Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Mặc ngày mai cô đi theo Tiểu Vương nhóm kỹ trinh. Hai người các ngươi dẫn theo 15 người." Trần An Khánh nói.

"Không được. Như thế nào mỗi người đều độc lập hành động, còn tôi phải theo cùng Tiểu Vương." Tần Tiểu Mặc nhíu nhíu mày.

"Cái này..." Trần An Khánh không biết nên giải thích thế nào với Tần Tiểu Mặc, chẳng lẽ phải nói rõ nguyên nhân là do cữu cữu của ngươi sao?!

"Đội trưởng!"

"A? !"

"Anh có phải hay không nên đối xử bình đẳng! ?"

"Ừ, cái này đương nhiên, tôi..."

"Vậy để tôi giống với mọi người!"

"Được rồi, vậy cô cũng dẫn theo 15 cá nhân..."

"Uhm"

"Cái này không thể khác được, hành động lần này chỉ có cô và Tiểu Yến là nữ, nàng ở phía sau thì an toàn rồi, nhưng cô thì tôi hơi lo lắng." Trần An Khánh lần này dù có chết cũng sẽ không nhượng bộ.

Kỳ thật Tần Tiểu Mặc cũng không tính cự tuyệt, vì không muốn cho chị Diệp thương tâm khó chịu, nàng hoàn thành nhiệm vụ đồng thời cũng phải bảo vệ tốt chính mình, từ lúc hai người bọn họ quen nhau, thân thể và tâm tư của cả hai đã muốn hợp thành một rồi.

"Được rồi, 15 người, chọn mấy người cường tráng chút nha, lần trước xém chút là bị tội phạm áp đảo lại..." Tần Tiểu Mặc sờ sờ xương quai xanh, trong lòng còn sợ hãi.

"Ok, cho Lưu Cường theo cô, cũng dẫn mấy người thân thủ tốt theo cùng." Trần An Khánh mỉm cười nói, khó có khi nha đầu kia chịu nghe lời.

"Tiểu Yến, ngày mai cô... ở cơ quan, uhm, chuyện này xong rồi thì tôi gọi người đến sau. Còn Bác Văn, cô dẫn người bọc đánh từ phía sau tại chỗ này. Lần này có nhiều cảnh lực lắm, cô dẫn đi 100 người, thấy được không, chỗ bến tàu này. Trừ phi bọn họ nhảy xuống biển."

"Rõ."

"Chúng ta trước hết án binh bất động. Sau đó..."

"Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không thể khinh địch."

"Theo lời khai của lão Cửu, thì bọn chúng có súng, các người cũng đều có súng, tin tưởng thuật bắn súng khá tốt, nhắm kĩ trước khi bắn."

"Còn nữa, các người... Chú ý hợp tác. Điểm ấy thì tôi không lo, trong khoảng thời gian này tôi thấy mọi người hợp tác khá ăn ý, tôi tin các người có thể hiểu ý nhau từ cách ra dấu hiệu bằng tay và ánh mắt... Ngày mai tôi cũng đi theo các người, nên cứ yên tâm."

"Tổ trưởng anh rời núi a! Tôi nghe nói đã nhiều năm anh không ra tay !"

"Tổ trưởng anh theo giúp chúng tôi sao? Hắc hắc, tôi đã có thể vứt bỏ lo lắng rồi." Mọi người nghe nói Trần An Khánh cùng hành động đều hưng phấn lên, để cho đại đội trưởng hình cảnh ra tay cũng không phải là chuyện dễ dàng.

"Vụ án này liên quan đến vài tiền bối, tôi muốn tự mình tóm được chúng, đây là ý chung của tổng cục cũng là ý nghĩ riêng của tôi." Nói đến đề tài nghiêm trọng này, tất cả đều trầm mặc, nhưng Trần An Khánh cảm giác được trong không khí tinh thần mọi người dần dần sôi sục hơn.

"Tổ trưởng, yên tâm đi, chúng ta nhất định đồng tâm hiệp lực, vụ án này không phá được thì chúng ta không quay về!" Tần Tiểu Mặc cười, vỗ vỗ bả vai Trần An Khánh.

"Đúng vậy, tổ trưởng, yên tâm đi."

"Tôi tin tưởng các người. Cố lên..." Trần An Khánh nhìn chung quanh một vòng các thành viên trong tổ chuyên án, ngữ khí kiên định nói. Hắn không biết nhiệm vụ lần này sẽ xuất hiện tình huống gì, có lẽ sau khi hoàn thành nhiệm vụ bọn hắn sẽ mất một cơ số ít người, nhưng vô luận kết quả thế nào, bọn hắn đều phải làm được, đây là trách nhiệm cũng là lựa chọn của toàn đội.

Họp xong, Tần Tiểu Mặc liền chạy tới văn phòng Tần Kì.

"Cữu cữu."

"Haizz, đến đây, ngày mai ra nhiệm vụ rồi, hiện tại thế nào." Tần Kì ngẩng đầu, nhìn thấy cô cháu gái, vội vàng đứng lên kéo nàng lại, sau đó đưa chai nước có gas trên bàn cho nàng.

