Chương 63 - Chị em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

''Đây là kết quả điều tra.'' Thư Kiệt cung kính mang xấp hồ sơ cất kỹ trong phong bì đặt ngay ngắn trước mặt Tề Thấm Khải.

Bề ngoài Tề Thấm Khải tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng nội tâm lại không ngừng thấp thỏm. Nàng nhìn biểu cảm của Thư Kiệt thì đại khái cũng đoán ra được vài phần. Nàng cầm lấy phong bì, xé đi dấu niêm phong.

''Dựa trên những điều tra tình huống xem ra không có gì khác thường, cô gái họ Diệp kia cũng không có gì quái lạ. Cô ấy thật sự tên Diệp Vũ Trung, cũng thật sự lớn tuổi hơn Diệp tiểu thư, nhưng đương nhiên cũng không loại trừ trường hợp có người đứng phía sau cô ấy giở trò.'' Thư Kiệt vừa nhìn Tề Thấm Khải xem kết quả báo cáo vừa nói.

Tề Thấm Khải xem xong lập tức vung tay ném tập hồ sơ lên bàn, ''Cô nhi....chỉ bằng vào một thân phận như vậy, cũng đủ khiến tôi hoài nghi thân phận thật sự của cô ta.'' Thêm vào hai người giống nhau đến khủng khiếp, Tề Thấm Khải vẫn luôn cảm thấy cô gái nọ chắc hẳn có liên quan rất mật thiệt với Thôi Tuyết Cảnh, càng suy nghĩ cô lại càng thấy cô gái nọ chính là Diệp Vũ Trung. Thế nhưng sự thật chính là hai năm trước, nàng đã kiếm được một cổ thi thể, qua giám định DNA, xác thực là Vũ Trung. Sự thật căn cứ trên khoa học này lại khiến Tề Thấm Khải liên tục hoài nghi, người nàng gặp mấy ngày trước không phải Vũ Trung, họ chỉ đơn giản giống nhau mà thôi.

''Vậy bây giờ...'' Thư Kiệt hỏi.

''Nếu như cô ta thật sự chỉ giống Vũ Trung thôi, vậy thì cứ xem như cô ta là một người xa lạ, nhưng nếu lòng cô ta mang ý đồ xấu, thì đừng trách tôi không khách khí. Hiện tại chúng ta hãy cứ án binh bất động. Theo suy đoán của tôi, cô ta cũng sắp tìm đến đây rồi.'' Tề Thấm Khải kêu trợ lý của Neils đổi đi Diệp Duệ, cũng không phải vì nàng muốn tùy ý làm bậy. Nàng chỉ muốn thử Diệp Duệ vì nếu Diệp Duệ thật sự có mưu đồ tiếp cận nàng, thì cô sẽ nhanh chóng tìm tới chỗ nàng, đến lúc đó nàng có thể thừa cơ thăm dò mục đích thật sự của cô. Nếu quả thật chỉ là công tác đơn thuần mà không hề có ác ý gì...thì xem như nàng muốn gặp cô nhiều hơn đi, bởi trong tiềm thức của nàng luôn muốn gặp lại Vũ Trung.

''Nói chung, cứ tùy cơ ứng biến. Tôi muốn nhìn xem, rốt cuộc trong hồ lô của cô ta bán thuốc gì?'' Tề Thấm Khải chăm chú nhìn vào bức ảnh giống Vũ Trung như đúc trên bàn mà buồn lòng không thôi.

Vũ Trung, em yên tâm, tôi sẽ không động tâm với người này. Trừ em ra, không ai có thể bước vào tim tôi.

''Tôi đến tìm Neils tiên sinh.'' Diệp Duệ gọi điện thoại cho trợ lý của Neils.

''Bây giờ là thời gian riêng tư của Neils tiên sinh, nếu như cô muốn đi gặp ông ấy thì có vẻ không được tiện lắm.'' Trợ lý của Neils cũng là người Đức, hắn dùng một tràn tiếng Đức lải nhải liên hồi vào tai Diệp Duệ, khiến cô cực kỳ chán ghét hắn.

''Tôi thật sự có việc quan trọng muốn gặp ông ấy.'' Diệp Duệ sốt ruột nói.

Gã trợ lý nói, ''Nếu chỉ vì chuyện Tề tổng yêu cầu đổi cô, thì cô bỏ cuộc đi.''

