Chương 95 - Thẳng thắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị muốn dẫn em đi đâu?" Sắc mặt Diệp Vũ Trung rất khó coi, cứ nghĩ đến phải về bên cạnh kẻ đáng sợ Thôi Tuyết Cảnh kia thì cô lại đứng ngồi không yên. Đồng thời cô cũng không rõ có nên nói với Tề Thấm Khải về thân phận của cô thêm một lần nữa hay không.

Tề Thấm Khải vững vàng mà cầm tay lái, bình tĩnh lại chăm chú nhìn về con đường phía trước, nghe thấy Diệp Vũ Trung hỏi, nàng mới mỉm cười nói, "Lập tức tới ngay. Tôi nghĩ.... Nơi đó đối với em, hẳn là sẽ không xa lạ..."

Diệp Vũ Trung cau mày nhìn nàng một chút, sau đó lại nhụt chí mà cúi thấp đầu, hai tay nắm chặt vào nhau.

Dư quang từ khóe mắt của Tề Thấm Khải lập tức chú ý tới dáng vẻ không vui của Diệp Vũ Trung, nhưng nàng không nói gì, sự chú ý một lần nữa quay về phía trước.

" Xuống xe đi." Tề Thấm Khải tấp xe vào lề, nói với Diệp Vũ Trung đang mất tập trung.

Diệp Vũ Trung lúc này mới chợt hiểu ngước mặt nhìn ra ngoài cửa kính, "Đây là..." Nơi này tựa hồ rất quen thuộc đối với cô, thế nhưng cô căn bản không thể nhớ ra nơi này là nơi nào.

" Xuống xe trước đã." Tề Thấm Khải nói xong liền xuống xe trước.

Diệp Vũ Trung cũng xuống theo.

" Đã từng tới đây sao?" Tề Thấm Khải chỉ tay về phía trước giữa đường phố đông người.

Diệp Vũ Trung nhíu mày, "Không... Không biết..."

" Đi theo tôi." Tề Thấm Khải kéo tay cô, xuyên qua tầng tầng lớp lớp người, chen về phía trước.

Diệp Vũ Trung chen giữa đám người, va chạm không ít người, hoàn cảnh chen chúc như thế này thật khiến cô mất cảm giác an toàn, khiến cô như cảm thấy chẳng mấy chốc sẽ bị chôn vùi bên trong dòng người. Cô như kẻ không biết bơi, giãy dụa giữa lòng biển sâu, nhưng bàn tay ấm áp của Tề Thấm Khải nắm lấy tay cô, lại khiến cô thoáng cảm thấy dễ chịu. Nếu cô đang ở giữa lòng đại dương thì Tề Thấm Khải chính là một tấm ván gỗ cứu sinh, chỉ duy nhất mình nàng mới có thể cứu cô, giúp cô tiếp tục sinh tồn.

Cô tùy ý để Tề Thấm Khải nắm lấy tay mình, có nàng ở đây, cô chắc chắn sẽ không sao.

Bóng lưng của hai người rất nhanh đã biến mất giữa dòng người tấp nập.

"Mới đây mà đã trở về bên nhau rồi." Thôi Dật cười nói với Doãn Diệc, nụ cười của hắn rất nham hiểm, rất quỷ dị.

Ánh mắt Doãn Diệc còn dừng lại ở phương hướng hai người rời đi, nàng khịt khịt mũi, tựa hồ muốn khóc, "Vậy thì sao? Anh nghĩ anh có thể đấu lại Tề Thấm Khải sao?"

"Tôi cũng chưa từng nói tôi muốn đối phó với Tề Thấm Khải." Tay Thôi Dật không nhịn được chạm vào đôi chân tật nguyền, cho dù Tề Thấm Khải đã làm hại hắn mất đi đôi chân, nhưng phần mê luyến nàng chôn sâu tận đáy lòng hắn lại chưa giảm đi dù chỉ nửa phân, "Diệp Vũ Trung, mới là kẻ...không thể lưu lại nhất...Cô cũng thấy rồi đó, cho dù Tề Thấm Khải biết Diệp Vũ Trung đã chết, thế nhưng khi gặp lại cô ta, Tề Thấm Khải vẫn vô cùng yêu thích cô ta. Vì lẽ đó, chỉ có giết Diệp Vũ Trung thật sự, Tề Thấm Khải mới có thể quên đi cô ta."

