Chương 50 - Phản công (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Gọi mình tới đây có chuyện gì vậy?" Trầm Ngôn hỏi.

Rất hiếm khi Trầm Ngôn thấy bộ dạng rối rắm của Tề Thấm Khải như vậy. Gô nghiêm giọng hỏi: "Thấm Khải, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?".

Một tay Tề Thấm Khải vuốt trán trông rất sầu não, qua hồi lâu, nàng mới mở miệng, nhỏ giọng nói: "Ngôn Ngôn, có đôi khi.......mình không thấy gì".

"Không thấy gì, như thế nào là không thấy gì?" Trầm Ngôn đi tới trước mặt nàng, nắm lấy bả vai nàng, chất vấn: "Có phải mắt cậu có vấn đề gì không?".

Tề Thấm Khải tránh né động tác của cô: "Mình không biết, thật sự không biết". Bộ dạng Tề Thấm Khải trông rất uể oải, vừa nhìn đã biết chuyện này rất rắc rối. "Sau khi bị tai nạn mình cũng chỉ bị choáng nên không nhìn thấy gì trong một thời gian ngắn, mình cứ cho rằng đó là do mình không nghỉ ngơi đầy đủ nên mới dẫn đến như thế. Nhưng mà, một thời gian sau số lần mình tạm thời mất đi thị lực ngày càng nhiều và thời gian cũng dài hơn. Mình nghĩ....có lẽ mắt mình thật sự có vấn đề rồi".

Trầm Ngôn sau khi nghe nàng nói như vậy đã biết chuyện này rất nghiêm trọng: "Ngoài mắt ra những chỗ khác không có sao chứ?".

Tề Thấm Khải lắc đầu: "Không có, chỉ có mắt là không thể nhìn thấy được thôi".

"Mình nghĩ có lẽ sau tai nạn đó đã để lại di chứng, lúc cậu xảy ra tai nạn, đầu bị đụng vào kính chắn gió, có lẽ nguyên nhân chỉ yếu dẫn đến tình trạng hiện tại của cậu là do trong đầu có tích tụ máu bầm, dây thần kinh thị giác bị khối máu này đè lên dẫn đến mất đi thị lực tạm thời. Lúc trước bác sĩ cũng đã nói cậu nên đi kiểm tra não bộ sau chấn thương, cậu có đi kiểm tra không?".

"Không có, lúc đó thấy rất phiền phức, mình nghĩ hẳn là không có chuyện gì nên không cần chụp CT".

"Cậu..." Thật sự Trầm Ngôn rất muốn mắng nàng một trận "Ngày mai đi chụp CT, kiểm tra thử xem cậu bị cái gì, nếu chỉ đơn giản là bị mất thị lực tạm thời thì chỉ cần làm một cuộc phẫu thuật là sẽ không sao".

"Thật sao" Nghe cô nói như vậy Tề Thấm Khải cũng hơi yên tâm.

"Ừ, mấy ngày nữa cậu cố gắng cẩn thận đừng để cho mình xảy ra chuyện gì, càng không được một mình đi ra ngoài lỡ như xảy ra chuyện gì thì chết mất." Trầm Ngô dặn dò "Nói cho Vũ Trung biết chưa?"

"Mình sợ nàng lo lắng nên không có nói cho em ấy biết."

Trầm Ngôn cũng hiểu rõ điều này, gật đầu: "Cũng đúng, em ấy hai ngày nay vừa bị trói vừa chạy trốn, cũng bị dọa sợ không ít. Nếu cậu nói cho em ấy biết mắt cậu không nhìn thấy được , thế nào cũng bị dọa cho hoảng hồn."

Tề Thấm Khải cười ra tiếng: "Vũ Trung cũng không có yếu đuối giống như cậu nghĩ đâu, dù bình thường trông thì rất nhút nhát, nhưng mà đến thời khắc mấu chốt sẽ bùng cháy, nhìn đi, dù gì em ấy cũng trốn ra được từ tay bọn người kia đấy, so với cậu thì lá gan cũng không nhỏ đâu." Vũ Trung thuộc dạng người bình thường thì trốn trong vỏ bọc yếu đuối, nhưng đến khi gặp nguy hiểm thì lại không biết sợ cái gì, thật sự rất can đảm.

