Chương 9 - Đau lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

''Tiểu thư..." Quản gia cung kính bước tới bên cạnh Tề Thấm Khải.

Tề Thấm Khải lặng lẽ đứng nhìn cánh cửa im lìm được đóng chặt bao năm qua, không khí trầm mặc này khác hẳn so với bình thường khiến mọi người tại đương trường sợ tới mức thở cũng không dám thở mạnh. Nàng không di chuyển đương nhiên không ai dám di chuyển. Cuối cùng Tề Thấm Khải dùng hết dũng khí chậm rãi mở cánh cửa trước mặt. Cánh cửa mở toang nhưng Tề Thấm Khải lại đứng yên trước cửa do dự một hồi, rốt cục nàng cũng hạ quyết tâm bước vào. Căn phòng tỉnh lặng như mọi khi ngoại trừ những mãnh vỡ thủy tin dưới ánh đèn phá lệ chói mắt.

Tề Thấm Khải nhìn thấy cửa tủ kính vẫn còn chưa được đóng lại, nàng cảm nhận được cảm xúc nàng dồn nén bấy lâu nay đã vỡ tan theo khối thủy tinh dưới đất. Sắc mặt của nàng trầm xuống, kẻ nhiều chuyện như Trầm Ngôn cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Giọng Tề Thấm Khải lạnh lùng như băng, "Ra đây." chỉ là hai chữ đơn giản nhưng lại khiến người nghe hoảng sợ.

Diệp Vũ Trung thật sự không hiểu vì sao lại sợ Tề Thấm Khải đến vậy, cô cũng không rõ tại sao lại vì một câu nói của nàng mà ngoan ngoãn bước ra từ phía sau giá sách.

Trầm Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu, 'tiểu gia hỏa* này thật sự gặp rắc rối to rồi.' (*Tiểu gia hỏa: chỉ một đứa bé nghịch ngợm ngang bướng)

Diệp Vũ Trung biết lần này thực sự là lỗi của cô, do dù có bịa ra hàng ngàn hàng vạn lý do cũng không thoát khỏi trách nhiệm, cô cảm thấy trước tiên nên nói câu xin lỗi chân thành là tốt nhất. Nhưng cô chưa kịp mở miệng nói gì thì người của cô đã bị một lực đạo mạnh mẽ chế trụ áp vào tường, giọng nói lạnh lùng đầy châm chọc truyền vào tai cô, "Cô quả thật giỏi lắm!" lời Tề Thấm Khải mang nửa phần tức giận nửa phần giễu cợt, Vũ Trung sợ tới mức quên cả phản kháng, "Ba lần bốn lượt đùa giỡn tôi."

Cằm của Diệp Vũ Trung bị nắm chặt muốn giải thích cũng không được, trên giương mặt trắng hồng của cô lập tức hiện lên vài vết lằn đỏ ửng.

Trầm Ngôn từ đó đến giờ chưa từng thấy Tề Thấm Khải tức giận đến vậy, trước giờ cho dù ở trong công ty cấp dưới có biểu hiện không tốt, nàng cùng lắm cũng chỉ dùng bộ mặt lạnh lùng, nghiêm khắc giáo huấn họ vài câu. Ở trong bất kỳ tình huống nào nàng cũng sẽ không động tay động chân hay mang tất cả tức giận phát tiết ra ngoàinhư hôm nay. Xem ra, Diệp Vũ Trung cũng có chút bản lãnh, ngay cả Tề đại tiểu thư cũng chọc tức được. Nếu Trầm Ngôn còn không ra tay ngăn cản e rằng cằm của cô sẽ vỡ vụn mất.

"Thấm Khải, buông tay ra! Cứ tiếp tục như vậy..." Trầm Ngôn thật cẩn thận bắt lấy tay Tề Thấm Khải, hy vọng nàng có thể buông Diệp Vũ Trung ra, bởi đôi mắt đen láy kia đã ngấn đầy lệ quang, tám phần là do bị đau đến chảy nước mắt.