Ở trong mắt Thôi Dật, Diệp Vũ Trung không chỉ đoạt đi Tề Thấm Khải, mà còn gián tiếp hại hắn biến thành một người tàn tật. Khi hắn biết Diệp Vũ Trung không chỉ không hề chết, mà hai năm qua còn được chị của hắn giữ lại bên cạnh, như vậy sự thù hận đối với cô càng tăng lên, để hắn chỉ muốn một cách toàn tâm toàn ý giết chết Diệp Vũ Trung.

Doãn Diệc do dự, "Anh có biết một khi chuyện này bị Thấm Khải phát hiện, anh sẽ có hậu quả gì không?"

Thôi Dật cười gằn, "Có chị tôi, cô sợ cái gì chứ? Hơn nữa tôi đã thành ra như vầy rồi, tôi còn gì để sợ bị Tề Thấm Khải tùy ý xâu xé chứ?"

Doãn Diệc yêu Tề Thấm Khải, nhưng nàng cũng rất sợ Tề Thấm Khải, hiện tại nội tâm của nàng đang dằn co, "Cho tôi thêm một chút thời gian suy nghĩ đi." Không chỉ có Tề Thấm Khải, còn có Pierre, Doãn Diệc đều luôn kiêng kỵ những người này.

Thôi Dật vô cùng xem thường đối với thái độ do do dự dự của nàng. Nhưng cuối cùng vẫn chịu thỏa hiệp, "Được, thế nhưng đừng làm tôi chờ quá lâu. Cứ như vậy đi, cô đi được rồi. Về muộn quá Pierre sẽ lại tức giận đấy."

Trong lời nói châm chọc của hắn Doãn Diệc nghe ra được, trong lòng không khỏi nổi lên oan ức cùng phẫn hận, nàng biết, chị em Thôi gia đều thích đào vết sẹo của người khác lên. Biết rõ Pierre là điều tệ hại nhất trong cuộc sống của nàng, nhưng lại rất thích nhắc đi nhắc lại.

Sau khi Doãn Diệc đi rồi, Thôi Dật ngồi vào trong xe, châm một điếu thuốc, lẳng lặng mà nhìn dòng người trên phố cách đó không xa, không hề có ý định muốn rời đi.

"Tới rồi." Tề Thấm Khải rốt cục cũng đưa Diệp Vũ Trung thoát ra khỏi dòng người, nàng đứng trước mặt nói với cô.

Diệp Vũ Trung nghi hoặc xoay người, "Chị dẫn em tới đây làm gì?" Nếu như cô nhớ không lầm, nơi này là đại học trước đây "Diệp Vũ Trung" từng học, trước đó vài ngày cô đã từng đi qua.

"Em..."

"Hả?"

" Không có gì, dùng cơm thôi." Tề Thấm Khải như lại muốn với lấy tay cô.

Diệp Vũ Trung rụt tay về, "Tới nơi này ăn cơm?"

"So với ở nhà tôi, em thích nơi này hơn." Tề Thấm Khải trả lời một cách vô cảm, "Đi mau."

Có lúc, Diệp Vũ Trung cảm thấy Tề Thấm Khải chính là một đứa trẻ, đôi khi sẽ tùy tính, thậm chí có đôi lúc còn cố tình gây sự.

Vừa bước vào quán ăn gần trường đại học, Diệp Vũ Trung thật sự không thể tin vào mắt mình, một tiểu thư luôn được nuông chiều từ bé như Tề Thấm Khải mà lại tới địa phương bình dân này dùng cơm?

Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của cô, Tề Thấm Khải mang cô vào một gian phòng đơn sơ nhưng khá riêng tư, tiếng huyên náo bên ngoài nhất thời được giảm bớt không ít. Tề Thấm Khải dường như là khách quen của quán nên khi nàng vừa vào bà chủ đã tự đích thân bước nói chào đón, bà nhìn Diệp Vũ Trung hơi có chút kinh ngạc, "Lần này Tề tiểu thư dẫn theo bạn tới?"

Trong dĩ vãng ngoại trừ lần cuối cùng dùng bữa cùng Diệp Vũ Trung, sau đó nàng đều tự mình tới đây ăn. Ngày hôm nay đột nhiên lại dẫn bạn theo, chẳng trách bà chủ lại kinh ngạc như vậy. Hơn nữa, bà chủ càng nhìn lại càng thấy Diệp Vũ Trung trông rất quen, bà hỏi, "Hmmm... Tề tiểu thư , tiểu cô nương này, hình như tôi gặp ở đâu rồi thì phải?"

Tề Thấm Khải cùng Diệp Vũ Trung đều nhìn nhau một chút, cuối cùng, Tề Thấm Khải cười nói, "Bà chủ thật khéo buôn bán, thấy ai cũng yêu thích, thấy ai sang cũng bắt quàng làm họ. Vậy bà nhớ kỹ nhé, cô ấy là bạn của tôi, nếu như lần sau cô ấy lại tới, bà nhớ chiếu cố một chút."

Lúc này bà chủ mới lấy lại tinh thần, cười đến không ngậm mồm vào được, "Vâng vâng vâng...Hôm nay vẫn dùng thực đơn như mọi bữa?"

Tề Thấm Khải gật đầu. Nàng nhớ tới, Diệp Vũ Trung đã từng vì muốn thoát khỏi nàng sau khi thua cuộc thi biện luận, mà nhất quyết muốn rũ bạn bè tới đây dùng cơm. Lúc đó, nàng cố nén bất mãn và ghét bỏ mới có thể theo họ vào đây. Từ hai năm trước khi Diệp Vũ Trung không thể quay về nữa, lâu lâu Tề Thấm Khải lại một mình tới nơi này dùng cơm, nàng cũng không phải thật sự yêu thích nơi này, nhưng nàng chỉ có thể dựa vào nơi này tìm lại những hồi ức trước đây cùng Diệp Vũ Trung.

"Chị thường xuyên tới đây sao?'' Sau khi bà chủ rời khỏi, Diệp Vũ Trung hỏi.

Tề Thấm Khải tao nhã ngồi lặng một chỗ, mỗi cử chỉ đều rất mê người, loại khí chất và phong cách của nàng hoàn toàn không phù hợp với quán cơm bình dân này, thật sự là quá quái dị và hoàn toàn không hợp. Thế nhưng điều thần kỳ là Tề Thấm Khải cứ xuất hiện ở nơi này như vậy, còn trở thành khách quen.

Tề Thấm Khải bước ra khỏi vùng ký ức, ánh mắt trở nên thâm trầm hơn, nhìn Diệp Vũ Trung, "Có vấn đề sao?''

"Không..." Diệp Vũ Trung lắc đầu.

"Nghe giọng điệu này của em, tôi tới nơi này ăn thì là chuyện tội ác tày trời.'' Tề Thấm Khải cúi đầu, rót một ly nước lọc cho Diệp Vũ Trung, sau đó đẩy đến trước mặt cô, "Có phải vậy không?''

Diệp Vũ Trung tiếp nhận nước, "Không phải. Chẳng qua là cảm thấy thật kinh ngạc, tại sao chị lại muốn tới nơi này? Rõ ràng chỗ này không hợp với phong cách của chị."

Tề Thấm Khải chấp nhất nhìn cô, trong mắt từ từ dâng lên sự ảm đạm, Diệp Vũ Trung bị ánh mắt của nàng làm cho có chút sợ hãi. Cuối cùng, Tề Thấm Khải rất nhanh nhíu mày một cái, sau đó chuyển tầm mắt sang hướng khác, "Vậy nơi này có hợp với phong cách của em không?''