''Tại sao?'' Nhắc tới Tề Thấm Khải là Diệp Duệ tức muốn xì khói. Nàng quả là một người khó hiểu không ra làm sao, ban đầu thì kêu cô tiến vào văn phòng của nàng, nghi thần nghi quỷ về thân phận và mục đích của cô, đã vậy còn cưỡng hôn cô, chỉ bằng vào những chuyện này thôi cũng đủ lý do khiến cô có ấn tượng cực kỳ kém với họ Tề kia.

''Hay là cho tôi nói thẳng nha, Tề tổng là người hợp tác với công ty chúng tôi, chỉ vì một phiên dịch viên quèn như cô mà đắc tội ngài ấy, thật sự không đáng.'' Có đôi lúc hiện thực chính là tàn khốc như vậy, muốn lợi ích càng nhiều thì nhất định phải hy sinh càng nhiều hơn nữa. Ở trước mặt khách hàng lớn, một thông dịch viên nhỏ bé như Diệp Duệ chẳng là gì cả. Vì một thông dịch viên tiện tay vơ đại ngoài đường cũng có cả nắm mà đắc tội với đối tác làm ăn, thì chính là một quyết định không hề sáng suốt.

Đối mặt với câu nói vô tình của gã trợ lý, Diệp Duệ trực tiếp cúp điện thoại. Cô hiểu rất rõ ràng, cho dù cô có nói thêm cả ngàn lời hay với gã trợ lý chết tiệt này, thì hắn cũng sẽ không thèm mảy may đoái hoài đến cô. Suy nghĩ một hồi cô quyết định tự mình đi tìm Neils.

"Nói xong rồi?'' Neils vừa mới rời giường không lâu, vẫn còn có chút buồn ngủ, hiển nhiên múi giờ của nước Đức khác xa so với Trung Quốc, lệt múi giờ khiến anh ta cực khổ cũng không ít.

Diệp Duệ nhọc nhằn khổ sở rốt cuộc cũng tìm tới được chỗ ở của Neils, cô thật sự tạ ơn trời đất vì anh ta không hề đuổi cô ra ngoài. Vừa gặp anh ta cô liền nói một tràng dài, nói như chưa bao giờ được nói, không ngờ chỉ đổi lại được ba chữ qua loa này, trong nhất thời cô không biết nên trả lời ra sao.

''Uống nước đi, cô nói nhiều lời như vậy, chắc khát nước lắm.'' Neils cầm lấy tách thủy tinh, rót cho cô một ly nước đầy.

Diệp Duệ không thể không nhận, hời hợt nhấp môi rồi nói tiếp, ''Vậy...ngài thấy thế nào?''

Neils mỉm cười hiền hòa, không hề có chút kiêu ngạo nào, ''Người làm ăn luôn lấy lợi ích đi đầu. Tôi không hề có bất kỳ bất mãn nào về cô, nếu như không phải do Tề tiểu thư yêu cầu, tôi vẫn muốn cô tiếp tục phiên dịch cho tôi. Chỉ có điều...''

Diệp Duệ hận nhất chính là loại ngữ điệu nói đến một nửa lại ngừng này...

''Tuy rằng không biết vì sao Tề tiểu thư lại muốn đổi cô, nhưng yêu cầu này đã do cô ấy đưa ra, tôi cũng không tiện từ chối.''

''Vậy ngài quyết định sa thải tôi sao?''

''Cũng không hẳn là vậy.'' Neils vẫn mỉm cười hòa nhã, đối với ngữ khí phẫn uất của cô khồng hề có bất kỳ biểu hiện bất mãn nào, ''Kỳ thực cô không nên tới tìm tôi làm gì, người cô nên tìm, hẳn là Tề tiểu thư mới phải. Nếu như cô có thể thuyết phục Tề tiểu thư giữ cô lại, thì cô có thể tiếp tục theo tôi, làm phiên dịch viên cho tôi, nhưng nếu như cô ấy vẫn cương quyết giữ vững lập trường, vậy thì tôi chỉ có thể nói xin lỗi cô, bởi vì không phải tôi muốn đuổi cô, mà là Tề tiểu thư có thành kiến với cô.''

Diệp Duệ cảm thấy người trước mặt cô quả có phong phạm của đại Boss, anh ta đã nói hết lời với cô như vậy thì cô cũng nên tự thỏa mãn. Huống hồ, kẻ cầm đầu gây ra chuyện này chính là Tề Thấm Khải.

''Tôi hiểu rồi. Hôm nay đã đến quấy rầy ngài, tôi thành thật xin lỗi.'' Diệp Duệ đứng lên, chuẩn bị cáo từ ra về.

