Chương 26: Lần đầu tiên gặp mẹ vợ liền bị bắt gian ở trên giường.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bó hoa này là do Tân niên trưởng biết nàng bị thương nên cố ý nhờ Từ Nhã Khiết các nàng chuyển giúp, bao gồm cả tấm thẻ kia, có thể thấy hắn đối với Cố Tiện Khê rất để ý.

Ôn Liễm vốn là không muốn xem, nhưng bị Cố Tiện Khê nói như vậy đâm ra rất tò mò, cười nói "Học tỷ cho em xem một chút đi." Vừa nói vừa chìa tay ra.

Một tay Cố Tiện Khê đè bả vai Ôn Liễm, một tay cầm tấm thẻ giơ ra xa quả quyết cự tuyệt nói "Không cho."

Ôn Liễm ngồi xổm xuống làm nũng với Cố Tiện Khê nói "Cho em xem một chút thôi mà, học tỷ!"

Cố Tiện Khê lắc đầu, tiếp tục cự tuyệt nói "Không cho!"

Ôn Liễm ngước nhìn Cố Tiện Khê ngồi ở trên giường, đôi mắt long lanh mở thật to vô cùng đáng yêu nói "Vậy học tỷ có thể nói bí mật bên trong là gì không?"

Dáng dấp Ôn Liễm không tệ, cộng thêm ánh mắt điềm đạm đáng yêu bây giờ, Cố Tiện Khê nhìn vào suýt nữa mềm lòng, cắn răng lấy lại bình tĩnh, cười nói "Đã là bí mật thì không thể nói."

Ôn Liễm thấy Cố Tiện Khê không bị xiêu lòng, đứng lên vén tay áo, mềm không ăn vậy thì dùng bạo lực thôi. Cô uy hiếp Cố Tiện Khê nói "Là học tỷ nói không cho nha, vậy thì em liền không khách khí." Lập tức rủ bỏ bộ dáng điềm đạm đáng yêu mới vừa rồi biến thành con người hoàn toàn khác.

Cố Tiện Khê thấy cô hung hăng như vậy nắm chặc tấm thẻ trong lòng bàn tay ôm vào trong ngực, giương mắt mà nhìn nhìn Ôn Liễm hỏi "Em muốn làm gì?" Chỉ hận bản thân vừa rồi có mắt như mù, vậy mà lại tin tưởng Ôn Liễm sẽ van xin mình.

Ôn Liễm không thèm che giấu chuyện tiếp theo cô định làm, cười đễu nói "Cướp a." Sau đó thời điểm Cố Tiện Khê còn chưa phản ứng kịp nhào vào người nàng.

"Không cho!" Cố Tiện Khê đưa tay ra chặn cô lại, không nghĩ tới Ôn Liễm dùng sức quá mạnh, lập tức liền đem nàng đặt ở dưới thân, hai người cùng nhau ngã xuống giường. Mặc dù Ôn Liễm muốn lấy tấm thẻ nhưng vẫn quan tâm thân thể Cố Tiện Khê hơn. Cho dù cả người đè trên người Cố Tiện Khê nhưng cũng không có đụng phải cái chân bị thương của nàng.

Ôn Liễm cho là chỉ cần áp đảo Cố Tiện Khê là có thể cướp được tấm thẻ, ai ngờ Cố Tiện Khê ra chiêu sớm hơn ngã xuống trước, cầm tấm thẻ ra xa khiến cho Ôn Liễm bắt hụt.

Ôn Liễm cũng không lo trên tay bị thương, hứng thú bừng bừng duỗi tay dài bắt lấy cánh tay đang cầm tấm thẻ của Cố Tiện Khê. Nhưng cánh tay khác của Cố Tiện Khê ngăn ở giữa hai người, thế là tay dài vẫn không với tới. Cô phát cáu, nắm lấy cổ tay của cái tay ở giữa hai người kéo ra đè lên giường. Sau đó thân thể bổ nhào về phía trước, mỗi một hành động đều có ý đồ là cướp được tấm thẻ trên tay Cố Tiện Khê.

Một trận đại chiến kịch liệt ở trên giường bệnh, mắt thấy Ôn Liễm đã đem hai tay Cố Tiện Khê đè lên giường, đang muốn dương dương đắc ý cướp tấm thẻ trong tay nàng thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị ai đó đẩy ra đi vào.

"Hai đứa..." một giọng nữ khàn khàn từ cửa truyền tới.

Trên giường hai người nhất thời cứng đờ, cùng nhau chậm rãi quay ra cửa nhìn. Một người phụ nữ trên tay xách một cái túi có thể thấy được là người từ xa mới tới. Mà cái tay khác còn đang cầm một hộp giữ ấm, ngón tay vẫn chỉ hai người trên giường, biểu tình trên mặt vừa hoảng sợ vừa ngạc nhiên, tựa như đã thấy chuyện gì ghê gớm lắm vậy.