Diệp Vũ Trung chỉ cảm thấy tâm tình của nàng thực sự là khó có thể dự đoán, bèn nói, "Rất khó nói có phải là phong cách của em hay không, nhưng em so với chị hợp với nơi này hơn.''

Tề Thấm Khải thấy buồn cười, khẽ lắc đầu: '' Vì lẽ đó rất không công bằng...'' Có một số việc, vĩnh viễn chỉ có một phương có thể nhớ kỹ.

'' Không công bằng?'' Diệp Vũ Trung luôn cảm thấy hôm nay Tề Thấm Khải đặc biệt thích nói chuyện không đầu không đuôi.

Tề Thấm Khải không trả lời cô, thấy món ăn đã lên, thuận thế nói: "Ăn cơm trước''

Diệp Vũ Trung không tự chủ nhếch môi lên trong lòng lén nói thầm, 'còn đánh trống lãng?!'

Tề Thấm Khải thoạt nhìn như đang nghiêm túc cẩn thận đang ăn cơm, nhưng vẫn luôn vô tình hay cố ý lén nhìn Diệp Vũ Trung. Thấy cô không chút tâm tình ăn uống nào, Tề Thấm Khải nhất thời có chút nhụt chí, ưu thương và mất mác trong ánh mắt không phải người nào cũng có thể lĩnh hội được.

Cơm ăn đến một nửa, Tề Thấm Khải nghe thấy điện thoại di động của chính mình vang lên, vừa nhìn màn hình đã thấy '' Cảnh tiểu thư'', trong lòng cả kinh, theo bản năng mà nhìn Diệp Vũ Trung một chút.

"Chị sao vậy? Không tính bắt máy sao?'' Diệp Vũ Trung uống một hớp canh, thấy Tề Thấm Khải cứ mãi nhìn cô với vẻ mặt quái dị, không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Tề Thấm Khải cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn quyết định đi ra ngoài rồi mới bắt máy, bởi vì, tựa hồ nàng đã đoán ra được...

Xem ra đối phương thật quyết tâm muốn Tề Thấm Khải bắt cuộc điện thoại này, vẫn không hề có ý muốn cúp điện thoại.

'' Alo?"

'' Tề Thấm Khải, tôi muốn gặp cô!'' Giọng của đối phương có vẻ rất gấp.

Tề Thấm Khải nhẹ nhàng cười, '' Không biết Cảnh tiểu thư muốn gặp tôi gấp như vậy là có chuyện gì? Nếu như là chuyện của Diệp Vũ Trung, hôm nay tôi đã nói rất rõ ràng rồi, ngày mai sẽ thả cô ấy về. Cảnh tiểu thư vội như vậy, thật không đủ kiên nhẫn.''

'' Tề Thấm Khải, cô đủ rồi!'' Giọng Thôi Tuyết Cảnh tức giận đến run rẩy, hiện tại tất cả lý trí của nàng đều tập trung hết vào bức thư mỏng manh Nghiêm Đồng gởi cho nàng, ''Cô kỳ thực biết rồi chứ? Cô đã biết tôi là ai rồi!''

''Cô là ai?'' Tề Thấm Khải biết rõ còn hỏi, '' Cảnh tiểu thư sao cứ thích vòng vo với tôi hoài.''

''Mau trả thư lại cho tôi!'' Thôi Tuyết Cảnh đỏ cả mắt, nàng nhớ Nghiêm Đồng, tình cảm nàng cố đè nén trong bao năm qua, thật vất vả mới kiếm được một tia hy vọng, cho dù chỉ là một tia hy vọng mỏng manh, cũng đủ để nàng điên cuồng. Những tình cảm bị đè nén quá lâu, khi bọc phát sẽ khiến người không tưởng tượng nổi.

''Thư gì chứ? Chẳng lẽ chuyện ngày hôm nay tôi nói có liên quan đến Cảnh tiểu thư sao?''