Neils nhẹ nhàng gật đầu không hề lộ ra bất kỳ biểu hiện gì trên mặt. Sau khi Diệp Duệ rời đi, khóe môi anh ta bất chợt cong lên tạo thành một nụ cười nhợt nhạt...

Sau khi rời khỏi nhà của Neils, Diệp Duệ cũng không lập tức đi tìm Tề Thấm Khải. Một người một phòng ngồi uống cà phê bên cửa sổ, ánh mắt lơ đãng nhìn dòng người qua lại rộn ràng dưới phố.

Cô càng nghĩ thì lại càng cảm thấy oan ức. Mặc dù cô luôn biết Thôi Tuyết Cảnh là người của xã hội đen, nhưng cô chưa từng nhúng tay vào chuyện làm ăn của nàng. Cô bất quá chỉ tiện miệng sửa lại tên mà thôi, cũng đâu có làm gì sai trái, Tề Thấm Khải dựa vào cái gì mà lại đối xử với cô như vậy? Cho dù cô là một con kiến nhỏ sắp bị một con voi giẫm chết, thì ít ra trước khi chết cũng nên cho cô quyền lợi phản kháng chứ?

Mãi đến tận màn đêm buông xuống cô mới chậm chạp gọi điện thoại cho Trầm Nhiễm, ''Chị đang ở đâu vậy?'' Cô nghe thấy đầu dây bên kia rất ồn, chấn động đến mức khiến màn nhĩ cô khó chịu dị thường.

Trầm Nhiễm mới vừa vào quán bar không lâu, vừa uống rượu vừa nói, ''Quán bar.''

''Chị đi đến đó làm gì?''

Trầm Nhiễm chống tay lên trán, giọng nói mang đầy tử khí âm u, ''Thì buồn chán quá, em lại không ở nhà nên chị đến đây chơi thôi. Em có muốn qua hay là không?''

Diệp Duệ lắc đầu, ''Không...Hay là chị về sớm đi. Em không quen đi quán bar.''

''Không về.'' Trầm Nhiễm tùy hứng nói, ''Chị muốn ở lại đây, buổi tối chị sẽ tự về.''

''Chị không sao chứ?'' Diệp Duệ luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

''Không có chuyện gì, chỉ là uống một chút rượu mà thôi.'' Trầm Nhiễm nói thêm vài câu rồi lạnh lùng cúp điện thoại, một mình ngồi uống rượu buồn, sầu càng thêm sầu.

''Lại không cẩn thận!'' Trầm Ngôn lấy băng gạc giúp Mạnh Giai băng bó vết thương, tùy là trách cứ nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập đau xót không gì sánh bằng, ''Nếu cậu đã biết sẽ phải chạy tới công trường từ sáng đến tối, thì cũng nên cẩn thận bảo vệ bản thân mọi lúc mọi nơi. Nơi đó không phải văn phòng, không cẩn thận vài lần, té vài lần thì không phải là vết thương nhẹ có thể dán vài miếng băng cá nhân thì có thể xem như xong.''

Mạnh Giai cắn răng để Trầm Ngôn dùng thuốc sát trùng rửa vết thương cho nàng, mùi vị này quả thật không dễ chịu chút nào.

''Này, nhẹ tay một chút.'' Nàng có chút oán giận động tác thô bạo của Trầm Ngôn.

''Biết đau rồi hả? Biết đau thì lần sau nhớ chú ý cẩn thận!'' Tuy miệng lưỡi Trầm Ngôn vẫn tiếp tục cay độc nhưng tay cũng đã dịu dàng hơn rất nhiều.

Mạnh Giai nhìn cô, nhỏ giọng thầm thì, ''Lải nhải mãi, thật giống bà cô già.''

''Cậu nói cái gì?'' Trầm Ngôn đề cao âm điệu, giọng nói rõ ràng bao hàm sự uy hiếp và cường thế. (Editor: oát đờ heo, lên công lại hả?)

''Không có gì... Không có gì...'' Mạnh Giai vội vàng phủ nhận, chột dạ dời tầm mắt sang hướng khác.

''Hừ.'' Trầm Ngôn hừ lạnh, ''Chờ lần sau cậu té gãy chân, để mình chống mắt lên cậu sẽ làm sao?!''

Mạnh Giai bày ra bộ mặt đầy khinh thường. Còn đâu dáng vẻ của một Mạnh Giai kiêu ngạo cẩn trọng lúc lần đầu gặp mặt Trầm Ngôn nữa, giờ phút này nàng đã hoàn toàn mất đi khí thế trước mặt cô mất rồi.

