Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đoạn thời gian đó Tiểu Bát quả thật rất có hảo cảm với bác sĩ Khuất, nhưng đây là lần đầu tiên vượt qua giới hạn trong game hoặc tiểu thuyết mà ra ngoài hiện thực chỉ có dung nhan xinh đẹp của bác sĩ này, dù sao đi nữa cùng làm cho người ta cảm thấy rất khó khăn. Vậy mà tối hôm qua nàng cư nhiên cùng với Khuất Dĩ Lộ đồng giường cộng chẩm một đêm...

Tỉnh lại thì nhìn thấy nữ nhân này đầu tiên thật sự làm cho người ta kinh ngạc, cái càng làm cho người ta ngạc nhiên hơn là cái giường nhỏ chất đầy búp bê lại đủ chỗ cho hai người nằm! Thật sự có chút khó mà tin được. Trước kia mỗi lần Tiểu Bát đi ngủ thì phải sửa sang lại cái giường chật ních, cái giường nhỏ này thật sự rất vất vả.

"Say rượu thật là khổ sở a". Khuất Dĩ Lộ cơ bản không có ý thức với lời mà mình nói ra, Tiểu Bát đỏ mặt nhưng nàng lại lười đem đề tài "Động không động" này chuyển thành cái khác, "Aiz, tiểu bằng hữu, có trà để uống không? Nếu không ta sợ mình sẽ phun ra đầy nhà vệ sinh của ngươi thì sẽ không tốt lắm". Vừa nói Khuất Dĩ Lộ vừa cời đầu tóc của mình, còn phát ra thanh âm như ông già bà già tập thể dục buổi sáng với cơ thể đã lão hóa.

Thái độ này là như thế nào chứ!

Tiểu Bát kéo tấm chăn đơn thiếu chút nữa thì cắn lưỡi – một đêm say rượu triền miên này không biết đã làm gì để sáng hôm sau hai người đối mặt nhau thì mặt đỏ tim đập không biết phải làm sao mới đúng a? Như thế nào lại thấy bác sĩ Khuất đối với chuyện này trở nên thật quen thuộc giống như chuyện cơm bữa vậy chứ?

"Gì? Không có trà sao?" Khuất Dĩ Lộ thấy Tiểu Bát bất động thì đột nhiên hiểu ra. Thật chẳng lẽ ngủ nhiều thì đầu óc ngắn đi sao? Chẳng lẽ Bát tiểu thư phải đi hầu hạ ngươi sao? Còn đòi uống trà? Có phải là đang đòi hỏi quá đáng không?

Khuất Dĩ Lộ duỗi thẳng người ra rồi trở mình bước xuống khỏi giường Tiểu Bát. Trước mặt Tiểu Bát hiện ra gương mặt Khuất Dĩ Lộ không có lớp trang điểm đẹp đẽ, chỉ có đeo một cái mắt kính. Cả người nàng chỉ mặc một cái quần lót, hai chân trơn bóng nhẵn nhụi cùng với cặp mông co giãn dưới ánh nắng làm nổi bật làn da như tuyết trắng. Tiểu Bát nhìn thấy Khuất Dĩ Lộ chân trần đi tới đi lui trong phòng giống như hình ảnh đã được in rất nhiều trên bưu thiếp. Nữ nhân ở dưới ánh mặt trời chói sáng ấm áp sau giờ ngọ, thuần khiết tới mức làm cho người ta muốn phạm tội...

Khuất Dĩ Lộ tìm được quần áo của mình, vắt ở trên vai quay đầu lại nhìn về phía Tiểu Bát, Tiểu Bát phát hiện màu môi tươi đẹp của nàng vẫn chưa tan mất.

Cả đêm đều đem gương mặt phong trần kia đi vào trong giấc ngủ sao?

"Ta về đây. Thừa dịp Đại tỷ Nhị tỷ ngươi còn chưa tới ta phải chạy trước, bằng không thật sự là chết không có chỗ chôn."

"... Cho nên, ngươi chỉ là vì sợ tỷ tỷ của ta?"

