Chương 112-113-114: Quá khứ và Hiện tại
Chương 112 – 113 – 114: Quá khứ và Hiện tại
Lã Trùng Khánh năm đó nổi tiếng là một người lắm tài nhiều tật. Trong thương trường ông chính là một gã láu cá và ranh ma, đời sống riêng tư lại càng lắm kiểu ăn chơi rắc rối. Mà rắc rối nhất chính là chuyện tình cảm của ông.
Tài giỏi, xuất thân danh giá lại có ngoại hình vô cùng điển trai, những năm tháng trai tráng của ông, không biết đã nắm giữ trái tim biết bao thiếu nữ. Mà ông cũng chỉ vui đùa với họ, chưa từng rung động và nghiêm túc trước bất kể ai.
Cuộc đời Lã Trùng Khánh đã có một bước ngoặt rất lớn kể từ lần xuất ngoại ở độ tuổi 28, lần gặp gỡ định mệnh đó đã thay đổi hoàn toàn con người thiếu gia ăn chơi Lã Trùng Khánh, biến ông từ một kẻ vô tư thành một người đàn ông có chiều sâu trong suy nghĩ.
Đó là ngày gặp gỡ Hứa Ngọc Thanh – cũng chính là mẹ của Lã Hứa Lệ.
Lã Hứa Lệ vẫn nhớ đôi mắt hạnh phúc của mẹ khi nhắc đến cha mình. Trong mắt bà, Lã Trùng Khánh chính là tia nắng ấm áp, kéo bà thoát khỏi chiếc lồng lạnh lẽo mang tên gia tộc. Bà không chỉ yêu, mà còn có cả biết ơn.
Hứa Ngọc Thanh thực sự biết ơn người đàn ông đó rất nhiều, nhưng hạnh phúc của bà không hề trọn vẹn giống như ánh mắt long lanh của bà.
"Mẹ em từ nhỏ thân thể đã rất yếu nên ông bà ngoại luôn giữ mẹ ở trong nhà, không cho ra ngoài vì sợ xảy ra chuyện không hay. Chủ tịch Lã ngày ấy đến nhà ông bà ngoại là để bàn chuyện làm ăn, vô tình họ gặp gỡ rồi phát sinh tình cảm. Ông ta thường lén gửi thư cho mẹ, cũng rất nhiều lần vượt rào mà mang chút quà từ Trung Quốc cho bà nếm thử. Năm tháng đó của mẹ rất hạnh phúc, và có một diễn biến cao trào xảy tới..."
Lã Hứa Lệ gối đầu lên cánh tay, ngắm nhìn sự tập trung của cô thêm một lúc rồi mới mở lời tiếp: "Sinh nhật lần thứ 20 của mẹ, mẹ đã ước có một món quà, đấy là có thể trốn khỏi nhà và tận mắt ngắm nhìn vẻ đẹp quê hương. Mẹ muốn về Trung Quốc. Và người đàn ông đó đã giúp đỡ. Nhưng Hứa gia không có chuyện để yên, đoạn đường ra sân bay cả hai người đã bị giữ lại. Kết cục là mẹ bị đưa về, còn Chủ tịch Lã bị Hứa gia đoạn tuyệt, chuyện làm ăn cũng hỏng bét!"
Lã Trùng Khánh ngày đó không cam tâm, một lòng quỳ trước cửa nhà Hứa gia, mong muốn có thể được giải thích chuyện tình cảm với Hứa Ngọc Thanh. Chuyện làm ăn ông không đếm xỉa, một lòng muốn tỏ rõ thành ý được qua lại với Hứa tiểu thư đường đường chính chính.
Nhưng Hứa gia từ chối đoạn tình cảm này của ông. Không vì gia thế, cũng không hẳn vì Lã Trùng Khánh đã có những hành động gây thù với Hứa gia. Kể cả Lã Trùng Khánh không đưa con gái họ rời đi, Hứa gia cũng không chấp nhận chuyện làm thông gia với Lã gia.
Hôn sự của Hứa Ngọc Thanh vốn đã được Hứa gia định đoạt từ trước, bà sẽ phải kết hôn với Lý Nguyên – vốn là con trai của một người bạn vô cùng thân thiết với Hứa gia.
