Chương 64 - Hiểu lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trầm Nhiễm đã không còn nhớ rõ lần cuối cùng cô tiếp xúc thân mật như vậy với Trầm Ngôn là khi nào, chắc cũng hai mươi mấy năm rồi thì phải? Khi đó, Trầm Ngôn vẫn còn là một cô bé trắng trẻo non nớt. Hai mươi mấy năm trước, tiểu Trầm Ngôn bất quá chỉ mới năm sáu tuổi, nên thường xuyên bám theo cô. Trải qua nhiều năm như vậy, cô chỉ nhớ mang máng Trầm Ngôn luôn thích bám lấy cô như keo sơn, ngoài những ký ức này ra, tất cả những ký ức khác sớm đã bị dòng thời gian cuốn trôi mất.

Bị mang cho đi làm con nuôi của người khác, Trầm Nhiễm đã sớm không còn bất kỳ lưu luyến nào đối với Trầm gia, nhưng Trầm Ngôn chính là đứa em khiến cô bận tâm nhất. Có phải... Trầm Ngôn đã sớm quên cô còn một người chị gái mang tên Trầm Nhiễm? Nghĩ đến đây cũng đủ khiến Trầm Nhiễm cảm thấy khổ sở.

Cô chăm chú quan sát đánh giá khuôn mặt ngủ say của Trầm Ngôn, ai có thể ngờ rằng đứa bé khả ái đáng yêu năm xưa càng trưởng thành thì càng trổ mã thành một dáng người yêu kiều như ngọc, phong lưu khắp nơi? Trầm Nhiễm vẫn luôn hằng ao ước cô có thể được như Trầm Ngôn, có thể không kiêng kỵ gì yêu thích bất kỳ người nào cô gặp, tự do đến với nhau, như vậy cô không cần cả đời này tự treo cổ trên cành cây mang tên Thôi Tuyết Cảnh.

Hai chị em ruột, tính cách khác nhau và ngay cả quan điểm về tình yêu cũng khác nhau.

Trong lúc Trầm Nhiễm còn đang nghĩ ngợi, thì Trầm Ngôn bất ngờ trở mình, hàm hồ lẩm bẩm một hồi rồi lại tiếp tục ngủ. Trầm Nhiễm mỉm cười thầm nghĩ, thật giống con nít. Đúng lúc này trong đầu Trầm Nhiễm chợt lóe lên ý tưởng cho một trò đùa quái đản. Cô rón ra rón rén cởi bỏ váy ngủ trên người xuống, tiện tay mở nút áo ngủ của Trầm Ngôn, tinh nghịch giả vờ ngủ tiếp, chờ đợi Trầm Ngôn tỉnh lại.

Trầm Ngôn bị ánh mặt trời chiếu thẳng lên mặt, cái nóng hừng hực khiến cô bất mãn thức giấc. Cô vươn tay duỗi người theo thói quen mỗi khi tĩnh dậy, quên mất từ tối hôm qua trên giường đã có thêm một người. Cánh tay còn chưa duỗi thẳng đã chạm đến một vật thể ấm áp. Cô cả kinh quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Trầm Nhiễm vẫn còn đang ngủ say.

Cô cố hồi phục ký ức một lúc mới từ từ nhớ lại những chuyện đã xảy ra đêm qua. Khi cô thấy người bên cạnh còn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy thì muốn vươn tay đánh thức Trầm Nhiễm, nhưng cô còn chưa kịp làm gì đã cảm thấy có điều bất ổn. Tối hôm qua cô nhớ rõ ràng đã mặc váy ngủ đàng hoàng cho Trầm Nhiễm, hà cớ gì chiếc váy ngủ lại bị nhàu nát ném xuống sàn cơ chứ? Cô cúi đầu xuống lại phát hiện quần áo đang mặc trên mình xốc xếch, để lộ cả bờ vai trần gợi cảm.

Nếu đổi lại là trước đây, Trầm Ngôn sẽ xem như ông trời ban cho cô một đĩa bánh ngon, bản thân lượm được một món hời lớn, từ trên trời rớt xuống một mỹ nữ cho cô ăn, nhưng sau khi gặp được Mạnh Giai, loại ý nghĩ phong kiến lạc hậu ''Thủ thân như ngọc'' đã sớm khắc sâu vào lòng Trầm Ngôn. Cô và cô gái này...đây là...

Chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ khiến Trầm Ngôn cảm thấy sợ sệt. Cô vì Mạnh Giai mà cấm dục lâu như vậy, chỉ muốn xây dựng hình tượng tốt trước mặt nàng, nhưng một khi ''Trinh tiết'' khó bảo toàn, mà để Mạnh Giai biết được thì dựa trên cá tính xưa nay của nàng, thì cho dù cô có muốn bù đắp lỗi lầm cũng sẽ vĩnh viễn bị nàng phán án tử hình!

Lòng cô bắt đầu hoảng loạn, lay mạnh Trầm Nhiễm, ''Này, cô mau tỉnh dậy cho tôi! Tỉnh dậy!''

Trầm Nhiễm bị Trầm Ngôn lay mạnh thì muốn bật cười lớn, nhưng vẫn cố nín nhịn, giả bộ như vừa mới bị đánh thức, nheo mắtvờ buồn ngủ, mơ mơ hồ hồ nhìn Trầm Ngôn, ''Sao vậy?!''

Thấy Trầm Nhiễm tỏ ra bình tĩnh như vậy lại khiến lửa giận trong lòng Trầm Ngôn bốc cao hơn nữa, ''Cô tỉnh dậy cho tôi, MAU TỈNH DẬY!'' Cô không ngừng lay Trầm Nhiễm, đúng là không nên làm chuyện tốt để bây giờ tự rước họa vào thân!

''Chuyện gì vậy?'' Trầm Nhiễm giả bộ tỉnh hơn một chút.

''Tôi....cô....'' Trầm Ngôn sợ hãi không thôi, dùng ngón tay chỉ lung tung về phía cô và Trầm Nhiễm, ''Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?''

''Xảy ra chuyện gì? Tiểu thư, tối hôm qua tôi say bất tỉnh nhân sự, trời vừa sáng thì bị cô lay tỉnh, mở mắt ra đã thấy quần áo trên người cô xốc xếch, cùng tôi nằm trên một chiếc giường. Cô hỏi một người say rượu đêm qua đã xảy ra chuyện gì, tôi biết trả lời cô thế nào?'' Trầm Nhiễm nhướng mày, hững hờ đáp.

Trầm Ngôn trừng mắt, không ngờ cô gái xa lạ này lại điêu ngoa như thế, ''Này!!! Giữa chúng ta không hề xảy ra bất kỳ chuyện gì đúng không?''

Trầm Nhiễm nhìn đến thân thể xích lõa của bản thân, ''Cô đã làm gì tôi!?'' Cô làm như đến tận bây giờ mới phát hiện bản thân không hề mặc quần áo, điều này càng khiến Trầm Ngôn sợ hãi hơn.

''Không có!'' Trầm Ngôn vội vàng lắc đầu, ''Tôi thật sự không hề làm gì cả! Tôi chỉ nhớ, tối hôm qua tôi giúp cô thay bộ quần áo mới, sau khi tôi rửa mặt thì ngủ thiếp đi vì mệt, thật sự....tôi thật sự không làm gì cô hết!'' Đây thật sự là trăm miệng cũng không thể bào chữa.

''Không làm gì? Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao tôi lại ở trên giường của cô?!'' Trầm Nhiễm hùng hổ doạ người, nước mắt oan ức cũng sắp chảy ra luôn.

''Tối hôm qua trên đường về nhà tôi không cẩn thận đụng phải cô, cô lại uống say, tôi hỏi nhà cô ở đâu cô lại không trả lời. Tôi sợ cô bị người xấu lợi dụng nên mới mang cô về nhà. Tôi...tôi thật sự không lợi dụng cô mà!''

Trầm Nhiễm nhìn sắc mặt khó coi của Trầm Ngôn mà khóe môi bất giác cong lên thành một nụ cười, nhưng vẫn không chịu buông tha, ''Tôi mặc kệ, cô nhất định phải nói cho rõ ràng, bằng không nhất định phải chịu trách nhiệm!''

