Chương 82 - Hồ Điệp bay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhóm người nhanh chóng đến trước cửa động.

Cửa động dài hẹp ẩn vào vách đá, rất giống một cái miệng rộng đang nhếch mép cười. Bên trên cửa động nhô ra một khối đá được vuốt nhọn, chỉnh thể thoạt nhìn giống như một con ác điểu đang mở miệng chờ con mồi tự chui đầu vào.

Trên "mỏ chim" mọc đầy thực vật rậm rạp, rất nhiều dây leo vừa thô vừa to từ phía trên buông xuống, một số sợi dài đến tận mặt đất.

Sư Thanh Y ngồi xổm trước cửa động nhìn vào bên trong, nhưng chỉ có thể nhìn thấy hang động này gần như thẳng góc, sâu bên trong động bốc lên một mùi hương vô cùng kỳ quái.

"Ông chủ Trần, ông không nhanh chóng giúp nghĩa đệ ông tìm Hồ Điệp cứu mạng, mà lại rảnh rỗi đến xem bọn tôi bị bắt đi làm lạc động nữ?" Vũ Lâm Hanh nhìn chằm chằm khuôn mặt xám trắng củaTrần Húc Đông, trong lòng vô cùng khó chịu: "Ông thật đúng là anh trai tốt."

Trần Húc Đông không nói lời nào, mà chỉ sờ túi quần, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng mà nói: "Tôi có thể hút thuốc không?"

Sư Thanh Y nở nụ cười: "Có thể. Thế nhưng không thể không giải thích."

Theo tình huống hiện tại, Trần Húc Đông đã không còn đường lui, nàng hoàn toàn nắm chắc có thể khiến hắn phải nói thật.

Trần Húc Đông ngồi xếp bằng trên đất, châm điếu thuốc, khẩn trương mà hút vào miệng, nuốt mây nhả khói, lúc này mới thấp giọng nói: "Tôi cùng em trai kết nghĩa kỳ thực đều nhiễm cổ trùng, hơn nữa đã ký sinh trên lưng rất nhiều năm, lần này tôi chỉ muốn cứu mạng hai người bọn tôi."

"Vậy ông phải mau chóng đi tìm Hồ Điệp mới phải." Sư Thanh Y nói.

"Vô dụng." Trần Húc Đông cúi đầu thở dài: "Vô dụng thôi, trước đây tôi đã nói qua với các người, Hồ Điệp chỉ có thể kéo dài thời gian, không có biện pháp trừ tận gốc. Nếu như không triệt để diệt trừ cổ trùng, bọn tôi cuối cùng vẫn phải chết, thời gian đã không còn nhiều nữa."

"Cho nên lúc này ông muốn tìm cách triệt để giải trừ cổ trùng." Ánh mắt Sư Thanh Y trở nên sắc bén, giọng nói chậm rãi: "Lẽ nào thứ đó đang ở trong động?"

Vẻ mặt Vũ Lâm Hanh bắt đầu thay đổi.

"Đúng vậy." Trần Húc Đông dừng lại hồi lâu, cuối cùng gật đầu: "Ngay trong động."

"Rốt cuộc việc này là thế nào?" Vũ Lâm Hanh cuối cùng bắt được cọng rơm cứu mạng, đôi mắt hoa đào hiện ra vẻ trong trẻo, khẩn trương hỏi: "Ông nói rõ cho tôi một chút."

"Tôi cùng Duệ Tử trên người nhiễm cổ trùng, chính là do thứ bẩn trong động đó mà ra. Hồ Điệp nói cho bọn tôi biết căn nguyên chính là ở trong động, cho nên thứ giải cổ dĩ nhiên cũng sẽ ở bên trong, thế nhưng cô ta không cho phép bọn tôi đi vào." Giọng nói Trần Húc Đông hơi run: "Nếu như bọn tôi tự ý đi vào, cô ta sẽ giết bọn tôi."

"Tôi còn tưởng rằng Hồ Điệp gì đó là một thánh mẫu có thiện tâm." Vũ Lâm Hanh hừ một tiếng: "Không ngờ còn là một kẻ giết người."

Trần Húc Đông trầm mặc không nói.

"Sau đó?" Lạc Thần vốn im lặng đột nhiên trần thấp nói.

