Chương 4. Không thể làm được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



                 08.

Văn Linh ở lại nhà Trần Thần đến tháng 11, một buổi tối nào đó, hai người ngồi trên ghế sô pha xem phim, Trần Thần nhìn điện thoại một hồi rồi quay đầu lại hỏi Văn Linh.

"Linh nhi, đi họp lớp không?"

"Hả? Lớp cấp 3 hay là đại học? "

Văn Linh ôm một túi bỏng ngô, nhìn chằm chằm vào TV không chớp mắt, thuận miệng hỏi lại một câu.

"Là lớp cấp 3."

"Vậy thì không hợp lắm."

"Không có gì là không thích hợp cả--" Trần Thần nói được phân nửa, lại thức thời tổ lái: "Mà không phải cậu quen biết rất nhiều người sao, đi gặp bạn bè cũ cũng rất tốt mà. Càng đông càng vui."

Nghe vậy, Văn Linh cũng biết là Trần Thần lo lắng mình một mình cô đơn, vì vậy câu cự tuyệt sắp ra đến miệng cô lại nuốt trở lại, gật đầu đồng thuận.

"Được."

Buổi họp lớp định trước là vào tối thứ 7, Trần Thần vừa vặn được nghỉ, phần lớn mọi người cũng rảnh rỗi.

Lúc mà Trần Thần đến nơi, người đã đến được phân nửa, cô giống như khi xưa khẽ vuốt cằm chào hỏi, rồi đi tìm một vị trí để ngồi.

Trái lại Văn Linh vừa bước vào cửa đã có người hú hét ngạc nhiên, hoan hoan hỉ hỉ đi lên chào hỏi.

Trần Thần nói không sai, những học sinh ở trường cấp 3 kia 10 người thì đến 8 quen biết Văn Linh, ít nhất thì cũng là sơ giao.

Huống chi là  lớp của Trần Thần.

Hồi còn học cấp 3, Văn Linh thường xuyên thừa dịp trong giờ học đi tìm Trần Thần, lâu ngày, người trong lớp cũng quen mặt cô.

Mà coi như không quen biết thì cũng có nhiều người nghe qua danh tiếng của Văn Linh.

Người càng nhiều, chuyện càng nhiều.

"Bao nhiêu năm không gặp, cậu thật chẳng thay đổi chút nào nha."

"Mình không nghĩ là Văn Linh cũng tới đấy, lúc mình nghe nói Trần Thần có dẫn theo một người, mình còn không kịp phản ứng gì."

"Vậy mà cậu cũng không nghĩ ra, Trần Thần tự mình đưa đến thì liệu còn có thể là ai chứ."

"Cũng phải, quan hệ của các cậu đúng thật là tốt, tớ không nghĩ tới, tốt nghiệp cũng phải bảy tám năm rồi, học đại học, rồi đi làm, vậy mà Trần Thần lại có thể tìm ra cậu. Lại nói mấy năm này cậu đã đi đâu vậy?" 

"Tớ nghe nói Văn Linh gần đây làm việc ở một cửa hàng hoa trong khu văn phòng, làm chưa được bao lâu thì chỗ đó bạo phát."

"Mình nhớ Trần Thần trước đây hình như cũng hát nhạc online phải không? Hiện tại danh tiếng cũng không kém đâu."

Trần Thần an tĩnh ngồi trong góc, mỉm cười yếu ớt nhìn Văn Linh bị một đám người bao vây.

Nhân duyên của Trần Thần kỳ thực cũng rất tốt, chỉ là cô không giống với Văn Linh, bởi vì tính cách cô tương đối văn tĩnh, nên bình thường có rất ít người đùa giỡn với cô giống như đối với Văn Linh.

Như vậy cũng bớt đi nhiều phiền toái.

Bên cạnh có người ngồi xuống, đưa một chén trà nóng làm ấm tay Trần Thần.

"Lúc đầu nghĩ đã lâu không cùng nhau tụ tập như vậy, không ngờ là náo nhiệt thế này."