"Đúng đúng đúng, Vũ Trung của cậu là số một, đúng là không thể chịu nổi mà." Trầm Ngôn trề môi, dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Tề Thấm Khải.

"Không nói nữa, khuya lắm rối, cục cưng nhà mình đang nằm trên giường chờ mình về." [edit: ỉ.. ta cũng có gối ôm đang chờ ta về ôm nài ;__; ]

"Được được được, mau cút về nhà đi, tiểu thư Dâm Loạn" Trầm Ngôn suy nghĩ giữa cô và Mạnh Giai so với Tề Thấm Khải thì đúng là một trời một vực, nghĩ tới liền cảm thấy bất công.

Tề Thấm Khải cười khoái chí: "Chúc cậu đêm nay ngủ ngon."

Đôi Lời (Esley): Theo tên chương này thì có thể đây là 1 chương H nhưng Esley kiếm rách mạng luôn mà không thấy H đâu, có thể là qua đợt kiểm tra của Tấn Giang (cuộc càn quét H văn) thì chương này bị xóa hoặc tác giả tự cắt, nên có một bạn độc giả thầm lặng sau khi được Esley dụ dỗ đã viết đoạn H đầu tay trong đời và send cho Esley. Đây xem như là fanfic nên quyền sở hữu thuộc về tác giả, ai muốn mang đi đâu thì xin sự đồng ý của bạn ấy thông qua Esley nhé?

Tác giả: Tiểu Thụ Muốn Thành Công

Chắc ngày mai phải đi bệnh viện thật rồi. Tề Thấm Khải khẽ nhíu mày đẩy cửa phòng ngủ, băn khoăn không biết ngày mai có nên cho người đưa Vũ Trung về nhà không. Nàng không muốn Vũ Trung phải lo lắng quá nhiều vì mình nhưng đồng thời lại không muốn xa cô một chút nào.

-Thấm Khải, chị về rồi à?

Nghe thấy tiếng mở cửa, Diệp Vũ Trung vội bỏ máy sấy xuống, chạy ra chỗ Tề Thấm Khải. Lúc ở Thôi gia nàng biết chân của cô vẫn chưa khỏi hẳn. Vậy mà chị vẫn liều mình đi tìm em cơ! Cô đau lòng đưa tay muốn đỡ lấy Tề Thấm Khải nhưng chưa gì đã bị nàng kéo vào trong lòng. Ai bảo lúc này cô chỉ cuốn qua loa cái khăn tắm làm cho nàng khó kiềm lòng chứ.

-Mèo con, xem ra em rất nóng lòng làm nốt việc kia thì phải?

Tề Thấm Khải phả từng hơi nóng vào tai Diệp VũTrung, khiến nàng khẽ run rẩy, vô thức nắm chặt lấy áo của nàng. Nàng thích thú nhìn phản ứng của cô, lại cúi xuống ghé sát vào tai cô mờ ám nói

-Đừng vội, tí nữa đằng nào cũng phải để em cởi. Em không phải là muốn xé rách áo tôi đó chứ?

Diệp Vũ Trung dụi dụi đầu như muốn rúc sâu vào lòng nàng hơn, che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình.

-Ngẩng đầu lên!

Tề Thấm Khải ra lệnh, một tay vòng qua eo Diệp Vũ Trung khiến cho cô gần mình hơn, trầm giọng đe dọa nhưng mắt đã sớm không che dấu được ý cười đang ngày càng đậm. Diệp Vũ Trung vẫn bướng bỉnh không có dấu hiệu vâng lời. Có phải mình đã cưng chiều em ấy quá không đây? Thật là đã sớm không coi lời mình ra gì mà. Tề Thấm Khải lắc đầu bất đắc dĩ, nghĩ đến muốn đưa tay nâng khuôn mặt đỏ bừng đang rúc vào trong lòng kia mà hôn lên. Nhưng bỗng nhiên lại muốn trêu trọc cô một chút. Buông Diệp Vũ Trung, làm bộ thật thất vọng đi ra phía giường nằm xuống, không quên ném cho ai đó vẫn đang ngơ ngác đứng ở cửa nhìn nàng một ánh mắt hờn dỗi rồi đưa lưng về phía cô.

-Chị.........

