Chương 56 - Xa xa trên chiếc thuyền, có hai người yêu nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi rốt cuộc muốn kéo ta đi đâu vậy?" Vệ Minh Khê bị Dung Vũ Ca níu tay chạy vội vàng trên đường lớn, bất đắc dĩ đành phải la Dung Vũ Ca, chạy trên đường như thế trông thật bất nhã.

"Nàng cứ đi theo ta là được." Dung Vũ Ca ngoái đầu hướng Vệ Minh Khê thản nhiên cười, nhất tiếu khuynh thành, làm Vệ Minh Khê ngơ ngẩn ngắm nhìn, tưởng như mình loá mắt.

Vệ Minh Khê nhất thời quên giãy dụa, mặc cho Dung Vũ Ca cầm tay mình chạy nhanh trên phố, khoảnh khắc ấy trong mắt nàng chỉ có hình ảnh Dung Vũ Ca, quên đi thân phận của bản thân, chẳng qua cứ đi theo nàng như thế, trong lòng không hiểu sao cảm thấy thực an bình.

"Đừng chạy nữa......" Không biết Dung Vũ Ca đã chạy bao lâu, chỉ biết Vệ Minh Khê cảm thấy chân mình sắp nhũn cả ra rồi, đành năn nỉ nói. Nàng đâu còn là thiếu nữ mười tám đôi mươi, theo không nổi sức lực của Dung Vũ Ca .

"Tốt lắm, rốt cục cũng đem Giang Ngưng Nguyệt cái đồ hồ ly tinh chướng mắt ấy bỏ rơi rồi." Dung Vũ Ca vui vẻ nói. Đây là Giang Nam, là thế giới của riêng hai người nàng cùng mẫu hậu, làm sao có thể để hồ ly tinh Giang Ngưng Nguyệt phá hỏng được?

"Ngươi đó......" Còn tưởng chuyện gì quan trọng, Dung Vũ Ca vẫn là trước sau như một, không bao giờ thay đổi, là người rất bốc đồng, Vệ Minh Khê nhẹ nhàng cốc trán Dung Vũ Ca một cái.

Dung Vũ Ca xoa xoa trán, cười rực rỡ như mặt trời sớm mai. Mẫu hậu gần đây không giống trước kia luôn thích giáo huấn mình, xem ra nàng càng ngày càng sủng ái mình!

"Chỉ nhi, nàng theo ta đến đây." Dung Vũ Ca nắm lấy tay Vệ Minh Khê, dắt nàng đi về phía ven hồ, cùng một lão bá nói vài câu, ông lão liền đem chiếc thuyền độc mộc đang nằm vắt vẻo bên bờ đưa cho các nàng mượn.

"Đã đến Giang Nam, làm sao có thể không thử cảm giác chèo thuyền ra giữa hồ cùng thả câu ngắm cảnh chứ." Nói xong nàng liền nhảy lên thuyền trước: "Chỉ nhi, nàng lên đi, để ta đỡ nàng......" Dung Vũ Ca giục Vệ Minh Khê.

Vệ Minh Khê nắm chặt tay Dung Vũ Ca, vô cùng cẩn trọng nhảy lên thuyền. Mà chiếc thuyền độc mộc bởi vì Vệ Minh Khê nhảy lên cứ lắc lư qua lại, Khiến cho Vệ Minh Khê vốn không rành thủy tính sợ tới mức hoa dung thất sắc, nàng ôm chặt lấy Dung Vũ Ca, chỉ sợ nếu bất cẩn sẽ ngã xuống hồ.

Đột nhiên được Vệ Minh Khê chủ động ôm lấy mình làm cho Dung Vũ Ca hoa tâm nở rộ, nhìn thấy Vệ Minh Khê vẻ mặt kinh hồn táng đảm, thương yêu ôm chặt nàng vào lòng, không để nàng ngã xuống.

Chờ thuyền vững vàng Vệ Minh Khê mới phát hiện chính mình vừa rồi thực vô dụng bổ nhào vào lòng Dung Vũ Ca, trên mặt khẽ phiếm hồng, trước kia dù Thái Sơn có sụp nàng cũng không đổi sắc, không hiểu sao gần đây càng ngày càng thể hiện ra tư thái tiểu nữ nhi. Trong lòng Vệ Minh Khê âm thầm ngượng ngùng.

