Chương 85 - Chơi trốn tìm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đèn pin đột ngột được bật lên, ánh sáng chói mắt trực tiếp chiếu đến, Sư Thanh Y vô thức đưa tay lên che mắt.

Đạo động chật hẹp nhất thời sáng bừng, những người khác trong nháy mắt dây thần kinh đều đã kéo căng, triệt để tiến vào trạng thái phòng bị, chẳng qua là do thời gian quá ngắn nên chưa kịp lấy vũ khí ra.

Ánh đèn pin nhợt nhạt yếu ớt lấp đầy toàn bộ đạo động chật hẹp.

Sư Thanh Y ngồi yên gần cửa động, xung quanh vô cùng yên lặng, cái gì dị thường cũng không có.

"....." Vũ Lâm Hanh có chút bối rối.

Nguyên nhân chính là vì trước đó Sư Thanh Y nói đến ướt đẫm gì đó, sản sinh hiệu ứng hoàn cảnh mới dẫn đến Vũ Lâm Hanh vừa rồi chạm phải quần áo thấm nước trên người Sư Thanh Y, vô thức liên tưởng, gần như nhận định có người toàn thân ướt đẫm đang ngồi bên cạnh Sư Thanh Y.
Quần áo của người đó cọ lên quần áo của Sư Thanh Y nên trên người nàng cũng bị thấm ướt.

Hiện tại xem ra loại giả thuyết này căn bản không đúng.

Trần Húc Đông cũng hoàn toàn ngây người.

Sắc mặt hắn trắng bệch, bởi vì sợ hãi mà hai vai nhè nhẹ run lên, không phải vì cái gì khác mà chính là vì hắn nhìn thấy Thiên Mạch.

Trước đó ở trong một mảnh đen đặc, Thiên Mạch yên lặng không lên tiếng, người trong động căn bản là không biết có thêm một người theo vào, hiện tại đèn pin chiếu sáng, Trần Húc Đông liếc mắt liền nhìn thấy chiếc mặt nạ quỷ dị Thiên Mạch đang đeo trên mặt.

Dường như đối với hắn, nữ nhân này so với bất luận quỷ quái gì trên đời đều đáng sợ hơn.

Lúc nàng nhân từ, là mang mặt nạ che đi, lúc nàng hung ác, cũng là mang mặt nạ che lấy, vĩnh viễn khiến người khác không thể đoán được suy nghĩ của nàng.

Nàng thỉnh thoảng sẽ ban chút ân huệ, cứu ngươi giữa ranh giới sinh tử, thế nhưng rất khả năng cũng sẽ ở một thời khắc nào đó, vô tình mà đem ngươi nghiền thành bột phấn.

May mà hiện tại Thiên Mạch cũng không chú ý đến Trần Húc Đông, mà vẫn luôn nhìn về hướng của Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y buông tay đang che mắt xuống, liếc nhìn lên cánh tay của mình.

Lần này nàng mặc một cái áo hở vai màu nhạt, tay áo xắn đến khuỷu tay, cho nên trên khuỷu tay vải vóc cuốn tương đối dày vì vậy trước đó nước vẫn chưa ngấm vào, nhưng hiện tại đã ngấm vào đến da thịt khiến nàng cảm thấy lạnh thấu xương.

Áo là màu nhạt, nên vết nước trên đó nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

Những vết nước này nhất định không phải tự nhiên mà có.
Đó là từ đâu đến?

Lạc Thần chăm chú nhìn Sư Thanh Y, vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn thấy nửa điểm gợn sóng.
Sau đó ánh mặt đen kịt như màn đêm của nàng nâng lên, chậm rãi nhìn lên nóc động.

Trong lòng Sư Thanh Y căng thẳng, cũng ngẩng đầu nhìn lên.

Vài giọt nước lại đúng lúc từ phía trên rơi xuống, lúc này đây trực tiếp rơi xuống bờ vai quang loã của Sư Thanh Y.

Nóc động không chỉ đơn giản như vậy mà có rất nhiều lỗ hổng, giống như một vách tường được thiết kế để lắp đặt các loại thiết bị. Xuyên qua những lỗ hổng này Sư Thanh Y thấy ngay trên đỉnh đầu của mình thình lình xuất hiện khuôn mặt một nữ nhân trẻ tuổi, nàng cứ như vậy mà áp mặt xuống, khuôn mặt trắng bệch như giấy.

Bởi vì lỗ hổng rất nhỏ, khuôn mặt của nữ nhân bị những lỗ nhỏ này phân ra thanh rất nhiều ô nhỏ, tạo nên cảm giác chia năm xẻ bảy rất kinh khủng.