Diệp Vũ Trung không biết nên nói gì cho phải lúc này. Rõ ràng lúc nãy vẫn còn đang nồng nhiệt lắm mà. Tề Thấm Khải! Chị giữ hình tượng tí được không?? Trưng ra bộ dạng tiểu cô nương giận dỗi thế là cho ai xem cơ chứ!!!!!Tất nhiên những lời đó Diệp Vũ Trung cũng chỉ biết giữ lại trong lòng mà đi đến bên Tề Thấm Khải.

-Thấm Khải, chị sao vậy? Thấy khó chịu ở đâu à?

-Em chán ghét tôi đến mức không muốn nhìn mặt tôi nữa. Em nói xem tôi có khó chịu không?

Khóe miệng Diệp Vũ Trung giật giật vài cái, cánh tay muốn đưa lên ôm lấy nàng cũng dừng lại giữa không trung. Tề Thấm Khải quay lưng lại nhìn khuôn mặt khó xử không thôi mà mà không kiềm nén được tiếng cười. Lúc này Diệp Vũ Trung mới biết là bản thân bị đùa giỡn, tức giận muốn đứng dậy thì bị nàng kéo lại, khiến cho cô ngã lên người mình. Môi cô mấp máy muốn nói cái gì đó thì đã bị nàng cuốn vào nụ hôn nồng cháy. Nụ hôn của Tề Thấm Khải vẫn luôn bá đạo như vậy. Nàng vươn lưỡi, tách môi của Vũ Trung ra, cùng lưỡi cô quấn lấy nhau. Trong vô thức, nàng khẽ cắn môi cô khiến cho cô ăn đau vội tách môi hai người ra

Sao vậy?

Giọng Tề Thấm Khải khàn khàn vì dục vọng. Nhưng nàng cố đè nén lại, lo lắng nhìn cô.

-Đau......

Diệp Vũ Trung đưa tạy lên chạm vào môi mình, đau buốt đến mức cô muốn bật khóc. Tề Thấm Khải nắm chặt tay, nghĩ muốn bắt cho tên Thôi Dật khốn kiếp kia phải trả giá vì đã làm đau Vũ Trung của nàng. Nàng đưa tay lên vuốt ve đôi môi cô, thấy cô khẽ nhíu mày mà càng thấy khó chịu.

-Em nghỉ đi! Hôm nay em đã phải chịu khổ rồi

Cô không phải không biết Thấm Khải đang lo lắng cho cô. Nhưng nụ hôn lúc nãy khiến cho cả cơ thể cô khô nóng đến cực hạn. Nếu như dừng bây giờ chắc cô sẽ không chịu nổi mất. Vội ấn người đang có ý định ngồi dậy xuống giường, hướng đến đôi môi nàng mà hôn lên.

-Không đau sao?

Tề Thấm Khải lo lắng đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve mặt Diệp Vũ Trung, sợ rằng chỉ cần nàng dùng lực một chút thôi sẽ làm đau Vũ Trung của nàng vậy.

-Nếu.....nếu em chủ động.....thì sẽ không đau nữa......

Diệp Vũ Trung bối rối cúi đầu,giọng nói ngày càng nhỏ,đưa tay áp sát tay của nàng vào mặt mình hơn.Cảm nhận được độ nóng đang truyền vào lòng bàn tay mình,Tề Thấm Khải cười cưng chiều kéo cô vào trong lòng mình thì thầm

-Được thôi! Đêm nay đành nhờ em vậy! Nhưng trước hết, em có muốn cởi khăn tắm ra không? Sắp rơi rồi nè.

Giả bộ lơ đễnh nói,đưa tay cởi chiếc khăn tắm như có như không che đi bộ ngực trắng nõn của cô.Tề Thấm Khải thu hai tay từ trên mặt Vũ Trung xuống,một tay khẽ xoa nắn một bên ngực của cô,một tay làm điểm chống nâng người lên muốn cắn lên đỉnh núi vì kích thích mà đứng thẳng lên.Nhưng ngay sau đó đã bị Vũ Trung ấn trở lại,cô giữ hai tay Thấm Khải để nàng không làm càn nữa.

-Sao vậy?

Tề Thấm Khải cau mày,một lần nữa khó khăn đè nén khô nóng trong người.

-Chị.....chị đã đồng ý cho em chủ động mà.....Đừng cử động......

