Chương 104 - Mẫu tử gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dung, có đau không?" Hách Liên Huân nhìn khuôn mặt sưng đỏ của Dung Vũ Ca, đau lòng hỏi, ngón tay muốn xoa lên mặt Dung Vũ Ca nhưng bị nàng nhẹ nhàng tránh được.

"Không sao cả." Dung Vũ Ca thản nhiên nói, giống như nửa khuôn mặt bị đánh kia không phải của mình vậy.

"Ta giúp ngươi thoa thuốc nhé." Hách Liên Huân lấy ra cao dược muốn giúp Dung Vũ Ca.

Dung Vũ Ca nhìn vẻ mặt ân cần và lo lắng của Hách Liên Huân, lời cự tuyệt cũng không nói thành lời, có đôi khi Dung Vũ Ca nghĩ, nếu nàng còn có khả năng yêu thương người khác không phải tốt hơn sao, nhưng liệu còn có khả năng ấy không? Dung Vũ Ca cười khổ trong lòng.

Dung Vũ Ca lặng yên để Hách Liên Huân bôi thuốc cho mình, lúc này Hách Liên Huân cách nàng rất gần, hương thơm thiếu nữ hoà lẫn với mùi hương dị thường của hương liệu Tây Vực bỗng chốc tạo nên lực hấp dẫn vô cùng, nhưng Dung Vũ Ca không hiểu sao lại hoảng hốt nghĩ đến mùi hương của người kia, nguyên lai hương vị là khó quên nhất, là mùi bút mực sách vở nhàn nhạt hoà với hương hoa lan thanh đạm...

Hách Liên Huân thấy Dung Vũ Ca không cự tuyệt, lòng thầm mừng rỡ, thật khó có dịp Dung không tỏ vẻ cự tuyệt người từ ngàn dặm xa xôi như trước đây, động tác thoa dược lại càng thêm ôn nhu.

"Vệ Minh Khê là ai?" Hách Liên Huân hỏi, từ lúc vừa rồi nàng luôn tò mò muốn biết người này là ai, có cảm giác người này với Dung có mối quan hệ không tầm thường, có đôi khi trực giác của nữ nhân luôn nhạy cảm thần kỳ.

Cái tên này làm cho Dung Vũ Ca đột nhiên bừng tỉnh trong nháy mắt, trái tim khẽ quặn thắt, không ngờ đến bây giờ vẫn còn có thể đau đớn như thế. Nhưng Dung Vũ Ca vẫn như trước trầm mặc không nói, đây là một cấm kỵ, là giới hạn của nàng, ngay cả chính nàng cũng không muốn chạm đến cấm kỵ đó, huống hồ để cho người khác chạm vào.

"Hắn là nam hay nữ?" Hách Liên Huân tiếp tục truy vấn, tuy rằng nàng biết từ miệng Dung Vũ Ca nàng sẽ không tìm được đáp án mình muốn, nhưng Hách Liên Huân vẫn muốn hỏi, nàng khát vọng muốn biết tất cả mọi chuyện có liên quan đến Dung, vô luận có bao nhiêu bức tường ngăn trở, nàng cũng không để ý, nàng sẽ chờ Dung đáp lại tình cảm của mình.

Dung Vũ Ca vẫn như trước không trả lời, chỉ là lẳng lặng suy nghĩ, phải bao lâu nữa tâm nàng mới có thể tĩnh lặng mỗi khi nghe tên người ấy? Dung Vũ Ca ngẩn người, mấy năm nay, nàng luôn vô cớ ngẩn người.

Hách Liên Huân cảm giác được hồn Dung Vũ Ca đang ở đâu đâu, ngay cả hơi thở cũng nhàn nhạt khí tức u buồn không lúc nào không bao phủ lấy nàng, làm cho Hách Liên Huân không khỏi đau lòng. Nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Dung Vũ Ca, Hách Liên Huân thương tiếc cúi thấp người, mang theo đôi môi kìm lòng không đặng khẽ hôn lên trán Dung Vũ Ca, giờ khắc thân cận này làm cho Hách Liên Huân cứ ngỡ như mình đang nằm mơ.