Vệ Minh Khê mất tự nhiên vội đẩy Dung Vũ Ca ra, Dung Vũ Ca lập tức cảm giác được nàng có chút khác thường.

"Nàng sao vậy?" Dung Vũ Ca vô cùng ôn nhu nói.

"Không sao, ngươi sẽ chèo thuyền sao?" Vệ Minh Khê vội đổi đề tài, nàng sẽ không nói cho Dung Vũ Ca biết nàng đột nhiên phát hiện thì ra mình cũng chỉ là nữ tử bình thường, hy vọng có một người bao bọc để nương tựa. Cảm giác an toàn và ỷ lại như vậy nàng chưa bao giờ cảm nhận được từ trên người phu quân. Nhưng từ sau khi Dung Vũ Ca xuất hiện, Vệ Minh Khê mới phát hiện mình càng lúc càng mềm yếu.

"Cái gì có thể làm khó được Dung Vũ Ca này? Dễ hơn ăn cháo!" Dung Vũ Ca lên mặt nói, cầm mái chèo khua khoắng lung tung, nhưng mà càng chèo thuyền càng xoay vòng vòng hoặc đi ngược lại, lúc này mặt dù có dày như da trâu cũng phải xấu hổ mà thủng mất.

Vệ Minh Khê thấy thuyền nhỏ cứ xoay vòng cùng thần thái lo lắng của Dung Vũ Ca, không khỏi bật cười thành tiếng.

Dung Vũ Ca nghe thấy tiếng cười giòn tan của Vệ Minh Khê, gương mặt phút chốc đỏ rần. Được rồi, có đôi khi sĩ diện quá cũng không tốt. Nàng ngẩng đầu nhìn Vệ Minh Khê, nhìn ngây dại, cho tới bây giờ nếu Vệ Minh Khê có cười cũng chỉ là nụ cười đạm nhã, có khi nào nàng cười thoải mái đến như vậy đâu.

Nghe tiếng cười của Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca đột nhiên cảm thấy nếu đời này cứ mãi ở nơi Giang Lăng này thì tốt rồi.

Dung Vũ Ca vốn mơ tưởng rất nhiều về tương lai, nhưng nàng biết những điều đó sẽ chẳng thể nào trở thành hiện thực, bởi nàng biết Vệ Minh Khê không bao giờ dám nghĩ về ngày sau.

"Vì sao nhìn ta mãi vậy?" Vệ Minh Khê nhíu mày hỏi Dung Vũ Ca vẫn đang ngây ra nhìn mình không chớp mắt.

"Ta muốn nhìn Chỉ nhi cả đời này." Dung Vũ Ca chân thành nói.

"Quạt nước theo hướng ngược lại đó, nhẹ nhàng thôi, đem mái kia đưa cho ta, ta cũng muốn thử." Vệ Minh Khê cố ý nói sang chuyện khác, những phút giây phóng túng ngắn ngủi ở Giang Nam này làm cho nàng không dám nghĩ đên tương lai.

Đương nhiên Dung Vũ Ca biết Vệ Minh Khê đang muốn trốn tránh, chẳng qua cũng không dám phơi bày, chỉ sợ mọi hạnh phúc giờ phút này trong nháy mắt sẽ theo cơn gió mà bay đi mất. Dung Vũ Ca đem mái chèo bên kia đưa cho Vệ Minh Khê, Vệ Minh Khê tiếp nhận rồi nhẹ nhàng rẽ nước, tiểu thuyền từ từ hướng về giữa hồ, bóng lưng hai người cũng dần dần nhỏ lại.

"Cả đời này ta cũng chưa từng nghĩ tới, có ngày ta có thể ở Giang Nam chèo thuyền thả câu." Vệ Minh Khê cầm cần câu cảm thán nói, những thứ này hết thảy đều mới lạ.

"Nếu Chỉ nhi thích cuộc sống như vậy, chúng ta có thể ở lại Giang Nam cả đời." Dung Vũ Ca ngồi phía sau Vệ Minh Khê, lưng tựa lưng, nhẹ nhàng nói.

"Dung Vũ Ca, ngươi biết rõ đây là chuyện không thể nào." Vệ Minh Khê khẽ thở dài.

