Chương 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Diệp Ngũ ngồi ở đó càng lâu thì càng cảm thấy cả người cứng ngắt, nam lão sư có nói cái gì thì nàng cũng nghe không nổi nữa. Mặc dù lời nói của đối phương vẫn ôn hòa như vậy, nụ cười tươi vẫn rất thân thiết, nhưng Diệp Ngũ cứ như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than – nàng thà rằng hắn không cần cười, bởi vì mỗi lần hắn cười là cái nhúm màu đen cứ như âm hồn bất tán sẽ từ trong lỗ mũi của hắn thò ra ngoài.

Ai làm ơn tới chấm dứt trận dày vò này với?

"A, đây không phải là Tiểu Ngũ sao?"

Diệp Ngũ và nam lão sư ngẩng đầu lên nhìn, thấy một phu nhân xa lạ quấn một cái khăn trùm đầu màu nude như người Ả Rập đứng trước mặt bọn họ. Phu nhân nhìn thấy Diệp Ngũ thì khá nhiệt tình, nhiệt tình tới mức hơi có chút ái muội, cười cũng trở nên ngại ngùng: "Không nghĩ là sẽ gặp lại ngươi ở đây..." Ánh mắt của vị phu nhân chuyển từ Diệp Ngũ sang nam lão sư: "Người này là? A... Không nghĩ bây giờ ngươi lại có loại hứng thú này".

Loại hứng thú này? Nam lão sư không hiểu, hết nhìn nữ nhân kia rồi nhìn Diệp Ngũ. Diệp Ngũ không nhớ được: "Ngươi là?"

"Mới chưa được bao lâu mà ngươi đã quên ta rồi sao?" Vị phu nhân này nhìn có vẻ rất xúc động liền nắm lấy tay Diệp Ngũ một phen, "Năm đó chia tay ta không trách ngươi, ta biết ngươi làm như vậy hết thảy đều vì người nhà. Nhưng mà hiện tại ngươi cư nhiên lại giả vờ như không quen biết ta, nhất định phải tuyệt tình như vậy mới được sao?"

Nam lão sư giống như nghe ra được manh mối, bộ dáng giống như là nuốt một lúc ba quả trứng gà, xanh xanh tím tím, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Diệp Ngũ.

Diệp Ngũ bị nhận xét nhầm thành 'người đồng tính' thì không biết phải nói như thế nào, ngay lập tức rút tay người kia ra: "Ngươi là ai a? Ta không biết ngươi!"

Mọi người trong nhà hàng đều quay lại nhìn, phu nhân đưa tay giả vờ gạt nước mắt: "Ta biết rồi biết rồi... Ta bây giờ rời đi, không quấy rầy cuộc sống hiện tại của ngươi nữa. Ta biết ngươi còn trách ta, nhưng ai mà không biết chuyện năm đó thật sự là bất đắc dĩ chứ? Nếu như ngươi còn hận ta thì ta liền hoàn toàn biến mất, để cho lần không hẹn mà gặp này ta nhận lấy sự tuyệt tình của ngươi làm một dấu chấm tròn cắt đứt đoạn nghiệt duyên của chúng ta đi!"

Diệp Ngũ đang muốn lật bàn đánh người thì phu nhân kia đã bỏ chạy trước, làm cho nàng một bụng tức giận không có chỗ phát tiết, chuyện liên quan cũng không có cách nào giải thích cho rõ ràng được, chỉ có thể để cho nam lão sư dùng một đôi mắt kinh ngạc mà nhìn nàng.

"Diệp lão sư... Ta thật không ngờ ngươi còn có sở thích như vậy..." Nam lão sư run run phun ra một câu, Diệp Ngũ cả giận nói:

"Ngươi không có não sao? Người khác nói gì ngươi liền tin cái đó à?!"

Nam lão sư hoàn toàn không dám nói tiếp nữa, thuận tiện đem hình tượng Diệp lão sư nội tâm điềm đạm nho nhã trong lòng đánh vỡ.

Diệp Ngũ không thể hiểu được người này là ở đâu chạy tới a? Còn biết tên của nàng? Hơn nữa còn muốn xáo trộn không khí hiện tại! Liền ngay sau đó Diệp Ngũ nhìn thấy một người ngồi ở trong góc khuất cười như người điên – đồng chí Đại Nguyên kia, tất cả nghi hoặc của nàng đều được giải quyết một cách dễ dàng.

