Chương 75 - Mặt mũi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như tôi là Diệp Vũ Trung, chị sẽ làm thế nào?

Diệp Duệ sốt sắng cuống cả lên, chờ câu trả lời của Tề Thấm Khải. Tề Thấm Khải không hiểu nổi chỉ hỏi một câu đơn giản như vậy, Diệp Duệ phải gom góp bao nhiêu dũng khí mới nói được.

Nàng mím chặt môi, ánh mắt thâm thúy nhìn Diệp Duệ, sau đó cười nhạt một tiếng:

"Tôi sẽ nhốt cô lại ."

Vốn là nghiêm túc hỏi, nhưng vì câu trả lời của Tề Thấm Khải mà trở nên vô nghĩa.

"Chị đang nói linh tinh gì thế? "

Diệp Duệ trong lòng nổi giận, hại nàng lo lắng đến nửa ngày mới dám hỏi, kết quả lại bị người kia coi như chuyện đùa!

Tề Thấm Khải nhếch mép : "Câu nói này phải là tôi nói mới phải chứ?" Tề Thấm Khải nghiêng mặt sang một bên bên, "Là cô đang nói nhăng nói cuội gì vậy? Nếu như cô là Diệp Vũ Trung? Lần trước cô nói không phải, giờ lại hỏi linh tinh cái gì!? Nhưng vẫn phải nói . . . . . ." Nàng dán sát mặt vào mặt Diệp Duệ, đến mức cô có thể cảm nhận được mùi hương trên người Tề Thấm Khải, còn cả loại khí chất bá đạo đến mê người đặc trưng của nàng.

"Cô yêu tôi sao? "

Tề Thấm Khải bày ra bộ dạng yêu tinh câu dẫn lòng người, trên mặt thể hiện vẻ xem kịch vui, kiêu khích người khác.

Diệp Duệ đỏ mặt, bị chọc đúng tim đen khiến cho tim cô đập loạn xạ, cô cảm giác như không khí xung quanh mình đều biến mất vậy.Cô nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy nụ cười mê người của Tề Thấm Khải. Chị ấy thật đẹp. . . . . Ý nghĩ đó chợt loé lên trong đầu Diệp Duệ.Cô vội nắm chặt hai tay, sợ rằng bản thân cô sẽ bị yêu tinh trước mắt câu mất hồn mất thôi.

Tề Thấm Khải cười đến sáng lạn : "Bí mật của cô, hình như bị tôi nói ra mất rồi. " Nàng đứng thẳng dậy, nhìn từ trên cao nhìn xuống Diệp Duệ, "Tôi không nói đùa" Nụ cười trên mặt nàng lạnh dần, "Nếu cô thực sự là Vũ Trung, tôi sẽ nhốt cô lại. "

"Tại sao?"

Diệp Duệ thấy nàng không còn trêu mình, buông lỏng tay, từng đốt ngón tay trắng bệch dần khôi phục lại màu sắc ban đầu.

"Cô là Diệp Vũ Trung, nhưng lại mất tích đến hai năm, cùng lúc đó tôi lại vớt được một cái xác ở biển, rốt cuộc là sao? Kỳ lạ hơn là, cô cũng tên Vũ Trung, tôi lại gặp lại cô đúng lúc này. . . . . Cô đoán thử xem, không phải là rất kỳ lạ sao? " Tề Thấm Khải nghiêm nghị nói, "Coi như cô là Vũ Trung, cô nhất định đã bị mất trí nhớ, hơn nữa, đằng sau chắc chắn còn có người giật dây. Cô, theo tôi mà nói, đang gặp nguy hiểm. Tôi không muốn hại cô, thế nhưng, tôi cũng sẽ không cho ai đụng vào cô cả. Nhốt cô lại cũng chính là đang bảo vệ cô. "

Diệp Duệ trầm mặc,mặc kệ cô có phải Diệp Vũ Trung hay không, cô vẫn đem lại nhiều phiền toái cho nàng như vậy.

"Nếu như cô là Diệp Vũ Trung, thì tôi đoán rằng, hẳn là cô có liên quan đến Thôi Tuyết Cảnh đi. " Tề Thấm Khải đưa lưng về phía Diệp Duệ, đưa tay muốn ôm con mèo béo đang nằm ngủ trên sofa vào lòng.

Bởi vậy, nàng không nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Diệp Duệ, hay đúng hơn là khiếp sợ. Thôi Tuyết Cảnh. . . . . . Tay Diệp Duệ run lên, chỉ một câu nói như vậy, cũng đủ khiến cho toàn bộ máu trong người cô nhộn nhạo. Trong lòng hơi ngưng lại, cô cảm giác đau nhói ở ngực.

