Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị, em đi làm đây, nhớ rời giường ăn sáng nha. " Tư Băng nhẹ giọng nói với chị vẫn còn đang ngủ, thấy đối phương không có phản ứng, bất đắc dĩ lắc đầu. Nàng tìm giấy bút, ghi lại vài dòng đặt đầu giường rồi mới rời khỏi nhà.

Đây là ngày hôm sau sau khi nghỉ phép trở về, Tư Băng bởi vì nghỉ phép không đến công ty, nên bị tồn đọng không ít công việc, vì vậy không thể nghỉ ngơi, vừa về đến nhà lúc khuya hôm qua, sáng nay đã phải đi làm. Tuy nhiên thể lực của Tư Băng xưa nay rất tốt nên nàng không cảm thấy mệt mỏi, so sánh với nghỉ phép mà nói, chuyện trong công ty càng làm người ta lo lắng hơn.

Sớm biết mệt như vậy, lúc trước còn liều mạng đi dạo phố shopping! Tư Băng vừa lái xe vừa nhớ lại lúc chị và Tiểu Hi điên cuồng mua sắm ở Nhật, còn mình và Nhược Y thì thành khổ sai, xách đủ bao lớn bao nhỏ. Kết quả mình thì không sao, còn chị thì mệt đến không dậy nổi. Haiza, còn Tiểu Hi không biết thế nào? Tư Băng chỉ lo suy nghĩ chuyện của mình nên không chú ý đến đèn đỏ, vừa kịp phục hồi tinh thần thì nàng thắng gấp, kết quả tông vào đuôi xe phía trước. Tư Băng đành phải xuống xe, hy vọng không xảy ra chuyện gì lớn.

"Thực xin lỗi ! Tôi sẽ bồi thường." Tư Băng nhanh chóng xin lỗi đối phương, chỉ mong không có phiền toái gì nhiều.

"Tiểu Băng !" Đối phương kinh ngạc kêu lên.

"Sky !" Tư Băng cũng rất kinh ngạc, " Trở về khi nào vậy? Cũng không báo cho mình một tiếng !"

"Hôm qua, mình muốn tổ chức triển lãm tranh cho nên mới trở về." Lam Thiên trả lời.

"Thật hả? Triển lãm tranh? Bây giờ cậu có thời gian không? Đến công ty mình ngồi nói chuyện chút đi !" Tư Băng mời.

"Chắc phải vậy !" Lam Thiên nhìn xe của mình, bất đắc dĩ lắc đầu, cùng Tư Băng lên xe.

"Được rồi ! Mình sẽ sửa xe cho cậu ! Kêu xe kéo đi !" Tư Băng nhìn thấy Lam Thiên không ngừng quay đầu nhìn chiếc xe bị mình đụng, lời nói Tư Băng có chút xem thường, có cần nhỏ mọn vậy không !

"Mỗi lần gặp cậu đều không có gì tốt lành, cho nên mình mới trốn đi Mỹ, không ngờ vừa mới về nước lại gặp cậu, thật sự là không có gì tốt !" Lam Thiên thoải mái tựa lưng vào ghế, nói.

"Mình mới biết cậu đi Mỹ là vì mình nha, thì ra là như vậy, thật sự là thụ sủng nhược kinh mà !" Tư Băng trêu chọc nói.

"Hai năm không gặp vẫn nhanh mồm nhanh miệng như vậy !" Lam Thiên đầu hàng.

Dọc theo đường đi hai người nói nói cười cười, bất tri bất giác đã nhanh đến công ty, Tư Băng dẫn Lam Thiên vào công ty. Trên đường lại bị vô số ánh mắt tò mò dòm ngó.

"Tiểu Băng, ánh mắt của nhân viên trong công ty cậu cũng sắc bén thiệt nha !" Lam Thiên bất đắc dĩ liếc nhìn Tư Băng.

"Người thanh niên kia là ai vậy ta? Lại đến cùng với Hạ tổng nữa." Nhân viên A nói.