"Có chút khẩn trương."

"Con lớn rồi, người như thế nào còn đưa cho con đồ uống này a, người cũng ít uống đi, không tốt cho sức khoẻ." Tần Tiểu Mặc trả lại chai nước, rót cho mình một ly nước lọc.

"Hắc, đây là lúc nào mà tới phiên con dạy ta."

"Chuyện gì không đúng thì nói ra thôi, đây không phải là người dạy con sao." Từ nhỏ, Tần Tiểu Mặc đã không có ba bên cạnh, nên cữu cữu liền giống như ba của nàng, quan hệ hai người rất tốt, có đôi khi Tần Tiểu Mặc nói chuyện còn không lớn không nhỏ.

"Được được, nghe rồi cháu gái."

"Uhm."

"Cái này cho con, bảo vật của riêng lão cữu ta, ngày mai con cẩn thận một chút, bảo vệ tốt chính mình, vạn nhất mà xảy ra chuyện gì thì mẹ và anh trai co  lột da ta mất. Cho nên... không vì mình thì hãy vì ta và mẹ con. Quên mất, không phải còn người yêu nữa sao, tình yêu của con có lẽ cũng không muốn nhìn thấy con một thân toàn là máu." Tần Kì lấy một khẩu súng từ ngăn kéo ra, đưa cho Tần Tiểu Mặc.

"Oh, nhìn tay súng này! Lão cữu! Người là thần a, làm sao lại có thứ này." Tần Tiểu Mặc cầm súng lên ước lượng, kinh hỉ nói. Đây chính là hàng tốt, không dễ có được, súng của các nàng không thể nào so cùng cấp bậc với cái này.

"Hmm, đã nói là bảo vật rồi mà, cầm đi, có thể không cần dùng thì đừng dùng đến, còn nếu có chuyện khẩn cấp, liền lấy ra bảo vệ sinh mạng của mình." Tần Kì vỗ vai Tần Tiểu Mặc.

"Aizzz"

"Lão cữu, thật sự là quá đẹp... làm xong nhiệm vụ liền cho con đi." Tần Tiểu Mặc ánh mắt sáng ngời, đây chính là thứ mà nàng luôn tha thiết ước mơ.

"Cất giấu súng ống chính là phạm pháp."

"Bộ người không phải là cất giấu riêng sao?"

"Ta khác." Tần Kì xem thường nói.

"Được rồi, thanh tra đại nhân..." Tần Tiểu Mặc bĩu môi. Nhưng chỉ chốc lát sau lực chú ý lại bị hấp dẫn sang chuyện khác.

"À, ta nghe nói... anh con thất tình à, mẹ co  mấy ngày nay than thở." Tần Kì hỏi.

"Đúng vậy, ai kêu ảnh thầm mến người yêu của con làm gì." Trong giọng Tần Tiểu Mặc rất có điểm vui sướng khi người khác gặp hoạ.

"Khá tốt, con cũng không vừa, còn giành được người yêu trước cả anh con. Chậc chậc..."

"Lão cữu, xin chú ý ngôn từ, cái gì gọi là giành chứ, con chính là quang minh chính đại theo đuổi tới tay, hơn nữa, phải nói là anh trai giành với con mới đúng." Tần Tiểu Mặc không thích nghe lời này, dựa vào cái gì mà nàng phải giành với anh mình chứ, rõ ràng là nàng thích chị Diệp trước, vả lại cả hai nàng đều có tình ý với nhau.

"Đều cùng một ý thôi."

"Không giống nhau nha."

"Được rồi, là anh con giành với con, đúng là không trưởng thành."

"Nói vậy thì được."

"Là ảnh yêu đơn phương, còn tình yêu của con vẫn yêu con." Tần Tiểu Mặc đắc ý nói.

"Con thì sao?"

"Con cũng yêu nàng." Tần Tiểu Mặc bật thốt lên.

"Chậc chậc, người trẻ tuổi thời nay... Haizz" Tần Kì hít một hơi, ngồi trở lại ghế làm việc của mình.

"Mà lão cữu, năm đó người theo đuổi mợ cũng tốn không ít khí lực đi, mợ xinh đẹp như vậy, lại còn dáng cao gầy." Mợ Tần Tiểu Mặc là một người phụ nữ xinh đẹp ôn nhu, tuy rằng bây giờ đã có tuổi, nhưng khí chất khác xa so với bạn cùng lứa tuổi. Có thể nói là đảm đang mọi việc.

"Chuyện đương nhiên, theo đuổi một năm mới được, không dễ dàng."

"Quả thật, nhưng người hiện tại cũng rực rỡ không kém, ôi chao là chánh thanh tra đó nha."

"Ai bảo ta có thực lực quá làm gì, không còn cách nào."

"Hehe, miễn cưỡng thừa nhận vậy." Tần Tiểu Mặc cười cười, nói.

