Chương 53 - Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư Kiệt đang lái xe, tâm tình vượt qua muôn ngàn thử thách mới có thể bình tĩnh giờ phút này lại bị treo lên giữa không trung. Anh không còn bình tĩnh được nữa, nắm chặt lấy tay lái, chặt đến nổi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Ánh mắt anh theo kính chiếu hậu nhìn trộm Tề Thấm Khải và Trầm Ngôn đang ngồi ở băng ghế phía sau, sắc mặt hai người cũng không mấy tốt.

Tề Thấm Khải chống tay tựa cằm nhìn ra ngoài cửa kính xe, ánh mắt vô thần, giống như hồn của nàng đã không còn nữa, sắc mặt không che nổi sự u sầu. Một bầu không khí nặng nề bao phủ lấy nàng, cũng bao phủ lên toàn bộ bầu không khí trong xe. Trầm Ngôn ngồi tựa vào ghế, khoanh tay trước ngực, cúi đầu trầm tư, thần sắc vô cùng nghiêm túc.

Hai người không nói lời nào, Thư Kiệt cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể làm đúng bổn phận của mình, lái xe thật tốt.

Không biết qua bao lâu, băng ghế sau rốt cục có chút động tĩnh.

''Thấm Khải, cậu đừng lo lắng, mình quen biết rất nhiều bác sĩ chuyên khoa, mình sẽ kêu bọn họ kiểm tra cẩn thận thêm một lần nữa, chắc chắn sẽ có giải pháp.'' Trầm Ngôn nói.

Nhân lúc Vũ Trung đi vắng, Tề Thấm Khải và Trầm Ngôn đã đến bệnh viện kiểm tra thị lực của Tề Thấm Khải một cách tỉ mỉ, nhưng tình huống không mấy khách quan.

Tề Thấm Khải dùng ngón tay vuốt má phải, trầm mặc một hồi lâu, miễn cưỡng nhìn Trầm Ngôn nở một nụ cười yếu ớt nói, ''Bác sĩ cũng đã nói vậy rồi...'' Nói đến đây nàng cau mày lại tạo thành hình chứ ''Xuyên'' (川).

''Cậu định thế nào?''

''Mình không muốn tiến hành giải phẫu." Tề Thấm Khải nói.

Trầm Ngôn nghe xong, sắc mặt bỗng biến thành màu xám trắng, bày ra biểu cảm khó tin hỏi, ''Thấm Khải, cậu đang nói gì vậy? Nếu không nhanh chóng giải phẫu, thị lực của cậu sẽ suy giảm, cuối cùng còn mất đi thị lực!'' Cô đặc biệt cố ý cường điệu chữ ''Mất'', dùng để nhắc nhở nàng tính chất nghiêm trọng của chuyện này.

Tề Thấm Khải chỉ cong mi nói, ''Ca phẫu thuật này có tính nguy hiểm rất cao, cậu cũng nghe bác sĩ nói rồi, nơi máu tụ tập trung rất nhiều dây thần kinh quan trọng, vạn nhất xảy ra sai sót gì, hậu quả...chắc cậu còn rõ hơn mình...'' Lời nói của nàng tuy vô lực, nhưng lại gằn từng tiếng một, tựa như từng khối đá nặng nề đè xuống lòng Trầm Ngôn.

''Mình tình nguyện làm một người mù, cũng không muốn phải chết trên bàn mổ. Mình rất yêu Vũ Trung, mình không muốn mất đi em ấy, nếu mình chẳng may xảy ra bất trắc gì, em ấy chắc chắn sẽ rất đau lòng.'' Tề Thấm Khải lại nói tiếp.

''Nhưng...chẳng lẽ cậu muốn Vũ Trung trơ mắt đứng nhìn cậu dần mất đi thị lực sao? Em ấy chắc chắn sẽ không muốn vậy.''

