Chương 97 - Lựa chọn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường càng vào sâu bên trong, bóng đêm càng vô biên, Thôi Tuyết Cảnh đang trên đường lái xe đến chỗ hẹn. Đi cùng nàng còn có Mạnh Giai đang chỉa súng vào đầu nàng suốt cả quảng đường.

Vẻ mặt Thôi Tuyết Cảnh vẫn luôn trấn định, một điểm sợ hãi cũng không có, ''Cô không phải cảnh sát chứ?"

'' Mắc mớ gì đến cô?!'' Mạnh Giai nghe nàng nói, không khỏi lại nắm chặt khẩu súng trong tay thêm mấy phần.

'' Nhìn dáng vẻ của cô, không giống như là có thể cầm một khẩu súng trong thời gian dài mà không hề nhúc nhích gì.'' Thôi Tuyết Cảnh nói, '' Kỳ thực cô cũng không nhất thiết phải trông gà hoá cuốc như thế, thư của Đồng Đồng nằm trong tay cô...''

Nói đến Nghiêm Đồng, lòng căm hận của Mạnh Giai đối với Thôi Tuyết Cảnh càng thêm sâu. Nàng không hiểu, tại sao Nghiêm Đồng lại đi yêu cô gái trước mắt này. Tại sao nhiều năm trôi qua như vậy, nàng có thể nhẫn tâm không lộ mặt trước bất kỳ người nào, nhưng lại quyết định gởi thư cho duy nhất một mình Thôi Tuyết Cảnh.

Trước đây, Mạnh Giai chỉ biết người Nghiêm Đồng là một cô gái trong giới xã hội đen, nhưng lại không biết rốt cuộc đối phương là ai. Nhưng từ bức thư, nàng đã biết người đó là ai. Hai năm trước kẻ khiến Tề Thấm Khải hận đến nghiến răng, dĩ nhiên chỉ có một mình Thôi Tuyết Cảnh.

'' Tại sao... Thôi Tuyết Cảnh, tại sao cô lại đối xử với cậu ấy như vậy?'' Nhớ tới Nghiêm Đồng, Mạnh Giai liền khó có thể nhịn xuống phẫn uất trong lòng.

Lúc này Thôi Tuyết Cảnh mới lộ ra vẻ mặt đau lòng và tự trách, "Xin lỗi, tôi chưa từng muốn thương tổn em ấy. Tôi chỉ muốn yêu em ấy, muốn em ấy ở lại bên cạnh tôi, nhưng không thể ngờ rằng sự tình lại diễn biến thành như vậy...'' Nếu như có thể biết được kết cục, Thôi Tuyết Cảnh chắc chắn sẽ không làm như vậy. Chỉ là, bây giờ nói gì cũng đã quá muộn.

Mạnh Giai nhớ tới hôm đến bệnh viện đã gặp được Thôi Tuyết Cảnh và Trầm Nhiễm. Nàng không thể ngờ rằng, Trầm Nhiễm chính là chủ mưu đứng đằng sau khiến Nghiêm Đồng nghiện ma túy, cô đã từng đứng ngay trước mặt nàng thế mà nàng chẳng hay biết gì.

''Còn Trầm Nhiễm thì sao? Cô biết rõ chính cô ta là người hãm hại Nghiêm Đồng, tại sao cô còn ở cạnh cô ta? Cô nói cô yêu Nghiêm Đồng, rõ ràng chính là nói dối.''

Thôi Tuyết Cảnh thở dài, '' Quan hệ giữa người và người không phải đơn giản như cô nghĩ. Có thể chỉ đến khi nào cô gặp được một người có thể khiến cô khó xử, thì cô mới có thể hiểu được cảm giác của tôi.'' Không sai, ban đầu nàng thật sự hận không thể giết chết Trầm Nhiễm, nhưng Trầm Nhiễm đã từng lớn lên cùng nàng... Thời điểm khi nàng cô đơn nhất yếu ớt nhất đều có cô bồi tiếp bên cạnh nàng, muốn nàng tự tay giết Trầm Nhiễm, nàng làm sao có thể hạ thủ được? Vì lẽ đó, nàng đã từng đau khổ, đã từng thống khổ, cuối cùng nàng chỉ có thể lựa chọn xem như chưa từng gặp Trầm Nhiễm. Người chính giữa thống khổ nhất, khó khăn nhất, bị dằn vặt nhất thực ra chính là nàng.

