúc nhận được điện thoại, đã chuẩn bị sẵn mọi thứ trong phòng xử lý đồ cổ, chỉ để Trần Đống với vài nhân viên khác trông coi cửa hàng. Sư Thanh Y và Dương thúc mang theo cổ kiếm vào căn phòng bí mật chuyên dùng xử lý đồ cổ.

Căn phòng này dùng để vệ sinh và quản lý một ít đồ cổ. Tại Mặc Nghiễn Trai, rất nhiều thứ mới thu mua về đều sẽ tiến hành xử lý trong phòng này. Chỉ có điều công việc vệ sinh đồ cổ này rất tinh tế, phức tạp, nếu không có kinh nghiệm và trang bị kỹ thuật, người bình thường tuyệt đối không dám rớ tay vào.

Cũng may, phương diện này chú  Dương rất có kinh nghiệm. Trong thành phố, chú Dương xưng đệ nhị, tuyệt đối không ai dám xưng đệ nhất.

Chú Dương đặt cổ kiếm trên giá kiếm, quan sát một hồi lâu mới lên tiếng: "Thanh kiếm này xem ra bị tổn hại rất nghiêm trọng, khó trách Hoàng Đô cũng không dám xử lý. Vết ố dày như thế, chỉ cần sơ suất một chút, cả thân kiếm sẽ bị phá hỏng".

Sư Thanh Y thay bộ âu phục, mặc quần áo chuyên dụng khi làm vệ sinh đồ cổ. Nàng đang đứng bên cạnh bàn mang găng tay, nghe được lời Của Dương thúc không khỏi cảm thấy có chút thất vọng, nói: "Sao cơ chứ? Chú Dương, chú cũng không có biện pháp sao?".

Chú Dương nhếch miệng cười: "Nha đầu, không tin tưởng chú Dương của cô sao?"

Sư Thanh Y hiểu rõ, nở một nụ cười nhàn nhạt, mang găng tay bắt đầu làm vệ sinh. Dương thúc là người phụ trách chính còn Sư Thanh Y ở bên cạnh làm trợ thủ, ngoại trừ dung dịch vệ sinh đặc chế, vải mềm, còn phải dùng một cái nhiếp nhỏ, các loại bàn chải kích cỡ khác nhau để quét bụi, làm sạch vết ố. Toàn bộ quá trình vệ sinh vô cùng rườm rà, gian khổ.

Cơm trưa do Trần Đống mang từ bên ngoài vào. Sư Thanh Y, Dương thúc nhanh chóng ăn xong rồi lại tiếp tục công việc.

Sư Thanh Y vốn dĩ cho rằng sẽ xử lý xong trước sáu giờ chiều, có thể trở về ăn cơm chiều với Lạc Thần. Kết quả đã hơn sáu giờ, vẫn còn cách đích một khoảng xa, Sư Thanh Y không còn cách nào khác, đành gọi một cuộc điện thoại cho Lạc Thần.

Sư Thanh Y chột dạ nói dối. Lạc Thần ở đầu bên kia điện thoại nhàn nhạt trả lời nàng: "Um. Đừng về trễ quá là được".

Sư Thanh Y nghe thấy giọng nói mềm mại lại có phần băng lãnh của Lạc Thần, thoáng ngẩn ngơ. Dương thúc đứng bên cạnh thấy nét mặt nàng ngơ ngẩn, hồn vía lên mây, thấp giọng thân thiết hỏi: "Sư Sư, nói điện thoại với ai đấy?".

"Với ai đâu chứ, một người bạn thôi", Sư Thanh Y lau mồ hôi, cúi đầu tiếp tục công việc vệ sinh cổ kiếm.

Chú Dương chính là một lão bánh quẩy* tinh quái, híp mắt cười trêu nàng: "Là bạn trai sao?".

*lão bánh quẩy: châm biếm người có nhiều kinh nghiệm nhưng láu lỉnh

"Đừng nói bậy", Sư Thanh Y trừng mắt nhìn lão.

"Phải phải, chú nói bậy", chú Dương cười ha ha, cầm cái nhíp bắt đầu làm sạch vết nhơ đầu bên phải cổ kiếm, rồi dùng dụng cụ cạo sơ hai bên thân kiếm, qua vài phút râu mép của lão run lên, giọng nói đầy kích động: "Đây... đây là...".

Sư Thanh Y hỏi: "Có phát hiện gì sao?".

"Sư Sư, cô xem này", chú Dương cẩn thận nâng cổ kiếm sắp được phục hồi dáng vẻ ban đầu lên cho Sư Thanh Y quan sát. Hoa văn cổ xưa tinh tế được khắc hài hòa giữa thân kiếm. Thân kiếm thẳng tắp như nước chảy, hoa văn chạm khắc trên thân kiếm uốn lượn, trông mơ hồ như bồng bềnh giữa dòng nước, tỏa ra làn sóng mỹ lệ.

Góc dưới bên phải thân kiếm khắc một dòng cổ triện*: "Khuyết giả, dĩ thành khí".

*cổ triện: một loại chữ cổ của người Hán

Sư Thanh Y phát hiện xong cũng rất kinh ngạc, nói: "Thanh kiếm này chính là Cự Khuyết Kiếm do danh sư đúc kiếm Âu Dã Tử của nước Sở đúc sao?".