Tề Thấm Khải nhìn Trầm Ngôn thoáng qua mới chậm rãi từ từ buông tay ra. Diệp Vũ Trung đau đến không còn chút khí lực nào, chân cô lại chưa hoàn toàn bình phục, Tề Thấm Khải vừa buông lỏng tay cô đã trượt ngã xuống mặt đất. Trầm Ngôn muốn bước đến đỡ cô nhưng lại bị ánh mắt Tề Thấm Khải khắc chế.

Tề Thấm Khải liếc nhìn cô, ánh mắt từ từ chuyển đến những mãnh vỡ thủy tinh rơi khắp sàn nhà, đôi mắt tràn ngập một cảm xúc khó tả. Diệp Vũ Trung cứ tưởng nàng sẽ tiếp tục chữi cô nhưng lại không ngờ rằng nàng chỉ lạnh lùng nói, "Cô đã thích nơi này đến vậy thì ở đây cho đã đi."Nàng nói xong nhìn thoáng qua những mảnh vỡ thủy tinh như bột phấn vừa có chút lưu luyến lại có chút oán hận rồi bỏ đi cùng tất cả mọi người.

Diệp Vũ Trung muốn nói gì đó nhưng lại nhìn thấy Trầm Ngôn tỏ ra vô cùng nghiêm túc ra ám hiệu "giữ im lặng" với cô. Vũ Trung cũng không biết vì sao nhưng cô tuyệt đối tin tưởng Trầm Ngôn nên liền im lặng không dám nhiều lời.

Cánh cửa bị khóa trái nhốt Diệp Vũ Trung bên trong. Ngoài cửa còn có hai tên bảo vệ lạnh lùng cẩn thận canh giác, cũng không biết cô sẽ bị nhốt bên trong bao lâu.

Cằm truyền đến cảm giác đau nhức khiến cô thiếu chút nữa muốn khóc, cô thực tủi thân. Cô rất muốn vùng lên lý luận với người phụ nữ kia nhưng cô biết cũng chỉ là hoài công vô ích. Người ta ngay cả giam lỏng cô cũng dám làm, còn cái gì không dám làm nữa chứ.

Đợi chân của cô lành lại cô bất chấp tất cả cũng phải thoát khỏi nơi này. Cô muốn được tự do.

Tề Thấm Khải tự giam mình trong phòng sách, phiền não vuốt trán. Từ sau khi người đó rời khỏi căn phòng kia, nàng cũng không bước vào đó nửa bước. Nơi đó chứa đầy những món đồ kỷ niệm của các nàng, nếu hôm nay không phải Diệp Vũ Trung tự ý đi vào nàng cũng không rõ phải mất bao lâu nữa nàng mới có dũng khí bước vào căn phòng đó.

Chiếc cúp thủy tinh đó không phải của nàng mà là của người đó. Tề Thấm Khải còn nhớ rõ năm đó, người kia khi dành được chiếc cúp cao hứng biết bao nhiêu, cũng chính nào hôm đó, tại buổi liên hoan sau lễ trao giải, người đó không để ý ánh mắt của mọi người, vẫn kiêu ngạo và kiên định như mọi khi nhìn Tề Thấm Khải nói, "Thấm Khải, mình thích cậu, quen mình đi." Chỉ bằng một câu tỏ tình đơn giản mà kiên định đã khiến Tề Thấm Khải trước giờ luôn lãnh đạm ngồi ở một góc xa cách mọi người, lần đầu tiên có cảm giác tâm động.

Sau đó, hai người đương nhiên quen nhau. Nhưng sau đó thì sao?

Nghĩ đến đây Tề Thấm Khải lại cười tự giễu, 'Có những thứ cho dù chúng ta trân trọng, đến cuối cùng cũng sẽ mất đi!'

"Mình đoán...Cậu đang nhớ nàng." Trầm Ngôn lén lút đi đến từ lúc nào.