Trầm Ngôn nhìn đồng hồ, ''Không còn sớm nữa, mình cũng phải đi rồi. Nhớ kỹ không được để vết thương chạm vào nước. Còn nữa, cậu phải nghỉ ngơi sớm một chút. Mấy bản vẽ gì gì đó của cậu mình đã khóa hết vào ngăn kéo rồi, cậu đừng hòng đụng đến chúng. Sáng sớm ngày mai tới chỗ mình lấy chìa khóa.''

Một chiêu ác như vậy đương nhiên khiến Mạnh Giai sững sốt nói không nên lời. Nàng lẳng lặng nhìn bóng lưng Trầm Ngôn thu dọn dụng cụ y tế, trong lòng bỗng dâng lên một xúc động khó tả. Đã qua rất nhiều năm, lâu lắm rồi....chưa từng có ai đối tốt với nàng như vậy.

''Mình về đây. Nhớ nghỉ ngơi sớm.'' Trầm Ngôn vẫn chưa yên tâm, trước khi đi còn cố tình quay lại cường điệu thêm một lần.

''Trầm Ngôn, qua đây.'' Mạnh Giai vẫy tay.

''Sao vậy?'' Trầm Ngôn nghi hoặc.

''Lại đây.'' Ngữ khí Mạnh Giai vẫn lạnh nhạt như xưa.

Trầm Ngôn nghe theo, ''Sao?''

Mạnh Giai nghiêng mặt, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má trái cô.

Trầm Ngôn vì được sủng ái mà có chút kinh ngạc, hơn hai năm qua, đây là lần đầu tiên Mạnh Giai chủ động hôn cô. Tay cô vô ý hữu ý xoa lên nơi vừa được Mạnh Giai hôn, ngơ ngác cười, ''Đây là...ý gì?''

Mạnh Giai thật sự thẹn thùng, bản tính kiêu ngạo trước giờ không cho phép nàng để Trầm Ngôn thấy được bộ dạng này của nàng, vội giả bộ lạnh nhạt, xoay người nói, ''Cậu về được rồi.'' Nàng nói xong lập tức đi vào phòng ngủ.

Trầm Ngôn mỉm cười ngọt ngào, xem ra Tiểu Băng Sơn Mạnh Giai này cũng không cứng rắn đến độ không thể tan chảy. Chỉ cần cô tiếp tục nỗ lực theo đuổi, Mạnh Giai sớm muộn gì cũng là của cô. Cô vừa nghĩ đến đây đã tràn ngập hạnh phúc, vừa cười vừa rời khỏi nhà Mạnh Giai.

Mạnh Giai trốn trong phòng ngủ lẳng lặng nhìn ra bên ngoài từ tấm cửa kính sát sàn, nàng quan sát Trầm Ngôn mang hòm thuốc rời khỏi nhà thật lâu, một mình một người chậm rãi leo lên xe, nàng nhìn tận cho đến khi xe Trầm Ngôn bình yên khuất bóng trong màn đêm tĩnh lặng.

Tâm Mạnh Giai luôn cảm thấy ấm áp không thể nói thành lời, ngoại trừ Nghiêm Đồng, chưa từng có ai đối tốt với nàng như vậy. Tuy ấn tượng ban đầu của nàng với Trầm Ngôn cực kỳ kém, nhưng sau một thời gian tìm hiểu lẫn nhau, nàng phát hiện ra cuộc sống riêng tư của Trầm Ngôn cũng không đến nổi nào bại hoại lắm. Trong hai năm qua, cô đã thu liễm rất nhiều, không hề dây dưa với bất kỳ cô gái nào. Tấm lòng chân thành này của Trầm Ngôn, nàng đã nhìn thấy, cũng hiểu rất rõ, chỉ có điều, nàng không có cách nào có thể toàn tâm toàn ý đến bên Trầm Ngôn. Phần tình cảm nàng dành cho Nghiêm Đồng, nàng không tài nào buông bỏ được. Trước khi nàng chưa thể buông bỏ hết thảy, nàng chắc chắn sẽ không dễ dàng chấp nhận một người khác bước vào trái tim nàng.

Một là yêu, hai là không yêu, nhưng một khi đã quyết định yêu một người thì nàng muốn toàn tâm toàn ý yêu thương người đó...đây là quan điểm tình yêu của Mạnh Giai.

Khi Trầm Ngôn sắp về tới nhà thì bỗng thấy bụng đói cồn cào, thừa dịp quán xá ven đường vẫn còn mở cửa, cô liền dừng xe xuống mua một ít thức ăn nhanh mang về nhà từ từ ăn. Cô vừa mới bước ra khỏi quán ăn, trên tay còn ôm bữa ăn khuya thơm lừng, còn chưa đi được mấy bước đã đụng phải một người lạ.