Trần Húc Đông dập tắt điều thuốc, khàn khàn nói: "Sau đó, tôi cùng Duệ Tử dĩ nhiên không dám. Duệ Tử rất kính trọng Hồ Điệp, tuy rằng rất ít gặp mặt nhưng Hồ Điệp nói cái gì hắn sẽ làm cái đó, mọi thứ đều nghe theo nàng. Mỗi lần tôi nghĩ mang Duệ Tử len lén đi vào trong động tìm được cách giải cổ trùng, để từ nay về sau không cần lo lắng cùng sợ hãi nữa, thì lại bị Duệ Tử cự tuyệt, hơn nữa hắn còn cùng tôi lập ra giao ước, chỉ cần một ngày hắn còn sống trên đời tôi sẽ phải nghe theo lời của Hồ Điệp, không được vào động bằng không cùng tôi đoạn tuyệt quan hệ. Thật lâu trước đây Duệ Tử đã cứu mạng tôi, không có hắn sẽ không có tôi, trên đời này tôi cũng chỉ có một đệ đệ là hắn nương tựa nhau mà sống, vì vậy vẫn chịu đựng đến hiện tại, Duệ Tử hắn.... Hắn lại sắp chết, tôi chỉ có thể lựa chọn mạo hiểm vào động một lần."

"Vậy tại sao nhất định phải chọn lúc bọn tôi lạc động?" Lạc Thần lạnh nhạt nói.

Trần Húc Đông không dám nhìn vào đôi mắt băng lãnh của Lạc Thần, ủ rũ nói: "Bởi vì chỉ có mỗi lần tế tự mới có thể vào động. Động chủ vốn không phải thần thánh gì, mà chính là quái vật, mỗi năm Thạch Lan đều đều phải chọn một vài nữ nhân làm lạc động nữ, để các nàng lạc động hiến tế, đến lúc.. đến lúc cái gọi là động chủ ăn no không có ý nghĩ ăn tiếp liền nhân cơ hội để các nam nhân cường trán xuống phía dưới lấy lễ vật động chủ để lại cho thôn dân."

Vũ Lâm Hanh vừa nghe, lập tức trở nên tức giận, hận không thể nắm cổ áo Trần Húc Đông xoay vài vòng: "Ông cùng người trong thôn quả nhiên đều là một giuộc. Xem ba nữ nhân chúng tôi như bánh ngọt, mang cho không biết cái thứ gì trong động ăn, nhân cơ hội ngồi mát ăn bát vàng, có biết: "Không biết xấu hổ" viết như thế nào không?"

Trần Húc Đông lẩm bẩm nói: "Phải, tôi không biết xấu hổ, tôi vì tư lợi."

Sư Thanh Y hiện tại cũng không có tâm trạng truy cứu việc làm của Trần Húc Đông, có một thứ khác đã hấp dẫn lực chú ý của nàng.

Nàng nhìn Lạc Thần, nói: "Lễ vật của động chủ, có thể là cái gì?"

Lạc Thần nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn quanh một chút, đứng dậy đi đến bên phải cửa động, đứng lại nhìn vài lần, lại hướng Sư Thanh Y vẫy vẫy tay: "Thanh Y, bên này."

Sư Thanh Y đi qua, phát hiện Lạc Thần đang nhìn thứ nhô lên trên vách đá.

Thứ nhô lên là một bộ phận khởi động của cơ quan khảm sâu vào trong vách đá, do xích sắt thô cùng dày đặc cây gỗ tạo thành, kết hợp ròng rọc nguyên lý ròng rọc, phía dưới treo một cái lồng sắt có thể chứa được người. Rõ ràng thoạt nhìn đã được chế tạo rất nhiều năm, không có nửa điểm hiện đại hoá, trái lại rất giống loại cơ quan thuật thời cổ đại, nhưng thiết kế cùng liên kết lại tinh xảo không gì sánh được, khiến cho người xem phải khen ngợi.

Đây cư nhiên là một cơ quan dùng để lên xuống, có thể xem như thang máy trong thâm sơn. Loại cơ chế này rất thường thấy trong hoạt động khai thác mỏ, thợ mỏ dùng loại thang máy lộ thiên này để xuống hầm mỏ khai thác khoáng vật sau đó dùng để vận chuyển khoáng vật lên.

Vũ Lâm Hanh nhìn cơ quan này, tấm tắc tán thán: "Tớ cảm thấy người trong Quý Thọ Thôn này, đều sắp thành tinh cả rồi. Nhưng cơ quan này không dùng điện năng, cụ thể nên vận hành thế nào?"

Sư Thanh Y nói: "Cổ đại cũng có loại cơ quan này, là "kiến phong hạp" Chủ yếu là lợi dụng trọng lực, động năng cùng sức người hoặc động vật để vận hành, không cần sử dụng điện năng. Phỏng chừng trong vách đá còn khảm rất nhiều ổ trục và xích sắt, tầng tầng nối tiếp, phức tạp đến khó có thể tưởng tượng."

Nàng chỉ vào thứ nhô lên như nắm cửa trên vách đá, nói tiếp: "Đây chính là bộ phận khởi động cơ quan, chỉ cần đẩy nó, bộ phận tương ứng phía dưới sẽ có phản ứng, đợi đến lúc muốn vận hành cơ quan sẽ dùng đến."

