Chương 17 - Bồi thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả hai người đùa giỡn vô cùng vui vẻ, nhưng điều Diệp Vũ Trung lo lắng rốt cuộc cũng xảy ra...

"Tề Thấm Khải, tôi van xin cô đừng giày vò tôi nữa..." Biên độ của xích đu mỗi lúc một lớn khiến Diệp Vũ Trung ngay cả mở mắt cũng không dám, cô chỉ có thể ra vẻ tội nghiệp cầu xin tha thứ với Tề Thấm Khải.

Tề Thấm Khải gian ác nói, "Được thôi, tôi nói rồi, em kêu 'Thấm Khải' đi, kêu 'Thấm Khải' thì tôi sẽ dừng lại."

Nàng kêu Diệp Vũ Trung dùng tên thân mật gọi nàng quả thật làm khó cô, khiến cô chẳng thể nào mở miệng nổi. Tề Thấm Khải thấy cô còn bướng bỉnh nhắm mắt do dự thật lâu không chịu kêu liền dùng sức đẩy cô mạnh hơn nữa. Lúc này chân Vũ Trung đã sớm mềm nhũn ra, cuối cùng cũng đành nói, "Được rồi, tôi kêu là được chứ gì. Thấm...Thấm Khải, cô mau dừng lại cho tôi." Cô nói xong mà có cảm tưởng như thể ngay cả đầu lưỡi cũng muốn tê cứng lại, chỉ vì cái mạng nhỏ của bản thân nên cô mới vâng lệnh phục tùng.

"Phải vậy mới ngoan." Tề Thấm Khải rất hài lòng, không tiếp tục đẩy xích đu nữa mà đứng yên chờ xích đu dừng hẳn, nhưng nàng không ngờ Diệp Vũ Trung không đợi kịp cho đến lúc xích đu dừng hẳn, chân cô vừa chạm đất thì cả người theo quán tính bay về phía trước. Tề Thấm Khải thấy tình thế không ổn chút nào, cuống quít muốn bước đến đỡ cô, kết quả khiến cả hai ngã nhào xuống đất, nhưng đương nhiên là Tề Thấm Khải phải ôm chặt cô trong lòng, người bị ngã, người bị đau là đại tiểu thư, Vũ Trung chỉ nằm gọn trong lòng nàng, một chút đau cũng không có, chẳng qua chỉ bị dọa một chút mà thôi.

''Tiểu thư!!" Thư Kiệt thấy Tề Thấm Khải ngã xuống đất vội vàng đi tới đỡ nàng nhưng Tề Thấm Khải lại tránh ý tốt của anh ta.

Tề Thấm Khải ôm Vũ Trung, thấy Diệp Vũ Trung cứ như thể con mèo nhỏ sợ hãi nhắm mắt cuộn mình nằm gọn trong lòng nàng, nàng làm sao còn tâm trí đâu để ý đến những việc khác nữa, ngay cả đau đớn trên người cũng tạm thời quên mất.

''Diệp Vũ Trung, em thích ngực tôi đến vậy sao?'' Nàng cười trêu chọc Vũ Trung.

Những lời này khiến Vũ Trung mở to mắt kinh ngạc, quả thật cô đang gục đầu vào ngực nàng, thật sự là xấu hổ chết người.

Cô bật người rời khỏi vòng tay của Tề Thấm Khải, vươn tay nói, ''Cô mau đứng lên đi, dưới đất lạnh.'' Diệp Vũ Trung hơi lo lắng cho nàng, nàng dùng người che chở cho cô, có thể trên người nàng đã có một vết bầm lớn.