Nữ nhân tựa hồ như cố dùng sức đem mặt áp xuống, hai tròng mắt gần như muốn khảm lỗ nhỏ. Có thể mơ hồ thấy nàng mặc hồng giá y, bởi vì trên người ướt đẫm, thỉnh thoảng lại có một giọt nước từ trên quần áo nhỏ xuống.

Không khí xung quanh dường như ngưng động.

Ánh mắt nữ nhân kia đảo quanh, cùng Sư Thanh Y đối diện.

Nét mặt dưới ánh sáng của đèn pin nhìn có vẻ vô cùng cứng nhắc, tựa như một con búp bê nhựa.

Xuất phát từ phản xạ có điều kiện, Vũ Lâm Hanh lấy súng lục ra hướng phía trên bắn một phát, đồng thời kêu to: "Tống ....."
Chữ "tử" của nàng còn chưa kịp thốt ra Lạc Thần đã cầm đèn pin, chạy ra khỏi động, Sư Thanh Y cũng nhảy dựng lên cấp tốc theo ra.

Hai nữ nhân trong nháy mắt chạy mất không thấy thân ảnh, Vũ Lâm Hanh vô cùng phiền muộn: "Tốt xấu gì cũng nghe tớ nói xong đã!"

Chạy đến ngoài động, sau khi trải qua phán đoán, Lạc Thần cùng Sư Thanh Y nấp vào một đạo động nằm ở bên phải đạo động lúc nãy.

Lúc tiến vào động mới phát hiện động này so với cái trước đó sâu hơn rất nhiều, tối như mực, căn bản nhìn không thấy đâu là tận cùng. Bên trái lại có một lối rẽ, đi vào mới phát hiện lối rẽ này là dốc lên, Vũ Lâm Hanh, Phong Sanh cùng Tô Diệc đã đuổi đến, đi đến sau lưng hai nàng.

Dọc theo đường dốc thẳng lên trên, cuối cùng đi đến một chỗ có rất nhiều lỗ nhỏ, nữ nhân mặc giá ý không có ở đây, chỉ còn lưu lại vết nước. Xuyên qua những lổ nhỏ này nhìn xuống, có thể nhìn thấy ở bên dưới chính là đạo động mà nhóm người bọn họ trước đó ẩn nấp.

Tình cảnh phía dưới có thể quan sát rất rõ ràng, Thiên Mạch đang vững vàng ngồi trong động, yên lặng, không có phản ứng gì, còn Trần Húc Đông một đại nam nhân gần như là quỳ gối trước mặt nàng, một câu cũng không dám nói.

Thì ra động này cùng đạo động kia là thông nhau, phía sâu trong động này lại có một lối rẽ dẫn đến một đỉnh động khác, hiện ra hình vòm do đó hình thành kết cấu động chồng lên động.

"Chạy cũng thật nhanh." Sư Thanh Y thở dài.

Vết nước ngấm vào tay áo khiến trong lòng nàng ngứa ngáy, vì vậy khó chịu mà xoa nhẹ.

Lạc Thần nói: "Dọc theo đạo động vừa rồi chạy sâu vào bên trong, vẫn có thể xem là một đầu mối, có thể cân nhắc đuổi theo."

Sư Thanh Y gật đầu, suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: "Em cảm thấy cô ta nhìn rất quen mắt, có chút giống thiếu nữ điên điên khùng khùng trong nhà Thạch Lan, đại khái mười bảy mười tám tuổi gì đó. Chị có nhớ hay không, lần trước em đã cùng chị nói qua, Thạch Lan rất lo lắng cho cô ta, lúc đó thấy cô ta cùng em bên cạnh giếng nói chuyện liền vô cùng lo lắng mà kéo cô ta đi."

Lạc Thần trầm mặc không lên tiếng.

"Nếu như quả thật là cô ta, ở đây nguy hiểm như vậy cô ta chạy đến làm gì?" Sư Thanh Y càng nghĩ càng cảm thấy quỷ dị.

"Trên người cô ta mặc giá y." Lạc Thần liếc mắt nhìn nàng: "Có lẽ là thật sự muốn gả cho ý trung nhân."

Khóe môi Lạc Thần câu ra một tia cười mang theo ý vị thâm trường, Sư Thanh Y cảm thấy nàng không phải đang nói đùa.
Hai người thấp giọng nói chuyện, Vũ Lâm Hanh bên cạnh thông qua lỗ nhỏ nhìn thấy Thiên Mạch ngồi trong đạo động chật hẹp phía dưới, nói: "Tớ nói, nữ nhân mang mặt nạ kia là sao? Các cậu từ nơi nào dẫn về một người như vậy."