"Náo nhiệt một chút cũng vui."

Trần Thần nở nụ cười yếu ớt.

Những người ở trước mắt, về cơ bản cũng đã bắt đầu đi làm, chân chính bước vào xã hội, chậm rãi mang lên mình lớp mặt nạ.

Cũng chỉ có những lúc thế này, đối diện với những kỷ niệm về tuổi thanh xuân, họ mới dám tháo xuống một lớp phòng bị, không chút kiêng kỵ hoài niệm về một tuổi xuân đã chết.

Nhưng mà, những lúc thế này sẽ không có nhiều.

"Mấy cái người kia thì coi như là trong dự liệu, chỉ có cậu tự nhiên lại chạy đi làm nhân viên trong một cái công ty nhỏ, tớ còn tưởng rằng sau này cậu sẽ đi làm khoa học gia nghiên cứu viên gì đó cơ, bét nhất thì cũng là nhân viên kỹ thuật cao cấp."

Người bạn học ở bên cạnh tiếp tục buôn chuyện phiếm cùng với Trần Thần, một bên liếc nhìn Văn Linh, hơi có vẻ xúc động.

"Đúng là phí tài. Văn Linh cũng thế, tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, vậy mà giờ lại thành ra lưu lạc trên người không có đồng nào, cậu ấy tùy tiện kiếm việc làm một chút thì cũng không trở nên thảm như vậy."

"Mọi người có chí hướng của riêng mình." Trần Thần nâng chén trà lên, từ từ nhấm nháp:  "Tớ không thiếu ăn uống, không có nhiều gánh nặng, sinh hoạt lý tưởng, vô cùng tốt. Linh nhi thì..."

Nói đến đây Trần Thần dừng lại một chút.

"... Thứ cô ấy theo đuổi không giống như chúng ta."

"Ngược lại cũng vậy." Người bạn học ghé người qua, chợt hoàn hồn không nói thêm gì nữa, sau lại không nhịn được cảm thán thêm một câu: "Cũng chỉ có bọn cậu mới lãng phí vốn liếng như vậy. "

Trần Thần không cần nói nhiều, từ nhỏ đến lớn cô đều bị gán với cái danh từ ưu tú này, các hạng mục chỉ tiêu cô đều cầm cờ đi trước.

Huống chi gia cảnh của nhà cô cũng không kém, cha mẹ không cần cô dưỡng lão, cũng không trông đợi cô làm nên thành tựu to lớn gì, với điều kiện sống thoải mái này, tự nhiên Trần Thần có thể tự do theo đuổi cuộc sống mà mình mong muốn.

Còn như Văn Linh, sau khi thi vào trường cao đẳng nhất chiến thành danh, cũng không còn ai hoài nghi về năng lực của cô ấy, huống chi sau này các tin tức đứt quãng truyền đến, đều nói rõ người này thích rong chơi, tâm không đặt ở nơi cố định.

Ông trời lại cứ ưu ái cho cô ấy, ban cho cô ấy thiên phú học tập, việc gì cũng có thể bắt đầu một cách đơn giản, chỉ là nếu như không kiên trì thì tự nhiên không ra bất kỳ kết quả gì.

Bất quá, bản thân Văn Linh cũng không theo đuổi những thứ này, dẫu có rớt xuống tới mức quần áo tả tơi cũng sẽ không cảm thấy hối hận ảo não, lý do thoái thác của người bên cạnh đối với cô tất nhiên là không có quan hệ gì.

Bản thân cô cởi mở rộng rãi, dần dà, người bên ngoài cũng không tiếp tục theo đuổi thất bại của cô ấy nữa.

Người bên kia lôi kéo Văn Linh đang nói đến những chuyện khi thi vào trường đại học.

"Tớ còn thiếu một chút! Một chút thôi là có thể đậu vào nguyện vọng 1 rồi, nói xa hơn, không biết chừng còn có thể tán đổ cả nữ thần của tớ ấy chứ."