Khuất Dĩ Lộ đang mặc váy được một nửa giương mắt lên nhìn Tiểu Bát, miệng còn đang ngậm cái kẹp tóc, miệng lẩm bẩm nói cái gì đó không rõ: "Theo một mặt nào đó thì phải nói các tỷ tỷ của ngươi đều là những người mà ta không dám trêu chọc vào. Lần trước ngươi cũng thấy đó, bất quá Đại tỷ và Nhị tỷ của ngươi chỉ cãi nhau mà đã muốn lấy mạng của ta, ta cũng không dám làm chuyện gì để cho các nàng để ý tới nữa."

Khuất Dĩ Lộ mặc lại bộ quần áo đầy mùi rượu, ngửi ngửi mùi ở chỗ tay áo liền cau mày, "Ôi, thật khó ngửi quá. Bát tiểu thư, ta phải trở về tắm rửa liền đây a".

Tay của Khuất Dĩ Lộ đã muốn ở trên tay nắm cửa, Tiểu Bát ngồi xếp bằng ở trên giường mở miệng, "Đồ biến thái nhát gan chết dẫm".

"A?" Vẻ mặt của Khuất Dĩ Lộ rõ ràng méo xẹo.

Cái gối đầu của Tiểu Bát thẳng một đường đập trúng ngay mặt Khuất Dĩ Lộ. Khuất Dĩ Lộ làm sao có thể nghĩ Tiểu Bát vẫn như một con mèo nhỏ dịu ngoan nhu ngược đột nhiên trở nên bạo lực đánh úp như vậy?

"Bát tiểu thư... May mắn là gối đầu của ngươi không phải làm từ hạt kiều mạch, nếu không cái mặt của ta chắc đã... Ta dựa vào khuôn mặt của mình kiếm cơm, tâm tình Bát tiểu thư dù có khó chịu cũng không nên trút lên người ta cho hả giận chứ..."

"Thì ra bởi vì sợ hãi nên cái gì ngươi cũng không dám làm sao? Hỗn đản!"

Khuất Dĩ Lộ nghiêm mặt: "Bát tiểu thư, ta không biết vì sao ngươi lại tức giận".

"Ta không tức giận, nghe rõ rồi chứ? Cút xéo đi!"

Khuất Dĩ Lộ nhún vai: "Có lẽ người thật sự cần giải rượu là ngươi, Bát tiểu thư, ta không quấy rầy ngươi nữa". Để nàng đi nàng thật sự đi mất rồi, khi cửa phòng vừa đóng lại thì Tiểu Bát cũng cực kì hối hận vì biểu hiện quá khích vừa rồi của mình.

Nàng có biết hay không? Có phát hiện được sao? Không, không có khả năng, đừng nhìn sơ qua bộ dạng như bình thường cái gì cũng không cần của nàng, kỳ thật trong lòng nàng đều rất rõ ràng. Biết rõ chuyện gì có thể chạm vào, người nào có thể tiếp cận, đối với người nào phải biết xem mặt mũi, đây đều là bản lĩnh được rèn luyện trong môi trường phức tập của Diệp Gia.

Cho nên những lời như vậy có bị nàng phát hiện ra manh mối không? Nàng có nhìn thấy được lòng mình sao?

Tiểu Bát hận, hận không phải Khuất Dĩ Lộ biết được, mà chính là hận nàng giả ngu giả khờ.

Sau khi Khuất Dĩ Lộ đi, Tiểu Bát liền tức tốc lên mạng chơi game online, nàng cần hết thảy những việc quen thuộc để làm bản thân mình mất cảm giác, muốn rửa sạch hết tâm tình khổ sở khi bị xem nhẹ coi thường.

Chơi trò chơi cũng sắp được thăng cấp liền bị giết, một tòa mộ phần từ trên trời rơi xuống áp chết nhân vật của nàng phía dưới, linh hồn thong thả nhởn nhơ, Bát tiểu thư mắng một câu, thiếu chút nữa đập rớt bàn phím.