Đúng là nàng đã đồng ý như thế thật.Nhưng nhìn Vũ Trung bây giờ thì làm sao mà nàng giữ đúng lời hứa được chứ!? Khuôn mặt nhỏ nhắn không biết vì dục vọng hay ngại ngùng mà đỏ bừng lên,ánh mắt như nổi lên một tầng sương mù,hô hấp vẫn còn rối loạn vì hành động lúc nãy của nàng.Miệng lưỡi khô nóng không thôi,hít một hơi một sâu,Thấm Khải muốn mở miệng nói điều gì đó thì bị Vũ Trung chặn lời trước.

-Chị thử cử động xem! Tề Thấm Khải! Rồi chị sẽ biết tay tôi!

Cô tăng thêm lực ở tay để cảnh cáo cái người không chịu yên phận dưới thân kia,trừng mắt nâng giọng.Cái gì mà được cô cho là cử chỉ của một cường công cô đều làm hết.Nhưng nhìn trái nhìn phải,nhìn lên nhìn xuống sao vẫn ra dáng một tiểu thụ.

-Ừ,xin hãy nhẹ nhàng với tôi nhé,Vũ Trung.

Cố nén cười,Tề Thấm Khải giả bộ ngại ngùng quay đầu ra chỗ khác,giọng nói muốn có bao nhiêu mị hoặc thì có bây nhiêu mị hoặc.Như có một dòng điện đi ngang qua người khiến cho Diệp Vũ Trung khẽ rùng mình,cả người như muốn nhũn ra.Không được Diệp Vũ Trung!! Nếu mày tỏ ra yếu thế lúc này thì sợ cả đời này cũng không còn cơ hội một lần nữa đâu!!!! Hít một ngụm lãnh khí,Diệp Vũ Trung giữ hai tay Thấm Khải để qua đầu,tay còn lại giữ cằm nàng khiến nàng đối mặt với mình hôn xuống.Diệp Vũ Trung cố gắng làm theo lại nụ hôn của Thấm Khải.Cô khẽ liếm môi dưới của nàng chờ sự đồng ý của nàng chứ không trực tiếp bá đạo xông vào.Tề Thấm Khải chần chừ một lúc rồi cũng nhanh chóng hòa vào nụ hôn với cô.Cho đến khi không thể thở được nữa thì cả hai mới chịu tách nhau ra.

Nụ hôn của Vũ Trung đầy vụng về nhưng lại khiến Thấm Khải mê luyến không thôi.Vũ Trung khẽ cắn môi,không biết tiếp theo làm thế nào cho phải.Lần trước cô sợ hãi muốn chết đi sống lại rồi thì làm sao mà kịp học hỏi cái gì nữa.

-Buông tay tôi ra được không?

Tề Thấm Khải đương nhiên là làm sao không biết thương hoa tiếc ngọc,phải giải vây cho tiểu thụ của nàng chứ.

-Không được!!

-Tôi không làm gì đâu. Chỉ là chắc em cần hướng dẫn tí thôi mà.

Vũ Trung băn khoăn không biết nên làm thế nào nhưng cũng dần thả lỏng tay ra.Tề Thấm Khải mỉm cười cưng chiều,cầm lấy tay của Vũ Trung đặt lên ngực mình.

-Em biết phải làm gì tiếp theo chứ?

Nhìn người đang ở trên người mình ngây ngốc lắc đầu rồi lại nhanh chóng gật đầu,Tề Thấm Khải mỉm cười hài lòng,vươn tay vòng qua sau đầu cô khẽ ấn xuống.Tay còn lại đã sớm buông tay cô ra,từ từ cởi từng cúc áo của mình,để lộ ra cặp ngực đẫy đà được giấu dưới chiếc áo ngực ren đen kích thích dục vọng của cô.Tề Thấm Khải đưa hai tay nắm lấy vai của Vũ Trung muốn thay đổi thế trận nhưng cô đã vội vã cúi xuống cắn lên cổ nàng để lại một dấu ấn đỏ chót.Một tay ôm lấy eo của Thấm Khải nâng người nàng lên,một tay vòng ra đằng sau cởi cái áo ngực phiền phức này ra.Từng hơi thở dồn dập phả vào tai Thấm Khải,khiến nàng không kiềm chế được mà run rẩy.

-Vũ Trung......