Lúc làn môi ấm áp chạm vào trán Dung Vũ Ca, Dung Vũ Ca liền sực tỉnh, sau khi nhìn rõ Hách Liên Huân vừa làm gì với mình, nàng mở to hai mắt, lập tức đẩy Hách Liên Huân ra, phẫn nộ nhìn nàng.

"Ai cho phép ngươi chạm vào ta?" Ngữ khí Dung Vũ Ca đầy bất thiện chất vấn Hách Liên Huân, nhưng Hách Liên Huân chỉ nhìn chăm chăm vào Dung Vũ Ca, biết Dung lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy Dung nóng giận đến vậy, nàng chán ghét mình đụng chạm đến thế sao? Mọi tâm tình của Hách Liên Huân trong nháy mắt liền rơi vào đáy cốc.

"Ngươi thực sự chán ghét đến vậy sao? Hay trong lòng ngươi vẫn luôn có người khác?" Hách Liên Huân hỏi, nếu biết Dung chán ghét như vậy, nàng chắc chắn sẽ khắc chế bản thân.

Dung Vũ Ca thấy tâm tình của Hách Liên Huân chùng xuống, còn có biểu tình hối hận, những lời trách cứ sắp tuôn ra khỏi miệng đành phải nuốt lại vào bụng, chỉ liếc nhìn Hách Liên Huân một cái rồi xoay người rời đi. Tuy Hách Liên Huân không làm ra tội ác tày đình gì nhưng Dung Vũ Ca hiểu rõ thân thể mình không thể tiếp nhận được bất cứ kẻ nào, cũng không thể yêu thêm bất kỳ người nào nữa, từ thân thể đến tâm linh đều bài xích bất luận ai muốn tới gần.

Dung Vũ Ca đi ra ngoài, để Hách Liên Huân ở lại một mình trong phòng, nàng cảm thấy có chút phiền muộn, muốn đi hậu viện một chút. Vừa lúc nhìn thấy mẫu thân ở cách đó không xa đang tưới nước cho bồn mẫu đơn, Dung Vũ Ca liền dừng cước bộ, lo lắng sợ hãi không dám tiến lên. Không nghĩ đến sau nhiều năm gặp lại mẫu thân mình lại luống cuống đến thế, Dung Vũ Ca cười khổ.

"Mẫu thân..." Dung Vũ Ca vẫn nhịn không được kêu lên một tiếng.

Vũ Dương ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Dung Vũ Ca một cái rồi tiếp tục cúi đầu cắt tỉa cành lá hoa cỏ.

Tuy rằng từ sáng sớm Dung Vũ Ca đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi thấy mẫu thân đối xử với mình lạnh nhạt như người xa lạ, trong lòng vẫn có tư vị không thoải mái.

"Mẫu thân." Dung Vũ Ca lại gọi một lần nữa, Vũ Dương vẫn không để ý, làm cho mọi lòng tin trong lòng Dung Vũ Ca đều nhanh chóng sụt giảm, mẫu thân vẫn tức giận với mình, cũng phải thôi, mình không đáng được tha thứ. Nhưng Dung Vũ Ca không muốn rút lui, mục đích lần này nàng trở về chính là muốn hàn gắn vết rách tình cảm trước kia với mẫu thân, vô luận như thế nào nàng cũng không lùi bước.

"Mẫu thân, con sai rồi, mẫu thân tức giận có thể đánh con, có thể mắng con, đừng không nhận con nữa. Mấy năm nay ở bên ngoài, nữ nhi nhớ thương nhất chính là mẫu thân..." Dung Vũ Ca không dừng lại tiếp tục nói, tuy rằng nàng biết xác suất được hồi đáp là rất thấp.

"Sai rồi?" Vũ Dương không ngẩng đầu, chỉ lấy ngữ khí lạnh nhạt và châm học hỏi ngược lại.