'' Tề Thấm Khải! Cô đừng giả bộ đánh trống lãng nữa, tôi là Thôi Tuyết Cảnh, cô đã biết rồi không phải sao? Đương nhiên cô cũng rất hiểu lá thư đó quan trọng với tôi tới cỡ nào!'' Thôi Tuyết Cảnh lái xe như bay, môi nàng đang run rẩy, tâm tình kích động khiến nàng đánh mất bản thân tự lúc nào.

Sau khi nghe xong, nụ cười Tề Thấm Khải biến mất, ''Vậy xem ra tôi đoán không sai.'' Hiện tại sau khi thấy người phụ nữ hành hạ nàng chết đi sống lại trong suốt hai năm qua thừa nhận thân phận, cảm xúc của Tề Thấm Khải như mặt nước bình lặng bị gió to làm dậy sóng, '' Xem ra, người phụ nữ kia đối với cô rất trọng yếu, chỉ là một phong thư, là có thể khiến cô tự bộc lộ thân phận. Thực sự là..... Quá thần kỳ.''

''Tôi muốn gặp cô! Tôi đang trên đường tới nhà cô.''

'' Rất xin lỗi, tôi không ở nhà, Vũ Trung cũng vậy, cô cố về nhà bình tĩnh lại trước đi, tôi không muốn cùng một người điên nói chuyện.'' Tề Thấm Khải nói xong, không chút lưu tình cúp điện thoại, sau đó lập tức tắt máy. Nàng thở phào một hơi, Thôi Tuyết Cảnh, lần này cho cô thử một lần cảm giác bị người khác lợi dụng người mình yêu là loại tư vị thống khổ cỡ nào.

Tề Thấm Khải thật muốn khóc lớn một hồi, trong lòng nàng có rất nhiều tâm tình cần phát tiết. Cám ơn trời đất, người trong lòng nàng vẫn còn bên cạnh nàng, hai năm trước trời cao chưa hề mang cô rời khỏi cuộc đời nàng. Nàng cắn môi dưới, cố gắng không để cho mình cất tiếng khóc lớn, thế nhưng hốc mắt nàng từ lâu đã ngập tràn nước mắt.

Chờ nàng lau khô nước mắt, ổn định tâm tình, nhưng khi cô quay về gian phòng riêng, thì phát hiện bên trong không có một bóng người.

" Vũ Trung? Vũ Trung?'' Hô vài tiếng cũng không thấy ai trả lời. Diệp Vũ Trung rõ ràng vừa nãy còn ngồi ở đây, người đâu rồi?

Tề Thấm Khải có một loại dự cảm không tốt, nàng vội vàng đi ra ngoài, '' Bà chủ, xin hỏi bà có nhìn thấy cô bé ban nãy đi cùng tôi rời khỏi nơi này hay không?''

'' Không có. Cô ấy không phải đang cùng cô dùng cơm sao?'' Bà chủ cảm thấy kỳ lạ.

Tề Thấm Khải nhăn mày, ''Vậy bà có thấy cô ấy rời khỏi phòng ăn không?''

''Cũng không có. Nếu như cô ấy đi ra, nhất định sẽ phải đi ngang qua chỗ tôi ngồi, tôi nhất định có thể nhìn thấy cô ấy. Nhưng từ nãy đến giờ tôi chưa thấy cô ấy đi ngang qua.''

Tề Thấm Khải chỉ cảm thấy thật sự hỏng rồi, quán cơm nhỏ này chỉ có một lối ra, nếu Diệp Vũ Trung không đi ra bằng đường này, nhưng lại có thể biến mất không còn tăm hơi.

Nàng quay lại phòng ăn riêng, nhìn từ trên xuống dưới một lần, mới phát hiện có một cánh cửa sổ bị mở toang. Cánh cửa sổ này đủ cho một người trưởng thành ra vào tự do. Diệp Vũ Trung không thể nào không biết chào hỏi gì mà tự mình bỏ về, coi như cô thật sự muốn về cũng nhất định không leo cửa sổ. Tề Thấm Khải thò đầu ra ngoài nhìn, phát hiện bên ngoài cửa sổ là một mảnh đất hoang.