Không sai, cô có liên quan đến Thôi Tuyết Cảnh. Cô nhớ rõ lúc Tề Thấm Khải bảo Diệp Vũ Trung bị người hại chết, nàng cũng không nói rõ là ai. Là Thôi Tuyết Cảnh! Nếu không, sao nàng lại vô duyên vô cớ bảo cô đổi tên, cũng sẽ không hành động mờ ám như vậy. Đúng, nàng với Tề Thấm Khải là kẻ thù với nhau. Vì thế, nàng mới làm như vậy.

Như vậy. . . . . . Thì đúng là. . . . . . Cô che ngực lại, Diệp Duệ không thể ngờ rằng suy đoán bao lâu nay của cô lại đúng, giờ chỉ còn một trở ngại, cô sao có thể chứng minh mình là Diệp Vũ Trung. . . . . Cô nhìn bóng lưng của Tề Thấm Khải, nàng sẽ tin tưởng những gì cô nói sao? Chỉ cần nghĩ đến đây thôi cũng đủ khiến cô nước mắt lưng tròng. Hiện tại, cho dù cô có nói gì nàng cũng sẽ không tin.

Kỳ thực cô vẫn nghi ngờ, tại sao trí nhớ của cô ở thời điểm ba, bốn năm trước cho đến hiện tại chỉ có sự tồn tại của Thôi Tuyết Cảnh và Trầm Nhiễm? Tề Thấm Khải cũng đã kiểm tra ADN của xác chết, nên giải thích với nàng thế nào đây?

Nếu như mọi chuyện chưa sáng tỏ, cô không thể nói được gì.

Tề Thấm Khải ôm con mèo, cưng chiều vuốt ve tấm thân béo ú của nó. Đây là thứ duy nhất Vũ Trung để lại cho nàng, nàng nhất định phải nâng niu nó. Mặc dù tên béo này rất lười, lại mập mạp béo ú như vậy, lúc nàng ôm đều bất động như chết, tuy nhiên điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến tình yêu nàng dành cho nó cả.

Diệp Duệ lau đi nước mắt, Thôi Tuyết Cảnh đối xử với cô rất tốt, nhưng cô hiểu rõ, Thôi Tuyết Cảnh nhất định là kẻ lòng dạ thâm độc. Vì thế, cô phải tự xác định thân phận của mình trước, sau đó, chỉ có thể chậm rãi tiến hành từng bước một.

Tề Thấm Khải ôm con mèo, xoay người lại thấy cô đang lau nước mắt.

"Ơ, có chuyện gì sao? Bị tôi doạ sợ rồi sao? "

Diệp Duệ nghiêng mặt né tránh ánh mắt của Tề Thấm Khải:

"Đừng có nói linh tinh nữa được không vậy? "

Cô đứng dậy, đi ra ngoài cửa. Cô không thể tiếp tục đối mặt với Tề Thấm Khải, cảm giác đau lòng này, sắp dằn vặt cô đến chết mất.

"Chờ một chút." Tề Thấm Khải đuổi theo cô, "Con mèo mập này cho cô, tôi cũng đỡ bị làm phiền ." Nàng đem con mèo mập đặt vào lòng Diệp Duệ, "Về việc căn phòng kia, không được vào thêm một lần nữa. Lòng hiếu kỳ quá nặng, cũng không phải chuyện tốt lành gì. " Tề Thấm Khải đối với việc cô tùy tiện đi vào vẫn còn tức giận, không biết làm thế nào cho hả giận.

"Tôi biết."

Cô ôm lấy con mèo, hơi nhíu mày bước đi. Tề Thấm Khải nhìn bóng lưng của cô, trong lòng thấy thật bất đắc dĩ. Nếu đã không phải Vũ Trung, loại cảm giác này, nàng không cần đến. Nàng cố gắng đè nén cảm xúc đang dâng trào trong mình, không yêu, sẽ không phải chịu khổ, không phải nếm trải mùi vị cay đắng.

Diệp Duệ ôm con mèo béo, ngồi yên trên bãi cỏ dưới nhà. Con mèo này thực sự rất lười nha, bị Diệp Duệ ôm vào lòng, cũng không cử động chút nào. Vóc người như thế này, chắc chắn là do lười quá đây mà.