Tôi khinh! Trầm Ngôn thật muốn văn tục, cái gì mà chịu trách nhiệm!? Tuy rằng tối qua cô thật sự cũng mơ mơ màng màng, tiếp xúc thân mật với Trầm Nhiễm, nhưng cô chắc chắn chưa hồ đồ đến độ phát sinh quan hệ với người ta mà bản thân không hề hay biết gì. Nói cách khác, có phải cô đã bị cô gái xa lạ này gài bẫy hay không?

''Cô...!'' Trầm Ngôn ngồi dậy, ''Cô đừng nói bậy, mau mặc quần áo vào rồi rời khỏi nơi này nhanh lên!''

Trầm Nhiễm vươn tay, ôm lấy Trầm Ngôn từ phía sau, giả bộ làm nũng, ''Không được, sao cô có thể làm vậy!? Sao có thể giống những người đàn ông ngoài kia, ăn xong rồi không chịu trách nhiệm!? Sao cô có thể bắt nạt một người say rượu như tôi...''

Trầm Ngôn ra sức gỡ tay Trầm Nhiễm ra, nhưng có dùng hết sức cũng không thể thoát khỏi. Hai người dây dưa một hồi thì trợt chân ngã xuống giường, bộ áo ngủ của Trầm Ngôn cũng vô tình bị kéo để lộ ra một mảng da thịt trắng nõn.

Đúng vào lúc này, Mạnh Giai bỗng xuất hiện ngoài cửa phòng ngủ một cách quỷ dị, đôi mắt tràn ngập kinh ngạc nhìn hai người trên giường đang quấn lấy nhau. Nàng vốn muốn đến chỗ Trầm Ngôn lấy lại chìa khóa. Bản vẽ của nàng đã bị cô khóa trong ngăn tủ, hôm nay nàng còn nhiều chỗ cần chỉnh sửa trên bản vẽ, Trầm Ngôn đã dặn dò cẩn thận sáng hôm nay sẽ tới mở khóa cho nàng, nhưng đã đến giữa trưa mà vẫn còn chưa thấy cô đâu, gọi điện thoại thì không ai bắt, Mạnh Giai đành bất đắc dĩ tự mình tìm đến cửa. Nàng sao có thể ngờ rằng vừa mới mở cửa không bao lâu đã nghe tiếng ồn ào phát ra từ phía phòng ngủ, trực giác nói cho nàng biết đây chẳng phải chuyện tốt lành gì, liền bước tới phòng ngủ xem xét tình hình, khi nàng vừa mở cửa đã thấy hai thân thể trần truồng dây dưa trên giường, xem chừng đang ''chiến đấu'' rất kịch liệt.

Trầm Nhiễm vừa nhìn thấy Mạnh Giai liền dừng động tác.

''Cô thôi đi, mau thả tôi ra...'' Trầm Ngôn còn đang quyết liệt bỗng thấy Trầm Nhiễm yên tĩnh lại khiến lòng cô sinh nghi hoặc, cô theo bản năng nhìn theo tầm mắt Trầm Nhiễm, cô vừa nhìn thấy người đứng trước cửa phòng thì đã thấy cả thế giới như chiềm vào bóng tối. Thế giới ngay trước mặt cô như hoàn toàn sụp đổ, cô tựa hồ còn có thể nghe thấy tiếng cõi lòng đang tan thành trăm mảnh.

Nhưng nỗi đau của cô sao có thể sánh bằng một phần vạn so với nỗi đau trong lòng Mạnh Giai. Tối hôm qua Mạnh Giai mới vừa chủ động hôn cô, vẫn còn chưa qua 24 giờ đồng hồ, vậy mà cô lại có thể làm ra chuyện như vậy. Quả nhiên giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tính cách phong lưu luôn thích trêu hoa ghẹo nguyệt của Trầm Ngôn vẫn mãi không thể thay đổi, thực sự là không chịu được cô đơn.

Mạnh Giai buồn bã ủ rũ, nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn quật cường không chịu rơi xuống. Cô nhìn Trầm Ngôn một lát, rồi lại nhìn Trầm Nhiễm một lát, không hề nói thêm gì mà chỉ chậm rãi rời khỏi phòng.