''Em ấy còn chưa biết, cho nên, mình muốn cậu giúp mình giữ kín bí mật này. Tạm thời, tuyệt đối không thể để cho em ấy biết.'' Tề Thấm Khải nghiêm túc nói, nếu như nàng để Vũ Trung biết được, chiếu theo tính cách của Vũ Trung, chắc chắn sẽ lo lắng cả ngày lẫn đêm đến mất ngủ. Cảm xúc và tin tức tiêu cực như vậy, càng ít người biết thì càng tốt.

Trầm Ngôn thật sự không còn cách nào, ''Em ấy sớm muộn gì cũng biết, chẳng lẽ cậu muốn chờ cho đến khi mắt cậu hoàn toàn mất đi thị lực, đến lúc đó em ấy sẽ tự biết? Như vậy chẳng khác nào lừa gạt em ấy, như vậy chỉ khiến em ấy càng bị tổn thương hơn mà thôi.''

Tề Thấm Khải dùng tay đỡ lấy trán, ''Nói tóm lại, bây giờ cậu đừng nói cho em ấy biết, mình đã đáp ứng cậu rồi, mình sẽ nghe lời cậu, tiếp tục phối hợp điều trị, nhưng đổi lại cậu không được tiếp tục khuyên mình làm giải phẫu, cũng phải tôn trọng quyết định của mình.''

Nàng đã nói đến nước này, Trầm Ngôn biết cho dù cô có nhiều lời thì cũng vô dụng, ''Được, nhưng nếu cậu không chịu phối hợp, mình sẽ lập tức nói cho Diệp Vũ Trung biết.''

Tề Thấm Khải gật đầu, ''Trong khoảng thời gian này, mình không muốn gặp em ấy nhiều, mình không thể để em ấy phát hiện ra điểm khác thường.''

''Em ấy chắn chắn sẽ bị cậu chiều hư!'' Trầm Ngôn cằn nhằn liên miên, ''Để xem sau này không có cậu, em ấy làm sao mà sống!''

''Cậu nói chuyện kiểu gì vậy?!'' Tề Thấm Khải bất mãn.

Trầm Ngôn bị kiềm hãm, mới kịp phản ứng, ''Ấy...không...không phải ý này...''

Tề Thấm Khải u buồn nhìn ra ngoài cửa kính xe, ánh nắng sáng rỡ của những ngày mùa hè đặc biệt nóng hơn, những cũng không thể khiến lòng nàng ấm thêm...

Lại là một buổi sáng sớm, Thôi Tuyết Cảnh theo thường lệ đến thăm Thôi Dật. Mấy ngày nay việc công ty bề bộn, lòng nàng lại vướng bận bệnh tình của em trai, sức khỏe nàng đã sớm suy yếu nay lại càng thêm mỏi mệt.

Thôi Dật rốt cuộc cũng tĩnh lại, tay hắn run rẩy giơ lên, ánh mắt yếu ớt, khuôn mặt trắng bệch, vừa nhìn đã biết bị suy yếu đến cực điểm, ''Chị...'' Cổ họng của hắn cứ như bị lấp đầy bởi cát, nói chuyện cũng thấy khó khắn, phát ra một tiếng kêu vô cùng yếu ớt. Tay hắn chạm vào tóc Thôi Tuyết Cảnh.

Thôi Tuyết Cảnh lúc nào cũng ngủ rất tỉnh, bị Thôi Dật chạm nhẹ, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, dụi mắt nhìn sắc mặt trắng bệt như tờ giấy của Thôi Dật, đôi mắt tựa như giếng nước khô cạn lại lập tức ngấn nước mắt, nàng cố thanh tỉnh lại nói, ''Tiểu Dật...'' Nàng chạm lên khuôn mặt Thôi Dật, ''Tiểu Dật, em tỉnh rồi...'' Giọng nàng dần run lên, cơ hồ như sắp khóc.

Trong trí nhớ của Thôi Dật, Thôi Tuyết Cảnh rất ít khi khóc, cũng rất ít khi giận, bây giờ thấy nàng kích động như vậy, hắn biết, nàng rất lo lắng cho hắn. Thôi Dật muốn lên tiếng an ủi nhưng yết hầu lại cảm thấy đắng chát lạ thường, cuối cùng không nói được lời nào.