Nam sinh kia bóp cổ tay thở dài, khiến cho những người bên cạnh cười phá lên.

"Mơ hả ông, nữ thần của ông không thích mấy người mắt hí, tôi thấy có mà ông được xếp vào đội ngũ anh trai mưa của người ta rồi tay trắng trở về thì có."

"Hmmm, tớ thì không nhớ rõ chuyện hồi thi vào đại học, nhưng mà lại rất ấn tượng với Văn Linh."

"Đúng vậy đúng vậy, trước tớ có trở về trường, nghe nói cú lội ngược dòng vĩ đại của Văn Linh sau đó đã trở thành ví dụ điển hình của các giáo viên trong trường đấy."

"Dù sao đi từ bét bảng đến lọt vào được Top 100 thì cũng là quá gắt rồi."

"Mà cũng chỉ có 2 tháng thôi đấy, chuyện này thật khủng bố quá đi, Văn Linh, rốt cuộc là cậu đã làm thế nào vậy?"

"Đúng vậy đúng vậy, kỳ thực còn chưa đến 2 tháng, chuyện này làm tớ băn khoăn nhiều năm lắm rồi ấy."

Văn Linh bị một đống người dò hỏi, cô có hơi chút khó trả lời, không phải là vì có việc gì mờ ám phía sau, mà chỉ là cô thực sự không có mấy ấn tượng về việc đó.

Cô quay đầu nhìn Trần Thần, người lập tức ngẩng đầu lên, nở một nụ cười nhẹ với cô.

"Chuyện đó, tớ đã dùng tất cả thời gian để đi ôn tập."

Văn Linh suy nghĩ một chút, cuối cùng trả lời như vậy.

Hai tháng cuối của kỳ thi đại học, chuyện của ban nhạc đã bị cô sớm lãng quên, lúc đấy cô lại bắt đầu chuyên tâm vào ôn tập.

Trần Thần cũng không để ý đến sự lãnh đạm của Văn Linh, cô chỉ yên lặng đưa tất cả ghi chú của mình cho Văn Linh sử dụng.

Lực chuyên chú của Văn Linh còn lâu người bình thường mới có thể đuổi kịp, chỉ cần cô thích, cô có thể một ngày bỏ ra 6 tiếng ăn ngủ nghỉ, sau đó toàn bộ số thời gian còn lại đều đổ dồn vào một việc nào đó.

Huống chi khi đấy cô còn có ý niệm muốn trốn tránh ở trong đầu, tự nhiên lại càng muốn mình vùi đầu vào trong một chuyện khác.

Loại trạng thái này đối với Văn Linh mà nói cũng không phải là chuyện gì đó quá thống khổ, cô đã sớm tập mãi thành thói quen.

Đến khi cô hồi phục lại phản ứng, kỳ thi đại học cũng đã kết thúc.

Kết quả thi khiến cho mọi người được mở rộng tầm mắt, chủ nhiệm lớp vui vẻ ra mặt, cho là lời giáo huấn thâm tình của mình đã phát huy tác dụng.

Chuyện thi vào đại học qua đi, lại không thấy Văn Linh ra khỏi nhà, cũng không tìm chuyện mới để làm, chỉ đơn thuần ngồi không ở nhà hơn 2 tháng trời.

Trần Thần chưa bao giờ chủ động tìm kiếm cô, cô ấy chỉ như lẽ thường gửi tin nhắn ân cần thăm hỏi và vài câu chúc ngủ ngon, Văn Linh thỉnh thoảng cũng sẽ nhắn tin lại cho cô ấy.

Sau kỳ thi đại học thì đến việc điền bản nguyện vọng, Trần Thần cũng gửi bản nguyện vọng của mình cho Văn Linh xem.

Kỳ thi tuyển sinh đại học của Trần Thần vẫn như bình thường, hầu như không có vấn đề gì, tuy nhiên, nguyện vọng 1 so với điểm của cô ấy có vẻ là hơi thấp.