''Mạnh Giai.. Mạnh Giai, cậu hãy nghe mình giải thích!'' Trầm Ngôn cuối cùng cũng từ trong kinh ngạc bừng tỉnh dậy, cô lật tung tấm chăn, ba chân bốn cẳng nhảy xuống giường, nhưng bởi vì quá mức sốt ruột nên vấp phải tấm chăn và một số quần áo trên mặt mà té ngã xuống đất. Mắt thấy đã không còn đuổi kịp, cô nhụt chí co quắp ngồi dưới đất, giống như một cô bé bị người ta cướp đi món đồ chơi yêu thích, ôm gối buồn bã mà khóc.

Trầm Nhiễm nhất thời còn không phản ứng kịp, chỉ vì cô ham vui đùa mà gây ra chuyện lớn như vậy. Cô lúng túng ngồi xuống bên giường, cầm lấy áo lông khoác lên người cho Trầm Ngôn, ''Chuyện này...xin lỗi...tôi thật lòng không phải cố tình...''

Trầm Ngôn như kiếm được người trút giận, hai mắt đỏ hoe, căm hận trừng mắt nhìn Trầm Nhiễm, ''Không phải cố tình!? Cô có biết tôi chờ đợi cô ấy khổ sở lắm không? Bây giờ bị cô hại hư hết rồi!'' Cô vừa nói xong liền bật khóc lớn hơn nữa.

Trầm Nhiễm không ngờ rằng sẽ cẩu huyết như vậy, cô thật không muốn quấy rối chuyện tình yêu của em gái, ban đầu chỉ muốn trêu đùa đứa em này một chút mà thôi, nào ngờ lại gây ra đại họa thế này...bây giờ...nên kết thúc như thế nào đây?

Cô ngồi bên cạnh Trầm Ngôn, im lặng không dám nói lời nào, thỉnh thoảng lại đưa khăn giấy cho Trầm Ngôn lau nước mắt. Trầm Ngôn cũng không nói gì thêm, nhận lấy khăn giấy cô đưa, sau khi khóc xong còn tiện tay dùng để xì mũi.

''Cô rốt cuộc là ai? Sao lại muốn hành hạ tôi như thế?'' Khóe mi Trầm Ngôn vẫn còn lưu lại chút nước mắt chưa khô, oán hận nhìn Trầm Nhiễm.

Trầm Nhiễm nhíu mày, ''Trầm Nhiễm.'' Cô vươn tay ý muốn bắt tay chào hỏi với Trầm Ngôn.

Trầm Ngôn nhìn cô vươn tay ra, hơi do dự không biết có nên bắt tay hay không, sau một hồi mới vô cùng bất mãn bắt lấy tay cô nói, ''Tôi cùng họ với cô, Trầm Ngôn.''

Trầm Nhiễm cười cợt, ''Ừ, cùng họ.''

''Được rồi, mặc quần áo vào đi. Trần truồng như vậy còn ra thể thống gì nữa?'' Trầm Ngôn mang theo giọng mũi nói rồi đứng lên, ''Quần áo cô dơ rồi, mặc tạm đồ của tôi đi.'' Cô lấy từ trong tủ ra một bộ quần áo mới rồi ném qua cho Trầm Nhiễm, Trầm Nhiễm mỉm cười cầm lấy quần áo đi vào buồng tắm.

Trầm Nhiễm vừa rửa mặt xong, đi ra phòng khách thì đã thấy một bữa sáng thịnh soạn.

''Ăn bữa sáng trước đi. Đêm qua cô uống nhiều rượu như vậy, dạ dày có khỏe không?'' Trầm Ngôn lạnh mặt, đối với chuyện vừa rồi cô vẫn còn canh cánh trong lòng.

Nghe được thái độ không vui nhưng vẫn tràn đầy quan tâm của cô, Trầm Nhiễm càng ngày càng cảm thấy cô em gái này rất đáng yêu, ''Vẫn ổn.''

''Cô ăn nhanh đi, ăn xong...thì lập tức biến mất cho tôi!'' Trầm Ngôn nghiến răng nghiến lợi nói.