"Thật là xúi quẩy, gần đây sao ta lại xui xẻo thế không biết!" Tiểu Bát rời khỏi trò chơi vào trong diễn đàn trò chuyện, liên tục dùng mấy cái emoticon để biểu đạt tình cảm.

"Thân ái, ngươi còn chưa thu phục được bác sĩ mỹ nữ kia sao?" Có ngươi vào giúp vui, dùng vẻ mặt đúng là vui sướng khi thấy người gặp họa.

"Đừng nói tới cái đồ lạnh lùng kia nữa!"

"Gì? Nàng không phải là tuyệt thế sắc lang sao? Không phải lần trước ngươi nói nàng như con đực bị kích thích khi thấy nữ sinh liền chạy tới sao, sao bây giờ lại sửa thành lạnh lùng thế kia?" Nhắc tới chuyện của người khác thì diễn đàn trở nên náo nhiệt hẳn, rất nhiều người ra dấu hiệu thò đầu vào xem.

"Hứ, nàng chỉ lãnh đạm với một mình ta được chưa!" Lời nói của Tiểu Bát mang một chút cam chịu.

"Tiểu Bát thân ái của ta làm sao vậy, được rồi được rồi đừng nóng giận, lại đây tâm sự cho các tỷ tỷ chuyện gì đã xảy ra xem nào".

Tiểu Bát thật sự không có bạn bè ở ngoài đời, ủy khuất và khổ sở đầy mình cũng không biết nên nói cùng ai, đáng giận là Tiểu Cửu chết tiệt cũng không phải nàng, nàng cũng chỉ có thể đem tình cảm bí mật giấu nó nơi sâu thẳm nhất trong trái tim, cho dù có thổ lộ được rồi, biểu hiện ra ngoài cũng làm cho người ta không biết ai là ai.

Tiểu Bát đem chuyện của Khuất Dĩ Lộ và Nghiêm Vấn Ngôn kể cho mấy người trên diễn đàn nghe, mấy người suốt ngày gào thét điên cuồng trên diễn dàn khi nghe xong cũng chỉ lặng lặng thở dài. Một đám không phải thở dài 'aiz' thì cũng không biết nói gì cho phải. Tiểu Bát cũng đoán trước được kết quả như thế này, nàng không nghĩ có ai có thể cho nàng một đáp án chính xác, nàng bất quá chỉ muốn tìm nơi để phát tiết mà thôi.

Đột nhiên có một người không quá quen thuộc nhảy vào, nickname năm chữ màu lam ghi ra một loạt chữ chứng tỏ: "Trong lòng nàng vẫn còn chưa quên được vị bác sĩ kia. Nàng còn dùng tên của bác sĩ kia, chỉ thích cùng xử nữ lên giường, tất cả hết thảy đều là tưởng niệm người không thể gặp lại, có thể nói là tự huyễn hoặc bản thân để xoa dịu những điều cất giấu trong lòng".

Tiểu Bát nhanh chóng nhìn chằm chằm dòng chữ được đánh ra, muốn trả lời gì đó nhưng hai tay chạm vào bàn phím lại không thể gõ được.

"Tiểu Bát, ngươi cảm thấy thân thể thuần khiết và tâm hồn thuần khiết thì cái nào quan trọng hơn?"

Tiểu Bát do dự một chút rồi trả lời: "Tâm hồn".

"Vậy không cần do dự, hãy yêu nàng đi. So với nàng không ai có thể chung tình hơn, càng đáng giá để yêu".

Chung tình? Đáng giá để yêu? Thật là đang nói người kia sao?

Tiểu Bát nhắm mắt lại, trong đầu nàng hiện ra hình ảnh Khuất Dĩ Lộ với màu son môi đỏ thắm...

Nếu như ngươi biết có người đánh giá ngươi như vậy thì tâm tình của ngươi sẽ như thế nào, có phải sẽ cảm thấy thật xấu hổ dở khóc dở cười hay không? Ngươi là người ngu ngốc chỉ biết trốn tránh ở trong góc tối mà khóc.

