Chương 3. Quyết định (07)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



06.

Đầu hè năm lớp 11, Văn Linh, Trần Thần và những người bạn trong ban nhạc một đường quá quan trảm tướng, đồng dạng thi đấu như năm ngoái lấy được hạng nhì.

Cảm giác có thể cùng với người yêu kề vai sát cánh chiến đấu quá mức tuyệt vời, hứng thú đối với chuyện thắng bại của Văn Linh bỗng chốc tăng cao.

Cô muốn giành giải nhất.

Trần Thần nói: "Tớ sẽ bên cạnh cậu."

Cuộc thi cuối cùng diễn ra vào năm lớp 12, trong khi những người khác còn đang căng thẳng vội vàng ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp cấp 3, thì tinh lực của Văn Linh phân nửa lại dồn vào ban nhạc.

Những tiền bối ban đầu cũng đã sớm tốt nghiệp, những thành viên khác thì bởi vì thi vào trường cao đẳng mà dần bỏ rơi hoạt động của CLB.

Trường học cũng không chủ chương cho học sinh lớp 12 tham gia hoạt động CLB, thậm chí còn có giáo viên đến cảnh báo Văn Linh.

Nhưng Văn Linh vẫn bất vi sở động, vô cùng kiên quyết.

Lúc không có người cô sẽ đi chiêu mộ người mới, không có địa điểm tập thì đi ra bên ngoài thuê địa điểm tập, toàn bộ thời gian đều tập trung vào đó.

Học sinh ngoan ngoãn Trần Thần lại cũng theo cô ấy hồ đồ, không chỉ không khuyên giải ngăn cản, mà ngược lại còn cùng cô ấy tập luyện.

Mấy tân sinh vừa mới nhập học vẫn còn có thể đơn giản hăng khí huyết, nhìn những vị tiền bối quyết tâm như vậy, tự nhiên lại càng cố gắng.

Vốn đây cũng không phải là giải thi đấu có quy mô lớn gì, tổ chức liên tiếp nhiều năm bất quá là do có tiền tư nhân tài trợ, những người tham gia dự thi trình độ cao thấp cũng không đồng đều.

Người hăng hái như Văn Linh rất ít, đây cũng được coi là ưu thế của bọn họ.

Cuối cùng, ban giám khảo cũng bị sự kiên trì của bọn họ gây ấn tượng.

Nguyện vọng của Văn Linh trở thành sự thật, nhưng kèm theo đó chính là cảm giác trống rỗng to lớn.

Trong khi những người đồng đội ở bên ngoài nhảy cẫng lên ăn mừng, vì thắng lợi mà cảm thấy kiêu ngạo, nụ cười của Văn Linh lại trông thật gượng gạo.

Ngày đó bọn họ uống rượu, chỉ có Trần Thần uống nước lọc là còn thanh tỉnh.

Trần Thần đưa Văn Linh trở về nhà.

Trước cửa căn nhà trong con ngõ hẻm, Văn Linh móc vào cổ Trần Thần giữ lại cô, tặng cho cô một cái hôn cáo biệt.

Trần Thần khi đó nếm ra được mùi vị của nước mắt.

Ngày hôm sau là bước vào giai đoạn kiểm tra, Văn Linh  bởi vì say rượu mà đau đầu, khó khăn chạy tới trường học, đầu óc rối loạn cho tới trưa, trước khi vào tiết học chiều, chủ nhiệm lớp gọi Văn Linh tới phòng làm việc nói chuyện.

Văn phòng giáo viên nằm ở tầng 3 của một tòa nhà, ở phía Tây, bên ngoài cửa sổ chính là khu rừng trúc xanh um tươi tốt, tràn đầy sức sống.

Còn cách đó không xa chính là bức tường bao quanh trường, trước đây Văn Linh cứ mỗi lần đi muộn là lại từ nơi đó lẻn vào, nhiệt độ đầu hè đã tô điểm thêm cho nó một hàng thường xuân xanh ngát.