Vội vã ném cái áo ngực xuống đất,ánh mắt nóng rực của Vũ Trung nhìn thẳng vào mắt Thấm Khải trong giây lát rồi nhanh chóng cúi xuống ngậm lấy đỉnh núi đang đứng thẳng lên,tay kia không ngừng sờ loạn trên cơ thể nàng. Mỗi nơi bàn tay cô lướt qua đều đốt lên một ngọn lửa nhỏ trên người Thấm Khải,khiến nàng cám thấy vừa thống khổ lại vừa khoái họat.Nơi kia cũng đã sớm ẩm ướt,nóng rực,khó chịu đến tột cùng,cơ thể cô gào thét,đòi hỏi được thoả mãn. Hai tay ôm chặt lấy đầu người đang làm loạn trên ngực mình,không kìm được tiếng rên rỉ van xin

-Vũ Trung......A....làm...ơn....làm ơn hãy chạm....ư....chạm vào tôi....

Lúc này Vũ Trung mới quyến luyến rời khỏi cặp ngực đẫy đà của Thấm Khải,ngước mắt lên nhìn nàng.Nàng bây giờ không còn là Tề Thấm Khải cường thế như hàng ngày nữa,hai mắt nàng ngân ngấn nước,từng hơi thở đều nóng rực như phả vào mặt Vũ Trung,khuôn mặt đỏ rực,lộ ra vẻ nhu nhược hiếm có. Ước gì chị lúc nào cũng như thế này nhỉ?Vũ Trung lại ấn môi mình chạm vào đôi môi đỏ mọng đang run rẩy kia,hai chiếc lưỡi cuốn lấy nhau.Hai tay cũng không rảnh rỗi,luống cuống một hồi mới có thể đem chiếc quần của Thấm Khải ném sang một bên.Đôi mắt cô như sáng rực lên khi nhìn thấy quần lót nhung đen của nàng đã sớm ướt đẫm từ bao giờ.

-Thấm Khải......

Diệp Vũ Trung khó khăn gọi một tiếng,mê mẩn nhìn chằm chằm vào nơi đó.

-Vũ Trung........làm ơn......

Cầm tay cô đặt lên nơi tư mật của mình khẽ cọ xát.Hình như do quá bất ngờ với hành động của nàng khiến cho Vũ Trung vô thức tăng thêm lực ở đầu ngón tay.Cả người Thấm Khải cong lên vì kích thích,hai tay vòng qua đầu Vũ Trung,kéo cô gần với mình hơn,cọ xát hai cơ thể vào với nhau.Cô cúi người xuống đối mặt với nơi riêng tư của Thấm Khải,khẽ cắn môi rồi vươn lưỡi liếm lên đó.Mặc dù còn một lớp vải nhưng Thấm Khải vẫn cảm nhận được rõ ràng sự nóng bỏng nơi đầu lưỡi của cô.Từng tiếng rên rỉ không thể kìm nén được nữa tràn ra,từng tiếng từng tiếng khiến cho cơ thể Vũ Trung khô nóng,nơi đó cũng đã ẩm ướt không kém gì Thấm Khải.Bỗng nhiên Thấm Khải kêu lên một tiếng,cả cơ thể căng cứng ưỡn lên,một ít mật dịch bắn vào miệng cô.

-Thấm.....Thấm Khải....

-Vũ Trung...hôn tôi....

Vũ Trung rướn người hôn lên môi Thấm Khải,lại một nụ hôn cháy bỏng.Nhưng lúc mà cô đang chìm đắm trong dư vị của nó thì cánh tay của Thấm Khải đã không an phận di chuyển xuống bên dưới.Đến lúc cô nhận ra thì cô đã bị Thấm Khải đặt dưới thân.Nở một nụ cười cưng chiều,một tay vuốt ve mái tóc đã sớm rối loạn của Vũ Trung,một tay đặt ở nơi tư mật của cô, thi thoảng lơ đễnh ấn một cái,nhìn thế nào cũng không giống một người vừa trải qua một cuộc ân ái.

-Thấm......Thấm Khải.....Em mệt rồi.....Chúng ta đi ngủ được không?

-Em xem em nha Vũ Trung! Cứ ẩm ướt thế này mà đi ngủ sao? Để tôi giúp em thấy dễ chịu hơn nhé?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net