"Ba nuôi em và mẹ được người ta gọi là thanh mai trúc mã. Ba cũng rất yêu mẹ, luôn một lòng chờ đợi dù cho bản thân ba biết mẹ sẽ không bao giờ để mắt tới mình. Có lúc em thấy Trịnh Nhất Quân có nét khá tương đồng với ba, tuy nhiên càng về sau em lại nhận ra anh ta không thể có dũng khí như ba được. Trịnh Nhất Quân về cơ bản đang gồng mình lên để chứng tỏ mình là một gã đàn ông không nhỏ mọn, còn ba, ba chính là người đàn ông thực sự! Người gạt tình cảm đơn phương sang một bên, giúp đỡ mẹ trốn chạy khỏi hôn lễ của Hứa gia và Lý gia ngày đó chính là ba em!"
Lý Nguyên ngày đó không hề đồng thuận với hôn sự sắp đặt với Hứa Ngọc Thanh nhưng ông hiểu rõ nếu hôn sự này không diễn ra, ông sẽ không thể giúp đỡ người phụ nữ ông yêu.
Ông lừa gạt gia đình, lừa gạt cả người ông yêu, mặc cho Hứa Ngọc Thanh ngày đó gào thét van xin, ông vẫn kiên định sẽ tiếp tục tổ chức hôn lễ. Đến sau này Hứa Ngọc Thanh hiểu rõ ý nghĩa hành động của Lý Nguyên khi gặp lại Lã Trùng Khánh, cảm xúc có lỗi cũng biết ơn đan xen, lời xin lỗi hay cảm ơn cũng không thể nói ra trực tiếp, chỉ biết gói lại trong những trang nhật ký mà thôi.
"Chủ tịch Lã đón mẹ về Trung Quốc, hai người sống chung hai năm thì em ra đời. Mẹ vốn có cơ thể yếu ớt, việc sinh ra em ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khoẻ nên cuộc đời bà sau này gần như đau ốm suốt. Khoảng thời gian bốn năm sau, Lã gia đứng trên bờ vực phá sản, Lã Trùng Khánh – người đàn ông đó sau cùng cũng không thể chịu nổi áp lực. Làm sao để vực dậy gia tộc? Làm sao để chăm sóc một người bệnh? Làm sao để chăm sóc một đứa nhỏ? Mọi thứ khi có tiền thì thật dễ, mà không có thì bản chất con người sẽ lộ rõ!"
Lã Hứa Lệ khẽ nghiến răng, đến giờ nàng vẫn không thể hiểu vì sao đến cuối đời mẹ nàng nửa khắc cũng không hề hận người đàn ông ấy. Người đàn ông ấy vì muốn thoát khỏi cuộc sống cơ cực mà rời bỏ khỏi người phụ nữ yêu thương mình hết mực mà quay lưng với gia đình, cũng bỏ cả đứa con ruột của mình. Nhớ lại những ngày tháng nhìn mẹ ốm yếu từng ngày kiếm tiền nuôi lớn nàng, trong lòng nàng càng dâng trào ngọn lửa hận thù. Bà chống cự với cuộc sống cơ cực tại quê hương vừa thân quen lại lạ lẫm, sau bốn năm liền đổ bạo bệnh mà qua đời. Kể cả là đến thời khắc sinh tử cách nhau tựa sợi chỉ mỏng, bà vẫn mỉm cười thật hạnh phúc.
"Sau khi mẹ mất được một ngày, người của Hứa gia tới đón em về Mỹ. Ông bà ngoại chăm sóc em được một năm thì qua đời do tai nạn giao thông nên em lần nữa trở thành trẻ mồ côi. Khi em nhận ra tất cả người thân đã rời bỏ mình thì ba xuất hiện, mang em về và nuôi lớn em đến tận ngày hôm nay!"
Lý Nguyên dùng tình yêu dành cho Hứa Ngọc Thanh và sự tức giận dành cho Lã Trùng Khánh mà dạy dỗ Lã Hứa Lệ trưởng thành. Ông muốn chính Lã Hứa Lệ sau này trả thù Lã Trùng Khánh trên thương trường, và quả thực ông chính là người nuôi dưỡng ngọn lửa hận của Lã Hứa Lệ.
Lã Hứa Lệ là "công cụ" vô cùng hoàn hảo đối với Lý Nguyên khi đó, nhưng "trò chơi" cha con này đã khiến Lý Nguyên thay đổi suy nghĩ.
Lý Nguyên quả thực đã coi Lã Hứa Lệ như con gái ruột, nhưng khi ông nhận ra tình thương của mình dành cho cô con gái này mang hình dáng gì thì đã quá muộn. Cô con gái nhỏ của ông thoáng chốc đã trở thành một thiếu nữ, rồi thành một người phụ nữ thành đạt.
