Phiên ngoại - Lạc Sư Minh triều (nhị)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Sư Minh triều phiên ngoại (nhị)

Ban đêm rơi một trận đại tuyết, hôm sau tỉnh lại bên ngoài theo thường lệ tuyết đọng một lớp thật dày.

Ta mang theo giỏ đi thị tập mua thứ ăn, tuyết trên mặt đường đã sớm bị người qua lại dẫm tan, trên mặt đất đọng lại một vũng nước , ta nhẹ nhàng tránh sang một bên, đi đến hai bên quầy hàng chọn thức ăn.

Vào đông rau củ ít ỏi, chỉ đành chọn vài cái củ cải lớn, mang về phối với thịt dê, lại mua một ít Đông Duẩn (mang mùa đông) cùng Sơn Dược (củ từ), cảm thấy cũng đủ rồi lúc này mới trực tiếp đi đến quần của Trịnh đồ tể.

"Yêu a, Sư chưởng quỹ!" Trịnh đồ tể thấy ta, vẻ mặt vội vàng chất đầy một đống tươi cười: "Trước đó ngươi căn dặn ta, ta đều chuẩn bị xong rồi, ở chỗ này, ngươi đến xem đi."

Giọng nói của hắn rất to, bên trên quần thịt tuyết lại dày, bị hắn gọi lớn, con dao chặt thịt trong tay cố sức chặt xuống tấm thớt nhất thời khiến một khối tuyết lớn rơi xuống.

Thiếu chút nữa rơi xuống người ta.

Hắn lúc này mới xấu hổ gãi đầu.

Ta tránh được khối tuyết, cười nói: "Trịnh đại ca thực sự nhiệt tình."

"Ở đây tổng cộng ba mươi cân." Trịnh đồ tể chỉ vào thịt tươi trông một cái thùng lớn bên cạnh, nói: "Theo căn dặn của Sư chưởng quỹ, tất cả đều là thịt ba chỉ thượng hạng, sáng sớm mới vừa làm xong."

Ta xem qua , quả thật rất tươi, liền trả tiền cho hắn: "Được, ta quay về cửa hiệu, sau đó sai người đến lấy."

Trịnh đồ tể dường như có điều suy nghĩ, lúc này mới do dự mở miệng: "Sư chưởng quỹ mỗi lần mua thịt đều mua ba bốn mươi cân, ở đây hay là phụ cận cũng vô cùng hiếm thấy —"

Hắn còn chưa nói xong, ta đã hòa nhã nói: "Trong nhà mọi người thích ăn thịt. Hơn nữa rất nhiều dùng để chế biến thịt khô cùng thịt nướng, còn có thịt làm đồ ăn vặt."

Trịnh đồ tể cười to xua tay: "Thích ăn thịt còn không phải rất tốt sao? Ý ta là Sư chưởng quỹ ngươi mỗi lần đều ở chỗ ta mua rất nhiều thịt, chiếu cố việc làm ăn của ta, ta tất nhiên là vô cùng cảm kích. Ta xưa nay thay ngươi mua thịt đều là từ Đào Hoa thôn, nơi đó thịt rất sạch sẽ tươi ngon, đều là nhất đẳng, Sư chưởng quỹ là người thận trọng, dĩ nhiên cũng biết. Chỉ là sau này ta không cung cấp thịt của Đào Hoa thôn nữa, chỗ khác cũng không có."

"Vì sao?" Ta nói.

Miệng của vị kia được nuôi đến kén chọn lợi hại, không phải thịt trong Đào Hoa thôn sẽ không ăn.

Trịnh đồ tể đè thấp giọng nói, thần thần bí bí nói: "Đào Hoa thôn bên kia nói tất cả heo đều bị người trong Thanh Vân sơn trang thu mua, rất nhiều dân trồng rau vùng ngoại ô cũng sẽ không cung cấp rau đến thị tập của chúng ta nữa, ngay cả mười mấy tay thợ săn cũng không đến, trân vị săn được toàn bộ đều đưa đến Thanh Vân sơn trang."

