Chương 46: Học tỷ có bạn trai hay chưa?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không được kêu em là Tên sàm sỡ." Ôn Liễm cau mày, cô không thích bị người khác gọi là Tên sàm sỡ. Cũng không biết bản thân giống Tên sàm sỡ chỗ nào nữa mà Từ Nhã Khiết gọi một lần liền ghiền.

"Nga,Tên sàm sỡ." Từ Nhã Khiết như cũ liều mạng kêu.

Ôn Liễm bất đắc dĩ che mặt, trực tiếp lướt qua ba chữ đó, vờ như không có nghe thấy nói: "Thật ra thì hôm nay hẹn học tỷ ra đây cũng không có chuyện gì..."

"Ngô?" Từ Nhã Khiết vô tình ăn trúng hột tiêu, cay xé lưỡi nàng, Ôn Liễm có lòng tốt rót một ly Sprite ướp lạnh cho nàng.

Từ Nhã Khiết nhận lấy ly Sprite, uống một hớp lớn, trong nháy mắt cảm thấy tốt hơn nhiều, uống thêm một hơi nói "Mi không có chuyện gì lại hẹn chị đây? Tưởng chị đây ngu à." Nàng cắn một góc đũa, ánh mắt chuyển qua lại "Mi sẽ không phải là vừa ý chị đây..."

Ôn Liễm mới vừa nhấp một hớp Sprite, nghe nàng nói như vậy, trực tiếp bị sặc, vội vàng lấy khăn giấy che miệng lại ho khan chừng mấy lần. Sau khi hồi phục lại, cô nhanh chóng khoát tay giải thích "Học tỷ, đừng hiểu lầm. . . Em không có ý này, thật không có. . ."

"Xí xí xí, không phải là muốn thông qua chị mày để tiếp cận Tiện Khê sao." Từ Nhã Khiết giơ đũa lên, một lời vạch trần tâm tư Ôn Liễm nói: "Có gì nói mau, chị đây phải về phòng ngủ trưa nữa."

Trên mặt Ôn Liễm đỏ bừng, không biết là bởi vì bị sặc hay là ngượng ngùng nói "Bị học tỷ đoán trúng rồi, thật xin lỗi. Thật ra thì cũng không có khoa trương như vậy, chính là muốn hỏi học tỷ một chút chuyện mà thôi."

Từ Nhã Khiết lộ ra biểu tình nghi hoặc "Tìm chị đây để nghe ngóng tin tức?"

Ôn Liễm gật đầu một cái.

"Hỏi đi." Từ Nhã Khiết thống khoái đáp ứng nói "Dựa vào phân thượng của món cá nướng này, cái gì cũng nói cho mi biết hết." không muốn cùng Ôn Liễm dài dòng nữa, phỏng đoán bệnh cũ của nàng lại tái phát. Nàng là người miền bắc, chỉ thích bụng dạ thẳng thắn, không thể hiểu nổi người miền nam tại sao thích vòng tới vòng lui, rõ ràng có gì cứ nói thẳng ra chuyện gì cũng được giải quyết, cần gì phải khách sáo như vậy. Nếu có thể thuyết phục được kẻ ngốc này nàng còn có thể trở về tranh công với Cố Tiện Khê nữa.

Ôn Liễm mừng rỡ như điên, lặp đi lặp lại xác nhận "Thật?" Từ Nhã Khiết gật đầu không ngừng.

Cô không nghĩ tới có thể dễ dàng mua chuộc Từ Nhã Khiết như vậy, liền hỏi ra chuyện muốn biết "Em muốn hỏi là học tỷ có phải có bạn trai rồi không?"

"Chị mày?" Bởi vì Ôn Liễm nãy giờ vẫn kêu nàng học tỷ, cho nên lúc này Từ Nhã Khiết còn chưa phản ứng kịp học tỷ trong lời cô là chỉ Cố Tiện Khê, trong đầu còn đang nghi ngờ Ôn Liễm không phải muốn hỏi chuyện về Cố Tiện Khê hay sao, tại sao đột nhiên lại hỏi cái này "Mi hỏi chị đây làm gì?"

"Không đúng, không đúng." Ôn Liễm giải thích "Là Cố Tiện Khê học tỷ."

"Nàng a." Từ Nhã Khiết khó khăn kẹp một miếng cá bự lên nói "Không có a, ai nói với mi là cậu ấy có, tròn 20 năm độc thân rồi."

Ôn Liễm rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, học tỷ không có bạn trai, cô vẫn còn có cơ hội, ngay sau đó liền nghe được câu nói sau cùng của Từ Nhã Khiết, kinh ngạc nói "20 năm độc thân? Chị nói là học tỷ chưa bao giờ yêu ai?"

"Đúng vậy."

"Học tỷ ưu tú như vậy, sao không có ai theo đuổi thế?"

"Người theo đuổi cậu ấy quả thật không ít, nhưng chính cậu ấy lại không muốn thì có biện pháp gì." Từ Nhã Khiết uống một hớp nước ngọt, đặt ly xuống.