Tuy rằng như thế, Dung Vũ Ca vẫn mừng rỡ như điên, nàng không sợ mẫu thân chê cười, chỉ sợ mẫu thân hờ hững, không để ý tới nàng.

"Ở bên ngoài phiêu bạt nhiều năm, màn trời chiếu đất cũng không dám về nhà, loại tư vị này cũng không tốt lành gì, nhưng làm sai chính là làm sai, đây là báo ứng của nữ nhi." Dung Vũ Ca thở dài nói.

"Sớm biết có ngày hôm nay thì sao lúc trước còn làm vậy?" Vũ Dương không biết lúc đó giữa Dung Vũ Ca cùng Vệ Minh Khê đã xảy ra chuyện gì, mặc dù mơ hồ cũng đoán được có quan hệ đến việc sinh ra Mộ Ca, nhưng nàng biết mấy năm nay nữ nhi cũng không tốt lành gì, vinh hoa phú quý không được hưởng, phải dầm mưa dãi nắng qua ngày, nói không đau lòng là gạt người, nhưng trong lòng vẫn chứa một cỗ tức khí, làm sao nói xua là có thể xua đi được.

Dung Vũ Ca im lặng không nói, trên đời này không có thuốc hối hận, sai lầm chính là sai lầm, nàng không muốn giảo biện.

"Nếu cho ngươi chọn lại một lần nữa ngươi sẽ chọn thế nào?" Vũ Dương nhướn mày hỏi.

Dung Vũ Ca vừa nghe vậy liền cảm thấy mù mịt, nếu chọn lại lần nữa thì sẽ ra sao? Dung Vũ Ca nhìn mẫu thân, trong nhất thời không biết đáp lại thế nào, mà hiển nhiên mình không thể đưa ra đáp án mà mẫu thân muốn.

"Nếu không phải chọn như vậy thì hiện tại sẽ không biết đó là sai."Dung Vũ Ca hồi đáp, tận lực lựa chọn một đáp án vừa có thể làm mẫu thân hài lòng vừa không trái lương tâm mình.

"Nếu được chọn lại một lần, ngươi vẫn sẽ chọn nàng, vậy còn trở về làm gì?" Vũ Dương cười lạnh, với khẩu khí này thì xem ra cả đời đều không thể vãn hồi.

"Mẫu thân, con cùng nàng tuyệt đối không có khả năng, mẫu thân đừng đuổi con nữa, chẳng lẽ mẫu thân thật sự muốn con ở bên ngoài lưu lạc như cô hồn dã quỷ sao?" Dung Vũ Ca vội quỳ xuống, ôm lấy chân Vũ Dương, nàng không tin mẫu thân không đau lòng vì mình.

Vũ Dương nghe vậy, không nói gì, cho dù có tức giận nàng thế nào, rốt cuộc cũng mềm lòng không bỏ được. Chẳng qua giờ phút này trong lòng Vũ Dương quả thật vẫn còn khúc mắc, vừa không chịu được việc nữ nhi phải ra ngoài lưu lạc, vừa không muốn dễ dàng tha thứ cho Dung Vũ Ca. Nên Dung Vũ Ca cứ như vậy ôm lấy chân Vũ Dương, còn Vũ Dương mặt lạnh giá không nói một lời, cứ thế giằng co hồi lâu.

Dung Vũ Ca cũng hiểu tính tình mẫu thân, nhất thời nửa khắc sẽ không dễ dàng thoả hiệp như vậy. Nãy giờ mẫu thân không nói lời nặng nề nào, xem ra cũng không dễ dàng gì, nhưng mẫu thân không lên tiếng, nàng cũng không thể đứng lên, chỉ có thể tiếp tục quỳ, Dung Vũ Ca thực hy vọng giờ phút này có người đến giải vây cho nàng.

"Mộ Ca đến thăm ngoại tổ mẫu." Thanh âm nữ oa non nớt vang lên, phá vỡ cục diện bế tắc.

Dung Vũ Ca ngẩng đầu nhìn thấy Cao Mộ Ca, Cao Mộ Ca cũng thấy được Dung Vũ Ca.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net