"Được lắm! Mục đích của ngươi đã đạt được rồi!" Diệp Ngũ đứng trước mặt Đại Nguyên, hai tay chống lên mặt bàn.

Đại Nguyên bày ra vẻ mặt vô tội: "Chuyện gì xảy ra vậy Diệp Ngũ tiểu thư? Hiếm khi nào ăn cơm mà cũng gặp được ngươi nha".

Diệp Ngũ cầm lấy ly nước lọc ở trên bàn của Đại Nguyên không do dự liền trực tiếp hết lên mặt nàng. Đại Nguyên rõ ràng không bao giờ nghĩ tới mình sẽ bị đối xử bạo lực như vậy, hơn nữa thân thủ của Diệp Ngũ rất nhanh nhẹn, sức bật kinh người, cơ bản là nàng không có cơ hội để trốn tránh.

"Ngươi..." Đại Nguyên hít một hơi thật sâu, không thể tin được mà nhìn Diệp Ngũ. Sửa sang lại gương mặt ướt đẫm của mình mà trong lòng nàng thầm nghĩ mình may mắn vì hôm nay trang điểm loại không thấm nước!

Diệp Ngũ cười lạnh: "Người đại diện kim bài, nếu như ngươi chỉ có một chút bản lĩnh cải vã và mưu hại như vậy thì tốt nhất đừng có dùng nó trên người của ta, nếu không tính tình của ta cũng không có được tốt như mấy muội muội đâu". Nàng nắm chặt lấy cổ áo Đại Nguyên, nhìn thẳng vào mắt của nàng: "Con người của ta ghét nhất là quanh co lòng vòng, ngươi muốn theo đuổi ta đúng không? Được, ta đáp ứng."

"A... Gì chứ?" Đại Nguyên bình thường nhanh mồm nhanh miệng như thế nào giờ cũng không thể nói một câu phản ứng lại. Diệp Gia Ngũ tiểu thư có cái lối suy nghĩ trăm ngàn lần xoay chuyển khiến người ta không có thể nào đuổi kịp a.

Diệp Ngũ cười cười một chút những cũng không giống như đang bắt đầu nhận lời yêu đương, ngược lại thanh âm thâm trầm như muốn đem người ta nuốt sống: "Bất quá không dễ dàng giống như ngươi tưởng tưởng vậy đâu, thời gian hẹn hò một tháng, ngươi hãy cầu nguyện mình có thể sống sót qua một tháng này đi".

Diệp Ngũ buông Đại Nguyên ra quay đầu bước đi, vốn tưởng rằng nữ nhân kia bị mình dọa sợ đến mức không nói nên lời ai ngờ lại nghe được phía sau truyền đến giọng nói mười phần lo lắng: "Vậy nếu như ta có thể giữ vững một tháng thì sao?"

Diệp Ngũ quay đầu lại, thấy Đại Nguyên đã chùi sạch nước bị hắt trên người – nhưng nhìn sơ qua vẫn có chút buồn cười: "Vậy ngươi phải làm sao bây giờ?"

"Ta đây liền làm bạn gái thật sự của ngươi". Diệp Ngũ trả lời từng chữ một.

"Được, ngươi đừng hối hận". Đại Nguyên đập bàn một cái.

Trong khi hai người sát khí đụng nhau trong không khí bốc cháy xèo xèo thì nam lão sư lui vào trong một góc mặt như màu đất – Diệp lão sư a Diệp lão sư, thì ra ngươi là người như vậy... Về sau ta nhất định rời khỏi hội những người bị lừa gạt vì vẻ bề ngoài này nha.

Đại Nguyên đã có thói quen dùng phương thức của chính mình để đạt được mục đích, nàng làm người đại diện lâu như vậy rồi nhưng luôn quan niệm không có cái gì không thể dùng 'lực ảnh hưởng mà đạt được. Gặp Diệp Ngũ ở nhà hàng là sự tình cờ, vị phu nhân kia hẹn nàng ra để bàn một hợp đồng đầu tư mới. Phu nhân kia cũng từng là diễn viên, chẳng qua cứ mãi ở hạng hai không nổi tiếng được, sau đó liền cưới được một lão công có tiền liền trực tiếp rời bỏ giới giải trí, ôm ấp giấc mộng nhờ vả xã hội thượng lưu, thuận tiện thì bỏ ít tiền ra đóng mấy bộ phim hoặc ra vài đĩa nhạc v.v...