Vũ Lâm Hanh hiếu kỳ đến nghiên cứu cái thang máy cổ đại trong rừng sâu núi thẩm, còn Lạc Thần lại nhẹ nhàng nhảy vào trong lồng sắt kia.

Lồng sắt rất lớn, Lạc Thần ngồi xổm xuống bắt đầu kiểm tra, Sư Thanh Y ở bên ngoài hoàn toàn không nhìn thấy nàng.

Một lát sau, Lạc Thần đứng lên nhảy khỏi lồng sắt, mở lòng bàn tay ra cho Sư Thanh Y cùng Vũ Lâm Hanh nhìn, nói: "Đây chính là lễ vật của động chủ."

Nàng mang bao tay màu đen lộ ra các ngón tay, trong lòng bàn tay là vài viên đá lớn bằng ngón tay, ánh lên màu xanh ngọc bích, cho dù chưa qua tạo hình mài giũa nhưng nhìn qua cũng có thể thấy được chất đá rất tinh khiết, phát ra ánh sáng nhu hòa.

Sư Thanh Y kinh ngạc: "Là phỉ thúy."

Lạc Thần nói: "Hơn nữa còn lại thượng phẩm."

Sư Thanh Y đột nhiên hiểu được vì sao thôn này thoạt nhìn rõ ràng hẻo lánh như vậy, nhưng các loại tiện nghi lại vô cùng đầy đủ, nhà của Thạch Lan cũng là xa hoa như vậy, hiển nhiên chính là cung điện trong thôn, nếu như muốn được những thứ này, không có tiền căn bản là không thể thực hiện được.

"Phỉ thúy khoáng thạch này chính là nguồn kinh thu nhập của Quý Thọ Thôn. Nếu như cái động này là một mỏ khoáng thạch lớn, vậy thì đúng là có rất nhiều tài phú, thảo nào lại muốn giấu diếm không cho người khác biết." Vũ Lâm Hanh vừa nói vừa từ trong ba lô lấy ra một chiếc đèn lazer, đi đến mép động nhìn xuống.

Ánh đèn chiếu xuống rồi chìm vào bóng tối, cuối cùng biến thành một điểm sáng nhỏ bé, không hề biến hóa.

Tô Diệc ngồi xổm bên cạnh giúp Vũ Lâm Hanh bấm đống hồ: "Ba giây."

"Chiếu xuống mất ba giây, không tệ." Sư Thanh Y nói: "Chuẩn bị một chút, chúng ta phải xuống phía dưới."

Trần Húc Đông nhìn thấy nhóm người tụ cùng một chỗ thương lượng, Phong Sanh thậm chí đã thả hắn ra, ý tứ rất rõ ràng, vội vàng nói: "Tôi cũng phải đi."

Vũ Lâm Hanh quay đầu lại, tà tà liếc nhìn hắn một cái: "Đầy mình ý nghĩ xấu, ai biết ông còn có âm mưu gì đối với chúng tôi, mang theo ông không phải muốn chết sao? Lần này buông tha ông, ông nên cảm thấy may mắn mới phải."

Trần Húc Đông lại giống như da trâu mà vô lại trực tiếp nhảy vào trong lồng sắt.

"..... " Vũ Lâm Hanh nghiêng mặt đối với Sư Thanh Y nói: "Tớ thật muốn đánh hắn."

Sư Thanh Y tính tình tốt chỉ vỗ vỗ vai của nàng: "Quên đi. Hắn biết rất nhiều việc chúng ta không biết, mang theo hắn cũng sẽ có chỗ hữu dụng."

Phong Sanh cùng Tô Diệc mang ba lô vào lồng sắt, theo sau Vũ Lâm Hanh, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đang muốn nhảy vào, cách đó không xa lại yếu ớt vang lên tiếng huýt sáo, hòa vào gió núi nức nở, phiêu dật truyền đến.

Tiếng huýt sáo cùng "địch âm" trước đó nghe được trên sơn đạo không khác nhau lắm, bất quá là rõ ràng hơn rất nhiều, rợn người hơn, dường như gần đây trong gang tấc.

Trần Húc Đông run cầm cập nói: "Là Hồ Điệp, Hồ Điệp cô ta đến. Nếu như bị cô ta nhìn thấy tôi đang ở đây, vi phạm ước định, cô ta sẽ giết tôi."

Lạc Thần ra ám hiệu, đạm nhạt nói: "Lâm Hanh, các người dẫn hắn xuống phía dưới trước. Thanh Y, em cũng đi trước."

Sư Thanh Y lắc đầu.

Lạc Thần chau mày, Sư Thanh Y lại chuyển sang nói với Vũ Lâm Hanh: "Nếu như đối phương không có thiện ý, cơ quan ở đây phải có người trông giữ để tránh xảy ra sự cố."

Vũ Lâm Hanh vốn định gọi hai người các nàng cũng nhanh chóng vào lồng sắt, Sư Thanh Y lại trực tiếp ấn chốt khởi động cơ quan.