Bên cạnh rừng trúc có một vườn hoa nhỏ, có hoa có cỏ có cây, còn có những tiếng huyên náo truyền tới.

Khắp mọi nơi, không một chỗ nào là không có tiếng ve kêu, Văn Linh lúc này mới thoáng chốc ý thức ra được, giờ đã là mùa hè.

Chủ nhiệm lớp bày tờ phiếu điểm trên mặt bàn, tên của Văn Linh bị đánh dấu bằng màu đỏ tươi, đội sổ, xếp hạng nhất từ phía dưới đi lên, toán học fail, hóa học fail, tiếng Anh fail.

"... Em lớp 12 rồi, giờ là thời điểm mấu chốt, cô biết là em thích âm nhạc, nhưng em có thể khắc chế nó một chút không? Hơi chút là lơ là việc học, nếu như em có thể lên được đại học, em sẽ có thêm được những sự lựa chọn, như vậy không phải tốt hơn à, chí ít thì cũng đừng để cho mình phải hối hận, em cũng không thể chỉ vì ham muốn nhất thời mà trễ nải tương lai của mình..."

Chủ nhiệm lớp tận tình khuyên bảo, người học sinh này ngay từ đầu cô đã coi trọng, kỳ kiểm tra trung khảo lúc vừa nhập học còn cầm cờ đi trước, nhưng cũng là bởi vì ban nhạc kia, khiến cho bài vở hoang phế, hiện tại ngay cả chuyện lên đại học cũng là rất khó khăn.

Chủ nhiệm lớp vừa tức vừa hận, lại có chút bội phục sự chấp nhất của Văn Linh, nhưng sự bội phục này không có ích gì, trọng yếu vẫn là hiện thực.

Chủ nhiệm lớp không biết là, kỳ thực ba năm cấp 2 Văn Linh cũng trải qua như vậy, tâm tư ít khi nào đặt vào việc học, nhưng cũng không phải hoàn toàn không học gì.

Thời gian ba năm cũng đủ để cô khám phá ra được vô số sở thích mới, sau đó ở 6 tháng cuối thì mất đi toàn bộ hứng thú, bắt đầu đem hết tinh lực thả vào việc học.

Nhưng lên đến cấp 3, Văn Linh đã đầu tư quá nhiều cho hoạt động ngoại khóa.

Chỉ là đây vốn là chuyện Văn Linh đã dự đoán từ trước, cô không hề cảm thấy ảo não hay hối hận gì.

Văn Linh mạn bất kinh tâm (tùy tiện) nghe những lời khuyên bảo từ chủ nhiệm lớp, gật đầu lấy lệ, sau một đêm cuồng hoan, sự uể oải cùng trống rỗng vẫn như cũ vây khốn cô. Cô cảm thấy có gì đó không ổn.

Hoặc là toàn thân đều không ổn.

"Được rồi, em trở về tái suy nghĩ cho tốt."

Một câu nói báo hiệu cho cuộc nói chuyện dài dòng rốt cuộc cũng đã chấm dứt, Văn Linh như trút được gánh nặng, nhưng rồi tiếp tục uể oải không có tinh thần.

Đúng lúc này, Trần Thần gõ cửa vào văn phòng, chủ nhiệm lớp của cô cũng ở trong văn phòng này, cô tới để lấy bài thi.

"Em nhìn Trần Thần lớp người ta đi, kể từ kỳ sát hạch tới giờ vẫn chưa từng rớt khỏi top 10, các em là bạn, không có việc gì thì học thêm với em ấy, nếu như em cũng có thể ổn định như em ấy, coi như em có lên trời cô cũng không cần để ý đến em."

Chủ nhiệm lớp tiếc hận rèn sắt không thành thép, đưa thành tích của Trần Thần cho Văn Linh xem, đứng nhất lớp, đứng thứ 6 của khối, so với lần trước giảm xuống ba cấp.