"Cài gì bọn họ cũng thu mua hết?" Ta nhíu mày.

"Đúng vậy, những nguyên liệu tốt nhất đều bao mua hết. Thanh Vân Trang trước đây mấy ngày đột nhiên có một nhóm người đến, nghe nói là đại quan Ứng Thiên Phủ. Đó là đế kinh, thân phận hiển hách, ăn mặc chi tiêu dĩ nhiên vô cùng chú ý, nhiều người nhu cầu cũng lớn."

Nói xong, giọng nói của hắn càng thấp: "Ta nghe nói, còn có rất nhiều binh lính mang theo đao thương, giống như ngày trước cùng thái tổ xuất chinh."

Ta nói: "Thanh Vân Trang không phải chỗ của Lý gia sao. Lẽ nào đó là khách của Lý gia?"

"Sao có thể chứ, Lý gia sao có thể trào cao như vậy. Hôm nay Thanh Vân Trang đã không còn thuộc về Lý gia nữa mà thuộc về nhóm người đến từ Ứng Thiên Phủ, nghe nói Lý gia lần này buôn bán có lợi. Vị đại nhân kia ra tay rộng rãi, ngay cả cái chén uống rượu đều có vài chục loại, bình rượu Tấn triều, ngọc lưu ly Cao Xương, mã não Yên Kỳ, thay phiên dùng uống rượu. Sư chưởng quỹ ngươi không biết, bọn họ ngay cả đũa dùng cũng đức bằng vàng, gối đầu để ngủ cũng làm bằng ngọc."

Hắn nói xong mặt mày hớn hở, vô cùng hâm mộ, ngôn ngữ dĩ nhiên không thiếu được sự thiêu dệt của hắn trong đó.

Nhớ đến cái gì bình rượu Tấn Triều, ngọc lưu ly Cao Xương, mã não Yên Kỳ ta cũng có rất nhiều, bị ta vứt ở Thục , không biết bám bụi mấy trăm năm.

Ta cười cười: "Được rồi. Nếu thực sự không có thịt ba chỉ trong Đào Hoa thôn thì thôi vậy, nơi khác cũng được."

"Được được." Trịnh đồ tể nói: "Ta là thông báo cho ngươi một tiếng, lần tới không phải thịt của Đào Hoa thôn, ta thu ngươi giá tiện nghi một chút."

Rời khỏi quầy thịt quay về Mặc Nghiễn Trai, Lạc Thần đang ở bên trong sắp xếp, nàng nhìn thấy ta mang giỏ trở về, nhẹ nhàng hỏi: "Sao lại lâu như vậy."

"Thời tiết này khó chọn thức ăn. Lại cùng Trịnh đại ca bán thịt nói chuyện nên chậm trễ một chút."

Ta kể lại những chuyện mới vừa nghe cho Lạc Thần, Lạc Thần trầm ngâm chốc lát không nói gì.

Chuyện Thanh Vân Trang cùng bọn ta cũng không có ảnh hưởng, nghe một chút là được rồi.

Ta nhờ tiểu ca sát vách mang ba mươi cân thịt về, tạm thời đặt ở phía sau nội viện, trời lạnh thịt cũng sẽ không hư.

Phía sau Mặc Nghiễn Trai là hậu viện, cũng là dùng để ở, ta cùng Lạc Thần ở chỗ này bố trí gian phòng, bất quá phần lớn thời gian đều nghỉ ở một căn nhà khác, hậu viện Mặc Nghiễn Trai chủ yếu dùng làm phòng bếp.

Vào phòng bếp làm hai phần điểm tâm, cùng Lạc Thần ăn xong, Lạc Thần liền ra bên ngoài trông cửa hiệu, nói là trông cửa hiệu nhưng không có khách, nàng bất quá cũng chỉ cầm sách ngồi ở quầy tính tiền mà nhàn nhã đọc.