Diệp Duệ nắm lấy móng vuốt nhỏ của nó, đăm chiêu, trong mắt nhìn mông lung :

"Mèo à, có phải mày là do Diệp Vũ Trung tao nhặt về cho Thấm Khải không? "

Con mèo đương nhiên là không thể trả lời câu hỏi của cô, ngay lập tức, Diệp Duệ liền chìm sâu vào trong suy nghĩ của mình. Cô không hiểu sao bản thân lại ngồi ngốc ở đây chờ đợi, nhưng cô không muốn về nhà. Ở nhà có Thôi Tuyết Cảnh, còn cả Trầm Nhiễm, cũng không muốn thêm việc vào người. Nghĩ đến Trầm Nhiễm, Diệp Duệ bỗng cảm thấy ghê tởm. Tại sao người cô luôn coi là chị luôn săn sóc mình, lại trở thành kẻ đồng loã phá hủy cuộc sống hai năm qua của cô đây? Lẽ nào Trầm Nhiễm một mặt muốn hại cô, một mặt muốn tiếp tục lừa dối cô? Cả Thôi Tuyết Cảnh cũng vậy? Rốt cuộc cô nên làm gì đây?

Tất cả những chuyện này, khiến cho Diệp Duệ cảm thấy mơ hồ. Tâm tư của cô không thể giấu kín như của Tề Thấm Khải và Thôi Tuyết Cảnh, càng không thể có âm mưu gì, cô chỉ muốn đơn thuần mà sống trên đời, cô có một mục tiêu nho nhỏ, một thế giới riêng nho nhỏ dành riêng cho mình, cô cũng không đòi hỏi nhiều. Cô chỉ muốn có một cuộc sống bình thường, được ở bên người mình yêu, hoặc sống những tháng ngày yên bình. Nhưng bây giờ, tất cả thật xa vời, thậm chí càng ngày càng xa khỏi tầm với của cô.

Người ngồi dưới mặt mày ủ dột, người đứng trên cũng không vui vẻ gì. Tề Thấm Khải nhìn Diệp Duệ ôm con mèo trong lòng rối rắm. Thật giống, nhưng cuối cùng vẫn không phải. Cả đời này nàng sẽ chìm đắm trong đau khổ và tự trách vì cái chết của Vũ Trung sao? Cũng đúng, là nàng hại người, giờ nàng phải chịu trách nhiệm.

Đến buổi tối, Diệp Duệ ôm con mèo mập ngồi trên giường. Nơi này là nhà của Tề Thấm Khải , theo lý thuyết, nếu như cô là Diệp Vũ Trung, phải có ấn tượng với nơi này mới phải, nhưng cô không có, cái gì cũng không có.

Diệp Duệ thở hắt một cái, vuốt ve bộ lông mềm mại của con mèo ú, bộ dạng như đứa trẻ bị lạc. Lúc cô đang thất thần thì cánh cửa đột nhiên bị mở ra. Âm thanh rất lớn, người đi vào hình như không được lễ phép cho lắm.

Diệp Duệ ngẩng đầu nhìn , thấy Tề Thấm Khải lắc lư đi vào. Đóng cửa rầm một tiếng, cửa phòng bị đóng lại một cách thô bạo.

"Chị làm sao vậy?"

Diệp Duệ cảnh giác ngồi dậy, đặt con mèo sang một bên.

Tề Thấm Khải nghiêng trái nghiêng phải đi tới, Diệp Duệ nhìn thấy trong tay nàng là bình rượu trống không.

"Chị uống rượu ." Diệp Duệ giật lấy bình rượu trong tay nàng.

Tề Thấm Khải hai gò má ửng đỏ, làn da trắng muốt chuyển hồng, nhìn rất mê người. Tiến sát lại bên nàng, Diệp Duệ ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Cô đỡ nàng đến bên giường, hai chân mềm nhũn, liền quỳ rạp xuống bên giường, ngay sau đó, ngã đổ lên giường, mặt úp vào ngực Diệp Duệ.

"Ai. . . . . . Sao chị lại uống nhiều như vậy? "

Diệp Duệ vỗ vỗ hai bên tóc của nàng. Tề Thấm Khải im lặng không lên tiếng, một lát sau mới khó khăn ngẩng đầu lên:

"Ngay cả. . . . . . Khí tức trên người cô cũng giống Vũ Trung như vậy! " Nói xong, nàng ngây ngô nở nụ cười , "Nhưng mà . . . . . Cô không phải là em ấy. . . . . ."

Đột nhiên, tâm tình của nàng trầm xuống, mặt mày tang thương, khóc òa trong lòng Diệp Duệ.