Mạnh Giai cười gằn, '' Thật sao? Nếu như tôi là cô, tôi nhất định sẽ không chút do dự giết Trầm Nhiễm.''

Thôi Tuyết Cảnh lắc đầu, '' Sự tình không đơn giản như cô nghĩ đâu.''

Mạnh Giai không thèm để ý đến nàng, chỉ lẳng lặng chải nòng súng vào huyệt thái dương của Thôi Tuyết Cảnh, ý tứ không cần nói cũng biết. Thôi Tuyết Cảnh biết hiện tại Mạnh Giai so với nàng còn bất bình tĩnh hơn, lý trí của nàng đã sớm không còn, vì lẽ đó không muốn lại đi kích thích nàng.

'' Thôi Dật...'' Trầm Nhiễm mới vừa điện thoại cho Phương Kỳ xong, đã nhìn thấy ánh đèn xe từ đằng xa hắt tới trong bóng đêm.

Diệp Vũ Trung bị trói hai tay, bất đắc dĩ xuống xe.

Trầm Nhiễm gặp cô vào thời điểm này, thì kinh ngạc không thôi, "Duệ... Không, Vũ Trung...''

Diệp Vũ Trung không nói lời nào, chỉ dùng một loại ánh mắt miệt thị và lạnh lùng nhìn thẳng vào Trầm Nhiễm. Diệp Vũ Trung như vậ khiến Trầm Nhiễm đau lòng, nhưng cô suy nghĩ lại, Diệp Vũ Trung như vậy cũng không sai. Cô biến thành như vậy, cùng Tề Thấm Khải, người thân và bằng hữu chia lìa lâu như vậy, là do ai hãm hại? Còn không phải Trầm Nhiễm cô sao? Vì lẽ đó Diệp Vũ Trung có đủ tư cách oán cô hận cô.

''Chị Trầm Nhiễm, chỉ cần cô ta ở trong tay chúng ta, Tề Thấm Khải sẽ không dám làm gì chị em.'' Thôi Dật giải thích.

Trầm Nhiễm nhíu chặt hai hàng lông mày nhìn Diệp Vũ Trung trói tai trong sự chống cự của Vũ Trung mà hiện lên vài hết hằn, không đành lòng nói, '' Tiểu Dật, mở trói đi.''

'' Tại sao?!'' Tại sao ai cũng bảo vệ Diệp Vũ Trung?, ''Chị đừng quên chị em còn đang trong tay Tề Thấm Khải, chúng ta dựa vào cái gì mà phải dùng lòng tốt, hảo ý đối xử với cô ta như vậy?''

Trầm Nhiễm đỡ trán, cô cũng không có tâm tình giải thích với Thôi Dật, chuyện Thôi Tuyết Cảnh và Phương Kỳ đã làm cô như muốn nổ tung.

Doãn Diệc đứng ở một bên, không dám lên tiếng. Nàng không biết Thôi Dật muốn mang nàng cùng đến nơi này làm gì, nhưng nàng hiểu rất rõ, Thôi Dật không phải là một người biết suy nghĩ cho người khác.

''Anh ta nói rất phải, mấy người không cần thiết đối với tôi tốt như vậy.'' Diệp Vũ Trung nói với Trầm Nhiễm, '' Chúng ta vốn là địch thủ, cô không cần phải giả bộ hảo tâm đối tốt với tôi như vậy. Làm những gì cô nên làm và phải làm là được rồi.''

Trong lời nói trào phúng của Diệp Vũ Trung, Trầm Nhiễm tự nhiên hiểu rõ, cô hơi lắc đầu, muốn biện giải, nhưng lại nhất thời cứng miệng, không nói được gì, nói gì đi nữa cũng chỉ khiến Diệp Vũ Trung cảm thấy cô rất dối trá không phải sao? Cần gì phải nói thêm?

Giữa lúc Thôi Dật chuẩn bị tiến hành bước kế tiếp, theo tiếng ô tô đang đến gần, cách đó không xa bắt đầu ẩn hiện ánh đèn chói mắt.