"Đúng rồi ! Hạ tổng chưa từng dẫn đàn ông đến công ty nha. " Nhân viên B nói.

"Nhìn cũng rất đẹp trai!" ... "Cùng Hạ tổng rất xứng đôi nha !" 

.......

.......

Thật sự chịu không nổi nghị luận xung quanh, ánh mắt lợi hại của Tư Băng nhìn về hướng phát ra âm thanh, nhất thời nơi đó trở nên im lặng không còn tiếng động.

"Tiểu Băng, vẫn không có chút thân thiện gì ! Haiza, để mình chỉnh đốn lại hình tượng của Tư Băng vậy!" Lam Thiên vừa nói vừa hướng xung quanh gật đầu mỉm cười, lại khiến cho mọi người ồn ào tiếp.

"Oa ! Nụ cười đẹp quá !" Một nữ nhân viên thốt lên.

"Đúng rồi, lại rất ôn nhu !" Thêm một nữ nhân viên khác nói.

...........

"Làm ơn đi ! Đừng lừa gạt mấy thiếu nữ vô tri !" Tu Băng chịu không nổi hành vi của Lam Thiên, cảnh cáo nói.

"Nào có ! Với lại, các cô ấy cũng không phải thiếu nữ, nhiều lắm chỉ là vô tri thôi !" Lam Thiên vui đùa nói.

"Ha ha... Chịu không nổi cậu !" Tư Băng bị lời nói của Lam Thiên chọc cười, thật tự nhiên dùng tay đánh một chút vào ngực Lam Thiên.

"Nè nè, cậu là đai đen, xuống tay cũng đừng mạnh như vậy chứ !" Lam Thiên xoa xoa ngực mình, khoa trương nói.

"Đáng đời !" Tư Băng khinh thường.

Không ngờ, nhất cử nhất động của hai người trong mắt người khác lại trở thành liếc mắt đưa tình, gây chú ý khắp nơi. Âm thanh nghị luận lọt vào tai Tư Băng, "Đều tại cậu !" Tư Băng liếc Lam Thiên một cái rồi nhanh vào phòng đóng cửa lại, chẳng muốn nghe mấy nghị luận nhàm chán này.

"Không mời mình uống cà phê ah !" Lam Thiên nói.

"Tiểu Hi, hai tách cà phê, cám ơn !" Tư Băng nói vào điện thoại.

Tiểu Hi mang cà phê vào liền nhìn thấy Tư Băng và người con trai đối diện tán gẫu rất vui vẻ, điều này làm cho Tiểu Hi thấy rất lạ, theo lý thuyết thì Tư Băng sẽ không đối với người con trai nào nhiệt tình như vậy, xem ra hai người hẳn rất quen thuộc. Lại thấy mình đã vào mà Tư Băng còn  không để ý, vẫn còn cùng đối phương trò chuyện thật vui vẻ. Một bộ dáng vui vẻ như vậy, chẳng lẽ hai người...? Tiểu Hi càng nghĩ càng thấy hoài nghi !

"Tiểu Hi ?" Tư Băng rốt cuộc phát hiện Tiểu Hi có vẻ không bình thường, chẳng lẽ cũng đang mệt giống chị.

"Xin lỗi ! Cà phê của anh." Tiểu Hi biết mình nhìn chằm chằn đối phương thực không lễ phép, nên nói xin lỗi với Lam Thiên.

"Không sao ! Chào cô, tôi tên Lam Thiên, gọi tôi là Sky cũng được, tôi là .... "bạn tốt" của Tiểu Băng !" Lam Thiên cố ý nhấn mạnh hai chữ bạn tốt, còn cố ý liếc nhìn Tư Băng bằng ánh mắt nhu tình, cố ý tạo ái muội khiến người ta hoài nghi.