"Có cá mắc câu!" Dung Vũ Ca ra vẻ vui vẻ nói, nàng biết nàng đối kháng không nổi với Vệ Minh Khê, rõ ràng là làm bộ vui vẻ nhưng giọng nói vô cùng trầm buồn.

"Vũ Ca......" Vệ Minh Khê muốn nói lại thôi.

"Chỉ nhi là tất cả của ta, mà ta, chẳng qua là một phần mà nàng muốn khước từ....." Dung Vũ Ca nói thật nhỏ.

"Ta......" Chính Vệ Minh Khê cũng không tin tưởng bản thân, nàng vốn không biết làm thế nào để giải quyết đoạn tình cảm này.

Dung Vũ Ca nghe được sự do dự trong lời Vệ Minh Khê, tâm nàng phút chốc trầm xuống. Vốn đã biết rõ kết quả, tại sao vẫn khiến Vệ Minh Khê phiền lòng, làm chính mình thương tâm?

Dung Vũ Ca xoay người, từ phía sau ôm lấy người yêu của nàng: "Vệ Minh Khê, dù thế nào cũng không được phép vứt bỏ ta!" Dung Vũ Ca tựa cằm lên vai Vệ Minh Khê cầu khẩn, so với Vệ Minh Khê thì nàng còn khủng hoảng hơn nhiều lắm.

"Đây là Giang Nam, không phải ngươi đã nói không cần nghĩ đến cái gì khác sao?" Vệ Minh Khê tiếp tục né tránh. Hiện tại là Giang Nam, cứ toàn tâm mà tận hưởng phút giây trước mắt đi, nhưng Vệ Minh Khê biết, cho tới bây giờ phóng túng cũng không phải là tính cách của mình.

"Ừ, không nghĩ đến cái khác nữa." Dung Vũ Ca vùi mặt vào lưng Vệ Minh Khê, nhẹ nhàng nói, nàng thích thời khắc bình yên này.

Dung Vũ Ca thu cần câu, nàng sớm đã không còn tâm trí để câu, mà cá cũng đã chạy mất. Còn Vệ Minh Khê tuy vẫn im lìm thả câu, nhưng cũng không có con cá nào mắc bẫy.

Vệ Minh Khê nhìn từng vòng tròn nước lan nhẹ trên mặt hồ, trong lòng dấy lên chút tình cảm khó nói thành lời. Dung Vũ Ca một tay ôm chặt lấy mình, mặt áp trên lưng mình, tay kia lại ở trên lưng mình mà nhẹ nhàng phác chữ. Nàng cảm giác được, những chữ mà Dung Vũ Ca viết chính là: Vệ Minh Khê, ta yêu nàng.

Trong lòng Vệ Minh Khê không hiểu sao tràn ngập thê lương. Ta sinh người chưa sinh, người sinh ta đã lão, hận không sinh đồng thời, ngày ngày cùng người hảo(1). Nhưng các nàng cùng là nữ tử, còn mang thân phận như vậy, tất cả, tất cả chung quy đều là nghiệt duyên, hai nàng mãi mãi không thể cùng nhau sánh bước.

Trong phút giây, Giang Nam hành cũng trở nên vô cùng ảm đạm.

***

Dung Vũ Ca nắm tay Vệ Minh Khê, chuẩn bị trở về khách điếm.

"Chúng ta hiện tại là thân phận nam tử, cứ nắm tay như vậy có chút không ổn......" Vệ Minh Khê chần chờ nói.

"Ở trong mắt đại bộ phận chúng nhân, ta là nữ tử còn nàng là nam tử, trừ người không có mắt ra mới có thể cảm thấy chúng ta đều là nam tử." Trên thực tế quả thật như vậy, bởi vì Dung Vũ Ca quá đẹp, đẹp đến nỗi đại bộ phận mọi người đều nhìn ra ngay tiểu công tử có khuôn mặt ngạo nhân này là một nữ tử. Dung Vũ Ca vốn quá bắt mắt, ngược lại không để mắt người nữ tử có khí độ bất phàm là Vệ Minh Khê, nên người ta mới hiểu lầm nàng là nam tử.