"Tân Niên trưởng thích cậu ấy như vậy, mặc dù biết rất rõ ràng còn giả bộ không biết. Mấy lần muốn bày tỏ, đều bị cậu ấy chận trước họng." Nhân tiện cũng nói thêm, mùi vị món cá nướng này không tệ, một chút mùi tanh cũng không có, thịt cá nướng lại mềm, lần sau phải cùng Tiện Khê các nàng tới ăn một bữa mới được.

"Tân Niên trưởng?" Ôn Liễm nghe thấy một cái tên xa lạ, lập tức liên tưởng đến nam sinh mà cô cho là bạn trai học tỷ hỏi "Có phải là nam sinh ngày đó ăn cơm với hai người không? Anh ta là ai?"

"Đúng vậy, thành viên trong hội nhiếp ảnh của hai người, mi không biết?" Từ Nhã Khiết hỏi ngược lại.

Ôn Liễm cẩn thận nhớ lại mặt mũi nam sinh kia, cô tới hội nhiều lần như vậy cũng chưa từng thấy qua người này, chậm rãi lắc lắc đầu nói "Chưa thấy qua."

Từ Nhã Khiết gác đũa xuống, đem càm gác ở trên mu bàn tay, thở dài một cái "Xem ra mi cùng học tỷ của mi đều giống nhau, tham gia hội đoàn, nhưng ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới."

Không đợi Ôn Liễm chối, nàng liền nói "Tân Niên trưởng là niên trưởng hệ dược học, cũng rất ưu tú, đặc biệt là ở phương diện chụp hình này, nghe Tiện Khê nói học kỳ này còn đại diện trường học chúng ta tham gia cuộc thi nhiếp ảnh, thiếu chút xíu nữa là có giải rồi. Ai, thật là đáng tiếc."

"Vậy Tiện Khê thích anh ta sao. . ." Đối với Tân Niên trưởng người này mà nói, Ôn Liễm càng muốn biết vấn đề này. Trong giọng nói của cô mang một chút xíu tịch mịch, Từ Nhã Khiết giới thiệu Tân Niên trưởng ưu tú như vậy, so sánh mình cùng Tân Niên trưởng thật giống như kém mấy phần.

Từ Nhã Khiết một bụng ý nghĩ xấu, cố ý trêu cợt Ôn Liễm một chút, nói "Tâm tư của Tiện Khê, sao chị mày biết được, không biết cậu ấy không đáp ứng niên trưởng có phải là bởi vì muốn thử thách hắn..."

"Chúng ta nói chuyện khác đi." Sắc mặt Ôn Liễm có chút không tốt lắm, không muốn tiếp tục bàn tới đề tài này nữa, cô chỉ cần biết học tỷ không có bạn trai là đủ rồi.

"Nói chuyện khác?" Từ Nhã Khiết bỉu môi "Chuyện gì?"

"Học tỷ, bình thường thích cái gì? Thật vất vã mới hẹn được người thân cận với học tỷ, Ôn Liễm làm sao có thể không nắm một ít cơ hội tìm hiểu thêm về học tỷ được.

"Món ăn? Đồ uống? Vật dụng? Màu sắc?" Từ Nhã Khiết siết đũa, đặc biệt nghiêm túc suy nghĩ "Chị đây biết cậu ấy thích màu xanh, những thứ khác. . .bình thường chúng ta ăn cái gì cậu ấy liền ăn cái đó, không có thích thứ gì đặc biệt hết, đồ uống nhiều lắm là trà sữa đi."

Ôn Liễm một bên gật đầu một bên đem lời nàng nói từng cái khắc ghi vào lòng.

Sau khi Từ Nhã Khiết nói xong, một con cá cũng bị nàng ăn sạch, để đũa xuống. Uống Sprite súc miệng, sau đó kéo khăn giấy ra ưu nhã lau miệng nói "Tên sàm sỡ, chị mày hỏi mi một cái vấn đề, mi phải thành thật trả lời đó."

"Vấn đề gì." Ôn Liễm đang đọc lại một lần những lời nàng vừa nói.

Từ Nhã Khiết vò khăn giấy lại thành một cục, ném vào trong thùng rác, nhoài người lên trên bàn, nhỏ giọng hỏi Ôn Liễm "Tên sàm sỡ, biết điều thì mau khai thật, có phải mi thích Tiện Khê nhà chúng tahay không?..."

Sau khi Từ Nhã Khiết ăn uống no đủ rồi, mới vừa vừa về tới phòng ngủ liền bị Cố Tiện Khê phục kích chận lại áp lên cửa. Từ Nhã Khiết bất ngờ không kịp đề phòng, lưng đụng vào tường, thiếu chút nữa đem con cá mới vừa ăn phun ra hết. Nàng né người ôm túi xách, khiếp sợ hỏi "Tiện Khê, cậu muốn làm gì..."

Cố Tiện Khê híp mắt, tản ra khí tức nguy hiểm nói "Nói mau, cậu và Ôn Liễm nói cái gì với nhau?"

