Chương 90 - Không yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tề Thấm Khải, chị đứng dậy cho em!" Diệp Vũ Trung cũng không muốn nằm dưới thân Tề Thấm Khải cả ngày như thế này, "Như vầy...như vầy không tốt lắm." Tư thế này quá ám muội, cũng quá mức câu người, nếu không kêu Tề Thấm Khải leo xuống, cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì nữa đây.

Tề Thấm Khải vẫn chú tâm nhíu mày nhìn cô, ẩn tình sâu lắng, thâm tình chân thành... Chỉ có mình Diệp Vũ Trung không hiểu, tâm tư bây giờ của Tề Thấm Khải, cô căn bản không thể nhìn thấu. Hoặc cũng có thể...cô sợ bản thân đang tự đa tình, mặc dù cô biết rõ bản thân là Diệp Vũ Trung của Tề Thấm Khải.

Tề Thấm Khải không để ý tới đề nghị của cô, vẫn làm theo ý mình. Nhưng mảnh tĩnh lặng này lại bị người ngoài phá hoại.

"Thấm Khải...'' Doãn Diệc mang theo tiếng khóc nức nở gọi, chỉ là ánh mắt nàng vừa mới chạm đến tình cảnh trên giường thì lòng nàng đã đau đến không nói thành lời.

Tề Thấm Khải nằm ở trên người Diệp Vũ Trung, mặt của hai người hầu như sắp dính vào nhau, từ góc độ của Doãn Diệc, đây là tình cảnh rất thân mật giữa hai người.

Doãn Diệc khổ sở đến nỗi môi cũng run rẩy, những giọt lệ tưởng chừng đã khô cạn lại không ngừng tuông rơi, gương mặt trang điểm như hoa của nàng đã không còn nữa.

Tề Thấm Khải theo tiếng kêu quay lại nhìn, bị Doãn Diệc làm cho giật mình, không phải Doãn Diệc đột nhiên xông tới khiến nàng hoảng sợ, mà là dáng vẻ hiện tại của Doãn Diệc.

"Đứng dậy đi!" Diệp Vũ Trung cũng choáng váng, vội vàng đẩy vai Tề Thấm Khải, nhỏ giọng thúc giục.

Lúc này Tề Thấm Khải mới lấy lại tinh thần, sửa sang lại quần áo có chút lộn xộn, "Doãn Diệc, cô...cô tới đây làm gì?'' Vào lúc này nàng tìm không ra tư thái thích hợp đối phó với Doãn Diệc.

Doãn Diệc cắn môi, nước mắt không ngừng mãnh liệt tuông rơi, nàng đã sớm đau đến không thể đau hơn, đau đến tựa hồ có thế giết chết nàng vào lúc này. Nàng nhìn Diệp Vũ Trung, lại nghĩ đến bản thân, cuối cùng nàng khổ sở quay mình bỏ đi.

Tề Thấm Khải không gọi nàng lại, trên thực tế, Tề Thấm Khải cũng không muốn gọi nàng lại. Tề Thấm Khải căn bản không muốn để ý đến chuyện về Doãn Diệc, dù sao nàng cũng đã quá mệt mỏi với mối quan hệ ba người này rồi.

Nàng quay nhìn Diệp Vũ Trung, chỉ thấy Diệp Vũ Trung ném ánh nhìn oán giận như nói "Em kêu chị đứng dậy sớm rồi, ai bảo không nghe, bây giờ thì hay rồi! Cho đáng đời chị."

"Đừng nhìn tôi như vậy." Tề Thấm Khải không thèm để ý, "Tôi không phải vĩ đại đến mức ngày nào cũng đi quản chuyện của bạn gái cũ."

"Bạn gái cũ?" Diệp Vũ Trung bị sự thực này làm khiếp sợ, "Doãn Diệc là bạn gái cũ của chị?"

Tề Thấm Khải lắc đầu, tựa hồ rất tức giận, "Mặc kệ em!'' Có một số chuyện, nàng căn bản không muốn nhắc lại, nhanh chân rời khỏi phòng.

Diệp Vũ Trung vẫn chìm đắm trong sự thật ''Doãn Diệc là bạn gái cũ của Tề Thấm Khải" Chuyện này thực có chút bất ngờ. Sao cô lại có thể không nhìn ra? Mất đi ký ức thật không phải là chuyện tốt đẹp gì. Tiếp theo cô nên ứng xử ra sao? Bạn gái cũ...thật có chút mơ hồ. Diệp Vũ Trung có thể nhận ra, vị bạn gái cũ kia, vẫn còn rất lưu luyến Thấm Khải mà không có cách nào tự kiềm chế được. Đương nhiên chuyện như vậy, nếu như bản thân cô không tự nhớ lại, thì Tề Thấm Khải chắc chắn sẽ không nói cho cô biết.