Nguyên nhân là gì Văn Linh không hỏi, chẳng qua cô cũng có thể đoán được cô ấy sẽ trả lời: "Không cần phải ... " "Không muốn rời khỏi thành phố." gì gì đó.

Đến khi cô nộp bản nguyện vọng lên, Văn Linh mới ý thức được là mình và Trần Thần điền vào cùng một trường, nhưng điểm của cô thì có chút trong vòng nguy hiểm.

Sau này đại khái chỉ có thể nói là duyên phận, Văn Linh ở trước cánh cửa trường đại học lần thứ hai gặp lại Trần Thần, hai người còn ở chung một gian ký túc xá.

Đương nhiên Văn Linh và Trần Thần không phải học cùng một ngành, thậm chí còn không phải ở chung một khu giảng đường, việc phân phối ký túc xá nghe nói là do bug của hệ thống.

Văn Linh không thể đi yêu cầu nhà trường một lần nữa sắp xếp lại ký túc xá, vì vậy cô lại cùng Trần Thần trải qua hai năm sớm chiều chung sống.

Hồi tưởng lại thời kỳ đại học, Văn Linh không khỏi có chút thổn thức, những người khác cũng giống như vậy.

Những con người một khi đã bước vào trong xã hội khó mà có dịp để tụ họp lại chung một chỗ, hồi ức thanh xuân, phát tiết trên người những con người mới vừa phải gánh vác áp lực, sau đó lại phải một lần nữa đeo chiếc mặt nạ, trở về với hiện thực của bọn họ.

Vào thời điểm này, bọn họ có chút ước ao được giống như Văn Linh.

Cho dù bây giờ cô ấy chẳng làm nên trò trống gì, thậm chí chuyện sinh hoạt còn quẫn bách, nhưng cô ấy có sự tự tại, tự tại làm tất cả những gì cô ấy muốn làm.

Chỉ là có bao nhiêu người có thể giống như cô ấy, không thèm để ý đến chất lượng cuộc sống, không thèm để ý đến tương lai của mình, thủy chung chỉ nhìn dưới chân, tiếp tục hứng thú với cuộc sống mạo hiểm nay đây mai đó.

Một đám người một rương rượu, uống đến không kiêng nể gì cả, người còn tỉnh lác đác không còn có mấy người.

Trần Thần phụ trách đưa Văn Linh trở về nhà, còn lại thì do vài người bạn trai phụ trách.

Đón xe đến được cửa tiểu khu, Trần Thần còn muốn đỡ Văn Linh lên nhà.

Bầu trời thành phố một màu đen kịt, không nhìn thấy sao, chỉ có một nửa chị nguyệt giấu kín sau những tầng mây.

Hai người đạp bóng đêm đi về nhà.

Đi được nửa đường, Văn Linh vẫn ngoan ngoãn tựa ở trên người Trần Thần đột nhiên lại đứng yên.

"... Nơi này không có sao..."

Văn Linh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, lẩm bẩm vài câu.

"... Sau này... Tớ sẽ dẫn cậu đi ngắm sao, có được không..."

Giọng của Văn Linh giống như là đang làm nũng, cô vừa nói, vừa mở to đôi mắt mờ mịt nhìn chằm chằm lên gò má Trần Thần.

Sau đó bỗng nhiên, cô ấy dùng tay đè chặt vai Trần Thần, vươn đầu lên, tiến đến gần góc bên gương mặt Trần Thần.

Luồng khí ấm áp chiếu lên gương mặt Trần Thần, cô cho rằng Văn Linh đang muốn hôn cô.

Trần Thần nín thở.

Và rồi Văn Linh bỗng nhiên lui lại, lẩm bẩm lầu bầu, ngay cả ánh mắt cũng nhìn đi nơi khác.

"Không được... Vẫn không thể làm được..."

Nó khiến cho trái tim Trần Thần nguội lạnh đi phân nửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net