Nàng cũng là sau khi bật đèn mới phát hiện trong động có thêm một người không liên quan, cư nhiên còn mang mặt nạ, quỷ trong quỷ khí, nếu tim không được tốt liếc mắt nhìn một cái liền phát bệnh. Bất quá lúc đó lực chú ý của nàng hoàn toàn bị nữ nhân mặc giá y trên nóc động hấp dẫn nên cũng đặt sang một bên, hiện tại giá y nữ chạy mất vì vậy đầy người nghi vấn về Thiên Mạch liền thoát ra.

"Cô ta chính là Hồ Điệp." Sư Thanh Y nói: "Tên gọi Thiên Mạch."

Sư Thanh Y một bên cùng mọi người lui ra ngoài, một bên giải thích đơn giản cùng Vũ Lâm Hanh.

Vũ Lâm Hanh nghe xong, đối với Thiên Mạch này ấn tượng không tốt, nói: "Có phải tâm lý của cô ta có vấn đề hay không, tâm thần phân liệt? Vì sao trước và sau khi gặp cô ta thái độ hoàn toàn khác biệt."

"Không biết ." Sư Thanh Y trầm mặc, nói: "Có thể tớ đối với cô ta mà nói có giá trị lợi dụng?Nếu không cô ta cũng sẽ không theo vào."

Vũ Lâm Hanh ôm cánh tay trầm tư.

Lạc Thần liếc mắt nhìn xung quanh, hỏi Vũ Lâm Hanh: "Trước đó các người đã gặp cái gì?"

Vũ Lâm Hanh vừa nghe đến đề tài này, rõ ràng hăng hái dâng lên, đôi mắt hoa đào lóe ra ánh sáng, Sư Thanh Y có cảm giác nàng lập tức sẽ ba hoa, thêm mắm thêm muối, thao thao bất tuyệt.

Vì vậy Lạc Thần thản nhiên bổ sung một câu: "Xin mời suy nghĩ nói ngắn gọn."

Vũ Lâm Hanh bị câu này của Lạc Thần chỉnh đến phẫn nộ, nói: "Trước đó bọn tớ sau khi xuống động, dự định tra xét xung quanh một chút, thuận tiện chờ các cậu xuống, kết quả nhìn thấy tấm da người. Tớ đang muốn lật xem tấm da thì lão tiểu tử Trần Húc Đông kia đột nhiên quát to một tiếng, một mình chạy sâu vào bên trong, tớ nhìn lại, chỉ thấy phía sau có một thứ đang gầm rú đuổi đến, lúc đó quá loạng, tớ ngay cả thứ kia cụ thể là hình dạng gì cũng nhìn không rõ, chỉ biết là nó hình thể rất lớn, nếu như bọn tớ còn ở lại trong động không phải muốn bị nó xé xác sao, trong lúc hoảng loạn bắn vài phát súng về phía sau. Rẽ đông rẽ tây mà chạy đến chỗ này, bọn tớ sợ thứ kia đuổi đến lại lo lắng các người tìm không được, nên chỉ có thể lần mò trốn vào trong động. Chí ít động nhỏ như vậy thứ kia nhất định chui vào không được, nếu như nó xuất hiện bọn tớ có thể ở bên trong trực tiếp áp chế nó."

Chiến thuật này của Vũ Lâm Hanh không sai, đối mặt với con vật hình thể rất lớn gì đó, ở bên ngoài gần như nguy cơ tứ phía, trốn vào trong động không gian nhỏ hẹp trái lại trái lại rất an toàn. Chỉ cần thứ kia xuất hiện, Vũ Lâm Hanh bọn họ dựa vào ưu thế về địa hình cùng đạn dược đầy đủ, hoàn toàn có thể ở trong động bắn thứ kia thành cái rổ.

"Mặt khác, giữa đường bọn tớ còn nhặt được một khẩu súng." Vũ Lâm Hanh nói tiếp: "Cho nên tớ mới nói ở đây nhất định còn có người khác vào được. Đó là một khẩu súng tự động cỡ nòng chín ly, loại trang bị này vô cùng tốt, người bình thường không thể có được, rõ ràng là được trang bị chuyên nghiệp, không loại trừ khả năng đối phương lực lượng đông đảo. Lúc đó tớ muốn che đậy tai mắt, nên chỉ mang theo vũ khí loại nhẹ, bọn họ lại cư nhiên khoa trương như vậy, tớ trái lại rất muốn gặp kẻ mang theo khẩu súng này."