Doãn Diệc liều mạng bỏ chạy xuống lầu, nàng cảm thấy bản thân thật đáng buồn cười, nàng toàn tâm toàn ý chờ đợi đến nơi này cầu xin một chút an ủi, kết quả lại được chứng kiến cảnh tượng tan nát cõi lòng như vậy. Nàng chạy rất vội, không hề chú ý phía trước, đến khi nàng phát hiện Thư Kiệt đang đứng trước mặt thì đã không còn kịp nữa. Nàng va phải Thư Kiệt, hai người đều đau đến ngã xuống đất.

Không lâu sau thì Tề Thấm Khải đuổi đến nơi, nàng thở phào nhẹ nhõm vì vẫn đuổi kịp, nhưng tâm tình không được thoải mái lắm.

"Thư Kiệt! Anh đi đường không có mắt à?" Tề Thấm Khải quát khẽ.

Thư Kiệt thật sự bị oan, rõ ràng là Doãn Diệc đụng vào anh, chứ bản thân anh nào muốn vậy? Bây giờ còn bị Tề Thấm Khải mắng, thật sự là muốn khóc cũng không xong, nhưng Đại tiểu thư đã lên tiếng rồi, anh có thể nói gì đây?

Doãn Diệc vẫn cúi đầu nước mắt rưng rưng, không lên tiếng.

Tề Thấm Khải rất bất đắc dĩ, với tính khí trong dĩ vãng của nàng, cho dù Doãn Diệc có bỏ đi, thì cho dù có long trời lỡ đất nàng cũng không màng. Nhưng tính khí trước đây đã không còn, nàng cố gắng điều tiết hơi thở, đưa tay ra, ''Doãn Diệc, cô đứng lên trước đi. Tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng tôi biết cô đến tìm tôi thì nhất định có việc. Cô đứng lên trước, có chuyện gì chúng ta từ từ nói có được không?''

Doãn Diệc bị thuyết phục, nàng chậm rãi đứng dậy, nhưng đầu vẫn cuối thấp.

''Đi theo tôi." Tề Thấm Khải nói.

Thư Kiệt cũng đứng dậy, nhìn Doãn Diệc đi theo Tề Thấm Khải một cách khó hiểu, sau đó dư quang anh thoáng nhìn thấy Diệp Vũ Trung đang đứng trên hành lang.

''Lúc này...cô cùng Đại tiểu thư đã làm gì?'' Thư Kiệt vuốt chỗ eo bị đau, bước tới hỏi Diệp Vũ Trung.

''Làm...làm gì?'' Diệp Vũ Trung tránh né tầm mắt của anh.

Thư Kiệt chê cười, khịt mũi coi thường, bộ dạng không tin, ''Hmm...không lam gì sao Doãn Diệc lại ra nông nổi đó?''

Diệp Vũ Trung mặt ''vụt'' đỏ lên, "Anh đừng nói nhãm."

Thư Kiệt vẫn cười, ''Đừng hòng câu dẫn Đại tiểu thư của tôi, trong lòng cô ấy chỉ có duy nhất một người, cô hả? Loại hàng nhái kém chất lượng như cô nên sớm bỏ ý nghĩ ấy đi nhé!''

Diệp Vũ Trung nhỏ giọng thầm thì, "Rõ ràng là chị ta câu dẫn tôi mà...''

''Mặc kệ cô...'' Thư Kiệt lắc đầu đi xuống lầu.

Diệp Vũ Trung đứng yên tại chỗ, nhìn về phía Tề Thấm Khải cùng Doãn Diệc, cô nhất thời sinh ra một loại cảm giác ''mình là kẻ dư thừa.''

Lòng người rất vi diệu, đặc biệt là phụ nữ. Khi mới biết một số việc họ sẽ sinh ra những loại cảm giác ly kỳ cổ quái, cho họ biết thêm một số người liên quan đến sự việc ấy, thì họ sẽ tự nảy sinh nhiều ý tưởng tạo thành một ''vở hài kịch đương đại'', đương nhiên, trình độ hoang đường không ai có thể mường tượng được.

"Bác sĩ, cô ấy sao rồi?" Thôi Tuyết Cảnh nhìn sắc mặt trắng bệch vẫn còn đang trong trạng thái hôn mê của Chu Vy hỏi, Thôi Tuyết Cảnh nhăn mày, nàng rõ ràng rất lo lắng cho tình trạng sức khỏe của người trước mặt.