"Vũ Ca, ngươi nhìn xem bên kia, cô gái leo lên cái cây cao thế, ta sợ nàng rớt xuống mất......" Vệ Minh Khê lo lắng nhìn một tiểu nữ hài tầm mười ba, mười bốn tuổi đang vắt vẻo trên một cây đại thụ nói.

Dung Vũ Ca ngoái đầu lại nhìn, nếu không cẩn thận sẽ rất dễ dàng rơi xuống, tự làm tự chịu, nàng không muốn nhúng mũi vào chuyện người khác.

"Vũ Ca, ta nhớ khinh công ngươi rất tốt, ngươi đem nàng xuống dưới đi." Vệ Minh Khê là người rất tốt, điểm này không thể nghi ngờ.

Dung Vũ Ca nhíu mày, người ta không muốn ôm người khác, người ta từ đầu đến cuối chỉ muốn ôm một người thôi, người đó chính là mẫu hậu.

"Không cần giúp, chưa chắc nàng sẽ rơi xuống mà......" Dung Vũ Ca tìm cớ thoái thác, nhưng mà đúng lúc ấy lại nghe thấy tiếng cô gái kinh hô, nàng quả nhiên trượt ngã!

"Chết tiệt" Dung Vũ Ca khẽ nguyền rủa một tiếng, xem ra không giúp cũng không được. Dung Vũ Ca vội tung người nhảy lên, tiếp được thiếu nữ đó.

Nếu thời gian có thể dừng lại để chiêm ngưỡng thì một màn này tuyệt đối là duy mĩ, hoàn toàn phù hợp với tình cảnh trong mộng của bất kỳ thiếu nữ nào. Một công tử trẻ tuổi tuấn mỹ, tuyệt thế vô song từ trên trời giáng xuống, ôm lấy mình, cứu mình, trong lúc nhất thời khiến thiếu nữ nhìn đến ngây ngốc, quả thực so với tình nhân trong mộng còn tuyệt vời hơn. Làm cho tâm trí nàng thiếu nữ cuồng loạn cả lên.

Nữ tử này đúng là loại người không có mắt mà vừa rồi Dung Vũ Ca nói đến, có thể đem bộ dạng yêu nghiệt của Dung Vũ Ca lầm thành nam tử. Điều này cũng khó trách, một nữ tử ra đời chưa lâu, lịch duyệt chưa đủ, tầm mắt có vụng về cũng không tính là kỳ quái.

Dung Vũ Ca chân vừa chạm đất liền "Bịch!" một tiếng vang thật lớn, thiếu nữ có diện mạo khả ái ngọt ngào bị Dung Vũ Ca trực tiếp ném xuống đất. Vệ Minh Khê nhìn mà lắc đầu thở dài, sao Dung Vũ Ca lại có tính tình ác liệt đến vậy?

Nữ hài tử đang từ trong giấc mộng êm đềm phút chốc bừng tỉnh. Thân thể nàng bị ném xuống đất, đau đến mức muốn la mắng người khác, có cảm giác như đang từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục. Sao trên đời lại có loại nam nhân không có phong phạm như vậy? Cảnh tượng tình nhân trong mộng cũng vỡ tan thành mây khói.

"Ngươi...ngươi sao có thể đối xử với người khác như vậy?!" Thiếu nữ từ trên đất bò dậy, phừng phừng lửa giận chỉ thẳng vào mặt Dung Vũ Ca đùng đùng chất vấn. Ai ngờ nhìn thấy Dung Vũ Ca ung dung dùng tay phủi quần áo, làm như vừa rồi chạm phải cái gì rất bẩn vậy, liền càng thêm tức giận.

Dung Vũ Ca nhìn nữ tử kiêu ngạo trước mặt, khẽ nhíu mày, nếu không phải vừa rồi ta ra tay thì nàng đã mất mạng, lại còn không biết cảm tạ ân nhân.

"Xú nữ, cút ngay cho ta!" Dung Vũ Ca không thèm để ý, trực tiếp nắm tay Vệ Minh Khê đang đứng phía sau, hoàn toàn không nhìn đến nữ tử trước mặt, chuẩn bị cùng Vệ Minh Khê trở về khách điếm.

Xú nữ ư! Hải Đường lớn như vậy đây là lần đầu tiên bị người ta kêu là xú nữ, hơn nữa lại còn bị chính nam tử làm cho mình xuân tâm vừa động kia gọi, làm cho Hải Đường cảm thấy mình bị vũ nhục thật nặng nề.