Tề Thấm Khải không quay đầu lại cũng không hề phủ nhận, "Vậy thì sao?" Tuy nàng bị Trầm Ngôn nói trúng tâm sự nhưng vẫn tỏ ra cao ngạo và cố chấp. Trầm Ngôn vẫn luôn thấy rằng, trước đây hai người bọn họ chẳng thể chia tay êm đẹp nguyên nhân chính cũng bởi vì sự cố chấp đó của Tề Thấm Khải.

"Vậy thì sao?" Trầm Ngôn cười nói, "Cậu có thể nói nghe nhẹ nhàng như vậy thì sao vừa rồi lại tức giận đến thế? Thấm Khải, mình nghĩ cậu nên từ từ suy ngẫm lại cảm giác hiện tại cậu đối với nàng rốt cuộc là gì."

"Còn có thể có cảm giác gì?"

Trầm Ngôn nói, "Nếu không có cảm giác gì vậy tại sao hôm nay cậu lại tức giận đến vậy?" 'Cậu chỉ toàn lừa mình dối người.'

"Có tin hay không tùy cậu. Cậu cho rằng sau những gì nàng ấy làm với mình, mình vẫn sẽ yêu nàng sao? Trầm Ngôn, cậu buồn cười quá rồi đó." Những gì Tề Thấm Khải nói hoàn toàn là sự thật, nàng đối với người đó có lẽ chỉ có 'hận' không có 'yêu'.

"Vậy được. Còn Diệp Vũ Trung thì sao đây?" Hôm nay Tề Thấm Khải hoàn toàn không biết thương hương tiếc ngọc khiến Trầm Ngôn nhìn tới nhìn lui nửa ngày cũng không biết nàng có thích Diệp Vũ Trung hay không.

Nhắc đến Diệp Vũ Trung, trong mắt Tề Thấm Khải liền hiện ra khuôn mặt ủy khuất vừa rồi của Vũ Trung.

"Trầm Ngôn, nếu mình nói với cậu, mình tin trên đời này có nhất kiến chung tình, cậu có tin không?" Tề Thấm Khải suy nghĩ hồi lâu rồi nói.

----

Về phía Diệp Vũ Trung cô quyết tâm tự an ủi chính mình, vào cũng đã vào rồi, ngược đãi cũng bị ngược đãi rồi, nếu cô còn không tự chăm sóc chính mình thật tốt thì quả thật là có lỗi với bản thân. Nghĩ vậy cô sờ cằm rồi bắt đầu chậm rãi đứng lên đi loanh quanh trong phòng.

Cô nghĩ hoài cũng không hiểu, cô chẳng qua chỉ đập vỡ một cái cúp mà thôi, cứ coi như Tề Thấm Khải đã thật sự khổ sở lắm với dành được,nhưng cũng đâu cần phải đối với cô như hung thần ác sát vậy? Bộ dáng cứ như muốn giết cô không bằng. Cô bỉu môi, 'Có cái gì đặc biệt hơn người chứ? Làm như có mỗi cô biết tiếng Đức vậy."

Căn phòng bày đủ loại đồ chơi của bé gái, kỳ thật cũng không có gì đáng xem.

Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, trời cũng bắt đầu sụp tối. Tiết trời vào cuối tháng hai vô cùng giá rét, gian phòng vừa rộng lớn, vừa trống trải, càng khiến cảm giác giá lạnh tăng thêm vài phần. Vũ Trung bị vây trong không khí lạnh buốt chỉ đành như đứa bé bị bỏ rơi co ro, cúm rúm ôm con gấu to trốn vào một góc phòng từ từ chìm vào giấc ngủ. Trước khi ngủ thiếp đi cô còn không ngừng oán trách , 'Tôi còn muốn sống, không muốn phải chết rét ở đây, Tề Thấm Khải, nếu tôi mà biến thành lệ quỷ tôi sẽ ám cô mỗi ngày. Còn Vương Hiểu Dĩnh vô lương tâm kia nữa!! Biết mình bị một cô gái xinh đẹp "bao nuôi" thì liền vui sướng khi người gặp họa bỏ mặc mình không lo. Cậu có biết mình đang trong lúc nước sôi lửa bỏng không hả?! Cả đám ai cũng là tiểu gia hỏa vô lương tâm!'