Thôi Dật dùng tay theo bản năng che bớt ánh đèn đèn xe chói mắt. Trầm Nhiễm đứng từ xa đã biết rõ đây là xe của Thôi Tuyết Cảnh.

Rốt cục tiếng động cơ dừng hẳn, theo sau tiếng đóng cửa là tiếng bước chân dồn dập, Thôi Tuyết Cảnh từng bước từng bước đi về phía Trầm Nhiễm, ánh đèn xe dần dần chiếu sáng mặt nàng.

'' Tuyết Cảnh!'' Sự vui sướng trong lòng Trầm Nhiễm lộ rõ trong tiếng kêu hưng phấn của cô.

''Chị!'' Thôi Dật không nghĩ tới Thôi Tuyết Cảnh nhanh như vậy đã tới nơi. Ngay cả Diệp Vũ Trung cũng cảm thấy kỳ quái, chỉ có một mình nàng sao?

Nhưng rất nhanh ánh đèn cũng chầm chậm chiếu sáng vẻ mặt quỷ dị của Mạnh Giai phía sau Thôi Tuyết Cảnh.

Nụ cười của Trầm Nhiễm trong nháy mắt đọng lại, khi cô thấy họng súng đen ngòm chỉa vào huyệt thái dương của Thôi Tuyết Cảnh, một loại cảm giác sợ hãi tự nhiên mà sinh ra. Người cầm súng là Mạnh Giai sự thực khiến cô rất kinh ngạc.

Những người làm của trên dưới Thôi gia thấy Thôi Tuyết Cảnh bị uy hiếp, tiếng móc súng dồn dập trong nháy mắt chỉa thẳng về phía Mạnh Giai, nhưng Mạnh Giai lại không uý kỵ tí nào.

Diệp Vũ Trung cũng chấn kinh, '' Mạnh Giai?''

'' Trầm Nhiễm...''

'' Mạnh Giai, cô... sao lại là cô...'' Trầm Nhiễm không hiểu tại sao Mạnh Giai lại đối xử với Thôi Tuyết Cảnh như vậy. Nàng và cô xích mích bất quá cũng chỉ vì Trầm Ngôn, nhưng cũng đã giải thích rõ rồi. Sao bây giờ lại...

Mạnh Giai giữ chặt Thôi Tuyết Cảnh lui về phía sau vài bước, cùng người của Trầm Nhiễm giữ một khoảng cách nhất định.

'' Mạnh Giai, có cái gì chúng ta hảo hảo nói chuyện, trước tiên bỏ súng xuống có được hay không?'' Đối với Mạnh Giai, Trầm Nhiễm từ đầu đến cuối không có bất kỳ địch ý nào, thậm chí bởi vì quan hệ của nàng cùng Trầm Ngôn, Trầm Nhiễm đối với nàng còn có một chút hảo cảm.

Thôi Dật nói: ''Chị Trầm Nhiễm, chị lãng phí thời gian với cô ta làm gì? Mạnh Giai chứ gì? Cô nghĩ dám uy hiếp chị tôi thì hôm nay cô có thoát được không?''

'' Câm miệng!'' Thôi Tuyết Cảnh rất không vui quát lên, Thôi Dật chỉ có thể nhiều lời nhiều sai.

''Chị à...'' Thôi Dật đầu óc mơ hồ.

Thôi Tuyết Cảnh vô cùng căm tức, Thôi Dật thật sự không có tiến bộ một chút sao?

'' Trầm Nhiễm, cô muốn cứu cô ấy sao? Không thành vấn đề. Cô qua đây, một mạng đổi một mạng.'' Mạnh Giai không có tâm tư để ý tới người khác, cũng không có dư lực quản sự chết sống của Diệp Vũ Trung. Diệp Vũ Trung như thế nào, sẽ có Tề Thấm Khải nhúng tay vào; Nhưng còn Nghiêm Đồng thì sao đây? Hiện tại chỉ có nàng mới có thể lấy lại công đạo cho Nghiêm Đồng.

Trầm Nhiễm vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu Mạnh Giai đã muốn vậy, cô cũng không có biện pháp nào khác. Chỉ là cho dù cô đồng ý Thôi Tuyết Cảnh cũng sẽ không đồng ý.