Và vẫn ôm trong mình lửa hận với cha ruột.
Lý Nguyên sau này vì vướng bận chuyện làm ăn nên làm một giao kèo bất đắc dĩ với Trịnh gia, cũng kèm thêm một giao kèo với Lã Hứa Lệ để kéo nàng thoát ý niệm trả thù: trong thời gian một năm nếu không chiếm được Lã Kiện thì phải lập tức về Mỹ kết hôn với Trịnh Nhất Quân – đây cũng là báo đáp ơn dưỡng dục. Một lần nữa Lý Nguyên đóng vai kẻ ác, ép con gái mình kết hôn để bảo vệ Lý gia.
"Chỉ em hiểu rõ ba là người thế nào. Tuy ông là người luôn tỏ ra cứng nhắc nhưng vốn rất nhạy cảm và dễ xúc động. Khi biết tin Lã Trùng Khánh đã qua đời, ba đã cố tình báo tin này thật sớm tới em, để mong em có thể ngừng việc trả thù ông ta. Nhưng hận thù trong em không thể vì người đàn ông kia không còn trên cõi đời này mà dễ dàng dập tắt. Lã Kiện là thành tựu ông ta nâng niu, vì nó mà bỏ mẹ con em... Là vậy nên... Là vậy nên em..."
Lã Hứa Lệ mím môi, nước mắt lưng tròng. Nàng tức giận, nhưng cũng rất đau khổ. Nỗi đau giằng xé con tim, làm cho Lã Hứa Lệ không rõ mình đang làm đúng hay sai.
Hỗn loạn trong suy nghĩ đến vậy, để rồi cũng phải bật khóc thành tiếng.
"R-Rõ ràng người đàn ông đó bỏ đi... Rõ ràng vì ông ta mà mẹ mất... T-Tại sao..."
"Được rồi! Có tôi đây, em đừng kìm nén nữa, cứ khóc thật lớn lên!"
Tiểu Chu ôm chặt lấy người cô yêu vào lòng. Tiếng nấc nghẹn phát ra từ ngực khiến cô càng thêm đau lòng. Cô cuối cùng đã hiểu mối nhân duyên này vì đâu mà tới, cũng đã hiểu nàng đang phải chịu đựng những gì.
Đó giờ vẫn luôn kìm nén, Lã Hứa Lệ mỗi lần nhắc tới cha ruột mình đều kìm nén, không biết phải phô diễn ra loại cảm xúc gì.
Mà giờ, sau ngần đó năm, nàng lần đầu nhắc về người cha ruột tệ bạc của mình liền hình thành nước mắt.
Nàng đau xót cho mẹ,
Nàng đau xót cho bản thân,
Cũng là đau xót cho sự ra đi của người cha ruột...
Tình thân vĩnh viễn không sai, sao nàng có thể cười khi nhắc về sự ra đi của người đàn ông đó chứ?
Nước mắt lúc này chính là vì ba chữ giọt máu đào mà rơi...
"Em... Thực sự em đã sai sao? Em... Em rất hận, cũng rất đau đớn... Em... Em quả thực không rõ bản thân phải như nào... Như nào mới tốt... Em thực sự không biết..."
Lã Hứa Lệ áp chặt vào ngực cô. Hơi ấm trong lòng cô là điều duy nhất nàng cần lúc này. Nàng quả thực cần cô chỉ lối, vì nàng đã thực sự mệt mỏi.
Mệt mỏi với việc suy nghĩ,
Mệt mỏi với đau buồn,
Mệt mỏi với trầm lặng toan tính...
Nàng chỉ muốn là một người phụ nữ bình thường, được yêu thương bình thường, có một cuộc đời bình yên mà thôi.
Cuộc sống này đã tạo ra quá nhiều thăng trầm với nàng.
Nàng muốn được nghỉ ngơi rồi....
Nàng muốn...
Mình muốn dựa dẫm...
"Em biết vì sao mẹ không hận Chủ tịch Lã không?"
Tiểu Chu mỉm cười đưa nàng ra khỏi lồng ngực mình để có thể nhìn ngắm đối phương. Cô nâng tay, giúp Lã Hứa Lệ lau đi từng hàng nước mắt, chậm rãi lại ân cần, hơi thở của cô cũng đều đặn nên khiến nàng thực sự yên tâm.
Một hồi như vậy cuối cùng Lã Hứa Lệ cũng có thể bình tĩnh. Nàng nâng tay, nắm lấy bàn tay cô, nghiêm túc lắc đầu.