Dương thúc gật đầu, giọng nói không giấu được vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng: " 'Khuyết', thời cổ đại có thể thay cho nghĩa 'Khuyết'*. Năm đó, sau khi Âu Dã Tử đúc xong Cự Khuyết, chính vì sự sắc nhọn kinh người, không vật gì sánh được, hễ là vật đặt dưới lưỡi kiếm Cự Khuyết, không trường hợp ngoại lệ nào lưu lại vết nứt nhỏ, nên được mệnh danh là Cự Khuyết*. Vật này không phải đồ cổ tầm thường, hiện tại xem ra cũng phải là thần khí cấp bậc quốc bảo, căn bản không thể dùng tiền đo lường giá trị của nó. Sư Sư, cô mua nó quả thực rất chính xác. Chín trăm lẻ một vạn, trên thực tế còn không bằng con số lẻ giá trị của nó".

*Khuyết: "阙" và"缺" đều có phiên âm Hán-Việt là Khuyết. "阙" là chữ cổ được khắc trên Cự Khuyết.

*Cự Khuyết: vì thanh kiếm quá sắc bén nên vật gì cũng chém đứt được, không có vật nào khiến Cự Khuyết để lại vết nứt nhỏ (tức là chém không đứt), nên gọi là Cự Khuyết. Cự là lớn, khuyết là thiếu.

Chú Dương hưng phấn, huyên thuyên khẳng định Cự Khuyết không thể dùng giá trị thương mại đánh giá được, nhưng Sư Thanh Y lại không nghe lọt tai những lời này.

Lúc này, trong lòng nàng trào lên cảm giác vô cùng cùng kích động. Danh kiếm nổi tiếng nhất thời Xuân Thu Chiến quốc, Cự Khuyết Kiếm, lại thuộc về Lạc Thần.

Thanh kiếm thanh nhã lại phát ra kiếm khí sắc lạnh, vẻ đẹp này, chỉ có nữ nhân rực rỡ như nàng mới có thể xứng với nó.

Sau khi biết đó là Cự Khuyết, công việc vệ sinh càng thêm gian khổ, tỉ mỉ. Hai người bận rộn làm việc đến tận mười hai giờ đêm, cuối cùng cũng đại công cáo thành.

Cự Khuyết sau khi được hai người làm vệ sinh, xử lý miệt mài, cuối cùng hồi sinh, tỏa sáng rực rỡ, bên trong kiếm khí mãnh liệt ẩn tàng chút tư niệm, hồi ức lịch sử cổ xưa, tựa hồ cũng muốn trỗi dậy một lần nữa những khát vọng đẹp đẽ.

Sư Thanh Y lấy một hộp kiếm trong cửa hàng, lấy thanh cổ kiếm vốn được cất giữ trong hộp ra, rồi đặt Cự Khuyết vào bên trong. Chú Dương tuổi tác đã cao, làm việc lâu như thế nên rất mệt mỏi. Sư Thanh Y bảo Trần Đống lái xe đưa chú Dương về nhà nghỉ ngơi, còn nàng mang hộp kiếm về nhà.

Đẩy cửa nhìn vào, phòng khách một mảnh đen kịt trống trải, ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào bị bóng đêm nặng nề che khuất. Dưới tác dụng của máy điều hòa, đêm mùa hè cũng mát mẻ như nước, ánh trăng tĩnh lặng chiếu trên sàn nhà tựa như được trãi một lớp cát mịn.

Nhưng đèn trong phòng sách vẫn còn sáng.

Sư Thanh Y cất kỹ hộp kiếm, sau đó có chút thấp thỏm, nhẹ nhàng bước đến phòng sách.

Máy tính bảng đặt trên bàn vì thời gian dài không thao tác, màn hình đã chuyển sang chế độ ngủ. Phía bên cạnh đặt vài xấp tài liệu học tập, Lạc Thần an tĩnh nằm gục trên bàn, lấy tay thay gối, xem ra đã ngủ thật rồi. Cây bút máy bên cạnh nàng chưa đóng nắp. Còn nhớ lúc đầu nàng không quen dùng bút máy, vẫn thích dùng bút lông loại nhỏ để viết chữ. Sau khi Sư Thanh Y cầm tay nàng, chậm rãi luyện tập giúp nàng tìm được cảm giác, cuối cùng nàng mới quen với việc dùng bút máy.

"Lạc Thần, trở về phòng ngủ thôi", Sư Thanh Y đến gần Lạc Thần đang gục trên bàn ngủ, cúi thấp người, khẽ thì thầm.

Lạc Thần lặng im không phản ứng, hô hấp nhẹ nhàng, hơi thở chạm vào lưng bàn tay đang đặt trên bàn của Sư Thanh Y. Tóc của nàng rất dài, đen óng mềm mượt, biếng nhác lòa xòa trên vai, toát ra vẻ trầm tĩnh, nét quyến rũ của bóng đêm, áo ngủ bằng vải bông dán chặt vào người, lộ ra đường cong thân thể mị hoặc.

Nàng tựa như trăng khuyết, nhưng ánh trăng này cũng đủ khiến ánh mắt Sư Thanh Y trở nên nóng rực.

Sư Thanh Y vươn tay, nỉ non gọi: "Lạc Thần".

Tay nàng nóng ran, chạm vào gương mặt Lạc Thần, khẽ vuốt ve nhẹ nhàng, như muốn hòa tan vào nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net