'' Không được!'' Thôi Tuyết Cảnh thấy Trầm Nhiễm đã bước lên một bước, vội vàng ngăn lại, '' Trầm Nhiễm, không được!! Đừng qua đây.'' Với trạng thái bây giờ của Mạnh Giai, nàng thật sự sẽ giết Trầm Nhiễm.

'' Tuyết Cảnh!'' Trầm Nhiễm bị Thôi Tuyết Cảnh la lên khiến bước chân hơi do dự.

Mạnh Giai dùng sức mà chỉa nòng súng vào trán Thôi Tuyết Cảnh, ''Sao vậy? Cô không muốn thư của Nghiêm Đồng nữa sao? Lá thư đó là viết cho cô, cô không muốn biết cậu ấy đã nói gì với cô sao?'' Nàng nói rồi lấy từ trong túi quần ra phong thư được xếp rất gọn gàng.

Thôi Tuyết Cảnh hơi ngưng lại, mắt bắt đầu ướt át.

'' Nghiêm Đồng?'' Trầm Nhiễm chỉ quan tâm hai chữ này.

'' Trầm Nhiễm, hóa ra cô vẫn còn nhớ cái tên này? Cô còn nhớ cô đã từng đối xử với cậu ấy ra sao không? Cô làm sao khiến cậu ấy nghiện ma túy, cô chính là đạo diễn dựng lên tấm bi kịch của cuộc đời cậu ấy!'' Mạnh Giai càng nói càng kích động, ''Đồng Đồng là một người tốt như vậy, tại sao cô phải dằn vặt cậu ấy?''

Nghe nàng lên án, Trầm Nhiễm tựa hồ minh bạch, ''Xin lỗi...'' Hồi tưởng lại, khi đó cô còn quá trẻ, quá xúc động, yêu quá mất đi lý trí, mới dẫn đến bi kịch này, '' Nếu nguyên nhân bắt nguồn từ tôi, vậy thì nên do tôi gánh chịu trách nhiệm.'' Trầm Nhiễm nói xong liền dự định bước tới.

'' Mạnh Giai! Mau thả chị tôi ra! Nếu không, Diệp Vũ Trung...'' Hắn cất tiếng cười, sau đó lấy ra một cây chủy thủ, thân dao sáng choang hiện ra ánh sáng âm u dưới ngọn đèn xe, dao động xung quanh mặt Vũ Trung.

''Nếu anh nếu thật có bản lãnh xuống tay với tôi, Tề Thấm Khải cũng có bản lĩnh chặt tay anh xuống!'' Diệp Vũ Trung nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên biến thành người khác, quyết tâm nói không sợ hãi.

Cô đã hiểu rõ, Tề Thấm Khải nói không sai, không phải ai cũng sẽ đáp trả sự đối xử chân thành của cô. Có những người căn bản là không biết điều, thế nên nhất định phải ác mồm ác miệng với họ, họ mới biết dừng tay.

Cô vừa nói như thế, không riêng gì Thôi Dật kinh ngạc, ngay cả lòng Doãn Diệc cũng dậy sóng. Diệp Vũ Trung ỷ vào được Tề Thấm Khải bảo vệ mà tỏ ra '' Hung hăng'', dáng vẻ này làm cô thật lòng không thoải mái chút nào.

''Em ấy nói phải đấy.'' Giọng Tề Thấm Khải xuất hiện trong bóng đêm, ngay sau đó là hàng loạt tiếng bước chân. Mặt nàng, ngũ quan nàng dần xuất hiện dưới ánh đèn yếu ớt, chăm chú quan sát Diệp Vũ Trung.

Dưới ánh đèn lờ mờ, Diệp Vũ Trung cảm thấy ánh mắt nàng nhìn cô đặc biệt ôn nhu. Sau khi sáng tỏ mọi chuyện, dù không phải lần đầu được nhìn thấy nàng, nhưng cô vẫn cảm thấy mọi chuyện diệu kỳ như một giấc mộng. Quan hệ giữa người với người chính là kỳ diệu như vậy, có lúc một chuyện nhỏ sẽ khiến quan hệ giữa hai người phát sinh những biến hóa lạ kỳ.

'' Thôi Dật, anh có động ai cũng đừng hòng động vào em ấy.'' Tề Thấm Khải thu hồi ánh mắt đang nhìn Vũ Trung, tầm mắt như nhắc nhở bắn thẳng về phía Thôi Dật, '' Lần trước là chân của anh, lần này, có thể đổi cả mạng của anh đó.''