Tề đại tiểu thư đây đương nhiên rất thích được cô quan tâm, nàng mỉm cười nắm lấy tay cô nhưng lại không thèm dùng sức chỉ chờ Vũ Trung kéo nàng lên, Diệp Vũ Trung cũng muốn kéo nàng lên ai ngờ vừa dùng sức muốn kéo nàng dậy lại phát hiện kẻ không biết điều như Tề Thấm Khải vẫn nằm trơ trơ dưới đất không thèm nhúc nhích. Tề Thấm Khải lại làm bộ như không còn chút sức lực nào, vui vẻ nhìn Diệp Vũ Trung dùng hết sức muốn kéo nàng dậy mà đỏ hết cả khuôn mặt nhỏ nhắn. Sau một hồi cố gắng hết sức, Vũ Trung giận dỗi nói, ''Tề Thấm Khải, cô đừng trẻ con quá. Cô thích nằm dưới đất thì tự mình nằm cho đã đi!''

Con mèo nhỏ rốt cuộc cũng tức giận, lúc này Tề Thấm Khải mới lên tiếng, ''Vậy em nắm chặt'' Nàng nói xong liền kéo mạnh tay Vũ Trung mượn lực đứng dậy, bất thình lình Vũ Trung cũng không hề chuẩn bị sẵn sàng, Tề Thấm Khải vừa dùng chút sức cả người cô đã chúi về phía trước, chết thì không chết được nhưng lại té vào ngực Tề Thấm Khải.

''Nói em yêu thích ngực tôi em lại không chịu nhận, em nhìn xem đây là lần thứ mấy rồi?'' Tề Thấm Khải đùa cợt nói, ngón tay len vào mái tóc Vũ Trung rồi ôm lấy cô.

Diệp Vũ Trung vội đẩy nàng ra: "Cũng đâu phải tôi cố ý đụng vào!"

"Này, em làm gì nhẫn tâm vậy? Tôi tốt xấu gì cũng mới che chở cho em, toàn thân đã đau muốn chết rồi, em lại lấy oán báo ơn, dám đẩy tôi?" Tề Thấm Khải tỏ ra vô cùng thương tâm nói.

Quả nhiên Vũ Trung đã dễ dàng sa bẫy, vừa áy náy vừa lo lắng nói, "Đau ở đâu? Có nặng lắm không? Hay là kêu Trầm Ngôn đến đi?"

Tề Thấm Khải cỡi áo khoác trên người xuống ném qua cho Thư Kiệt, chỉ vào lòng ngực bản thân, u uất nói, "Chỗ này... Đau lòng."

Vũ Trung đen mặt, quả nhiên Tề Thấm Khải thật sự mặt dày tới độ ngay cả một chút thẹn thùng cũng không có, "Cô đừng nói bừa, vẫn nên kêu Trầm Ngôn qua đây khám tổng quát một lần đi." Nàng là bảo bối của Tề gia, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì e là cái mạng nhỏ của cô cũng khó bảo toàn.

Tề Thấm Khải tiến lên bắt lấy tay cô, "Trầm Ngôn chỉ có thể trị ngoại thương, trị không khỏi tâm bệnh. Cậu ta cũng chỉ có thể chữa chân cho tiểu mập mạp thôi." Nếu Trầm Ngôn nghe được những lời nàng nói lúc này, không biết có bị chọc tức tới hộc máu không, về phần Vũ Trung cô chỉ muốn nói, 'cái gì gọi là "Cậu ta cũng chỉ có thể chữa chân cho tiểu mập mạp thôi"? Chân của tôi cũng là do cô ta chữa trị, cô nói như vậy chẳng khác nào đem tiểu mập mập cùng tôi gộp chung mà nói? Quá đáng thật, người và mèo có khác biệt nha!.'

"Vậy bây giờ cô muốn sao?" Đại tiểu thư Tề gia quả nhiên khó hầu hạ.

Tề Thấm Khải vội vàng kéo cô đi về phòng, "Về phòng trước rồi nói. Kỳ thật cũng không sao hết, bộ đồ này khá dày nên không bị thương gì, ngược lại em suýt hù chết tôi." Nàng oán trách nhéo mũi Vũ Trung, "Còn nữa, em đẩy tôi như vậy thật sự khiến tôi đau lòng." Nàng nói với vẻ vô cùng tủi thân.

Trên mặt Vũ Trung bất chợt hiện rõ mấy lằn đen, 'Tề tiểu thư, cô có cần phải tỏ ra nũng nịu như mấy cô gái bán 'hoa' không?'