''Em thấy chỗ nào không thoải mái sao?'' Thôi Tuyết Cảnh vuốt mặt của hắn, ''Em chờ một chút, chị đi kêu bác sĩ.''

Thôi Dật dùng ánh mắt đáp ứng.

Sau khi bác sĩ đến, đơn giản kiểm tra trong chốc lát rồi nói, ''Không còn gì đáng lo ngại nữa, chân của cậu ấy sẽ sớm bình phục, chờ miệng vết thương khép lại, chúng ta có thể chậm rãi tiến hành vật lý trị liệu với chân giả.''

Sau khi bác sĩ nói xong thì rời khỏi phòng bệnh.

Chu Vy và Chương Chính đứng ở một bên chờ đợi, chờ phân phó của Thôi Tuyết Cảnh, nhưng nàng muốn yên tĩnh với Thôi Dật nên kêu bọn họ ra ngoài trước.

''Chị, em xin lỗi...đã khiến chị lo lắng.'' Sau mấy ngày bất tỉnh râu cũng không thể cạo, một Thôi Dật sạch sẽ và tiêu sái ngày xưa như biến thành một người hoàn toàn khác.

Thôi Tuyết Cảnh lắc đầu, ''Em không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi...''

Tầm mắt Thôi Dật dời xuống chân, Thôi Tuyết Cảnh cứ nghĩ hắn sẽ khóc lớn, thậm chí không khống chế được cảm xúc, nhưng hắn lại bình tĩnh đến dị thường, điều này càng khiến Thôi Tuyết Cảnh lo lắng hơn.

''Chân em, đã không còn nữa...'' Hắn thì thào tự nói.

Nghe hắn nói như vậy, trong lòng Thôi Tuyết Cảnh chua xót đến cực điểm, mũi nàng cay cay, nước mắt như muốn trào ra khỏi khóe mắt, ''Chỉ cần em nghe lời bác sĩ, sau khi có chân giả có thể đi lại bình thường, đừng lo lắng...''

''Em biết, chị đừng lo lắng, có thể nhặt về một mạng, em đã vạn hạnh...'' Thôi Dật dùng đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, ''Chị, chị nói đúng, có nhiều thứ thật sự không thể cưỡng cầu.''

''Em nói cho chị biết, có phải người của Tề Thấm Khải làm không?'' Thôi Tuyết Cảnh dâng lên một cỗ hận ý mãnh liệt.

''Ha...'' Thôi Dật cười lạnh, ''Phải thì sao mà không phải thì sao? Em không muốn có bất kỳ quan hệ nào với Tề gia nữa.'' Hắn biết là do Tề Thấm Khải phái người làm, chỉ vì Diệp Vũ Trung. Thật sự là châm chọc, hắn trăm phương ngàn kế chỉ muốn có được nàng, thậm chí là người được vì nàng mà chết, trở thành người yêu nàng nhất, thế mà nàng lại đối với hắn như vậy. Nhưng cho dù Tề Thấm Khải đối với hắn như vậy, hắn cũng không tài nào hận được nàng, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn rời xa nàng, xa thật xa.

''Tiểu Dật, Tề Thấm Khải...''

''Đủ rồi, chị, em cầu xin chị, cầu xin chị đừng nhắc đến cô ấy nữa!'' Thôi Dật khóc cầu xin.

Thôi Tuyết Cảnh vội vàng an ủi, ''Được rồi, được rồi, chị không nhắc nữa, em đừng kích động.'' Tuy nàng nói vậy, nhưng đã sớm hạ quyết tâm, lần này, thù mới hận cũ nàng sẽ giải quyết một lần với Tề Thấm Khải.

Sau khi Thôi Dật ngủ, Thôi Tuyết Cảnh rời khỏi phòng bệnh, gọi Chương Chính đến, ''Mấy ngày nữa, cậu thu xếp đưa tiểu Dật về nhà nghỉ ngơi. Nhất định phải tìm bác sĩ tốt nhất, ăn uống hằng ngày của tiểu Dật phải đặc biệt chăm sóc cẩn thận.''