"Hạ tổng, nếu không có việc gì thì tôi ra ngoài trước !" Tiểu Hi không khách khí nói. Không đợi Tư Băng trả lời thì đã quay lưng ra ngoài, vừa ra đến trước cửa thì nàng quay lại nhìn Tư Băng và Lam Thiên, kết quả bắt trúng ánh nhìn của Lam Thiên, có vẻ là đắc ý hay một nụ cười gì đó. Tiểu Hi không kịp nghĩ nhiều liền vội vàng đi ra ngoài.

"Thật không sai rồi !" Lam Thiên đợi Tiểu Hi ra ngoài xong liền nói với Tư Băng.

"Hả? Không sai cái gì?" Tư Băng vẫn chưa hiểu gì.

"Vừa rồi cô gái kia." Lam Thiên tỏ ra đã hiểu tất cả.

"Cậu suy nghĩ lung tung gì đó. Chúng tôi không có gì cả !" Tư Băng giải thích.

"Vậy sao ? Vậy hẳn là mình nghĩ nhiều rồi !" Lam Thiên tỏ vẻ thất vọng, mới vừa rồi cố tình tạo ái muội, vốn định chọc Tư Băng, kết quả do mình hiểu lầm, thật lỗ vốn ! Lam Thiên hối hận nghĩ.

-------------

"Chị, dậy đi !" Tư Băng giữa trưa về nhà, đến phòng chị, kết quả chị vẫn còn ngủ ! Nhất định là cũng không ăn sáng rồi ! 

"Chị, mau dậy, đi ăn trưa, ăn sáng còn chưa ăn kìa ! Dậy mau !" Tư Băng tiếp tục gọi chị dậy.

"Tư Tư, chị mệt quá ah ! Chị còn muốn ngủ !" Mộ Tuyết nói xong xoay người tiếp tục ngủ.

"Không được, cơm nước xong rồi ngủ tiếp !" Tư Băng chưa từ bỏ ý định, ăn sáng không ăn, nhưng nhất định phải ăn trưa !

"Không cần !" Mộ Tuyết vẫn không quan tâm sự kiên trì của Tư Băng.

"Ngoan nào, đứng lên đi !" Tư Băng ngồi xổm bên giường, đẩy tóc chị ra, đối với chị chỉ có thể dùng chiến lược ôn nhu. Tuy nhiên hình như không có tác dụng gì, đối phương vẫn kiên trì như trước.

"Nếu chị không chịu dậy, em cù lét đó nha !" Tư Băng nói xong, lập tức vươn hai tay ra chuẩn bị xuất kích.

"Được rồi ! Được rồi ! Chị dậy rồi nè !" Chịu không nổi tập kích của Tư Băng, Mộ Tuyết đành phải đầu hàng.

"Chị, gần đây có sắp xếp gì không?" Tư Băng hỏi.

"Không có, chắc là sẽ sáng tác truyện tranh." Lần này đi du lịch Nhật Bản, xác thực đã học được không ít, ngoại trừ vụ vô ý mua truyện tranh đó, Mộ Tuyết hiện tại nghĩ đến vẫn còn thấy xấu hổ.

"Đúng rồi, chị có thể tặng cho em vài trang được không?" 

"Đều trong phòng vẽ tranh, em thích thì cứ lấy đi !" Mộ Tuyết hào phóng nói.

"Vậy em không khách sáo. Lấy bao nhiêu cũng có thể chứ ?" Tư Băng vui vẻ nói.

"Có thể ! Nhưng mà em lấy để làm gì?" Mộ Tuyết tò mò hỏi.

"Không có gì. Tại em rất thích tranh của chị,  nên muốn cất giữ thôi. Không chừng sau này bán được giá cao, vậy mình giàu to rồi." Tư Băng khoa trương nói.

"Tư Tư thật đúng là biết tính toán nha ! Nhưng mà có chị không phải là được rồi sao, chỉ cần Tư Tư muốn, kêu chị vẽ là được rồi!"

"Đúng ha ! " Tư Băng bừng tỉnh đại ngộ.

"Ngốc !" Mộ Tuyết cười nói. 







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net