Lã Hứa Lệ thực sự muốn biết lý do.
Tiểu Chu nét cười càng thêm đậm, cô đưa tay, vuốt mái tóc mềm mại của nàng, ôn tồn đáp: "Có những người sống trọn vẹn một kiếp người nhưng vẫn không thể tìm thấy hạnh phúc đúng nghĩa. Mẹ em nếu cứ mãi ở trong sự bao bọc của gia đình, hẳn sẽ không hiểu tình yêu và hạnh phúc có hương vị ra sao. Bà ấy yêu đoạn thời gian tự do cùng Chủ tịch Lã, kể cả ông ấy có đổi thay, nhưng cảm giác hạnh phúc ấy không hề mất đi, nó nằm trong ký ức, và nó..."
Tiểu Chu đưa ngón tay, chạm vào lồng ngực Lã Hứa Lệ: "Và nó nằm cả ở hiện tại nữa. Em chính là hiện tại của bà ấy, là thành tựu, là báu vật mà bà ấy dành cả đời để có được. Sao bà ấy có thể hận người đàn ông đã đem tới một thiên thần cho mình chứ!? Mẹ em đã có được những hạnh phúc mà không phải ai cũng có thể có được, nụ cười cuối đời ấy, tôi không nghĩ bà ấy dành cho Chủ tịch Lã mà nó dành cho em, là lời cảm ơn dành cho em đấy, Lệ Lệ à!"
"C-Cho em sao?"
"Phải! Và tôi chỉ muốn nói, em không sai, cũng không đúng. Thù hận của em là bình thường đối với một con người. Em đã sống đúng với cảm xúc của mình, tôi vui vì em đã tâm sự với tôi. Giờ chúng ta sẽ cùng nhau sửa chữa lại những điều khiến bản thân em cảm thấy hối hận. Vậy hiện tại, em có muốn sửa chữa gì không?"
Tiểu Chu tuy là hỏi nhưng bản thân đã biết câu trả lời. Tông giọng chọc ghẹo của cô khiến Lã Hứa Lệ phải thừa nhận bản thân chẳng có chút tiền đồ, cảm xúc quá dễ thay đổi bởi người đối diện.
Nàng phì cười, gật đầu thành nhiều cái trước cái nhướn mày thích thú của cô.
"Đương nhiên, giờ chúng ta sẽ cùng nhau làm cho Lã Kiện trở về như ban đầu. Nhưng mà..."
Lã Hứa Lệ kéo dài câu cuối, đầu ngón tay trỏ nghịch ngợm đặt lên môi cô, khiến Tiểu Chu hình thành cái nuốt khan: "S-Sao?"
"Nhưng em có cái tôi rất lớn và có cá tính riêng của mình. Em sẽ không hết hận người đàn ông đó, cũng sẽ đường đường chính chính chiếm lấy bệnh viện của ông ta. Mục đích của em luôn rõ ràng, mục tiêu của em đề ra luôn luôn đạt được. Đó là sự kiêu ngạo của em! Chu hiểu chứ!?
"V-Vâng... Tôi... Tôi hiểu... Ha...ha...ha... Hiểu mà... Hiểu mà...."
"Tốt! Giờ ngủ đã, mai có rất nhiều việc cần giải quyết!"
"N-Ngủ sao? Ánh mắt khi nãy của em rõ ràng có mang ý ấy ấy, sao lại ngủ??? Lệ Lệ!? Lệ Lệ???"
"Ồn quá!"
"Lệ Lệ? Em ngủ thật sao? Này... này!!!"
Đồ ngốc!!!
*-*-*-*-*
"Em dâu, tối qua ngủ không ngon sao?"
Tống Mẫn cao giọng chọc ghẹo khiến Lã Hứa Lệ đỏ bừng mặt. Thực sự tình ngay lý gian, gương mặt mệt mỏi là do tối qua có "trận" khóc thảm nào đó, chứ không hề giống như cái suy nghĩ bậy bạ trong đầu Tống Mẫn lúc này. Mà có mồm năm miệng mười cũng rất khó có thể thanh minh, là thế nên Lã Hứa Lệ chọn cách đổi chủ đề, mặc cho Tống Mẫn cười đắc ý tự cho là mình nói trúng tim đen đối phương.
"Bác gái nói chốc nữa sẽ ra ngoài mua đồ, ba người chúng ta sẽ cùng đi!"