Lạc Thần gật đầu: "Tớ hiểu rồi. Chỉ là cậu nói quá dài dòng."

Vũ Lâm Hanh nổi giận: "Tớ không phải đã nói đặc biệt ngắn gọn rồi sao. Lẽ nào cậu muốn tớ nói, tớ gặp phải một con quái vật, tớ nhặt được một khẩu súng, sau đó tớ trốn đi."

Lạc Thần ân một tiếng: "Nghe không tệ."

Sư Thanh Y mím môi cười.

Lạc Thần cầm đèn pin, không hé môi mà đi vào trong đạo động chật hẹp.

Vũ Lâm Hanh theo ở phía sau, hướng bóng lưng của Lạc Thần càu nhàu: "Cậu nghĩ rằng tớ giống như cậu không có văn tài, khó hiểu, ít nói. Cậu thi ngữ văn tốt nghiệp trung học nhất định không đạt, viết văn số chữ không đạt yêu cầu, tối đa viết hơn một trăm chữ, khối băng chết tiệt cậu sẽ không có từ để viết."

Thẳng đến lúc vào động, Vũ Lâm Hanh chưa từng yên lặng được một giây, Sư Thanh Y cầm lấy súng tự động chín ly, thực sự không đành lòng nói cho nàng biết, Lạc Thần căn bản là không tham gia thi tốt nghiệp trung học.

Sư Thanh Y lưu loát tháo súng, kiểm tra qua băng đạn.

Loại súng tự động này lắp được ba mươi viên đạn chuyên dụng, hiện đạn bên trong súng vẫn còn lại hơn mười viên. Bất quá bởi vì Vũ Lâm Hanh không mang theo đạn cùng kích cỡ, nên không có cách nào thay băng đạn, vì vậy trang bị nhặt được này cũng chỉ có thể dùng tiết kiệm một chút.

Sau khi nhóm người chuẩn bị một cách đơn giản, từng người mang theo ba lô, bắt đầu đi về hướng cửa động nữ nhân mặc giá y biến mất.

Lạc Thần chiếu đèn pin về phía trước, Sư Thanh Y theo phía sau nàng, Thiên Mạch lại vẫn theo sau Sư Thanh Y, dường như rất sợ nàng biến mất.

Đạo động này kéo dài như một con cự xà, người đi ở bên trong cũng giống như đang đi trong bụng rắn, thật sự là vô cùng sâu.

Qua khoảng mười phút, mới đi đến cửa ra, tiếp theo, một mảnh đất trời được kéo xuống tấm khăn che, không hề giấu diếm mà hiển hiện trước mắt mọi người.

Cảnh trí trước mắt khiến cho người ta phải hít một hơi thật sâu, hoàn toàn chấn động.

Ở đây chính là nơi khai thác quặng, vách đã xung quanh đã không còn là loại vách đá đen nhám nữa, mà là một diện tích lớn đá phỉ thúy nguyên chất. Trên mặt đất những khối đá vụn, vốn dĩ là lớp ngoài của vách đá, hiện tại bị đã thôn dân dào ra, để lộ lớp mỹ ngọc là cho người khác mê muội.

Đá phỉ thúy thật giống như khảm vào trong vách đá, nhàn nhạt phát ra ánh sáng xanh, gần như trong suốt không tạp chất, tựa như ảo mộng, mang theo một loại mỹ cảm trầm lặng cùng yên tĩnh.

Sư Thanh Y đi qua, mang bao tay lộ ra đầu ngón tay vào, nhẹ nhàng sờ lên khối đá phỉ thúy lạnh lẽo.

Lúc lấy đá, trong một khối đá thật lớn có thể lấy ra một khối phỉ thúy nguyên thạch kích thước bằng nắm tay, thì tương đương với một bữa thịnh yến trong giới khai thạch, mà nguyên thạch ở đây khối lượng lớn, chất lượng cao, thật sự là khiến người cảm thán đến không nói nên lời.
Tài phú chất chứa ở nơi này, căn bản là không cách nào pháp định giá, thảo nào Thạch Lan cùng thôn dân đều trở nên điên cuồng.
Dưới ánh sáng, mọi người dọc theo vách đá im lặng đi thẳng, đến lúc đi đến nơi tận cùng của vách nguyên thạch, Sư Thanh Y thoáng nhìn về phía sau, đột nhiên dừng lại.

Vẻ mặt nàng xoay qua nhìn về bên trái.

Nơi đó vách đá nứt ra một cái khe, có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong dường như có người đang ẩn nấp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net