Chương 126: Chấp niệm được buông bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 126: Chấp niệm được buông bỏ

"Đúng! Đây là một dự án mới, và nếu Lã Kiện thuộc thành phần này, chúng ta sẽ phải phát triển theo định hướng của dự án vì Lã Kiện sẽ không chỉ có mình INP là chủ đầu tư nữa. Bể vốn của dự án này sẽ chia đều và do vậy INP không thể tự quyết định mọi thứ được! Đại khái, chúng ta không cần "ăn xin" Trịnh Nhất Quân hay bất kể ai đầu tư cho Lã Kiện, đã có sẵn bể vốn, chỉ là định hướng của dự án này có chút đặc biệt!"

"Đặc biệt như nào? Em nói rõ hơn được không?", Tiểu Chu sốt ruột, dù là nghe từ đầu đến cuối nhưng vẫn rất mơ hồ.

Lã Hứa Lệ từ tốn mở màn hình điện thoại, rất nhanh vài hình ảnh đã được phô diễn ra trước mắt Tiểu Chu. Nàng nói tiếp: "Dự án này có mục đích liên kết các bệnh viện thành chuỗi bệnh viện để tạo được sự bình đẳng trong viện phí và mức lương. Ngoài ra họ đã xây hai bệnh viện nhỏ ở gần hai đầu cao tốc và đường quốc lộ chồng chéo để giúp việc cứu người đạt hiệu quả do các vị trí này thường xảy ra tai nạn thương tâm. Nếu tham gia dự án, ta phải chấp nhận việc coi hai bệnh viện này là cơ sở thứ hai, thứ ba của Lã Kiện, sẽ có thay đổi nhân sự để bổ sung bác sĩ cho hai bệnh viện mới!"

"Như vậy tức là...", Tiểu Chu tóm cằm tập trung vào hình ảnh trên điện thoại, sau đó giật mình nhìn lên Lã Hứa Lệ: "Vậy không phải là Chủ tịch sẽ..."

"Không có một cách nào trọn vẹn! Nếu lựa chọn tham gia dự án này tức là thay đổi đầu não quản lý, Chủ tịch hiện tại sẽ không cần thiết nữa!"

Lã Hứa Lệ nói tới đây biết Tiểu Chu mang nét khó xử. Nàng rõ Tiểu Chu luôn chấp niệm sẽ bảo vệ Lã Kiện toàn vẹn, không một chút đổi thay cũng là bảo vệ cả vị trí Chủ tịch hiện tại, bảo vệ Nhược Dĩ phu nhân nhưng Lã Hứa Lệ cho rằng việc đó ở thời điểm hiện tại không cần thiết.

Đặt bàn tay lên vai cô, Lã Hứa Lệ nghiêm túc nhìn sâu vào đôi mắt thoáng buồn này. Nàng cứng rắn, giọng cũng có phần đanh lại: "Em đang tự hỏi cố chấp của Chu có cần thiết không? Em thực ra đã trao đổi với Chủ tịch Nhược vào sáng nay, và quả thực bà ấy rất nhanh chấp nhận sự tình này. Là một lẽ thường tình thôi. Vậy còn Chu? Chu có thể hoàn toàn chuyển gánh nặng đang gánh vác cho em và chỉ tập trung vào chuyện cứu người được không? Đó là những gì em muốn biết!"

Gánh nặng này đã đeo bám cô rất lâu rồi...

Là một lời hứa,

Là một loại chấp niệm,

Cũng là một sự đau khổ.

Một người bác sĩ bị ảnh hưởng quá nhiều bởi cuộc đấu đá thương trường nào đó mà đến hiện tại, chính cô cũng không thể hiểu bằng cách nào có thể chịu đựng được cả năm qua.

Lã Hứa Lệ đối với cô chính là sợi dây cô cần, nàng còn chính là ánh mặt trời soi sáng cuộc đời cô nữa.

Em muốn hỏi tôi có tin ở em không sao?

À...

Đương nhiên rồi...

Đương nhiên tôi rất tin tưởng ở em...

Thực sự rất tin em!

Cuộc đời cô lần đầu tiên có thể buông xuôi một thứ...

Cảm giác lúc này sao? Chỉ là nhẹ nhõm mà thôi.

Tiểu Chu mỉm cười, mặc kệ chốn đông người này, cô dang lấy cánh tay ôm người cô yêu vào lòng.

Cô thực ra cũng chỉ là một người phụ nữ, cũng có những giây phút chỉ muốn khép mi mắt lại mà nghỉ ngơi. Cô cũng có lúc muốn yếu đuối nữa. Chẳng phải tỏ ra mạnh mẽ, chẳng phải gồng lên để chống chịu.

Người giúp cô lột bỏ sự miễn cưỡng đã ở cạnh cô, cô còn có thể nói gì nữa?

"Cảm ơn em, Lệ Lệ!"

Lã Hứa Lệ cũng mỉm cười, nâng tay xoa tấm lưng cô, ánh mắt nghiêm khắc ban nãy cũng đã trở nên mềm nhuyễn.

Giáo sư Trương lúc này đã thông hiểu, nàng sao có thể khắt khe nữa đây?

Nhưng không khí uỷ mị ngày hôm nay là điều Lã Hứa Lệ không muốn. Hôm nay nhất định nàng muốn có một buổi tối thật vui vẻ để đón đầu cho "trận chiến" khác từ ngày mai.

Vui vẻ theo hướng... đa dạng nghĩa...

"Cảm ơn thôi sao? Không có thưởng?"

Hơ... kiểu nói chuyện này...

Tiểu Chu đang uỷ mị đột nhiên thấy rùng mình, lập tức nhả cái ôm này ra khỏi cơ thể nàng.

Thấy ánh mắt ma mị của Lã Hứa Lệ, cô càng thêm nghi hoặc, lập tức bắt tay thành chữ X trước ngực cảnh giác: "Em... muốn gì?"

"Muốn gì sao?"

Lã Hứa Lệ vén lọn tóc thật nữ tính. Sau đó tiến lấy cô, ghé sát tai, một câu thật khẽ tiếng.

Mà kiểu khẽ tiếng này chính là chất xúc tác kích thích Tiểu Chu điên cuồng. Bằng chứng là khi nàng hết câu, hơi thở ấm mà nhột nhột ở tai cô dứt, cô lập tức đứng bật dậy, chủ động ra thanh toán hoá đơn.

"Xin lỗi chị, chị đợi một chút máy tính đang có vấn đề trong việc xuất hoá đơn!"

"Nếu cậu không sửa nhanh lên tôi sẽ giết cậu đấy! Tôi đang rất vội!!!!"

"Ơ... V-Vâng... C-Chị bình tĩnh....!", Đáng sợ quá, đáng sợ quá, chị ta thực sự là muốn giết mình mà...

["Em hôm nay thực sự thèm, không phải cũng nên trả bài chứ, Giáo, sư, Trương!?"]

Phải về nhanh, phải về nhanh, phải về nhanh!!!!

Giáo sư Trương gương mặt như ác quỷ, thực sự là chỉ muốn đập nát cái máy tính đang làm chậm trễ chuyện quan trọng của mình...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net