Thôi Dật nghe xong lời của nàng thì tâm tình càng thêm kích động, nhưng hắn cũng không dám manh động. Cho dù người của Thôi gia đều đang chỉa súng về phía nàng, thế nhưng Thôi Tuyết Cảnh đang nằm trong tay họ, hắn căn bản không thể làm gì.

'' Doãn Diệc, cô cũng...'' Tề Thấm Khải thấy Thôi Dật không hề động thủ, cảm thấy hắn cũng biết lợi và hại trong chuyện này, mới lặng lẽ yên lòng.

'' Thấm Khải...mình...'' Tề Thấm Khải gọi nàng, tâm Doãn Diệc bắt đầu không khống chế được mà nhảy loạn.

''Tôi thật không thể ngờ, cô lại cùng họ cấu kết với nhau!'' Tề Thấm Khải đứng khoanh tay, ánh mắt cũng không nguyện nhìn nàng một lần, trong đó ẩn hiện sự căm ghét và phản cảm rất rõ ràng.

Doãn Diệc không thể nào tiếp thu được việc Tề Thấm Khải đối với nàng như vậy, cảm giác đố kị không thăng bằng đã nghiêm trọng đến mức thắt chặt tâm lý nàng. Nàng nắm chặt song quyền, nước mắt tuông rơi như mưa.

"Cô đã lựa chọn đến với Neils, tại sao còn muốn tìm đến Vũ Trung gây phiền phức?" Tề Thấm Khải chất vấn.

"Mình không đến với Neils..." Doãn Diệc mang theo tiếng khóc phản bác, chỉ là nàng bị lên án có vẻ quá mức trắng trợn, căn bản không có sức phản kháng.

"Phải rồi, cô không đến với Neils, mà là đến với Pierre, đúng không? Bọn họ vốn dĩ là một người." Tề Thấm Khải cười trào phúng, "Rõ ràng đã ở cạnh một người đàn ông khác, cô lại còn muốn quay về tìm tôi, một chân đạp hai thuyền, Doãn Diệc, cô không mệt mỏi sao?"

Pierre cùng Neils kỳ thực chính là một người. Neils chính là kẻ mấy năm trước anh của Doãn Diệc muốn Doãn Diệc phải lấy, thương nhân người Đức vừa có quyền vừa có thế với bối cảnh không hề trong sạch.

Đốt ngón tay Doãn Diệc bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, nguyên lai Tề Thấm Khải đã biết tất cả mọi chuyện. Trước kia nàng chủ động tới tìm Doãn Diệc, thậm chí còn toát ra vẻ đau lòng và đồng tình, cũng chỉ vì muốn dùng Doãn Diệc chọc giận Neils, để hắn chủ động bại lộ thân phận mà thôi diễn trò! Một loại cảm giác bi thương khi bị lợi dụng bao phủ lấy trái tim Doãn Diệc...

" Neils cấu kết với Thôi Tuyết Cảnh, đơn giản chỉ muốn chiếm toàn bộ thế lực của Tề gia ở nước Đức, hắn cũng sợ tôi sẽ uy hiếp hắn. Đương nhiên, hắn cũng có tư tâm khác. Chỉ cần tôi chết, cô chính là của hắn. Từ điểm này mà nói, Doãn Diệc hay là cô nên vui mừng mới phải, bởi vì hắn thật lòng rất yêu cô. Tiếng Trung của hắn, cũng là vì cô mà học đi?"

Giờ khắc này Diệp Vũ Trung cảm thấy rất kỳ quái, không ngờ mọi chuyện lại phức tạp như vậy, Neils nội ứng ngoại hiệp, còn tìm cô làm phiên dịch viên, bây giờ suy nghĩ một chút, chỉ sợ là Thôi Tuyết Cảnh muốn dùng cô làm mồi khiến Tề Thấm Khải nhiễu loạn, dời đi sự chú ý của nàng.

" Đừng nói nữa... Đừng nói nữa!" Doãn Diệc bịt tai lại, nàng không muốn nghe Tề Thấm Khải chế giễu nàng, càng không muốn nghe chuyện liên quan đến Neils.