"Tiểu thư." Hai tên bảo an đứng canh cửa vừa thấy Tề Thấm Khải đến lập tức cúi đầu cung kính gọi.

"Người ở bên trong sao rồi?" Tề Thấm Khải cuối cùng cũng không đành lòng nhẫn tâm. Ban nãy nàng quả thật có chút kích động nên chỉ muốn giáo huấn Vũ Trung một chút nhưng bây giờ nàng nhớ lại cặp mắt tràn đầy ủy khuất vừa rồi của Diệp Vũ Trung, thì nàng lại nhịn không được mò tới đây.

"Không hề có bất cứ động tĩnh gì." Một trong hai gã lên tiếng trả lời.

"Cái gì?" Tề Thấm Khải hơi kinh ngạc, 'chắc không phải đã xảy ra chuyện đi?' "Mở cửa ra." Nàng hơi lo lắng vội vàng kêu người mở cửa.

"Dạ."

Sau khi cửa được mở ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Tề Thấm Khải vẫn là những mảnh vỡ thủy tinh rơi khắp sàn nhà nhưng còn cô gái kia thì chẳng thấy đâu. Vào thời khắc này trong mắt Tề Thấm Khải đã sớm không còn cái gì gọi là cúp giải thưởng hay tình nhân cũ nữa, nàng một lòng chỉ muốn biết rốt cuộc cô gái uất ức kiađã chạy đi nơi nào.

"Vũ Trung? Diệp Vũ Trung?" Tề Thấm Khải gọi to tên của Diệp Vũ Trung nhưng vẫn không có ai trả lời. Nàng vội vã bước vào phòng. Có lẽ nàng cũng không hề phát hiện ra, trong vòng một ngày ngắn ngủi bởi vì một người tên Diệp Vũ Trung mà nàng không còn để ý đến căn phòng nhiều năm qua nàng không dám bước vào, thậm chí nhớ cũng không muốn nhớ đến.

Cuối cùng Tề Thấm Khải thấy Diệp Vũ Trung thật đáng thương đang trốn ở góc phòng, cô bởi vì lạnh mà toàn thân không ngừng run rẩy, hai tay ôm lấy con gấu bông bên cạnh.

Tề Thấm Khải thở phào nhẹ nhõm, thật may mắn Diệp Vũ Trung vẫn còn ở đây chưa làm chuyện điên rồ gì.

"Thư Kiệt." Nàng hạ giọng, "Ôm cô ấy đến phòng tôi."

Tề Thấm Khải nhẹ nhàng giúp Diệp Vũ Trung đắp chăn sau khi cô được đặt lên giường của nàng.

Con mèo đen nghe được tiếng động từ từ nhảy lên giường, Tề Thấm Khải ôm nó nói, "Chờ ta đi tắm." Nàng nói xong, xoay nhìn khuôn mặt trắng noãn của Vũ Trung, nàng nhịn không được thật lòng muốn hôn lên môi cô, nhưng khi nhìn thấy cằm cô vẫn còn chút hồng thì liền kiềm chế lại.

Sau khi Tề Thấm Khải bước ra từ phòng tắm vẫn thấy Diệp Vũ Trung nghiêng mình ngủ say, góc mền bên cạnh bị xốc lên. Nàng nhìn kỹ lại mới thấy con mèo đen đã sớm cuộn mình thoải mái ngủ trong lòng Vũ Trung. Tay Vũ Trung cũng ôm lấy nó vô cùng dịu dàng.

Tề Thấm Khải mỉm cười, bất mãn lôi con mèo đen ra chui vào chăn kéo tay Vũ Trung để cô ôm lấy nàng. Con mèo đen bất lực không làm được gì chỉ đành ra vẻ đáng thương chui xuống cuối giường im lặng ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net