Nghĩ đến vừa nãy Thôi Tuyết Cảnh điện thoại, trong lòng Tề Thấm Khải dâng lên một loại dự cảm chẳng lành. Nàng vội vàng khởi động lại máy điện thoại, '' Thôi Tuyết Cảnh, cô đang ở đâu?''

Sau khi bị cúp điện thoại, Thôi Tuyết Cảnh hận Tề Thấm Khải đến nghiến răng, nhưng vẫn chấp nhất lái xe đến Tề gia, bởi vì nàng thực sự không chịu nổi. Nàng rất nhớ Nghiêm Đồng, nàng muốn biết Nghiêm Đồng đã viết gì trong thư.

Thôi Tuyết Cảnh gầm lên, ''Tôi sắp tới nhà cô rồi. Tề Thấm Khải, mau mang thư trả lại cho tôi! Trả lại cho tôi!'' Bây giờ có thể nói Thôi Tuyết Cảnh không lý trí chút nào, nàng như cô bé bị người khác đoạt mất món đồ chơi mình yêu thích, la hét, giẫy giụa, một lòng chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về mình từ tay Tề Thấm Khải.

Nghe giọng Thôi Tuyết Cảnh kích động như muốn phá hỏng màng nhĩ của nàng, Tề Thấm Khải cho rằng Diệp Vũ Trung giờ khắc này không ở trong tay Thôi Tuyết Cảnh, thế nhưng, có phải người của nàng mang Diệp Vũ Trung đi hay không còn phải hạ hồi phân giải.

Tề Thấm Khải trầm mặc không nói gì, để Thôi Tuyết Cảnh cho rằng Tề Thấm Khải lại đang cố ý dằn vặt nàng, nàng cất tiếng khóc lớn nói, '' Tề Thấm Khải, Diệp Vũ Trung hiện tại vẫn còn sống rất mạnh khỏe, không phải em ấy đã quay về bên cô rồi sao? Tôi trả em ấy lại cho cô một cách nguyên vẹn, cô còn muốn sao nữa? Lá thư đó vốn là của tôi, cô có tư cách gì lấy nó đi chứ?''

Tề Thấm Khải nghe xong lời này thì chỉ cười lạnh một cách đầy trào phúng, lúc trước Diệp Vũ Trung rõ ràng vô tội, còn nàng thì sao? Nàng có tư cách gì đi thương tổn Vũ Trung, bắt Vũ Trung đi, sửa lại cuộc đời của cô một cách triệt để? Nhưng bây giờ thứ Tề Thấm Khải quan tâm không phải là chuyện này. Diệp Vũ Trung không phải do Thôi Tuyết Cảnh bắt đi, vậy rốt cuộc là ai?

Mặc kệ như thế nào, Tề Thấm Khải có thể xác định, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Thôi Tuyết Cảnh.

''Được. Thôi Tuyết Cảnh, tôi đang trên đường về, nếu như cô muốn bức thư đó như vậy, thì chờ tôi về.'' Tề Thấm Khải không nói chuyện về Diệp Vũ Trung, nếu như thực sự do người của Thôi Tuyết Cảnh làm, vậy nàng phải tạm thời ổn định tâm tình của Thôi Tuyết Cảnh, đây là điều quan trọng nhất, nếu như không phải người của nàng làm, vậy cũng không sao.

Thôi Tuyết Cảnh siết chặt tay lái, lệ trên mặt tuông rơi mãnh liệt dị thường. Điện thoại di động vang lên, là Thôi Dật. Trong lòng Thôi Tuyết Cảnh rất phiền, nàng không muốn biết Thôi Dật muốn nói gì. Nàng tắt máy thẳng tay ném di động ra ngoài cửa sổ. Nàng không muốn nghe Thôi Dật hay Trầm Nhiễm khuyên nàng nên bình tĩnh hay lý trí, nàng chỉ biết, nàng muốn thư của nàng, nàng muốn Nghiêm Đồng... Một khắc cũng không thể đợi chờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net