Ôn Liễm cẩn thận nhìn dáng dấp của người phụ nữ kia, lục tung trí nhớ ra tìm kiếm, hình như cho tới bây giờ chưa từng gặp qua người này. Lại nhìn quần áo đang mặc trên người cũng không giống là người trong bệnh viện, càng không phải là phụ đạo viên của Cố Tiện Khê. Phụ đạo viên của nàng Ôn Liễm đã gặp, nhíu mày một cái, còn không thèm buông Cố Tiện Khê ra.

Thời gian dừng lại khi người phụ nữ đó bước vào. Cho đến khi Cố Tiện Khê kinh ngạc một tiếng "Mẹ!" mới hoàn toàn phá vỡ tình thế căng thẳng giữa ba người.

Ôn Liễm không nghĩ tới người phụ nữ này lại là mẹ Cố Tiện Khê, vội vàng buông tay Cố Tiện Khê ra, hỏa tốc bò khỏi người nàng, nhảy xuống giường chỉnh sửa quần áo một chút, lúng ta lúng túng trực tiếp cúi người chín mươi độ chào mẹ Cố Tiện Khê "A di nhĩ hảo." bộ dáng y như người vừa bị bắt gian tại trận vậy.

"Hai đứa... Đang làm gì?" Mẹ Cố Tiện Khê bị Cố Tiện Khê kêu hồi phục lại tinh thần, kinh ngạc vẫn còn đọng lại trên mặt, từ góc độ xem xét của bà thì hai người giống như đang đồng giường cộng chẩm vậy. Hai cô bé lại đồng giường cộng chẩm! ! ! ! Trời ạ! ! ! !

Nếu không phải lúc vào cửa bà thấy người đè con gái mình giữa thanh thiên bạch nhật cũng là một cô gái thì chắc bà đã lấy hộp giữ ấm đập cho nó một trận rồi.

Cố Tiện Khê không thể đứng dậy, chỉ có thể ngồi thẳng lên, vừa vặn thuận tay ném tấm thẻ vào trong thùng rác. Nàng dĩ nhiên biết động tác mới vừa rồi của các nàng có bao nhiêu khác người, cho nên mặt đỏ như tôm luộc vậy tằng hắng một cái rồi mới giải thích "Mẹ, chúng ta chẳng qua là đùa giỡn mà thôi." Cúi đầu, không dám nhìn mẹ mình.

Cố mẹ cau mày trách cứ "Con có có biết chân con đang bị thương không vậy."

Cố Tiện Khê trăm miệng cũng không thể bào chữa "Mẹ. . ."

"Mẹ. . ." Trong đầu Ôn Liễm một mảnh hỗn độn, thiếu chút nữa thì bắt chước Cố Tiện Khê gọi nhầm rồi, chữ vừa ra khỏi miệng liền ngậm lại thay đổi khẩu hình kêu "A di. . ."

"A di, con xin lỗi. Là do con đùa giỡn trước với học tỷ trước..." Đến khi lấy được sự chú ý của Cố mẹ, Ôn Liễm liền nhận hết sai lầm.

Cố mẹ chất vấn hỏi "Cô là? "

Lời tự giới thiệu còn chưa kịp ra khỏi miệng , Cố Tiện Khê liền mở miệng trước "Mẹ em ấy chính là niên muội đã cứu con, em ấy vì cứu con còn bị rắn độc cắn." Nàng vừa nói vừa chỉ cánh tay đang bị bó bột của Ôn Liễm hy vọng dời đi sự chú ý của mẹ nàng.

"Con chính là Ôn Liễm?" Cố mẹ hỏi Ôn Liễm.

Ôn Liễm gật đầu "Đúng."

Nguyên lai là ân nhân cứu mạng của con gái mình, trong lòng Cố mẹ nhất thời tha thứ cho Ôn Liễm một chút, cảm tạ cô "Cám ơn con đã cứu Cố Tiện Khê nhà chúng ta. Cố Tiện Khê nhà chúng ta không hiểu chuyện, còn hại con bị thương nữa..."

Ôn Liễm thụ sủng nhược kinh, khoác tay nói "Không có gì, đây chẳng qua là một cái nhấc tay mà thôi."

Cố Tiện Khê sửa sang lại mái tóc có chút mất trật tự, cắt đứt lời khách sáo giữa hao người họ, hỏi Cố mẹ "Sao mẹ lại tới đây?"

"Hôm nay vừa nhận được điện thoại của con, mẹ liền mua vé xe tới đây." Cố mẹ nhớ tới mục đích của mình, để đồ lên bàn, ân cần hỏi "Bây giờ con thế nào?"

Cố Tiện Khê không muốn làm mẹ lo lắng nói "Bác sĩ nói không sao, tịnh dưỡng mấy ngày là được."

Cố mẹ lo lắng từ sáng sớm tới giờ rốt cuộc cũng thả lỏng, mở hộp giữ ấm ra, mùi vị cháo gà thơm lừng lập tức bốc ra từ trong hộp giữ ấm. Bà bưng nó đến trước mặt Cố Tiện Khê nói "Đây là cháo gà mẹ đặc biệt nấu cho con, đối với chỗ xương bị gãy rất tốt, con mau chóng uống đi." Sau đó từ trong túi lại lấy ra một cái hộp khác, mở ra bên trong có muỗng sạch.