Đồ cổ không thể so những việc kinh doanh khác, ba năm không mở cửa, mở cửa ăn ba năm, trong một năm thời gian nhàn hạ chiếm đại đa số, thời gian còn lại cũng vô cùng thong thả.

Ta ở lại phòng bếp dọn dẹp.

Dù sao thì cả ngày nhàn hạ, có rất nhiều thời gian làm việc nhà, đêm qua ôm lấy thắt lưng Lạc Thần, cảm thấy hình như nàng lại gầy đi một chút, thời tiết lại lạnh nên dùng nhiều tâm tư bồi bổ cho nàng một chút.

Rửa sạch thịt dê, cho tiêu vào rồi cho hết vào nồi hầm lên. Thời gian đủ rồi thì thái củ cải, nấm cho vào đun một đoạn thời gian nữa thì được rồi.

Trong lúc chờ đợi ta ta pha một bình hương trà, lúc pha cho thêm chút đường phèn, cuối cùng cho thêm một muỗng mật ong, vị đạo thanh ngọt, Lạc Thần rất thích uống.

Ta mang trà ra ngoài, đặt trên quầy tính tiền: "Nghỉ ngơi một chút, mắt cũng đọc đến sắp hỏng."

Còn không nhìn ta nhiều một chút.

Lạc Thần buông sách ngẩng đầu mỉm cười quan sát ta, nhẹ giọng nói: "Cũng đúng, thê tử xinh đẹp như vậy, mắt ta cũng không thể đọc sách đến hỏng, bằng không ban đêm đều phải sờ soạng, ruột cũng hối hận đến xanh."

Ta hàm hồ hừ một tiếng, rót một chung trà cho nàng.

Nàng đứng lên tựa vào quầy tiền, cầm chung trà nhiệt khí lượn lờ trong tay, đưa đến bên môi ta, tiếu ý ôn nhuyễn.

Ta nhìn ngón tay thon dài cầm lấy chung trà của nàng, kéo căng khuôn mặt hơi nóng lên của mình, cúi đầu bên mép chung nhấp một ngụm trà.

"Cầm lấy sưởi ấm tay." Lạc Thần nói: "Nàng ở đây nghỉ một chút, ta đi phòng bếp."

Ta cúi đầu nhìn đầu ngón tay của nàng, trắng noãn như hành tước, thực sự luyến tiếc nên lắc đầu: "Phòng bếp còn có chút mùi thịt dê, đừng đi."

"Để ta ngửi xem." Nàng trái lại cầm lấy tay của ta ghé vào dưới mũi nàng, nhẹ nhàng ngửi: "Không phải rất thơm sao?"

Ta vội vàng rút tay lại: "Đều là mùi tiêu."

Nàng làm như thấy chuyện là: "Vậy nàng nên rửa tay kỹ một chút."

Đang nói, lại nghe hậu viện có động tĩnh, hình như là đầu tường bên kia truyền đến, âm thanh tuyết rơi thật lớn, đánh vào táng cây ngoài kia.

"Lại không nghe lời." Ta nghe âm thanh kia, cảm thán một tiếng."

Lạc Thần cười cười, để tay sưởi ấm tay, hai người nhìn phía hậu viện, đầu tường mọc lên một đám hoa đủ mọi màu sắc, ẩn trong tuyến trắng, buồn cười vô cùng.

"Lập tức xuống cho ta." Ta trách cứ nói.

Cửu Vĩ lập tức rung chín cái đuôi sặc sỡ từ đầu tường nhảy xuống, thân hình của nó khỏe mạnh nhanh nhẹn, đặc biệt thiên về tốc độ, thoáng cái liền đến trước mặt ta.

Nó ngước đầu của nó lên, từ phía dưới nhìn ta, tựa hồ có chút vô tội.

"Tên kia không ra ngoài với nàng chứ?" Ta ngẩng đầu nhìn ngoài bức tường.

Bên ngoài rất yên tĩnh.