"Ai nha, Giám đốc Lã cũng thật biết né tránh chủ đề hay ho nga~" Tống Mẫn cười cười, biết mình đã thắng thì cũng không có ý định ghẹo người phụ nữ hiện đang mang gương mặt của trái cà chua thêm, gật đầu tiếp lời: "Mà mẹ đang đắn đo lắm đấy nên hai người cũng phải quyết định thật sớm!"
"Đắn đo? Có chuyện gì sao?" Lã Hứa Lệ dừng tay, gấp gáp nhìn sang phía Tống Mẫn.
"Nhìn mặt cô kìa? Đâu phải là đổi ý không cho hai người kết hôn chứ!?" Tống Mẫn lần nữa bật cười, trong đầu còn đang vô cùng thích thú khi năm lần bảy lượt được diện kiến vẻ mặt "bất ổn" của người phụ nữ được mệnh danh là "băng sơn mỹ nhân" danh bất hư truyền.
"Vậy... là chuyện gì?" Lã Hữa Lệ đỏ mặt lại thêm đỏ mặt, cố thay đổi ánh nhìn để chữa thẹn.
"Hahaha... À thì là..."
"Là việc tiền bối và đứa ngốc kia sẽ ở đâu sau khi kết hôn đó!"
Trương La Hưng hóng hớt từ bao giờ đã bước tới gian bếp. Đồ ăn thơm phức bốc lên phòng khiến anh không chịu được mà phải chạy xuống tận đây mà thưởng thức vụng trộm.
Trương La Hưng bốc lên miệng chút điểm tâm cho bữa sáng, vừa nhai đồ ăn vừa hướng Lã Hứa Lệ đang khó hiểu nhìn mình mà giải thích: "Mẹ mấy nay đang tìm mua một căn nhà rộng hơn vì mẹ muốn tất cả chúng ta ở chung một nơi nhưng mọi người từ chối việc để mẹ tự quyết, muốn tiền bối và Tiểu Chu lựa chọn xem ra riêng hay ở chung với mọi người!"
"Là vậy, lát nữa mẹ sẽ hỏi. Mẹ rất thoải mái nên đừng nghĩ vì sợ làm bà buồn mà lựa chọn điều mình không thích!" Tống Mẫn nháy mắt với Lã Hứa Lệ, rồi nhăn mày nhìn sang Trương La Hưng: "Cậu còn đứng đó ăn vụng? Mau chuẩn bị bát đũa!"
"RÕ!!!"
Lã Hứa Lệ cười bất lực trước bộ dạng hớt hả của Trương La Hưng, sau đó nàng trầm ngâm, bắt đầu rơi vào suy tư.
Quả thực mình chưa hề nghĩ đến, nhưng mà...
"Hai con gái, đào tạo thêm đứa ngốc này nữa! Con gái lớn từng này, chỉ biết ăn, không biết làm!!!"
"Á, Á, Á... Mẹ... nhẹ... nhẹ tay... đứt tai..."
Mẹ Lương tóm tai Tiểu Chu, vô tình "quẳng" cô vào trong bếp. Không gian này lại nổi lên một trận cười đan xen với những lời mắng nhiếc không chút khoan hồng nào đối với Giáo sư Trương bá đạo.
Nhưng mà, mình đã có quyết định rồi...
Điều mình thực sự mong muốn...
"Thưa bác, con muốn sau khi kết hôn sẽ được sống chung cùng mọi người như vậy!"
Mẹ Lương tròn mắt nhìn Lã Hứa Lệ. Một lời chẳng liên quan nhưng kèm thêm ánh mắt long lanh hạnh phúc lúc này của nàng khiến mẹ Lương sau nửa phút bất động chính là xúc động dâng trào.
"T-Thật sao? Con nghĩ kĩ chưa?"
"Con đã nghĩ rất kĩ!"
Tiểu Chu hé miệng nhìn Tống Mẫn, rồi hai người phụ nữ lại nhìn về phía mẹ Lương đang ôm lấy Lã Hứa Lệ.
Cuối cùng, hai người bạn thân – cũng là em chồng chị dâu nở nụ cười với nhau.
"Cậu có một cô bạn gái rất tốt đấy!"
"Tôi biết, là vậy nên tôi mới yêu em ấy mà!"
"Dẻo miệng lắm! Nhân lúc này trốn ra ngoài đi, đừng để mẹ tóm được nữa!"
"Đã rõ! Vậy không gian bếp núc phức tạp này, trăm sự nhờ ba người phụ nữ đảm đang, "tiểu nữ" xin cáo lui!"
"Không tiễn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net