Tề Thấm Khải cũng lười cùng Doãn Diệc phí lời, Doãn Diệc trong quá khứ đã sớm không quay về được nữa rồi.

" Mạnh Giai..." Trầm Ngôn khàn giọng do đau lòng, nhờ Tề Thấm Khải cô mới biết, vì sao mấy hôm nay Mạnh Giai tỏ ra khác thường. Hóa ra chuyện hai năm trước Mạnh Giai nói với cô, vẫn mãi khắc sâu trong lòng nàng như chưa từng phai nhạt.

Mạnh Giai nhìn cô, nước mắt rơi xuống, "Trầm Ngôn, mình xin lỗi..."

"Không cần nói xin lỗi, cậu qua đây đi..." Trầm Ngôn không hy vọng Mạnh Giai giết người.

Mạnh Giai lắc đầu từ chối, "Cậu đừng cản mình, mình đã quyết định rồi. Nghiêm Đồng bị tất cả những người này hại thành như vậy, mình sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy!" Nàng nói với Trầm Nhiễm, "Cô qua đây, cô qua đây thì tôi sẽ thả cô ta."

" Được, cô nói được thì làm được." Trầm Nhiễm bình tĩnh nói, "Tôi qua cô sẽ thả Tuyết Cảnh, đương nhiên thư của Nghiêm Đồng cô cũng phải trả lại cho cậu ấy." Cô biết rõ lá thư đó đối với Thôi Tuyết Cảnh có ý nghĩa như thế nào.

"Nói được làm được," Mạnh Giai gật đầu.

Thôi Tuyết Cảnh lại đau khổ cất tiếng, "Trầm Nhiễm, cô ta thật sự sẽ giết cậu!"

"Mình biết mà." Trầm Nhiễm mỉm cười nói với nàng.

Thôi Tuyết Cảnh liên tục lắc đầu, Trầm Nhiễm chạy tới cách Mạnh Giai còn khoảng hai mét.

"Tôi tới rồi, cô có thể thả người." Trầm Nhiễm nói.

Mạnh Giai giơ súng chỉa thẳng về phía Trầm Nhiễm, tay nàng muốn bóp cò. Thôi Tuyết Cảnh vừa thấy tình thế không ổn, vội vàng giẫy giụa muốn đoạt súng của nàng.

Đoàng một tiếng, đạn bay ra khỏi nòng, nhưng lại không bắn trúng Trầm Nhiễm, bởi vì Thôi Tuyết Cảnh đã thành công quấy nhiễu Mạnh Giai.

Trầm Nhiễm và những người khác bị tiếng súng dọa cho phát sợ. Thôi Tuyết Cảnh bảo hộ Trầm Nhiễm ở phía sau, nàng nói với Mạnh Giai, "Mạnh Giai cô nghe tôi nói một câu, cô có thể trút hết những oán hận lên người tôi, nhưng không nên thương tổn Trầm Nhiễm. Coi như... Coi như là vì chính bản thân cô..."

"Vì tôi?" Mạnh Giai vẫn không úy kỵ chỉa súng về phía Trầm Nhiễm, kết quả xấu nhất chính là cùng hai người này đồng quy vu tận, "Thôi Tuyết Cảnh, cô thực sự thích quản việc không đâu!"

"Tôi rất nghiêm túc nói cho cô biết, nếu như cô còn muốn quay về bên Trầm Ngôn, thì không được thương tổn Trầm Nhiễm."

Vừa nãy tim Trầm Ngôn đã nhảy đến cổ rồi, hành vi của Mạnh Giai khiến cô sợ hãi không thôi, nhưng Thôi Tuyết Cảnh còn khiến cô khó hiểu và sợ phải hơn, "Cái gì?"

Trầm Nhiễm giật mình, muốn ngăn Thôi Tuyết Cảnh lại, "Đừng... Tuyết Cảnh đừng nói..." Trầm Ngôn sẽ không tiếp nhận.

"Nên cho em ấy biết rồi, trải qua nhiều năm như vậy, em ấy có quyền được biết!" Thôi Tuyết Cảnh kiên trì, sau đó nói với Trầm Ngôn, "Em không phải là con một đúng không?"