Tề Thấm Khải vừa tắm xong đã thấy Vũ Trung an phận ngồi giường chờ nàng, tiểu mập mạp híp mắt nằm trong lòng Vũ Trung. Cô không bài xích, ngược lại khá hài lòng do trong thời tiết giá lạnh có bộ lông dày ấm áp của tiểu mập mạp sưởi ấm.

Tề Thấm Khải đang lau khô tóc bắt gặp Vũ Trung và tiểu mập mạp đều dùng đôi mắt to tròn nhìn nàng, liền nói, "Cả hai giúp tôi sưởi ấm giường hả?"

Vũ Trung không trả lời chỉ lắc đầu nói, "Mấy chuyện của tình nhân, tôi không làm!."

Tề Thấm Khải cười, "Ha ha, câu nói này." Nàng vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Vũ Trung, chui vào trong mền, ôm lấy tiểu mập mạp, nói tiếp, "Bảo bối, em cảm thấy hiện giờ em không giống tình nhân bé nhỏ của tôi sao? Em đừng quên, bây giờ là ai leo lên giường của ai trước?" Nàng cười vô cùng vui vẻ, nhẹ tay vuốt ve đầu con mèo đen khiến nó vô cùng thoải mái, sớm đã ngủ mất.

"Dù sao đi nữa thì chuyện của tình nhân tôi nhất định không làm!" Vũ Trung nằm xuống. Đây tính là cái gì đây? Cũng đâu phải cô tự nguyện,ban nãy không biết là ai vừa dụ vừa bắt con gái nhà lành như cô tới đây, bây giờ ngược lại dám nói cô là tình nhân của nàng. Thật quá đáng mà!

Tề Thấm Khải dịu dàng bế con mèo sang một bên, thuận tay kéo Vũ Trung vào lòng, "Vậy sau này em cùng tôi ra nước ngoài kết hôn, danh chính ngôn thuận làm vợ của tôi chắc sẽ không khiến em tủi thân vì phải làm tình nhân nữa đúng không?"

Vũ Trung lúc này vốn dĩ đang nhắm mắt vờ ngủ nhưng vừa nghe thấy nàng nói câu này đã bật dậy: "Kết....Kết hôn?"

"Có vấn đề sao?"

Vũ Trung có lẽ thật sự có thể yêu một cô gái, ví dụ như Doãn Diệc, nhưng cho tới tận bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với một người con gái. Trong nhất thời, Tề Thấm Khải nói như vậy khiến cô như hóa đá hoàn toàn, nàng ta muốn kết hôn cùng cô...thật hãi hùng.

"Đương nhiên, tôi biết bây giờ em sẽ không đồng ý, nhưng tôi không vội, chúng ta cứ từ từ phát triển tình cảm." Tề Thấm Khải nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của cô thì cảm thấy vô cùng thích thú, "Trước mắt, điều tôi hy vọng chính là, em tham gia cuộc thi biện luận tiếng Đức ở trường do công ty của Tề gia tài trợ, sau đó thay tôi dành giải quán quân về, xem như...xem như là em bồi thường cho chiếc cúp lần trước em làm vỡ. Có ý kiến gì không?" Nàng vươn tay sửa lại mái tóc đã sớm rối bời của Vũ Trung, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán cô, thấy Vũ Trung không lên tiếng trả lời, nói tiếp, "Em không trả lời thì tôi xem như em đã đồng ý. Cứ như vậy đi, ngủ ngon."

Diệp Vũ Trung chớp mắt, nàng ta rốt cuộc dựa vào cái gì mà dám thay cô ra nhiều quyết định như vậy đây? Tuy rằng lần đầu tiên được người ta cầu hôn, cô cũng lần đầu tiên được thoải mái cự tuyệt nhưng còn cuộc thi biện luận tiếng Đức cô không thể không tham dự. Quả thật cô đã làm sai, nếu nàng đã cho cô cơ hội bồi thường, cô cũng không có lý do gì cự tuyệt, tham gia thì tham gia, dù sao cũng không phải chuyện gì xấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net