Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Tuyết không ngờ đối phương mặt dày mặt dạn như vậy, vậy cũng không cần phải cho hắn mặt mũi, "Anh hãy..."

"Buông tay ra!"

Không đợi Mộ Tuyết nói hết câu "bỏ tay ra", Tư Băng vừa xuất hiện cũng hổn hển hô lên.

Phùng Mãnh không ngờ Tư Băng lại đột nhiên xuất hiện, quay đầu thấy Tư Băng và một cô gái xinh đẹp đứng ở cửa, nhanh chóng buông tay Mộ Tuyết ra. Nhìn lại thấy biểu tình muốn giết người của Tư Băng, Phùng Mãnh đột nhiên vui vẻ : xem biểu tình kia của Tư Băng, chắc thấy mình cùng cô gái khác nắm tay nên mới giận như vậy, bình thường còn làm bộ không cần mình, không ngờ thì ra dễ dàng ghen như vậy, haha, xem ra mình vẫn có hy vọng.

Bên này Tư Băng nhìn Phùng Mãnh vẫn còn đang ngẩn người, không chút khách khí nói, "Có việc gì sao?"

"Ha ha, không có việc gì quan trọng, chỉ là muốn mời cô một bữa cơm." Phùng Mãnh lấy lòng nói.

"Không có thời gian. Không tiễn." Tư Băng ra lệnh trục khách.

Phùng Mãnh biết Tư Băng vẫn còn nổi nóng, cũng không cưỡng cầu, "Vậy tôi hôm sau lại hẹn cô, tạm biệt." Lúc ra khỏi cửa còn không quên quan sát cô gái bên cạnh Tư Băng, "Lại thêm một người đẹp."

Tư Băng quay đầu nói xin lỗi với Nhược Y, "Hôm nay không thể cùng cậu ăn cơm rồi, hẹn bữa khác đi."

"Xem ra thật không ít người muốn cùng Băng ăn cơm nha,  lần sau không được thất hứa nữa đó." Nhược y nghịch ngợm nói.

"Được rồi, đừng chọc mình nữa, trên đường lái xe cẩn thận." Nói xong vỗ vỗ bả vai Nhược Y.

"Bye"

"Bye"

Sau khi thấy Nhược Y rời đi, Tư Băng quay lại thì thấy chị nhìn theo hướng Nhược Y rời khỏi có chút đăm chiêu. Tư Băng không nói gì, kéo tay chị đi, Mộ Tuyết bị Tư Băng kéo đi nhưng trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ về ảnh chụp của Tư Băng và cô gái vừa rồi, cho đến khi nghe được tiếng nước ào ào mới hoàn hồn.

"Tư Tư đang làm gì vậy?" Mộ Tuyết cảm thấy kì quái, chỉ thấy Tư Tư đang rửa tay của mình.

"Khử độc" Tư Băng tiếp tục rửa.

"Khử độc?" Mộ Tuyết một mảnh mờ mịt.

Vừa rồi Phùng Mãnh nắm tay chị, cái tay kia không biết nắm qua bao nhiêu tay của cô gái khác, đương nhiên phải khử độc.

"Sao chị vừa rồi lại để cho Phùng Mãnh nắm tay?" Tư Băng nhớ đến hai bàn tay nắm cùng nhau kia liền thấy đau đầu.

"Không phải chị muốn nắm tay hắn, là lúc hắn tự giới thiệu rồi đưa tay ra, nên chị mới bắt tay, sau đó hắn vẫn không chịu buông ra. Chị rút lại không được, hắn quá mạnh."

Mộ Tuyết giải thích trước, sợ Tư Băng đem tay mình rửa đến hư mất, Tư Băng càng nghĩ càng giận, "Hắn đưa ra thì chị phải bắt sao, sau này không được bắt tay hắn nữa, hắn có đưa tay ra cũng không được để ý." Tư băng vốn ít khi có cảm giác muốn chiếm hữu điều gì, nhưng nay đã lộ ra rõ.

"Nhưng mà, như vậy có phải không lễ phép hay không?"

"Em mặc kệ, tóm lại không được là không được." Tư Băng không ngờ lúc này chị còn phản bác mình, cảng nghĩ càng giận, đành phải dùng sức khử độc để phát tiết, đến nỗi quên đây là tay của chị.

"A ! Đau......" Mộ Tuyết rốc cuộc kiên trì không được kêu thành tiếng, nước mắt cũng rớt xuống.

Không ngờ Tư Tư phát hoả với mình, xem ra Tư Tư thật là phiền chán mình, lại nhớ vừa rồi Tư Tư đối với cô gái kia ôn nhu như vậy, càng uỷ khuất. Chẳng lẽ Tư Tư thật sự không cần mình nữa sao?

Tư Băng thế nhưng bởi vì tay chị bị người đàn ông khác nắm mà tức giận như vậy, cho nên không thể khống chế cảm xúc của mình. Cho đến khi chị bị đau phải kêu thành tiếng mới từ trong phẫn nộ phục hồi tinh thần lại, lập tức dừng lại hành động thô bạo của mình.

"Em xin lỗi, em... Em không phải cố ý làm đau chị, em thực không phải cố ý, chị đừng khóc nha ! Em thật sự không phải cố ý....."

Không ngờ chị càng khóc càng uỷ khuất, cuối cùng cư nhiên biến thành khóc to lên. Tư Băng đành ôm chị, để cho chị khóc đủ. Đều tại mình, không phải lỗi của chị, tất cả đều do cái tên Phùng Mãnh kia. Tư Băng tự trách mình lại nhớ đến Phùng Mãnh, cuối cùng đem trách nhiệm đổ lỗi lên người Phùng Mãnh, càng chán ghét Phùng Mãnh.

