Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều về nhà, sau khi vất vả dỗ chị ngủ, Tư Băng trở về phòng của mình. Hôm nay thật đúng là một ngày không bình thường, gặp thư ký Tiểu Hi (kì thật Tư Băng biết Tiểu Hi có tình ý đối với mình nhưng tình cảm của nàng vốn đã kết thúc vào hai năm trước, hiện tại tâm nguyện lớn nhất của nàng là chăm sóc chị thật tốt, quản lý công ty tốt), kế tiếp là Lý Lệ (Tư Băng quen biết Lý Lệ trong công việc, không nghĩ tới đối phương đối với nàng nhất kiến chung tình, bản thân nàng luôn lảng tránh nhưng vì ngại vấn đề công việc nên Tư Băng vẫn giả ngu. Không nghĩ tới phát sinh chuyện hôm nay, xem ra về sau không có cơ hội hợp tác.), còn người mà nàng đã yêu sâu đậm kia. Tư Băng lấy ra danh thiếp, người phụ trách công ty Trung Quốc. Thì ra là vậy, nếu không cô ấy cũng sẽ không trở về, xem ra cô ấy đã tìm được cuộc sống cô ấy muốn rồi.

Mỗi người đều có cuộc sống mà mình muốn theo đuổi không phải sao. Lúc trước cô ấy không để ý cảm nhận của mình, dứt khoát rời đi, chỉ trách có duyên không phận. Hai năm trôi qua, lúc trước đau lòng sớm đã không còn nữa, có lẽ mình là một người vô tình, gần hai năm là có thể buông bỏ một đoạn tình cảm.

Tư Băng cười khổ một chút, đem danh thiếp bỏ lại trên bàn trang điểm. Đứng dậy đến phòng của chị xem chị có ngủ ngon không, hiện tại người có thể khiến nàng quan tâm chỉ sợ chỉ có mình chị nàng mà thôi.

Không cần đi làm nên buổi chiều Tư Băng cũng ngủ, khi thức dậy đã chạng vạng năm giờ, cảm giác thật không sai, đã lâu không ngủ trưa, một lần ngủ là thời gian dài như vậy. Thật hâm mộ chị mỗi ngày đều có thể ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh lại. Nghĩ đến chị, chưa bao giờ phải chịu loại uỷ khuất như thế này, trong nhà không ai nhẫn tâm động đến chị dù chỉ bằng một ngón tay. Lý Lệ thật sự là rất đáng giận, không thể tha thứ.

Tư Băng đi vào phòng chị thì thấy chị đang ngồi chuyên tâm vẽ, nên cũng không phát hiện nàng đã vào. Chậm rãi tới gần, không cho chị phát hiện, Tư Băng muốn nhìn xem chị đang vẽ cái gì. Tuy rằng khi còn bé, bởi vì chịu một đả kích nên trí lực dừng lại ở sáu tuổi, nhưng chị đối với hội hoạ lại có thiên phú đặc thù, nhất là vẽ truyện tranh. Sau khi ba phát hiện liền mời giáo sư đến dạy chị vẽ, vì thế tất cả tranh, quốc hoạ, phác hoạ, truyện tranh chị đều học qua, bất quá sở trường nhất vẫn là truyện tranh. Chị đã từng dùng bút danh là Snow để xuất bản ba bộ truyện tranh, lượng tiêu thụ rất tốt, nhưng chỉ thích hợp với thiếu nhi.

Nhìn thấy chị "mãnh liệt" như vậy Tư Băng không khỏi cười ra tiếng: chị vẽ một bà lão hung tợn nhìn một tiểu cô nương, đứng bên cạnh tiểu cô nương là một dũng sĩ mặc áo giáp bảo hộ trước nàng. Bất quá Tư Băng càng nhìn càng thấy mặt bà lão là Lý Lệ, mà tiểu cô nương và dũng sĩ là chị và chính mình.

Nghe được tiếng cười của Tư Tư, Mộ Tuyết quay đầu, như trẻ con đem bức tranh giơ trước mặt Tư Băng, "Tư Tư, chị vẽ có giống không? ha ha..."

"Giống, chị thông minh nhất" Tư Băng không hề ngần ngại khích lệ chị.

Mộ Tuyết vui vẻ ôm lấy cổ Tư Tư "Tư Tư là dũng sĩ, sẽ bảo vệ chị, Tư Tư thật tốt, chị thích Tư Tư nhất", vừa nói vừa làm nũng giống như con chó nhỏ không ngừng cọ cọ vào cổ Tư Băng.

Bị chị cọ đến ngứa, Tư Băng nhanh chóng ngăn lại hành vi của chú chó nhỏ này," chị đói bụng không?" Giữa trưa cơm ăn chưa xong thì sẽ ra chuyện, nói thế nào chị cũng không chịu ăn cơm trưa, nên phỏng chừng chị hẳn là đói bụng rồi.

"Uh, chị muốn ăn mì do Tư Tư làm."

Thật không hiểu vì sao chị lại thích ăn mì do mình làm như vậy, cũng không phải sơn hào hải vị gì. Từng hỏi qua chị, được đáp án cư nhiên là "Bởi vì là Tư Tư làm, Tư Tư chỉ biết nấu mì cho Tiểu Tuyết ăn". Tư Băng lúc ấy sửng sốt nửa ngày, hồi tưởng một chút chính mình quả nhiên chỉ làm mì cho chị ăn. Bởi vì trước đây ba đi công tác, đúng lúc má Lý không ở nhà, chị nói đã đói bụng, nhìn bộ dáng uỷ khuất của chị, Tư Băng đành phải cố gắng nấu. Dù sao cũng là con nít, nấu xong một chén mì thì nhà bếp giống như vừa đánh giặc xong, hơn nữa chính mình cũng bị phỏng. Chị lúc ấy nhìn bàn tay nhỏ bé của Tư Tư bị phỏng, khóc đến doạ người. Má Lý sau khi về nhìn tình cảnh này, kiên quyết không cho Tư Băng vào nhà bếp. Bất quá hai chị em thường xuyên thừa dịp má Lý không ở nhà mà vụng trộm vào nhà bếp nấu mì. Vì vậy dẫn đến cục diện Tư Băng chỉ biết nấu mì.

Nhìn chị ăn ngon như vậy, Tư Băng thực vui vẻ.

"Tư Tư không ăn sao?" Ai kêu mình chỉ lo nấu phần của chị, mà quên nấu cho bản thân mình.

Tư Băng hướng về phía chị lắc đầu. Nhưng chị liền đưa chén mì đến trước mặt Tư Băng. Tư Băng nghĩ dù sao lát nữa cũng ăn cơm chiều, hiện tại chị ăn không no cũng không sao. Vì thế hai chị em ấm áp cùng ăn một chén mì, tại nhà bếp truyền ra từng đợt tiếng cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net