''Dạ.'' Chương Chính cúi đầu đáp ứng.

''Ngoại trừ việc đó ra, tôi còn muốn cậu giúp tôi làm một việc.'' Nàng nói xong thì thì thầm vào tai Chương Chính vài câu.

Chương Chính vừa nghe vừa gật đầu.

''Chuyện lần này, cậu nhất định phải làm cho tốt, ra tay sạch sẻ một chút, hiểu không?'' Thôi Tuyết Cảnh nghiêm túc nói.

''Dạ dạ... Tiểu thư đã căn dặn, tôi nhất định làm hết mình.''

''Đi đi.''

Thôi Tuyết Cảnh ở bên ngoài phòng bệnh đứng ngây người một hồi rồi mới lặng lẽ rời đi.

Diệp Vũ Trung lại chạm trán với vụ bắt cóc lần thứ hai trong cuộc đời cô.

Lần này không có mê dược cũng không có ''bạn học'' hỏi đường, đơn giản chỉ bị trùm bao bố ném lên một chiếc xe mà thôi.

Cô thật không hiểu vì sao cứ bị BẮT CÓC HOÀI! Nhưng lần này thì hẳn không phải là Thôi Dật, bởi lá gan của hắn chắc không lớn đến vậy. Cô vẫn còn chưa biết chuyện của Thôi Dật, cũng không biết Tề Thấm Khải đã phái người đánh Thôi Dật ra nông nổi đó.

Những người đó dùng băng keo dán lên miệng cô, còn không quên bịt kín mắt cô lại. Vũ Trung không biết cô sẽ bị mang đi đâu, cũng không biết những người này muốn làm gì cô. Cô chỉ biết, lần này, rốt cuộc cũng không gặp được ''Quý nhân'' Thôi Tuyết Cảnh cứu cô như lần trước.

Chiếc xe chở cô lắc lư một hồi thì ngừng lại, những người đó ném cô vào một căn phòng xa lạ, một mùi hương nồng nặc đánh úp về phía cô, Vũ Trung nhíu mi, đây là mùi Đàn Hương, điều này khiến cô có cảm giác giống như cô bị bắt đến ngôi nhà cao cửa rộng giống y hệt lần trước.

Việc càng khiến cô cảm thấy kỳ quái hơn chính là có người đột nhiên giúp cô nới lỏng dây trói, lột lớp băng keo trên miệng cô xuống, Vũ Trung vội vàng dùng tay cởi khăn bịt mắt ra. Sau khi ánh mắt đã dần thích ứng với ánh sáng bên ngoài, lòng cô mới nhẹ nhõm hơn bởi đây không phải địa lao. Căn phòng này hoàn toàn tương phản, tuy thoạt nhìn hơi đơn điệu nhưng Vũ Trung biết, các đồ vật bày trí ở đây rất tinh xảo, chủ nhân hẳn là người rất có tiền. Phong cách trang hoàng này mang theo một phong cách cổ xưa, một làn khói nhẹ chậm rãi tỏa ra từ một chiếc lư hương, rồi chậm rãi tiêu tan giữa không trung.

Diệp Vũ Trung luôn cảm thấy căn phòng này cũng chẳng mấy tốt lành hơn địa lao kia, đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì?! Rốt cuộc có phải đường vận mệnh của cô bị lệch không?! Vì sao từ sau khi gặp được Tề Thấm Khải, cô toàn gặp chuyện xui xẻo thế này!!!!

Diệp Vũ Trung muốn mở cửa ra ngoài nhìn, kết quả vừa mới mở cửa đã thấy mấy kẻ cơ bắp cuồn cuộn bên ngoài dọa sợ, cô có tật giật mình vội đóng cửa lại, co đầu rụt cổ quay trở về trong phòng.

Lòng hiếu kỳ của cô cũng khá nặng, không đi ra ngoài được thì lại đi vào buồng trong của căn phòng, vừa đi vào lập tức nhìn thấy một cô gái đang cúi đầu làm gì đó. Khi đến gần mới nhìn ra cô ta đang ngâm trà vào nước, khi cô gái nọ ngẫng đầu lên, Vũ Trung lập tức sợ ngây người.