Diệp Duệ nghe xong , lại thấy vẻ thống khổ của nàng, cô cũng không kìm được nước mắt. Xin chị hãy đợi em một chút nữa thôi, chỉ cần em xác định được một số chuyện, em sẽ nói với chị. Cô bây giờ không thể dùng lời lẽ an ủi Thấm Khải, chỉ có thể để nàng ôm chặt lấy mình phát tiết bao nhiêu oan ức trong hai năm qua. Tề Thấm Khải khóc rất lâu, cho đến khi Diệp Duệ cảm thấy áo mình thấm đẫm nước mắt, cho đến khi Thấm Khải khóc đến mệt lử rồi chìm vào giấc ngủ.

Con mèo ú tựa hồ cũng bị bầu không khí nặng nềtrong phònglàm cho ngột ngạt không thoải mái, hiếm thấy bỏ ổ chăn ấm áp, chạy đến bên bệ cửa sổ, nhảy ra ngoài.

Diệp Duệ đắp chăn cẩn thận cho Tề Thấm Khải, định đi tắm rửa, lại bị Tề Thấm Khải ôm chặt lấy.

"Tề Thấm Khải, buông ra."

Diệp Duệ lo nàng sẽ làm chuyện gì không đúng đắn. Khi mọi chuyện còn chưa sáng tỏ, cô với Thấm Khải không nên phát sinh ra chuyện gì.

Tề Thấm Khải nghe xong lời nói của cô, lông mày nhíu chặt, càng ôm chặt cô hơn:

"Vũ Trung, đừng đi. . . . . ."

Dù là ở trong mơ, Tề Thấm Khải vẫn đang khóc. Từng giọt lệ nóng bỏng chảy ra từ khóe mắt, nóng bỏng đến mức khiến tâm của Diệp Duệ đau muốn chết. Diệp Duệ giúp nàng lau đi nước mắt, giúp nàng nằm xuống, đau lòng nhìn nàng nặng nề ngủ: "Em không đi đâu cả. . . . . ." Em còn có thể làm gì cho chị đây?

Qua một đêm, Tề Thấm Khải khó nhọc tỉnh giấc, phát hiện ra xung quanh mình không có ai. Đây là phòng của Diệp Duệ! Tề Thấm Khải nhớ lại một chút, tối qua nàng có tìm đến Diệp Duệ. Sau đó. . . . . Đã xảy ra chuyện gì? Nhìn lại quần áo trên người mình, không lẽ. . . . .

Nàng bắt đầu cảm thấy hoảng hốt, kìm nén cơn đau đầu, đi ra khỏi phòng.

"Đại tiểu thư. . . . . ." Vừa vặn gặp Thư Kiệt.

"Cô ấy đâu?"

"Diệp tiểu thư ạ?" Thư Kiệt hỏi, "Cô ấy đã đi rồi."

"Tại sao không nói cho tôi biết? " Tề Thấm Khải có chút phiền lòng.

"Cô ấy nói ngài. . . . . . Ngủ rất ngon. . . . . ." Thư Kiệt lúng túng nói.

Anh ta vừa nói như vậy, Tề Thấm Khải trong lòng liền cảm thấy bồn chồn, lẽ nào. . . . . ."Sao anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó? Tôi với cô ấy. . . . . Không có chuyện gì cả! " Chỉ lo Thư Kiệt hiểu lầm cái gì đó, Tề Thấm Khải vội vàng giải thích.

"Vâng. . . . . ." Âm thanh của Thư Kiệt kéo dài thâm thúy, tựa hồ muốn nói "Tôi hiểu mà " ——thật sự là đê tiện hết sức

Tề Thấm Khải không biết nên phát tiết thế nào đây, vung tay đi về phòng mình.

Thư Kiệt bĩu môi, nếu như Diệp tiểu thư này là Diệp tiểu thư kia thì tốt quá. Đại tiểu thư cũng sẽ không khổ sở như bây giờ.

Diệp Duệ lựa chọn rời đi mà không nói lời tạm biệt với Thấm Khải, vì: một là lòng cô bây giờ đang rất rối loạn, không biết nên đối mặt với Thấm Khải ra sao; hai là vì cô còn chút chuyện phải làm.

"Bác sĩ Lý, liệu chuyện đó có khả năng không? " Diệp Duệ tìm đến bệnh viện đa khoa.

Bác sĩ Lý dụi mắt: "Diệp tiểu thư, nói thật, tôi không rõ về phương diện tâm lý. Hơn nữa thể loại thôi miên cũng không được tiếp xúc nhiều. Về việc thành công hay không tôi cũng không dám chắc. Có một số người nói lúc bị thôi miên, giống như cơ thể chìm vào giấc ngủ, ý thức của họ rất mơ hồ. Đến lúc tỉnh táo lại, việc xảy ra lúc thôi miên, không thể nhớ rõ. Vì lẽ đó, có bị thôi miên hay không, là một điều rất khó nói.''