Bác sĩ mới vừa lấy viên đạn ra cho Chu Vy, tay vẫn còn đang không ngừng đổ mồ hôi, ''Tạm thời không thành vấn đề, viên đạn đã được lấy ra, máu đã được cầm. Chúng ta chỉ có thể chờ xem vết thương có xuất hiện biến chứng hay không."

Thôi Tuyết Cảnh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ''Cám ơn. Trong mấy ngày này, hi vọng mọi người quan tâm tình huống của cô ấy kỹ càng một chút.''

''Xin Đại tiểu thư chớ khách khí, đây là bổn phận của chúng tôi.'' Bác sĩ âm thầm vui mừng, may mắn là cứu được người, nếu không ông ta cũng sẽ bị chôn theo mất.

''Bác sĩ cực khổ rồi, nên sớm nghỉ ngơi. Tôi sẽ chăm sóc cô ấy thêm một lúc.'' Thôi Tuyết Cảnh ngồi bên giường, nói với bác sĩ.

Bác sĩ cầu còn không được, vừa bước đến cửa đã gặp Thôi Dật và Trầm Nhiễm. Thế nhưng hai người ra hiệu kêu ông ta chớ lên tiếng.

Thôi Tuyết Cảnh dùng khăn mặt nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lạnh trên trán Chu Vy, trước giờ nàng chưa bao giờ chịu quan tâm Chu Vy. Nói chính xác hơn thì từ trước đến giờ chỉ có mình Chu Vy dành sự quan tâm lớn nhất cho nàng, toàn tâm toàn ý làm việc vì nàng, nhân nhượng nàng, không bao giờ quản việc nàng làm là đúng hay sai. Điều này luôn khiến cho Thôi Tuyết Cảnh cảm thấy bản thân nàng là một cô bé hư hỏng, luôn tùy hứng làm việc, luôn được Chu Vy che chở.

Nàng thật sự nợ Chu Vy rất nhiều.

"Hãy mau khỏe lại...'' Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Thôi Tuyết Cảnh nhận ra, nàng đã tước đoạt quá nhiều thứ của Chu Vy. Trong những năm tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời, nàng được quyền yêu thương, được làm chuyện mình muốn làm, hưởng thụ những năm tháng tươi đẹp kia. Còn thế giới của Chu Vy dường như chỉ xoay quanh một mình nàng, phảng phất đâu đó là thế giới nội tâm cô độc của cô. Nàng dương như hơi quá đáng...khi nhìn thấy Chu Vy yếu ớt như lúc này, nàng mới tỉnh ngộ, nàng đã vô tình khiến Chu Vy bỏ lỡ thời gian tươi đẹp nhất của cuộc đời.

''Chị...'' Thôi Dật lên tiếng.

Thôi Tuyết Cảnh bừng tĩnh, Trầm Nhiễm và Thôi Dật đều đang nhìn nàng, khiến nàng hơi giật mình.

"Hai người về rồi sao?'' Thôi Tuyết Cảnh chỉ hời hợt hỏi một câu, quay đầu lại nhìn Chu Vy, ánh mắt mông lung, không ai đoán được trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì.

Trầm Nhiễm trong lòng rất thất vọng. Không yêu cuối cùng chính là không yêu, cho dù bồi bạn bên nàng lâu như vậy, bỏ ra nhiều như vậy, nàng vẫn chưa từng để tâm đến cô. Trầm Nhiễm nháy mắt, nỗ lực nuốt những giọt nước mắt chua xót xuống.

''Đã lâu em không gặp chị, đúng lúc chị Trầm Nhiễm cũng về tới nơi, nên em theo chị ấy về.'' Thôi Dật so với trước chững chạc hơn không ít, không biết là do việc bị mất đi đôi chân, hay do thời gian khiến hắn trở nên nội liễm hơn.

''Ừ.'' Thôi Tuyết Cảnh nhẹ nhàng đáp, không nói lời thừa thãi.

Trầm Nhiễm thở dài, cô bước tới, '' Chu Vy làm sao vậy? Không phải trước khi mình đi vẫn còn khỏe mạnh sao? Sao bây giờ lại bị thương thành ra như vậy?''

Thôi Tuyết Cảnh nói: ''Lát nữa mình sẽ nói với cậu.'' Nàng ngẩng đầu lên nhìn Trầm Nhiễm, "Mới vừa đáp máy bay có mệt không?"

Trầm Nhiễm có một tia an ủi, nhẹ nhàng gật đầu, "Không sao, khiến cậu lo lắng rồi.''

Thôi Tuyết Cảnh giúp Chu Vy đắp chăn xong, ''Được rồi, ra ngoài thôi. Cả hai cùng trở về mà mình còn chưa hảo hảo tâm sự.'' Nàng kéo tay Trầm Nhiễm, ra hiệu kêu Thôi Dật cùng đi ra ngoài.