Theo lý mà nói tuổi tác của mẹ Cố Tiện Khê cũng xấp xỉ mẹ Ôn Liễm, nhưng so với mẹ Ôn Liễm thì bà già hơn rất nhiều.

Vóc người Cố mẹ gầy yếu giống Cố Tiện Khê, thấp hơn Ôn Liễm một cái đầu rưỡi. Sắc mặt có chút nhợt nhạt, nếp nhăn hằn sâu quanh khóe mắt. Trong mắt tràn đầy tia máu, giống như lâu rồi không có giấc ngủ ngon vậy. Mái tóc dài được búi lên sau ót thành một nắm, trên trán còn rũ xuống vài cọng tóc. Trên người mặc một cái áo màu vàng, bên dưới là một cái quần vải cũ. Cho dù bây giờ bà ấy già rồi, nhưng vẫn có thể thấy được lúc còn trẻ là một mỹ nhân, cặp mắt kia cực kỳ giống Cố Tiện Khê, vẫn còn mang thủy quang. Quần áo trên người mặc dù cũ nát, nhưng mặc trên người bà vẫn rất có phong cách.

Ánh mắt Ôn Liễm vô tình liếc đến bàn tay bà, ngón tay nào cũng có vết chai, có nhiều chỗ còn nứt ra. Trong lòng cô yên lặng suy đoán nghề nghiệp của Cố mẹ, không biết cuộc sống như thế nào mà có thể khiến bà ấy trở nên tang thương như vậy chứ.

Cố Tiện Khê thổ tào mấy câu quá phiền toái, liền nhận lấy cháo gà trên tay mẹ nàng, còn không có bỏ vào miệng nhìn Ôn Liễm đứng một bên hỏi "Ôn Liễm có muốn uống một chút không?"

Ánh mắt Ôn Liễm đang đánh giá mẹ Cố Tiện, đột nhiên bị Cố Tiện Khê hỏi, liên tục khoát tay nói "Em không uống đâu."

Cố Tiện Khê cho là cô ngại, tiếp tục nói "Mẹ chị nấu cháo gà rất ngon, em cứ uống thử đi." Vừa nói vừa muốn bưng hộp giữ ấm tới cho Ôn Liễm.

Cố mẹ cũng ở bên cạnh phụ họa nói "Con cũng uống một chút đi."

Ôn Liễm lại khước từ, rốt cuộc khéo léo từ chối hảo ý của hai mẹ con Cố Tiện Khê. Thấy mẹ con các nàng có chuyện cần nói với nhau, người ngoài như cô ở chỗ này không tiện lắm liền nói với Cố Tiện Khê "Học tỷ, em đi về trước, tránh cho y tá bắt được."

Cố Tiện Khê nhớ tới cô là lén lút chạy ra ngoài, liền không khỏi tức cười nói "Đi đi, có cơ hội nhất định phải tới thăm chị."

"Dĩ nhiên." Ôn Liễm đáp lại bằng nụ cười, nói xong rời đi phòng bệnh của Cố Tiện Khê.

Đến khi cửa phòng bệnh hoàn toàn khép lại, Cố mẹ mới ngồi xuống, nhìn cái chân bị thương của Cố Tiện Khê, lo lắng hỏi "Sao con lại bị thương nặng như vậy?"

Cố Tiện Khê hớp từng muỗng từng muỗng cháo gà, lơ đễnh nói "Mẹ, người cứ yên tâm đi, qua mấy ngày là ổn."

"Vậy sao con lại bị té chứ?"

"Không phải con đã nói hết ở trong điện thoại rồi sao?" Cố Tiện Khê ngừng một lát "Chính là lăn từ trên núi xuống, nếu nếu không phải có Ôn Liễm, bây giờ con hẳn vẫn còn lạc trong núi."

Cố mẹ vừa nghĩ tới cảnh tượng lúc đó, liền đau lòng không thôi, muốn đưa tay lên sờ mặt nàng liếc mắt liền thấy trên mặt nàng có dán băng cá nhân hỏi "Mặt con bị sao vậy?"

"Bị lá cây làm trầy thôi." Cố Tiện Khê sờ sờ mặt gò má nói.

Cố mẹ tức giận vì nàng lại vô ý như vậy dạy dỗ nói "Sau này mỗi lần ra ngoài phải cẩn thận một chút."

Cố Tiện Khê ngoan ngoãn gật đầu nói "Dạ."

Hai mẹ con hàn huyên một hồi chuyện trong nhà Cố mẹ nhắc tới Cố Hoa Huy- người không tới đây thăm Cố Tiện Khê, cũng chính là ba của Cố Tiện Khê.

"Lần này ba của con không tới...là vì..bận một số việc..." Cố mẹ thay Cố Hoa Huy nghĩ ra lý do.

Cố Tiện Khê vừa nghe đến hai chữ ba con, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, giọng không mang chút tình cảm nói "Con biết, ông ta lại đi đánh bài phải không? Cho nên không có tới thăm con."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net