Đại Nguyên vẫn luôn tin tưởng chắc chắn rằng: "Trong lòng mỗi người đều có một ngọn núi Brokeback", huống chi Diệp Gia có huyết thống 'tốt đẹp' như vậy, tỷ tỷ muội muội đều thống nhất với nhau, nàng không tin Diệp Ngũ này có thể chạy thoát. Kết quả cư nhiên Diệp Ngũ đi hẹn hò với nam nhân bị nàng bắt gặp, đây thật sự là một chuyện không thể nào chịu nổi, vì thế coi như nàng viết một kịch bản cho phu nhân kia làm diễn viên chính, trình diễn chia rẽ con đường yêu đương BxG của Diệp Ngũ thật là tốt.

Tính tình nóng nảy của Diệp Ngũ nàng đã từng chứng kiến, nhưng cũng không tin rằng đó lại là Tiểu Cửu siêu việt nữa tồn tại. Tiểu Cửu vẫn xem trọng sĩ diện, nhưng Diệp Ngũ lại hoàn toàn chẳng thèm để ý mình đang ở nơi nào, cho dù bị mất mặt cũng muốn cùng đối phương 'đồng quy vu tận'. Cho nên bởi vì tính tình của nàng vừa lạnh như băng lại vừa nóng nảy như lửa đã kích thích được sự hứng thú vô hạn của Đại Nguyên.

Đại Nguyên từng thể là cả đời này sẽ không dính tới nữ nhân nữa, nhưng mà ông trời thường giống như một đứa nhỏ nghịch ngợm vậy, chuyện mình càng không ngờ tới thì càng có thể tới bên cạnh. Nếu như ngay từ đầu Diệp Ngũ tỏ ra ôn nhu thân thiết với Đại Nguyên thì không chừng nàng đã chẳng hứng thú, nhưng mà vì sao lại gặp được một người như vậy chứ?

Đem toàn bộ hứng thú của nàng kích thích, muốn há miệng thật to ăn sạch.

Đại Nguyên nổi tiếng trong nghề là vì sức khỏe vẫn giữ nguyên dù ở bất kì giai đoạn nào, buổi tối mỗi ngày Đại Nguyên đều làm việc đến khuya. Buổi sáng là thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức của nàng, tất cả mọi người đều biết thói quen của nàng như vậy nên buổi sáng cơ bản chẳng có ai dám gọi điện để làm phiền nàng. Nhưng hiện tại mới bảy giờ ba mươi mà điện thoại của nàng đã reo inh ỏi, Đại Nguyên xoa xoa huyệt Thái Dương rồi cầm điện thoại lên muốn xem thử ai mà không có mắt như vậy, kết quả nhìn thấy tên Diệp Ngũ trên màn hình mới nhớ giao kèo hẹn hò một tháng của hai người.

"Tới đón ta". Diệp Ngũ thốt ra ba chữ.

"A?" Alo..." Không đợi Đại Nguyên mở miệng trả lời một câu đầy đủ thì điện thoại đã bị cúp.

"Ta nhịn!" Đại Nguyên cầm điện thoại hung hăng mắng: "Đồ bệnh! Cần điều trị!" Bất chấp tất cả liền chui vào trong chăn kéo qua phủ đầu.

Một giây, hai giây, ba giây... Đại Nguyên lập tức nhảy dựng lên, trên đỉnh đầu tóc rối giống như có một bầy chó chạy lòng vòng trên đó liền xông thẳng vào trong nhà vệ sinh: "Lão nương không tin sẽ không trừng trị được ngươi!". Nhanh chóng rửa mặt trang điểm rồi đi ra ngoài, lúc Đại Nguyên chạy xe tới nhà của Diệp Ngũ là tám giờ ba mươi.

Đại Nguyên điên cuồng nhấn chuông cửa, chú trông cửa nhìn thấy người quen liền tươi cười chào đón: "Đại Nguyên tiểu thư sao tới sớm vậy?"

Đôi mắt thâm quầng đen thui, mặt Đại Nguyên không chút đổi sắc nói: "Kêu Ngũ tiểu thư của ngươi ra đây".

"Ngũ tiểu thư? Nàng vừa mới đi rồi".

"Cái gì! Đi rồi? Đi lúc mấy giờ?"

"Đại khái khoảng nửa tiếng trước..."

Đại Nguyên tức giận nhấn ga chạy như bay ra ngoài, cầm lấy di động gọi tới gọi lui vào điện thoại Diệp Ngũ mà không ai bắt máy.

Damn, nữ nhân chết tiệt này làm gì vậy!