Nàng vừa nói như thế, Trầm Ngôn bừng tỉnh nhớ tới chuyện lúc nhỏ, cô theo bản năng nhìn về phía Trầm Nhiễm, ngón tay run rẩy nói, "Cô ấy..."

"Cô ấy là chị của em..." Thôi Tuyết Cảnh trực tiếp thẳng thắn nói ra, "Khi em còn nhỏ, ba em đã mang chị em cho một người bạn nuôi dưỡng, nhưng sau đó người bạn này đã tự sát sau khi gặp phải thất bại trong sự nghiệp, không lâu sau đó có người nhận cô ấy làm con nuôi, nếu không em nghĩ em có thể gặp lại chị mình sao?" Kỳ thực ban đầu người nhận nuôi dưỡng Trầm Nhiễm là ba của Thôi Tuyết Cảnh, nhưng sau đó ba của Phương Kỳ không có con nối dõi nên liền nhận Trầm Nhiễm làm con nuôi. Trầm Nhiễm cùng Thôi Tuyết Cảnh gặp nhau, cũng bắt đầu cho những chuỗi ngày bi thảm.

Khi đó Trầm Ngôn tuổi còn nhỏ quá, căn bản không rõ ràng lúc đó đã xảy ra chuyện gì. Kỳ thực sau khi biết người bạn kia tự sát ba của cô đã từng đi tìm Trầm Nhiễm, thế nhưng khi ông đến nơi Trầm Nhiễm đã bị mang đi mất. Tề Gia Bình đi thăm dò khắp nơi cũng không tra ra được gì, bởi vì ba của Thôi Tuyết Cảnh và ba của Phương Kỳ đã lặng lẽ che giấu tất cả mọi chuyện.

Trầm Nhiễm cúi đầu rơi lệ, cô không muốn nói chuyện này. Tất cả mọi người tại đương trường đều rất kinh ngạc, ngay cả Tề Thấm Khải cũng không biết chuyện này.

" Vì lẽ đó.... Mạnh Giai....đừng..." Thôi Tuyết Cảnh dùng ánh mắt như van xin nhìn Mạnh Giai. Nàng có lỗi với Trầm Nhiễm, đây có lẽ là việc cuối cùng nàng có thể làm cho cô.

Mạnh Giai trợn tròn hai mắt, nhưng tay vẫn nắm chặt khẩu súng, không chịu buông tay.

Tề Thấm Khải nhỏ giọng nói với Thư Kiệt vài câu, Thư Kiệt gật gù rồi lặng yên rời đi.

" Trầm Nhiễm, có thật không?" Trầm Ngôn hỏi Trầm Nhiễm.

Trầm Nhiễm không muốn đối mặt với cô, mà chỉ im lặng không nói gì.

Sự trầm mặc của cô càng khiến Trầm Ngôn tin tưởng, "Chị..." Cô thì thầm, hóa ra những chuyện hoang đường như thế này vẫn tồn tại trên thế gian.

"Đủ rồi!" Mạnh Giai nói, "Ai biết cô nói thật hay giả?! Bất luận cô ta là ai, cô ta và cô, cả Doãn Diệc nữa, đều đã hại Nghiêm Đồng thành như vậy, thì nhất định phải chịu trừng phạt, đừng nghĩ nói vậy thì có thể thoát tội!"

Thôi Tuyết Cảnh cau mày lắc đầu, Mạnh Giai đã thật sự mất đi lý trí.

Mạnh Giai nói xong lại muốn tiếp tục bóp cò súng.

"Đừng!" Trầm Ngôn ngăn lại, "Mạnh Giai, đừng mà!" Cô tin tưởng Thôi Tuyết Cảnh, "Cô ấy...Cô ấy là chị của mình. Xem như...xem như mình cầu xin cậu, đừng nổ súng..."

Mạnh Giai không thể tin liếc mắt nhìn Trầm Ngôn, nàng bắt đầu do dự. Nếu như Thôi Tuyết Cảnh nói là sự thật, nếu như nàng vẫn kiên quyết nổ súng, nàng biết mối quan hệ giữa nàng và Trầm Ngôn sẽ mãi mãi không thể vãn hồi, nhưng nếu nàng không nổ súng thì Nghiêm Đồng phải làm sao đây? Công bằng của nàng phải làm sao đây? Vì sao chỉ có mình nàng chịu khổ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net