"Ách xì!" Khuất Dĩ Lộ hắt hơi một cái, "Kì lạ, sao tự nhiên lại hắt hơi chứ? Ân, chắc là có người nào nhắc mình?" Nàng thong thả bước đi ở trong phòng khám, mặc áo blouse trắng đã được giặt sạch sẽ nói với hộ lý trợ lý của mình, "Tiểu Kỳ, ngươi cảm thấy ta mặc áo blouse trắng đẹp hay mặc đồ màu đỏ mẫu đơn đẹp hơn?"

Tiểu Kỳ đang ở trước gương khoác áo hộ sĩ màu hồng, cười nói với Khuất Dĩ Lộ ở trong gương: "Bác sĩ Khuất mặc thế nào cũng đẹp, nhưng mà cái hoa mẫu đơn ở trên cổ áo blouse trắng lộ ra ngoài thì có chút kì quái".

Khuất Dĩ Lộ liếc mắt nhìn mình trong gương, bên trong cổ áo có hình gì đó kéo dài ra bên ngoài. Không hiểu sao trong lòng có cái gì đó như bị bóp nghẹt, nhìn giống như là miệng vết thương bị vỡ ra vậy.

Tâm trạng đùa giỡn toàn bộ tan nát hết, nàng im lặng sửa lại cổ áo thật đàng hoàng.

Tiểu Bát quyết định trong thời gian này sẽ không đi tìm Khuất Dĩ Lộ, đừng để cho người ta cảm thấy bản thân mình là người vô dụng bất tài.

Gần đây cơ thể của nàng không được khỏe lắm, càng ngày càng trở nên tệ hơn, ngồi lâu bả vai cũng sắp nâng lên không nổi. Diệp Nhị vì vậy mà nói với nàng rất nhiều lần rất nhiều lần dạy dỗ nàng rằng trong nhà chỉ còn có mỗi mình nàng là nằm lì trong phòng, ngay cả người nhỏ nhất là Tiểu Cữu cũng đã dốc sức phát triển sự nghiệp của nàng, ngươi rốt cuộc có bao giờ suy nghĩ lo lắng cho tương lai của mình hay chưa? Tiểu Bát đối với điều này rất khinh thường – Diệp Gia chúng ta có điều kiện như vậy ta cần gì phải dốc sức đi làm a? Như vậy không phải đang làm chuyện dư thừa sao? Diệp Nhị tuyệt đối không thể nào tiếp nhận nổi luận điệu này, nàng thực sự tức giận mà cảnh cáo Diệp Bát:

"Mặc kệ Diệp Gia có điều kiện như thế nào đi chăng nữa cũng không có liên quan tới ngươi, ngươi chưa bao giờ vì nó mà hết sức dốc lòng. Nếu như ngươi vẫn còn tiếp tục làm thùng cơm thì ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi nhà".

"Nhị tỷ, ngươi nhẫn tâm sao?"

"So với việc nhìn ngươi ngày càng sa đọa thì tốt hơn nhiều. Mụ mụ nếu mà nhìn thấy con gái của mình chỉ biết dựa dẫm vào người khác mà sống thì nhất định cũng sẽ không vui vẻ gì." Diệp Nhị nói xong thì bỏ đi, Diệp Bát vẫn đứng ở chỗ cũ nhưng cảm giác trong lòng cũng không khá hơn.

"Đáng giận... Lại đem mụ mụ ra nói chuyện..." Nhìn quang cảnh trước mắt giống như có một tấm màn hơi nước che phủ, màu sắc rực rỡ trong nhất thời cũng trở nên mơ hồ làm cho nàng nhìn cái gì cũng không rõ.

"Chẳng lẽ ta thực sự vô dụng như vậy sao..." Tiểu Bát cũng cảm thấy mất mác.