Đại Nguyên về tới nhà tức ngủ không được, vẫn tiếp tục gọi điện thoại cho Diệp Ngũ, thật vất vả đến giữa trưa mới có người bắt máy, vừa kết nối đã nghe tiếng Diệp Ngũ lười biếng lại an nhàn khiến cho Đại Nguyên không thể bình tĩnh được: "Làm gì mà nửa ngày mới nghe điện thoại!"

"Dạy học thôi, đương nhiên không thể tùy tiện nghe điện thoại được".

"... Đi dạy! Đi xuống địa ngục mà giả mù sa mưa làm người tốt đi! Vậy buổi sáng nay ngươi chạy tới chỗ chết tiệt nào? Sáng sớm đánh thức ta dậy kêu ta đi đón ngươi kết quả ngươi lại đi trước, đùa giỡn với ai vậy?"

"Chậc chậc, lớn tiếng như vậy làm gì, ta còn chưa tính sổ với ngươi nha. Ta tám giờ ba mươi đã vào tiết dạy nên trước tám giờ phải ra khỏi nhà a, ta chờ ngươi nửa tiếng cũng không thấy ngươi xuất hiện thì ta làm sao có thể chờ ngươi được nữa chứ?"

Đại Nguyên lại cố gắng cố gắng, đem cơn tức muốn đập hết đồ đạc của mình dằn xuống: "Được, coi như ngươi có lý, vậy ta đây hỏi ngươi, bản thân ngươi cũng có xe còn muốn ta đi đón làm gì? Hả?"

Diệp Ngũ bên kia im lặng hai giây sau đó nói một câu làm Đại Nguyên tử trận ngay tại chỗ: "Muốn gặp ngươi nha".

Không, đập di động hoặc đồ thủy tinh gốm sứ gì cũng không thể giảm bớt tâm tình của Đại Nguyên lúc này, nàng sớm không nên đi trêu chọc tên họ Diệp này, cho dù đạo hạnh cao tới đâu chăng nữa thì cũng bị lối suy nghĩ sắc sảo thâm sâu cùng với da mặt còn dày hơn lớp vỏ địa cầu của nàng khuất phục, vì thế bị đánh cho trọng thương!

Đại Nguyên hiểu rằng hiện tại mình cần phải bình tĩnh suy nghĩ phân tích thật kỹ lưỡng xem thử Diệp Ngũ tiểu thư suy nghĩ cái gì, biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng, đây là kinh nghiệm nàng đã tổng kết được sau nhiều năm lăn lộn trong giới giải trí. Nhưng khi nghe Diệp Ngũ nói một câu vừa dịu dàng mà lại không dịu dàng "Muốn gặp ngươi nha" thì giống như bùa chú ở trong đầu Đại Nguyên đuổi không chịu đi, Đại Nguyên hiểu được rốt cuộc mình đã gặp được kỳ phùng địch thủ, nhiều năm như vậy rồi mới có thể gặp được một người mà mình càng ngày càng muốn đạp vào mặt.

Đại Nguyên điều chỉnh lại tâm tình thật tốt, nàng biết được bây giờ không phải là thời điểm tốt để nóng nảy hấp tấp, cứ tiếp tục như vậy thì chỉ dễ bị đối phương dắt mũi thôi.

Cái nàng cần là bản thân phải chủ động tấn công, làm cho mọi thứ đều được nắm giữ trong lòng bàn tay!

Vì thế Đại Nguyên lại gọi điện thoại cho Diệp Ngũ: "Tan tầm ta đi đón ngươi nha, có được không?" Giả giọng búp bê làm cho da đầu của Diệp Ngũ run lên, còn chưa kịp mở lời từ chối thì Đại Nguyên đã cúp máy.

"Ngươi này... Xem ra để cho nàng hết hi vọng thì cũng phải cần một chút thời gian". Diệp Ngũ thật nghiêm túc.

Đại Nguyên ở nhà ý chí chiến đấu cũng cao ngất. Được lắm, thời gian một tháng phải bắt được tên kia, lão nương không tin một người đã trải qua trăm trận chiến như ta lại bị đánh bại bởi một con cừu đội lốt sói là ngươi!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ai nói người ta cuối tuần không đổi mới! Người ta đến đổi mới ! Nguyên nhân ngươi đổng đích. .

Này chương viết thật sự khoái hoạt, ngươi xem đích khoái hoạt thôi? Chúc cuối tuần khoái trá!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net