Xích sắt chuyển động, sinh ra âm thanh ma sát, xích sắt trực tiếp mang theo lồng sắt đi xuống đáy động.

"Em và chị chờ chuyến sau." Sư Thanh Y nhẹ giọng nói.

Lạc Thần lẳng lặng nhìn khuôn mặt Sư Thanh Y, mi tâm vốn chau lại cuối cùng bất đắc dĩ dãn ra.

Sư Thanh Y xoay người, nhìn gió núi thổi đến, gió thổi tung mái tóc dài của nàng, đôi mắt màu hổ phách phát ra một tia khẩn trương khó nhận thấy.

Hồ Điệp.

Đối với nhân vật này, nàng đã nghe qua nhiều lần nhưng lại không có duyên gặp mặt, dường như đối phương là một loại độc dược thần bí, hiện tại rốt cục đã đến lúc nếm thử.

Trong không khí bắt đầu lan tỏa một cỗ hương khí ngào ngạt như lạc vào biển hoa.

Gió núi càng thổi càng mạnh, Sư Thanh Y thấy một đàn bóng đen từ trong rừng bay đến, thoạt nhìn giống như bị gió to cuồn cuộn cuốn lá rụng, đến đến gần nhìn kỹ mới phát hiện những "lá cây" này đều là lam sắc, phát ra ánh sáng trắng bệch ảm đạm nhưng phá lệ chói mắt.

Những con bướm này Sư Thanh Y cảm thấy nhìn rất quen mắt, dường như đã tường tại bánh xe nước bên bờ sông gặp qua, bất quá mỗi một lần đều là hai ba con, cả một đàn như vậy là thấy lần đầu tiên.

Hồ điệp lam sắc từu bốn phương tám hướng kéo đến, hương khí càng đậm.

Một ít phấn trên thân hò điệp theo gió rơi xuống, Sư Thanh Y hít một hơi, cảm giác ngực đột nhiên khó chịu khác thường.

Lạc Thần vội vã nắm lấy tay của Sư Thanh Y lên che miệng của nàng: "Đừng hít, có độc."

Đối phương lại có thể thao túng hồ điệp, loại tình huống này Sư Thanh Y nằm mơ cũng không ngờ đến.

Hai người dùng tay che mũi miệng, lui vào rừng cây nơi hồ điệp tập trung thưa thớt.

Tiếng huýt sáo dần dần chậm lại, lam sắc hồ điệp bay khắp bầu trời, giống như một hình ảnh mỹ lệ trong vĩnh hằng mộng cảnh.

Gió núi thổi đến, cuối cùng dưới rợp trời lam sắc hồ điệp xuất hiện thân ảnh một nữ nhân cao gầy mảnh khảnh, cô ta mặc lam sắc miêu phục, nửa cánh tay quang lỏa, da thịt trắng nõn, trên cổ tay đeo tầng tầng lớp lớp vòng bạc.

Tóc dài của cô ta vũ động trong gió, có hai lọn tóc được tiết rất tinh tế, phía dưới còn đính hai chiếc chuông bạc, trong tay cầm một vật ngắn nhỏ màu xanh, thoạt nhìn giống như là còi dùng để huấn luyện chim, bất quá là được chế tác bằng ngọc.

Đáng sợ chính là "khuôn mặt" của nàng.

Bởi vì không nhìn thấy khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy một mặt nạ quỷ đáng sợ, gần như chỉ lộ ra một đôi mắt trong trẻo cùng đôi môi tái nhợt.

Nữ nhân không huýt sáo nữa, đứng ở nơi cách Sư Thanh Y cùng Lạc Thần không xa, mở miệng nói: "Bạn của các người đã mang Trần Húc Đông xuống dưới sao?"

Giọng nói của nàng rất êm tai, phương thức hỏi cũng giống như đang nói chuyện phiếm, chẳng qua là bởi vì quá mức tự nhiên, trái lại tạo cảm giác rét run.

Sư Thanh Y nỗ lực giữ bình tĩnh, trả lời nàng: "Đã xuống phía dưới."

Nữ nhân nói."Vậy hãy gọi bọn họ trở lại, các người là lần đầu tiên, tôi sẽ không giết các người, chỉ giết Trần Húc Đông."

Sư Thanh Y vô thức đưa tay nắm lấy đao quân dụng.

Nữ nhân không nói chuyện, Sư Thanh Y lại cảm thấy dưới mặt nạ, dường như nàng đang cười nhạt.

Lạc Thần rút Cự Khuyết ra, cầm ở một bên, không có biểu tình gì.

Nữ nhân nhìn chằm chằm kiếm của Lạc Thần, giọng nói vốn dĩ rất bình tĩnh đột nhiên có phập phồng: "Cự Khuyết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net