"Nha đầu." Tần Kì hô Tần Tiểu Mặc một tiếng.

"Dạ?"

"Ba của con ngày hôm qua tới tìm ta."

"A." Tần Tiểu Mặc không có giật mình, cúi đầu uống một hơi nước, lên tiếng đáp, sau đó cũng không nói gì.

"Hai anh em các con đúng là cố chấp từ nhỏ đến lớn, mẹ con hận hắn thì còn có thể... nhưng hai đứa... dù có thế nào hắn cũng là cha của các con." Tần Kì khuyên nhủ.

"Cữu cữu..." Tần Tiểu Mặc nhíu mày, hiển nhiên không muốn thảo luận vấn đề này, Tần Kì cũng nhìn ra.

"Được rồi được rồi, chờ con xong nhiệm vụ trở về thì nói sau. Còn chuyện tình cảm của con nữa, hai chúng ta nói chuyện nghiêm túc một lần luôn."

"Lão cữu tốt nhất ." Tần Tiểu Mặc đứng lên ôm Tần Kì, có cữu cữu giúp đỡ mọi việc sẽ dễ dàng hơn, nhất là chuyện với chị Diệp.

"Được, con nhanh về nghỉ ngơi đi, trận chiến ngày mai không dễ dàng, đừng làm thất vọng đội trưởng cũng như cảnh phục trên người con."

"Rõ. Mời thủ trưởng kiểm duyệt!" Tần Tiểu Mặc hành lễ chào Tần Kì, sau đó ra ngoài.

Tần Kì nhìn bóng dáng Tần Tiểu Mặc hít một hơi. Nói không lo lắng là không thể nào, hắn thật sự rất lo lắng Tần Tiểu Mặc, nhưng cũng không thể cứ đặt nàng phía dưới mà bảo vệ, trưởng thành chính là việc bắt buộc của đời người.

Trở lại ký túc xá, Tần Tiểu Mặc tắm rửa sạch sẽ, rồi mở máy tính video call với chị Diệp - người mà nàng mong nhớ ngày đêm, nói hơn hai tiếng, toàn lời ong bướm, cũng may trong phòng làm việc của Diệp Tử không có người nào khác, bằng không họ sẽ nổi da gà hết cả lên.

"Ngủ chưa? Mai em còn nhiệm vụ mà." Diệp Tử nói.

"Mới 10 giờ thôi." Tần Tiểu Mặc chu miệng, không muốn tắt máy, nàng còn chưa nhìn chị Diệp cho đủ.

"Ngày mai em phải dậy sớm." Diệp Tử nắm rõ hành tung của Tiểu Mặc trong lòng bàn tay, bao quát cả mấy giờ ngày mai nàng phải đi tập hợp, mấy giờ thì bắt đầu hành động.

"Được rồi." Tần Tiểu Mặc không cam lòng đáp ứng. Lời nói của người yêu thì không thể ngỗ nghịch, hơn nữa, chị Diệp cũng là vì quan tâm muốn tốt cho nàng.

"Ừ, ngủ đi. Xong nhiệm vụ thì gọi điện thoại cho tôi." Diệp Tử dặn dò.

"Uhmm".

"Sao còn không cúp?!" Tần Tiểu Mặc đáp ứng rồi còn chưa tắt cuộc gọi, Diệp Tử thắc mắc hỏi.

"Phần thưởng trước khi ngủ." Tần Tiểu Mặc chớp chớp mắt, nói ra.

"Mmm..." Diệp Tử rất ngơ, nhìn quanh bốn phía một chút, rồi cách máy tính cho Tiểu Mặc một cái hôn gió. Hôn xong mới phát hiện mình đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì, trong phòng làm gì có người nào chứ....

"Thật là ngốc" Tần Tiểu Mặc cười hì hì nói.

Diệp Tử nhíu nhíu mày, không nói gì.

"Chị Diệp, chị thật đáng yêu..." Tần Tiểu Mặc nói đến đây, vẻ mặt rất ngu ngơ.

"Tình yêu ơi, em yêu chị." Nói xong, Tần Tiểu Mặc liền nhanh cúp máy.

Cô bé này, lúc cần ngượng ngùng thì không thấy nàng có một tia ngượng ngùng nào, đến khi nói lời này cũng biết ngượng sao?! Diệp Tử cười lắc lắc đầu.

Cô luôn có loại cảm giác bất an, nhiệm vụ này không xong thì trong lòng cô vẫn luôn không thể an tĩnh được. Ngày mai nữa thôi là tốt rồi, Tiểu Mặc hoàn thành xong nhiệm vụ, cô cũng không cần lo lắng đề phòng như vậy nữa.

Nhưng để thoát khỏi cảm giác này, cô phải đánh đổi bằng lo lắng gấp N+1 lần suốt cả ngày mai.

Tối hôm đó, trong mơ Tần Tiểu Mặc gặp được chị Diệp, mơ thấy chị Diệp đuổi theo, đột nhiên hiện ra trước mặt mình...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net