"Nếu đúng như vậy, thôi miên có thể xoá đi kí ức hoặc đem những kí ức đó khóa lại, thậm chí là tạo nên một số ký ức giả?" Diệp Duệ cau mày hỏi.

"Cũng không phải không thể." Bác sĩ Lý giải thích, "Người thôi miên cũng không cần phải tạo nên kí ức giả, chỉ cần khiến cho kí ức cũ mờ hồ đi là được. Nói chung, tôi cũng không dám chắc chắn. Thôi miên quá kì bí, tôi lại ít được tiếp xúc, cũng không biết được nhiều. "

Diệp Duệ nghe xong, lại hỏi: "Còn nữa, khả năng tôi bị đụng đầu mất trí nhớ là rất ít sao?"

"Chỗ cô bị va đụng, coi như là chạm vào dây thần kinh, cùng lắm là mất đi vài đoạn trí nhớ, chứ không thể gây mất trí nhớ hoàn toàn như vậy được."

"Cảm ơn!"

Diệp Duệ nói xong lời cám ơn liền hồn bay phách lạc rời đi. Trầm Nhiễm là bác sĩ tâm lí, Diệp Duệ không biết trình độ thôi miên hay tâm lí học của Trầm Nhiễm giỏi đến mức độ nào, mà có thể thay đổi được kí ức của cô như vậy? Nhưng Điều này cũng không phải không có khả năng.

Nghĩ đến đây, lại nhớ về dáng vẻ đau khổ của Thấm Khải tối qua. Diệp Duệ lại càng hận Thôi Tuyết Cảnh với Trầm Nhiễm, trong lòng tràn đầy phẫn uất, bị lừa dối khiến lửa giận thiêu đốt tâm trí cô, cô nhất định phải đi tìm Thôi Tuyết Cảnh.

"Gấu Con?"

Trầm Ngôn hai tay cầm lấy vật kì quái trong ví tiền, đang chuẩn bị thay đồng phục bác sĩ. Bỗng nhìn thấy sắc mặt hầm hầm của Diệp Duệ đi tới. Cô muốn gọi Diệp Duệ quay lại, nhưng thấy Diệp Duệ cũng đã đi xa, đành trơ mắt nhìn cô rời đi. Trầm Ngôn quay đầu nhìn hướng mà Diệp Duệ vừa đi khỏi, là khoa ngoại thần kinh. Cô nhớ lúc trước gặp được Diệp Duệ đi khám bệnh, cũng là khoa ngoại thần kinh. Trầm Ngôn cảm thấy sự việc này hết sức kì quái, liền đi về phía khoa ngoại thần kinh.

"Bác sĩ Lý?" Hôm nay là cuối tuần, chỉ còn mỗi bác sĩ Lý là còn làm việc.

"Tiểu Trầm a!"

Bác sĩ Lý bỏ kính lão xuống.

"Hỏi bác một chuyện này."

"Cứ tự nhiên."

"Cái cô bé vừa đi khỏi là đến tìm bác khám bệnh sao? ." Trầm Ngôn hỏi.

Bác sĩ Lý đáp lại: "Đúng rồi."

"Bác nói cho cháu biết em ấy bị làm sao được không ạ? "

Bác sĩ Lý lộ ra vẻ khó xử : "Tiểu Trầm a, cháu cũng là bác sĩ, hẳn phải biết, bệnh tình của bệnh nhân bác không tiết lộ được."

"Cháu là bạn của em ấy, gần đây tay em ấy bị bỏng, cháu chỉ muốn quan tâm người ta một chút, có gì là sai đâu ạ."

Trầm Ngôn nhõng nhẽo hỏi, nói liên hồi, đến lúc bác sĩ Lý thực sự không chịu nổi cái mồm lắm lời này, cuối cùng cũng chịu tiết lộ một chút.

Bác sĩ Lý ra hiệu bảo Trầm Ngôn đưa tai lại gần :

"Cô bé đó, đến hỏi bác để tìm ra nguyên nhân cô bé bị mất trí nhớ. "

"A?" Trầm Ngôn không kìm nổi kinh ngạc.

"Cháu phải giữ kín chuyện này, đừng có nói linh tinh với người ngoài! " Bác sĩ Lý cẩn thận căn dặn.

"Mất trí nhớ?" Trầm Ngôn cảm thấy sự tình không được bình thường. Em ấy mất trí nhớ sao? Hình dáng đã giống Vũ Trung như vậy, nay còn bị mất trí nhớ. . . . . Sự tình, không phải là quá mức trùng hợp đấy chứ. Có thể hay không —— có khả năng đó ?

Có cần đi nói với Thấm Khải không đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net