Nàng không muốn đi tới xí nghiệp của Diệp Thị làm việc, không bằng giống như Ngũ tỷ tìm một công việc mà mình yêu thích làm vậy. Nàng mở trang web tuyển dụng nhìn nửa ngày, nàng ngay cả cái gì gọi là xuất nhập hay kế toán đều không hiểu rõ, nhìn nửa ngày không biết mình có thể làm gì, cảm giác này phải nói là làm cho người ta nản lòng thoái chí.

Ngồi trước máy tính thật lâu làm cho bả vai của nàng không thể nào chịu nổi nữa, đứng dậy đi lại trong phòng một chút, nhưng mà trong phòng âm u không có ánh sáng mê người như ngoài sân, Tiểu Bát mở cửa đi ra ngoài vườn, nàng muốn thả lỏng tâm tình nhiều hơn.

Đột nhiên nghe âm thanh náo loạn, Tiểu Bát theo tiếng ồn đi tới thì thấy một đám người đang khiêng một nam nhân bị thương người dính đầy máu đưa vào trong phòng khám. Tiểu Bát nhanh chóng đi qua thấy cửa phòng khám vẫn mở, Khuất Dĩ Lộ cùng với hộ sĩ Tiểu Kỳ đang tiến hành cấp cứu cho người bị thương.

Trong suốt quá trình cấp cứu vẻ mặt của Khuất Dĩ Lộ cực kì nghiêm túc, cho đến khi người bị thương đã thoát khỏi nguy hiểm nàng mới đứng dậy. Nhưng mà sắc mặt của nàng trở nên xanh mét, Tiểu Bát vừa thấy nàng xoay người một cái chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Tò mò đi tới gần nhà vệ sinh thì nghe bên trong có tiếng nôn mửa.

Khuất Dĩ Lộ làm sao vậy? Tiểu Bát đứng ở cửa chần chừ mà không rời đi.

Tiếng nôn được kiềm nén lại, nhưng vẫn duy trì thật lâu. Tiểu Bát sợ Khuất Dĩ Lộ gặp chuyện không may liền nhẹ nhàng gõ cửa.

"Bác sĩ Khuất, bác sĩ Khuất, ngươi có làm sao không?"

"..." Bên trong thật im lặng.

"Ngươi làm sao vậy?" Tiểu Bát suy nghĩ một hồi, kết hợp với vẻ mặt cực kì áp lực của Khuất Dĩ Lộ khi cấp cứu đột nhiên có một loại phán đoán kì lạ, trong lúc nhất thời liền thốt ra: "Bác sĩ Khuất, chẳng lẽ ngươi... sợ máu sao?"

"Rầm" một tiếng cửa nhà vệ sinh được mở ra, Tiểu Bát bị dọa một cái lùi về đằng sau trốn, mái tóc của Khuất Dĩ Lộ tuy lộn xộn nhưng đôi mắt trong đó phát ra ánh sáng rét lạnh dường như có thể đốt cháy cả thân thể Tiểu Bát.

Nàng tức giận?

Tiểu Bát theo bản năng tiếp tục lùi lại đằng sau, Khuất Dĩ Lộ bước tới chống hai bàn tay lên trên đỉnh đầu của Tiểu Bát, đem nhốt Tiểu Bát nhỏ xinh vào trong phạm vi cơ thể của mình.

"Bát tiểu thư, để ta nói cho ngươi biết, ngoại trừ nguyên nhân là các tỷ tỷ của ngươi, còn một nguyên nhân nữa đó chính là – ở trong mắt ta, ngươi không phải là xử nữ mà là ấu nữ. Hiểu chưa?"

Hai mắt Tiểu Bát trừng trừng, không thể tưởng tượng nổi Khuất Dĩ Lộ lại nói những lời lỗ mãng này xong liền bỏ đi.

Nguyên nhân khác là cái gì chứ? Cái gì! Ấu nữ?!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: vốn cuối tuần ta là không thương đổi mới đích, nhưng là nhà của ta vị kia về nhà , hảo nhàm chán a, vì thế càng một chương. . Ai. .

Mọi người có nghe qua phạm hiểu huyên đích"Ảm đạm đích đêm" sao không? Thực phù hợp ta hiện tại đích tâm tình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net