''Sao em lại rảnh rỗi trở về, chuyện bên đó giải quyết xong rồi sao?" Thôi Tuyết Cảnh hỏi Thôi Dật.

Thôi Dật nói: ''Có bận hơn thì cũng không có chuyện gì quan trọng bằng chị.''

Thôi Tuyết Cảnh khẽ mỉm cười: ''Lời nói ngon ngọt.''

Thôi Dật cũng nở nụ cười, nàng nhìn Trầm Nhiễm nãy giờ vẫn đứng một bên im lặng không lên tiếng, hắn tất nhiên cũng cảm nhận được mấy phần quan hệ thân mật giữa hai người, ''Chị, em mệt quá, em đi ngủ một lát, tới giờ cơm gọi em nhé.''

Thôi Tuyết Cảnh gật đầu.

Sau khi Thôi Dật rời đi, Trầm Nhiễm cúi đầu, vẫn tiếp tục không lên tiếng. Thôi Tuyết Cảnh cũng không nói gì mà chỉ im lặng nhìn từng cơn gió khẽ lay động từng cành cây ngọn cỏ bên ngoài cửa sở, đôi mắt nàng mang theo chút u buồn khó tả, ''Cậu khỏe không? Đã lâu không gặp cậu.''

Trầm Nhiễm nhíu hai hàng lông mày lên, cô vòng tay ôm lấy Thôi Tuyết Cảnh từ phía sau lưng, ''Mình rất nhớ cậu.''

Thôi Tuyết Cảnh không trả lời, hiện tại nàng phát hiện ra, nàng căn bản không hề hạnh phúc, cho dù có Trầm Nhiễm nàng cũng không hạnh phúc.

''Nhưng cậu lại không nhớ mình...'' Trầm Nhiễm vùi mặt vào cổ nàng, nước mắt mặn đắng chậm rãi chảy dọc xuống cổ Thôi Tuyết Cảnh.

''...'' Thôi Tuyết Cảnh không biết phải trả lời cô ra sao, nàng biết, chỉ cần nàng lên tiếng trả lời bất luận là nói thật hay nói dối đều sẽ tổn thương Trầm Nhiễm. Cách tốt nhất chính là không nói gì.

"Phương Kỳ mang hết tất cả sản nghiệp của Phương gia giao cho mình.'' Trầm Nhiễm mang theo tiếng khóc nức nở nói.

''Đó là chuyện của cậu, không liên quan đến mình.''

Trầm Nhiễm cảm thấy hiện tại Phương Kỳ nhất định đang cười nhạo cô. Cho dù cô có thể giúp Thôi Tuyết Cảnh như hổ chấp thêm cánh, nàng cũng sẽ không yêu cô. Mà điều buồn cười nhất chính là cô vẫn hy vọng, vẫn đợi chờ, vẫn cố gắng thử qua tất cả mọi cách, vẫn cho đi tất cả những gì cô có. Những gì cô đổi được vẫn là sự vô tình của Thôi Tuyết Cảnh, không yêu cuối cùng vẫn là không yêu.

''Diệp Vũ Trung bị Tề Thấm Khải mang đi rồi, chắc họ sẽ sớm về bên nhau.'' Thôi Tuyết Cảnh nói.

''Vậy cậu hy vọng hai người sẽ về bên nhau sao?'' Trầm Nhiễm nói như một đứa trẻ.

''Không hy vọng...'' Thôi Tuyết Cảnh nói, ''Hai người về bên nhau, sẽ khiến tiểu Dật khổ sở. Tề Thấm Khải không thể có được hạnh phúc. Em ấy tổn thương tiểu Dật như vậy thì sao có quyền mưu cầu hạnh phúc?''

''Ừm, vậy chúng ta sẽ không để họ toại nguyện.'' Trầm Nhiễm nói.

Thôi Tuyết Cảnh xoa tay cô, Trầm Nhiễm ôm cổ nàng, ngồi xuống đùi nàng, hôn lên môi nàng.

Thôi Tuyết Cảnh không từ chối, nàng chỉ cảm thấy những giọt lệ mặn chát rơi xuống môi nàng, nhẹ nhàng hòa vào nụ hôn của hai người. Trầm Nhiễm, mình tổn thương cậu như vậy, thì mình cũng không có quyền mưu cầu hạnh phúc...

Tay Thôi Dật đặt trên tay nắm cửa đang không ngừng run rẩy, hắn đã nghe thấy tất cả, hắn đã biết, Diệp Vũ Trung đang bên cạnh Tề Thấm Khải. Hóa ra... Diệp Vũ Trung không hề chết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net