''Lại...lại là cô...'' Vũ Trung há to miệng, ngón tay chỉ về phía Thôi Tuyết Cảnh.

Thôi Tuyết Cảnh cười với cô, ''Ngồi đi, ngón tay của cô...cũng có thể buông xuống rồi.'' Nàng đưa một ly trà cho Vũ Trung, ''Là tôi, có vấn đề sao?''

Vũ Trung vẫn còn có chút không chấp nhận được, tiếp tục tò mò nhìn nàng, ''Có phải cô bắt tôi đến đây không?''

''Phải.'' Thôi Tuyết Cảnh lên tiếng trả lời.

''Vì sao?''

Thôi Tuyết Cảnh đặt trà cụ xuống, ''Muốn gặp cô, nên kêu người ''mời'' cô đến đây.''

''Ha, cách cô ''mời'' tôi cũng thật là hiếu khách quá.'' Vũ Trung nhếch môi lên, bộ dạng vô cùng châm chọc.

Thôi Tuyết Cảnh lại nở một nụ cười thật tươi, ''Vẫn bộ dạng trẻ con!'' Tiếp lời, ''Được, là tôi không đúng, phương thức hơi thô lỗ một chút. Lấy trà thay rượu, ly trà này, coi như tôi xin lỗi cô. Nếm thử xem thế nào.'' Vũ Trung cũng bớt lo, cô vẫn ngây thơ cho rằng, một người đã từng cứu cô khỏi nước sôi lửa bỏng cách đây vài ngày, chắc sẽ không gây bất lợi cho cô.

Vũ Trung thử uống một ngụm, ''Rất thơm, nhưng có chút đắng.''

Thôi Tuyết Cảnh nói, ''Mới trước đây khi tôi pha trà cho Tề Thấm Khải uống, em ấy cũng nói như vậy, rất thơm nhưng thật đắng.''

Nàng vừa nói đến đây đã khiến Vũ Trung sặc, còn bỏng luôn cả lưỡi, ''Cô...cô biết Tề Thấm Khải?''

''Mới trước đây cũng từng chơi đùa với em ấy, đáng tiếc sau đó cũng không gặp lại nữa.''

''Vậy...'' Vũ Trung cảm thấy cô gái trước mặt này không hề đơn giản, có nhiều điều cô còn chưa hiểu về nàng, rất thần bí, ''Cô... cô rốt cuộc là ai? Lần này cô không được nói dối, lần trước cô đã hứa với tôi rồi, nếu chúng ta có duyên gặp lại cô sẽ nói cho tôi biết tên của cô. Đừng hòng nuốt lời!''

''Không nuốt lời.'' Thôi Tuyết Cảnh đứng lên, đưa lưng về phía cô, nhìn về phía một bức bình phong, ''Cô có thể gọi tôi là Tuyết Cảnh.''

''Tuyết Cảnh? Là cảnh tuyết trong mùa đông sao?''

''Đúng vậy, tôi sinh ra vào một ngày tuyết rơi.''

''Tên thật hay.'' Vũ Trung tán thưởng, ''Không giống như tôi sinh ra vào một ngày mưa nên mới có cái tên gớm nghiếc này! Tên của cô rất đẹp.''

Thôi Tuyết Cảnh xoay người, dùng ánh mắt tươi cười nhìn cô nói, ''Đừng nóng vội khen ngợi! Tôi còn chưa nói họ của tôi cho cô biết mà!''

''Thế cô họ gì?'' Vũ Trung cũng không biết đây mới là điều quan trọng nhất.

''Tôi họ Thôi, Thôi trong Thôi Dật!'' Khuôn mặt Thôi Tuyết Cảnh hàm chứa ý cười, đôi mắt long lanh như băng tuyết đã tan chảy, trong sáng nhìn vào đôi mắt Vũ Trung, chờ đợi phản ứng tiếp theo của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net