Cửu Vĩ trong miệng hừ một tiếng, dùng móng vuốt cào trên tuyết, nhìn qua một chút cũng đủ thấy nó buồn chán.

Tên kia hình thể to lớn, đi ra nhất định hù dọa người khác vỡ mật, Cửu Vĩ hình thể nhỏ, tốc độ nhanh, cũng không quá nhiều e ngại, cho nên thường xuyên đến cửa hiệu của ta quấn quýt. Dần dần tên kia ở trong nhà thấy Cửu Vĩ thỉnh thoảng rời khỏi, có lẽ là không cam tâm, nên vài lần cũng muốn ra ngoài, bị ta phát hiện cuối cùng chỉ đành dùng xiềng xích hù dọa nó.

Ai biết tên kia thấy ta lấy xiềng xích ra, liền phát tính tình, hôm đó thịt cũng không ăn, trở lại nằm sấp không để ý đến ta, thực sự là lo lắng chết người.

Cửu Vĩ cọ đầu vào chân ta, ta đi phòng bếp lấy dao cắt một phần thịt ba chỉ cho nó, nó ngại lạnh, meo meo , dáng vẻ không nguyện ý ăn, mà chỉ nhìn ta.

"Giống như lần trước vậy." Lạc Thần nhìn thấy ta bất đắc dĩ, khẽ cười nói.

Ta chỉ đành man phần thịt kia về phòng bếp, rắc thêm muối rồi chiên chín hai mặt, rán ra mùi mỡ, hơn nữa chỉ có thể rán chín năm phần.

Ngẫm lại láng giềng nhà khác nuôi chó trong nhà đều là vô cùng nhu thuận nghe lời, chủ nhân ăn cái gì chúng liền ăn cái đó, còn ta nuôi hai con quái vật, còn phải hầu hạ chúng ăn ngon, cũng không biết là tỏ tiên đã tạo nghiệt gì.

Aiz.

Lạc Thần bưng thịt đã rán cho Cửu Vĩ ăn, Cửu Vĩ ăn xong liền nhảy ra bên ngoài, ta để nó ghé vào quầy tiền không được làm loạn, thay ta trông cửa tiệm.

Xung quanh cũng có rất nhiều người gặp qua Cửu Vĩ, Cửu Vĩ ngày thường kỳ quái, ban đầu bọn họ quả thật bị dọa nhảy dựng, Lạc Thần gạt bọn họ nói Cửu Vĩ là từ mang về từ Quy Tư quốc , Quy Tư xa xôi thần bí, lưu truyền rất nhiều kỳ trân dị thú, những người đó tin là thật cuối cùng không thể nói gì.

Ăn thịt, Cửu Vĩ cũng vui vẻ nhu thuận nằm sấp bất động.

Có nó trông coi cửa hiệu ta cùng Lạc Thần cũng yên tâm, cùng nhau vào phòng bếp. canh dê cũng sắp xong, ta thả nấm cùng củ cải vào, lại cắt chút thịt băm nhuyễn trộn với hành băm, ướp dầu mè, còn Lạc Thần ở bên cạnh giúp ta vo thịt.

Lại nói nàng theo ta học nấu ăn rất nhiều năm, trước kia ngay cả bát đĩa đều có thể đánh vỡ, củ cải gọt nhỏ như chiếc đũa, đánh vảy cá chỉ còn lại xương, hôm nay cũng có chút thành thạo, chỉ là bình thường ta không muốn để nàng xuống bếp, gần đây nàng lại có chút không quen.

. Bất quá tay nàng rất linh hoạt, lại tràn đầy nội lực,nắn bột ta thật sự không bằng nàng.

....... Tỉ mỉ ngẫm lại, ta nắn cái gì cũng nắn không bằng nàng.

p/s : nắn, nhào , nặn hay là XOA, VUỐT đều cùng một chữ cả hắc hắc ~ ta chỉ nói vậy thôi chứ không nghĩ gì đâu nga ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net