Từ Nhã Khiết trong lòng "#%^&&8. . ." Xem ra con cá này cũng không phải dễ nuốt như vậy a....

Ôn Liễm trên đường trở về phòng ngủ, suy tính nếu như học tỷ không có bạn trai, vậy cô không thể tiếp tục duy trì loại quan hệ trước kia với học tỷ được. Cho dù không thể chung một chỗ, cô cũng có thể tiếp tục yên lặng bên cạnh học tỷ sao?

Bởi vì cô mải mê suy nghĩ, lúc ngẩng đầu lên, thân cây ngăn ở giữa con đường còn cách lỗ mũi cô 3cm, nếu cô đi về phía trước một bước nữa liền trực tiếp đâm vào rồi.

Ôn Liễm sợ hãi, cả người toát ra mồ hôi lạnh, sờ sờ cái trán, tốt nhất là nên tập trung mà đi, nếu không có thể bị đâm vào thân cây mất.

Điện thoại di động trong túi rung lên "Buổi tối chúng ta đi dạo siêu thị đi, có ít thứ muốn mua." Ôn Liễm mở ra xem, là Cố Tiện Khê rủ cô đi ra ngoài mua đồ.

Hai người cùng đi đến siêu thị. Hàng hóa trong siêu thị rực rỡ đủ loại nối thành từng hàng, làm cho Ôn Liễm nhìn hoa cả mắt. Mấy ngày nay bởi vì chuyện về bạn trai khả nghi của học tỷ nên cô ngủ không được ngon giấc. Lúc này buông lỏng tinh thần, cơn buồn ngủ dâng lên, không tự chủ dùng bàn tay che miệng lại ngáp một cái.

Cố Tiện Khê ở trong tủ lạnh chọn sữa chua, hỏi Ôn Liễm đang đẩy xe hàng sau lưng "Hai ngày nay em đi nơi nào, làm thế nào cũng không gặp được?"

Ôn Liễm ngáp được một nửa, bị nàng hỏi như vậy, hoảng hốt nói "Mấy ngày nay Tống giáo sư bảo em tới phòng thí nghiệm hỗ trợ, mỗi ngày từ sáng sớm đến tối, cho nên không rãnh đến tìm học tỷ."

"Nga." Cố Tiện Khê cười một tiếng, không có vạch trần lời nói dối của Ôn Liễm.

Cố Tiện Khê ngừng lại trước kệ hàng bán quà vặt, nhìn chằm chằm quà vặt thật lâu, đang do dự.

Ôn Liễm không chú ý đi tới, lại vòng trở lại, hỏi "Học tỷ muốn mua gì?"

"Mùi này nhìn cũng ngon, muốn ăn." Cố Tiện Khê chỉ vào quà vặt nói.

"Vậy thì mua thôi."

"Nhưng mà giá nó đắt lắm, có chút tiếc." Cố Tiện Khê vừa nhìn thấy giá cả in trên đó, dù chưa có mua cũng cảm thấy nhức nhối. Chẳng qua là mấy túi quà vặt thôi mà tận mười mấy đồng tiền.

Ôn Liễm bỉu môi, từ sau lưng Cố Tiện Khê đưa tay ra, thuận tay đem túi quà vặt đó ném vào trong xe đẩy.

Cố Tiện Khê mở to hai mắt hỏi "Em làm gì vậy?"

Ôn Liễm chống lại nói "Học tỷ nói ăn ngon nên em liền mua một túi thử ăn coi thế nào a."

"Nga. . ." Cố Tiện Khê sững sờ gật đầu một cái, một mặt ngốc manh lại lộ ra.

Sau khi muốn hết những vật dụng cần thiết, xe đẩy đầy ắp hàng hóa, Cố Tiện Khê sợ Ôn Liễm một người không đẩy nổi, muốn giúp cô, lại bị cô cự tuyệt.

"Loại chuyện cần nhiều thể lực như vậy để em làm là được, học tỷ xem lại coi có cần mua thêm gì nữa không." Ôn Liễm nói.

Cô chẳng qua là thuận miệng nói, nhưng lại nhắc nhở Cố Tiện Khê một chuyện. Trước khi ra ngoài Thường Lạc giao phó nàng đi mua một ít đồ, nàng lại quên mất, dừng bước nói với Ôn Liễm "Em ở đây chờ, chị còn có thứ quên mua, giờ phải đi lấy."

"Cần em đi chung với học tỷ không?" Ôn Liễm cũng dừng xe đẩy lại.

"Không cần, em đợi ở chỗ, này đừng có chạy lung tung là được, chị sẽ quay lại nhanh thôi." Nàng tỉ mỉ dặn dò với Ôn Liễm xong liền xoay người chạy tới một cái kệ hàng khác.

Ôn Liễm bồi nàng đi dạo lâu như vậy, cũng hơi mệt, ngồi chồm hổm xuống bên cạnh xe đẩy. Một tay chống càm, nhìn bóng người thon thả của Cố Tiện Khê đi xa, không kềm hãm được cười nói "Học tỷ... sao lại đáng yêu như vậy chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net