Chờ chị khóc đến không còn sức, cuối cùng cư nhiên ôm Tư Băng mà ngủ.

Ui trời, chị không phải muốn ôm em đứng trong toilet mà ngủ đấy chứ. May mắn đây là toilet trong văn phòng của mình, nếu không bị đám nhân viên thấy được lại bàn tán huyên thuyên.

Tư Băng nhẹ nhàng ôm lấy chị, may là chị không nặng, mình thì luôn luyện TaeKwonDo, nếu không sao có thể ôm chị tốt đến vậy. Tư Băng nhẹ nhàng đặt chị trên giường trong phòng nghỉ, kéo chăn đắp cho chị.

Hiện tại cách giữa trưa còn một khoảng thời gian nên cứ để cho chị ngủ một hồi đi, khóc lâu như vậy, không biết tỉnh lại có chóng mặt hay không nữa. Ngẫm lại chị so với trước kia tuy có thay đổi không ít, nhưng chung quy vẫn đơn thuần như vậy, muốn khóc liền khóc, hỷ nộ ái ố đều biểu hiện trên mặt. Tuy rằng mình thật thích chị như vậy, tuy nhiên chị cũng bởi vì quá mức đơn thuần mà dễ bị tổn thương, mình sau này phải lưu ý tên Phùng Mãnh kia mới được, hôm nay xem ra hắn đối với chị đã có ý đồ, thật sự là tên khốn.

Mộ Tuyết mở mắt ra liền cảm thấy đầu rất đau, nhất định là vừa rồi khóc nhiều lắm, nhưng mà mình thực sự thương tâm. Mộ Tuyết nhìn thấy mình đang ở trong phòng nghỉ của Tư Tư, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy bóng dáng của Tư Tư, biết vậy nên sợ hãi, Tư Tư sẽ không bỏ mình ở công ty rồi đi chứ, đều do mình tuỳ hứng nói khóc là khóc, Tư Tư nhất định là phiền chán mình rồi.

Mộ Tuyết nghĩ tới Tư Băng sẽ ghét mình là đã thấy đau lòng, nước mắt xoành xoạch rơi xuống. Tư Băng đi vào phòng liền thấy chị ngồi trên giường khóc, vộ vã đặt thức ăn lên bàn rồi chạy nhanh đến ngồi xổm trước mặt chị dỗ dành.

"Chị đừng khóc, sẽ đau đầu, đừng khóc được không? Đều là em không tốt, em không nên tức giận với chị, bằng không chị đánh em cho hết giận đi, chị muốn thế nào đều được, quan trọng là đừng khóc nữa. Chị đánh em đi. " Nói xong còn cầm tay chị đánh vào người mình.

Mộ Tuyết thấy Tư Tư quay lại, trong lòng đã yên tâm rất nhiều, chính là nước mắt đâu thể nói dừng là dừng được. Mộ Tuyết thấy Tư Tư muốn đánh chính mình, vội vã rút tay mình mà Tư Tư đang nắm, "Chị không đánh Tư Tư, là chị không tốt, làm phiền Tư Tư, nên Tư Tư mới có thể tức giận với chị, là chị không tốt."

"Chị, em không thấy chị phiền gì hết, em chỉ là.... Em cũng không biết bản thân mình làm sao nữa, nói chung thấy Phùng Mãnh nắm tay chị là em rất giận, em thật sự không thấy chị phiền, thật sự."

"Thật vậy chăng? Tư Tư không thấy chị phiền phải không?" Mộ Tuyết vẫn chưa yên tâm.

"Thật sự, chị đừng khóc." Tư Băng lau nước mắt trên mặt chị, thấy chị không khóc nữa bèn thở phào, cuối cùng đã ngừng khóc rồi.

"Chị cảm thấy thế nào? Có chóng mặt hay không?" Tư Băng thân thiết hỏi.

"Chị không sao" Mộ Tuyết không muốn làm Tư Tư lại lo lắng, cậy mạnh muốn đứng lên rời giường. Nhưng là khóc lâu như vậy, đầu vô cùng choáng váng, suýt chút ngã xuống, không ngờ rơi vào cái ôm ấm áp của Tư Băng.

"Còn cậy mạnh" Tư Băng nói xong cúi người xuống bế chị lên, Mộ Tuyết bị hành động đột ngột này của Tư Băng làm hoảng sợ, bản năng ôm chặt cổ Tư Băng.

"Chị, chị muốn xiết chết em ah." Tư Băng trêu đùa.

Mộ Tuyết nghe Tư Băng nói vậy, vội vã bỏ tay ra, mặt không tự giác đỏ lên, cúi đầu không dám nhìn Tư Băng. Cứ như vậy, Tư Băng ẵm chị đi một đường từ công ty đến bãi đỗ xe, cũng không quan tâm ánh mắt tò mò của người xung quanh. Cho đến khi ẵm chị ngồi vào trong xe, thay chị thắt dây an toàn, mới nhẹ nhõm thở ra, mệt quá. Tư Băng ngồi vào xe xong cũng không vội lái, nghỉ ngơi một hồi, chờ tim không còn đập dồn dập nữa mới khởi động xe.


---------------------------------

PS: rất thích cảnh Tư Tư "khử độc" nha, ghen mà cũng đáng yêu quá :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net