Rõ ràng tương phản với Văn Linh.

Trần Thần ở cách đó không xa cười với Văn Linh một cái, sau đó lại cúi đầu nghe chủ nhiệm lớp nói chuyện.

Nhu thuận ưu tú lễ phép, đây chính là ấn tượng của Trần Thần ở trong mắt giáo viên -- và cũng là ở trong mắt đại bộ phận các bạn cùng trang lứa.

Hoàn toàn khác với Văn Linh.

Văn Linh đứng ở nơi đó, trong cái hơi nóng ngày hè, nhưng lại phảng phất có một thùng nước đá vừa dội xuống đầu cô, khiến cô lạnh cả người.

Cái loại cảm giác buồn chán lần thứ hai kéo tới, rõ ràng khiến cho cô không có nơi nào để trốn.

Văn Linh đột nhiên cảm thấy mọi thứ thật buồn chán, không có ý nghĩa, ngay cả tình yêu bí mật kia cũng vậy.

Văn Linh rất quen thuộc loại cảm giác này, mỗi khi cô mất đi hứng thú đối với một sự việc, cô sẽ sản sinh ra loại cảm giác này, sau đó hoàn toàn vứt bỏ thứ mình đang theo đuổi, tiếp tục ôm ấp hoài bão với những hứng thú tiếp theo.

Chỉ là lần này cảm giác này càng thêm mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức khiến cho Văn Linh có cảm giác thống khổ.

Việc buông bỏ ban nhạc đối với Văn Linh phải nói là không thể nào dễ dàng hơn, thực tế thì một ngày trước đây khi sự kích thích cuối cùng lên đến đỉnh điểm, cô cũng đã buông bỏ.

Hứng thú tiêu tán chỉ cần một giây để đạt được.

Thế nhưng cảm tình tiêu tán thì nào có dễ dàng như vậy.

Văn Linh xác thực là mình vẫn còn thích Trần Thần, hơn nữa giống như trong quá khứ, bất cứ lúc nào cũng là thích.

Chỉ là vào giờ khắc này, cô lại cảm thấy chán ghét chính mình, điều mà trước nay chưa từng có, cũng lần đầu tiên cô ý thức được, cô và Trần Thần khác biệt như thế nào.

Trần Thần sinh hoạt có nề nếp, thủy chung ở trên quỹ đạo tiến về phía trước, vĩnh viễn không nóng không lạnh như vậy.

Giống như là ban nhạc đối với cô ấy không có bất cứ sự ảnh hưởng gì, cũng giống như tham gia hay không tham gia mà nói đều giống như nhau.

Cảm tình cũng giống như vậy.

Văn Linh nghĩ, cùng với bản thân giao du, đối với Trần Thần mà nói có thể cũng chỉ là hoành sinh chi tiết, có thể theo đuổi sinh trưởng được thì tốt, cũng tùy thời có thể chém đứt đi.

Nhưng quyền lựa chọn nằm ở trên tay Văn Linh.

Còn Văn Linh, cô đã định trước là sẽ không vì bất luận chuyện gì mà dừng lại, cô vững tin rằng sau này chính mình sẽ không thể chịu đựng được bị vây khốn sinh hoạt ở một nơi, bao quát cả Trần Thần.

Cô là người thâm tâm lạnh nhạt, có thể một ngày kia sẽ mất đi hứng thú với người yêu, đem người yêu xưa kia vứt bỏ phía sau đầu--

Loại chuyện này đối với những người khác có lẽ là chuyện thiên phương dạ đàm (hoang đường, vô lý), nhưng đối với Văn Linh mà nói, nó lại nằm trong khả năng có thể.

Khi đó Trần Thần biết phải làm thế nào?

Có lẽ sẽ rất khó chịu, rất thương tâm, có lẽ sẽ như trút được gánh nặng, rốt cục cũng vứt bỏ xuống được một sự phiền phức.