May mà tay chân cô nhanh nhẹn, tuy bản thân bị xô ngã nhưng gói đồ ăn trên tay vẫn bình an vô sự do được cô nâng lên giữa không trung.

''Đi đường không có mắt à?'' Cô theo bản năng muốn chỉ trích đối phương vài câu, nhưng khi vừa nhìn thấy đối phương là một đại mỹ nữ có vài phần say thì tâm cô bắt đầu mềm nhũn. Tuy rằng cô thật sự rất yêu thích Mạnh Giai, nhưng cứ bắt gặp mỹ nữ thì đều rung động như vậy, đây là một cảm giác bình thường mà ai cũng có, miễn sao cô không làm chuyện gì tổn hại tình cảm với Mạnh Giai là được.

''Ừm...xin...xin lỗi...'' Trầm Nhiễm đã say đến không biết trời trăng, chỉ hàm hồ nói đại vài câu.

''Tôi dìu cô dậy.'' Trầm Ngôn cầm chắc hộp đồ ăn, bước tới đỡ Trầm Nhiễm đứng dậy.

Nào ngờ Trầm Nhiễm đã say mèm hệt như một bãi bùn nhão, đỡ mãi cũng không thể đứng dậy nổi. Trầm Ngôn phải thật vất vả lắm mới đỡ được cô đến xe, ''Đầu gối của cô bị trầy rồi nè, vừa may tôi có mang theo hòm thuốc, coi như cô gặp may mắn, để tôi giúp cô băng bó.''

Trầm Nhiễm đang trong trạng thái nửa say nửa mê, Trầm Ngôn nói cái gì, cô căn bản không nghe được, chỉ để mặc Trầm Ngôn giúp cô bôi thuốc. Sau khi xử lý xong vết thương, Trầm Ngôn hỏi cô, ''Cô gì ơi, nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về.''

Trầm Nhiễm hàm hàm hồ hồ thì thầm vài câu, nhưng Trầm Ngôn căng tai lên cũng không nghe được. Cô đẩy nhẹ Trầm Nhiễm vài lần, ''Cô gì ơi? Cô à?'' Thật sự là tuyệt vọng, cô bất đắc dĩ kéo dài âm điệu, ''Cô---gì---ơi----'' nhưng chỉ thấy Trầm Nhiễm thay đổi tư thế ngủ, không thèm để ý đến cô.

Trầm Ngôn cảm thấy lần sau cho dù cô có gặp phải trường hợp này cũng ngàn vạn lần không được để nữ sắc mê hoặc, một cô gái xinh đẹp như thế này....thật sự là làm khó cô mà? Nhưng cũng đành hết cách, xem như hôm nay cô rãnh rỗi làm một việc tốt, đưa cô gái xa lạ này về nhà cô nghỉtạm một đêm.

Hơn nửa đêm, Trầm Nhiễm lại hô khó chịu, nôn hết lên quần áo đang mặc trên người, Trầm Ngôn đành phải cắn răng giúp cô thay quần áo, hầu hạ mệt đến chết. Nhìn Trầm Nhiễm nôn mửa kiểu đó cô cũng chẳng còn tâm trí đâu mà ăn cơm.

Thượng Đế à! chiều mai con còn một ca phẩu thuật lớn phải tham gia, ông muốn giết con sao?

Thật vất vả hầu hạ người nọ xong, Trầm Ngôn cũng không kịp nhớ mặt cô gái xa lạ này trông như thế nào, mệt đờ người nằm vật xuống giường ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Cô chỉ cầu mong cô gái này sẽ không lấy oán báo ơn, cô làm việc tốt không cầu báo lại, chỉ hy vọng người ta không quay ngược lại cắn cô một ngụm.

Sáng hôm sau, Trầm Nhiễm tỉnh lại đã thấy Trầm Ngôn nằm ngủ bên cạnh. Khi cô ý thức được trường hợp trước mặt mới giật mình kinh hãi, cô nhìn bản thân đang mặt một chiếc váy ngủ xa lạ, lại nhìn Trầm Ngôn đang quấn lấy cô như một con bạch tuộc.

Lòng cô đại loạn, đây là chuyện gì? Sao cô có thể ngủ cùng Trầm Ngôn?

Cô thật sự không thể ngờ, hai người lại dùng phương thức này để gặp nhau lần thứ hai, thực sự là phù hợp cá tính phong lưu của Trầm Ngôn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net