"Cái tên ẻo lả kia, ngươi nói rõ xem, ai là xú nữ?" Hải Đường giữ chặt Dung Vũ Ca, không cho nàng đi.

Người ta vốn là nữ nhân, đương nhiên ẻo lả rồi, xú nữ này sao phiền toái đến vậy?

"Ta nói ngươi chính là xú nữ đấy, thì sao?" Dung Vũ Ca khoanh tay trước ngực, giống như một đứa trẻ không bao giờ lớn cùng tiểu nữ hài kia đứng bên đường cãi nhau ỏm tỏi. Nhớ năm đó nàng tại kinh đô được xưng là tiểu bá vương, chỉ có mình khi dễ người khác, nào có chuyện để người khác phạm đến mình. Hai kẻ đồng dạng đều bị cưng chiều mà hư ở cùng một chỗ, gây ra bạo hoả hoành tráng đến thế nào chắc ai cũng có thể tưởng tượng được.

"Dung Vũ Ca!" Vệ Minh Khê nhìn thấy càng lúc càng nhiều người hiếu kỳ vây quanh chỗ này xem, nàng liền gấp gáp lên tiếng áp chế Dung Vũ Ca. Kỳ thật Vệ Minh Khê rất muốn làm bộ như không biết Dung Vũ Ca, cũng đã là nữ nhân mười tám tuổi rồi lại còn chấp nhặt với thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi. Nàng không xấu hổ thì mình cũng đủ thấy xấu hổ lắm rồi!

"Chỉ nhi, ngươi lại đây xem xem, người ta hảo tâm cứu nàng, nàng không biết cảm ơn thì thôi, lại còn ăn cháo đá bát. Thói đời bây giờ thực là... Lòng người đúng là khó lường!" Dung Vũ Ca hướng Vệ Minh Khê một bên làm nũng, một bên quở trách Hải Đường.

Hải Đường nhìn mà nổi da gà, sao lại có nam nhân ghê tởm như vậy? Ở bên đường làm nũng còn không nói, so với nữ nhân còn muốn nữ tính hơn. Mặc dù Hải Đường rất không muốn thừa nhận, nhưng sự thật đang xảy ra trước mắt, nam nhân so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn này dù có làm cái gì nữa cũng không cảm thấy thái quá.

Nếu không phải Vệ Minh Khê được giáo dưỡng tốt, thì nàng thực rất muốn lật mặt giáo huấn Dung Vũ Ca một phen. Nàng đem người ta trực tiếp ném xuống đất, người bình thường nào có thể cảm ơn đây? Nhưng Vệ Minh Khê luôn là Vệ Minh Khê, nên nàng chỉ có thể đứng đó, bất đắc dĩ nhìn Dung Vũ Ca làm nũng với mình.

——————–o0o—————–

(1) Nguyên văn: Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão, hận không sinh đồng thời, ngày ngày cùng quân hảo: Nguyên văn Hán Việt là "Quân sinh ngã vị sinh, ngã sinh quân dĩ lão. Hận bất sinh đồng thì, nhật nhật dữ quân hảo".

Nguồn gốc: Bài thơ vốn là thơ đề trên các đồ sứ thời Đường, có thể là do người làm gốm sáng tác hoặc là ca dao phổ biến trong dân gian, được khai quật khoảng năm 1974-1978 trong di chỉ ở Trường Sa, Hồ Nam. Theo quyển hạ của 'Toàn Đường thi bổ biên', cuốn năm mươi sáu 'Toàn Đường thi tục tập', thơ năm chữ của người vô danh, trang 1642, xuất bản tháng 10 năm 1992, toàn thơ là: "Quân sinh ngã vị sinh, ngã sinh quân dĩ lão. Quân hận ngã sinh trì, ngã hận quân sinh tảo." Còn bài thơ 'Quân sinh ngã vị sinh, ngã sinh quân dĩ lão' có xuất xứ trên mạng, có lẽ tác giả muốn biểu đạt tình cảm của mình nên có cải biến so với nguyên tác. Câu thơ đẹp và đau thương, từ đó được phổ biến trên các trang web.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net