Nhưng bất kể thế nào, có một điểm Văn Linh tin chắc -- sau khi mình rời đi, Trần Thần tất nhiên sẽ vẫn sống tốt.

Thậm chí có lẽ là còn sống tốt hơn.

07.

Sau mấy ngày tuyết rơi, trời liên tiếp nắng, Văn Linh hấp thu xong những tri thức mới mẻ về hoa cỏ, rốt cục cũng có thời gian trống để chỉnh lý lại hành lý của mình.

Mấy năm này, Văn Linh hết vào Nam rồi lại ra Bắc, hành lý mang theo bên mình không nhiều, gần như chỉ có ví tiền cùng mấy món đồ thiếp thân, trường hợp đặc biệt duy nhất chính là một cây đàn ghi-ta bằng gỗ là vật tùy thân cô luôn mang theo bên mình.

Trần Thần liếc mắt đã nhận ra.

"... Là món đồ tớ đưa cho cậu?"

"Đúng vậy, nó là vật kỷ niệm về người bạn tốt của tớ, tớ đương nhiên muốn mang theo bên mình như một tín vật để hoài niệm một chút rồi."

Văn Linh cợt nhả, nói ra thật dễ dàng, mọi sự giãy dụa ẩn núp phía sau toàn bộ đều biến mất.

Cây đàn ghi-ta bằng gỗ là Trần Thần tặng cô, vào năm lớp 12.

Khi đó thế giới của Văn Linh lần đầu chịu tổn thương nghiêm trọng, tình cảm đối với Trần Thần đột nhiên phai nhạt đi, người đó vẫn trước sau như một, luôn ôn nhu săn sóc, một câu cũng không hỏi nhiều, vẫn cứ theo lẽ thường đến ngày sinh nhật thì đến tặng quà và chúc mừng cho cô.

Thái độ như vậy khiến cho Văn Linh cảm thấy vô cùng thất bại, nhưng không dao động được  đến quyết tâm của cô.

Cây đàn ghi-ta bằng gỗ kia bị Văn Linh cất giấu bốn năm, đến khi tốt nghiệp đại học, khi cô và Trần Thần triệt để tách rời nhau ra, ma xui quỷ khiến cô lại cầm theo làm vậy tùy thân bên mình.

Thời gian bẵng đi mấy năm, cái chuôi đàn ghi-ta bằng gỗ này vẫn như cũ được bảo tồn thật tốt.

"Có đôi khi ở bên ngoài hỗn loạn, thực sự rất nghèo, tớ liền mang nó theo đi ra bên ngoài đầu đường ca hát, chí ít thì cũng có thể kiếm được một chút lộ phía về nhà." Giọng nói của Văn Linh hàm chứa một chút kiêu ngạo nho nhỏ: "Trước đây tớ còn nghĩ, nếu như cậu không muốn thu lưu tớ, tớ sẽ an vị ở dưới cầu vượt ca hát kiếm sống."

"Sao lại thế."

Trần Thần theo bản năng nói tiếp.

"Cậu vẫn luôn có thể ở đây." Trần Thần lại tiếp tục bổ sung thêm.

"Ừm, tớ cũng đoán là vậy." Văn Linh cười híp mắt gật đầu: "Vậy nên tớ mới đến tìm cậu trước."

Văn Linh thu dọn hành lý của mình xong, dựa theo thói quen trước sau như một sắp xếp lại gọn gàng.

Ngoại trừ những món đồ tùy thân Văn Linh tự mình mang theo, Trần Thần từ sáng cũng đã giúp cô sắm sửa thêm một chút nhu yếu phẩm.

Căn phòng vốn trống rỗng trong nháy mắt trở nên phong phú, có thêm thật nhiều nhân khí.

Trần Thần đứng ở cửa, dựa lưng vào khung cửa, nhìn Văn Linh đang đóng cửa sổ, hơi nở nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net