Trầm Nhiễm gật đầu ngồi xuống bàn, ''Ừ, ăn xong tôi liền biến mất.''

Trầm Ngôn liếc cô một cái, hai người trầm mặc ăn được một nửa, Trầm Ngôn chợt cảm thấy có chút tẻ nhạt, tìm ra chủ đề nói, ''Cô đang làm gì?''

''Bác sĩ.''

''Ơ, đúng là trùng hợp, tôi cũng là bác sĩ, cô chuyên khoa nào?''

Trầm Nhiễm mỉm cười nói, ''Tâm lý.''

''Cao tay hơn cả khoa ngoại của tôi nha. Chơi đùa với nhân tâm, cô cũng lợi hại lắm!'' Trầm Ngôn nói.

''Cũng không thể nói như vậy. Không phải ai tôi cũng có thể đùa bỡn trong lòng bàn tay, tâm của một người tôi muốn có được nhất lại không tài nào có được.'' Trầm Nhiễm nói một cách bi ai khiến Trầm Ngôn nghe cũng hiểu được phần nào vì sao cô phải đi uống say đến vậy.

Trầm Ngôn nhai bánh quẩy trong miệng, yên lặng lắng nghe.

''Chuyện vừa rồi xin lỗi cô, tôi chỉ muốn đùa một chút mà thôi, không hề có ác ý gì. Tôi cũng không biết, bạn gái cô sẽ...xuất hiện đột ngột như vậy, gây phiền phức cho cô, thật xin lỗi.'' Trầm Nhiễm nghiêm túc nói, cô đã sớm không xem đây là trò đùa nữa.

Trầm Ngôn cảm thấy một Trầm Nhiễm quậy phá ban nãy khá là đáng yêu, nghiêm túc như vậy, quả là dọa người. Nói tới Mạnh Giai cô thật đau đầu, cô biết phải giải thích thế nào với nàng? Mới vừa rồi không đuổi theo nàng bởi cô biết rõ tính cách của Mạnh Giai, cô càng cố giải thích, Mạnh Giai sẽ càng tức giận, cho nên cô chỉ đành chọn cách để cho Mạnh Giai được yên tĩnh một lát. Mạnh Giai à, cậu phải tin tưởng mình, mình đối với cậu là cả một tấm chân tình có nhật nguyệt chứng giám.

''Kỳ thực cũng không sao hết.'' Trầm Ngôn nhẹ nhàng nói, ''Nếu như một hiểu lầm nhỏ mà cũng không thể giải quyết được, vậy tôi cùng cô ấy, cũng không nên đến với nhau.''

Ái tình cay đắng, cũng chỉ có người trong cuộc mới có thể cảm nhận được.

Ăn xong bữa sáng, Trầm Ngôn còn đặc biệt địa đưa Trầm Nhiễm xuống tận dưới lầu. Vừa muốn cáo biệt thì Trầm Nhiễm bỗng nhìn thấy Diệp Duệ. Cô cũng vừa lúc đến kiếm Trầm Nhiễm.

Tối hôm qua Trầm Nhiễm không về một đêm, gọi điện thoại thì lại tắt máy, phỏng chừng tắt luôn cả điện thoại. Cô sốt ruột nên đến tận quán bar tìm người, dọc theo đường đi hỏi thăm một số người xem có đã từng gặp qua Trầm Nhiễm không, đi một hồi thì trùng hợp gặp được Trầm Nhiễm vừa mới xuống lầu, tâm như bị treo lơ lửng rốt cuộc cũng có thể tiếp đất. Cô nôn nóng muốn bước qua nói chuyện thì lại bị Trầm Nhiễm ra ám hiệu kêu cô đừng tới gần, Trầm Nhiễm biết rõ, nếu như để Trầm Ngôn gặp Diệp Duệ, chỉ qua vài ba câu thì chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.

Diệp Duệ nghi hoặc mà đứng tại chỗ không dám bước qua, nhưng đã không còn kịp nữa, Trầm Ngôn dõi theo tầm mắt Trầm Nhiễm, vừa nhìn đã khiến trái tim nhỏ bé của cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net