Chương 37: Tu luyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc này, Lưu Trưng có thể nghĩ đến nội công tâm pháp cùng khẩu quyết của Lăng Vân kiếm pháp hoàn toàn là bởi vì ba cỗ chân khí quấy phá. Lúc này mới kéo lại suy nghĩ của nàng——–

Tình huống như vậy rất giống lúc tu tập nội công tâm pháp.

Lăng Vân kiếm pháp coi trọng chính là ba bí quyết, một là nhẹ, hai là mau, ba là ác ứng với ba bộ phận là chân, tay, cùng ngực. Bởi vậy tu luyện ra ba cảnh giới, chính là "Lăng không", " Lăng Phong", cuối cùng là "Lăng Vân". "Lăng không" chính là hình dung kiếm thế nhẹ nhàng phóng khoáng. Luyện thành tầng thứ nhất chính là cử trọng nhược khinh, mơ hồ không chừng, đối địch là lúc làm người ta đoán không ra; "Lăng phong" nói đúng ra là tốc độ ra chiêu thức. Luyện đến tằng thứ hai, kiếm chiêu phóng ra như một cơn lốc mạnh mẽ, khiến cao thủ bình thường không kịp phản ứng; "Lăng vân" là hình ảnh hình dung ra cảnh giới cuối cùng, tu luyện tới bước này, liền cao như đám mây, có sức mạnh bễ nghễ thiên hạ.

Theo lý mà nói, tu luyện Lăng Vân kiếm pháp, xác nhận phải luyện từ cơ bản nhất "Lăng không , tiếp theo mới đến tằng thứ hai, cuối cùng mới có thể luyện thành tầng thứ ba.

Nhưng cha của Lưu Trưng, Diệp Lâm Phong lúc luyện thành bộ kiếm pháp kia, lại nghiên cứu ra một cách cổ quái khác để luyện. Đó là đem ba tầng công phu phân liệt thành ba cỗ chân khí bất đồng, lấy trận pháp tương liên, thế nhưng có thể lấy ba đại chiêu số biến ảo tổ hợp thành uy lực càng lớn, trùng trùng điệp điệp.

Diệp Lâm Phong lúc nghiên cứu Lăng Vân kiếm pháp có đơn giản ghi chép lại.

Mà giờ phút này Lưu Trưng cảm thấy tình huống của mình cùng Diệp Lâm Phong hoàn toàn tương phản.

Giả sử trong cơ thể nàng thật sự là ba cỗ chân khí "Lăng không", "Lăng phong", cùng "Lăng vân", nhưng thật hiển nhiên ba cỗ chân khí này không chịu nàng không chế, ngược lại không ngừng ở trong cơ thể nàng quấy rối. Như vậy, nếu nàng muốn đem chân khí để sử dụng, nhất định phải đem ba đạo chân khí này tập hợp làm một. Ngược lại, nếu là bỏ mặc, rất có thể dưới tình huống bị phản phệ tán loạn, nổ tan xác mà chết.

——–Đây là kết luận rút ra sau khi Lưu Trưng phỏng đoán.

Nhưng dù sao nàng cũng không bao giờ tu luyện qua pháp môn, đối chuyện này hiểu biết không nhiều lắm. Không biết bên trong quá trình sẽ phát sinh biến hóa gì. Hơn nữa giờ phút này bản thân lại đang ở trong miếu hoang đổ nát, bên người còn có Nam Cung Nhã đang cần bảo vệ.

Lưu Trưng như thế nào cũng không thể an tâm.

Bất quá Nam Cung Nhã tuy rằng thiên tính đơn thuần, nhưng trí tuệ lanh lợi, giỏi quan sát ngôn sắc, lại thêm nàng một lòng yêu say đắm Lưu Trưng, lúc nào cũng đều khắc khắc lưu tâm ánh mắt, hành động của nàng. Sớm đem tính nết, tâm tính của Lưu Trưng hiểu đến căn kẽ. Lúc này thấy sắc mặt của Lưu Trưng hơi chần chừ, vẻ mặt khác thường, liền biết việc phản phệ vẫn chưa giải quyết xong.

Huống chi, Lưu Trưng theo bản năng nói ra nửa câu.

"Ta chỉ sợ là..."

Nam Cung Nhã mơ hồ đoán, liền mở miệng nói: "Có phải có hay không... Còn có chỗ nào khó xử?"

Lưu Trưng thoáng do dự, thoáng gật đầu.

Lúc này trong cơ thể nàng mặc dù vẫn còn vài cỗ chân khí tán loạn, nhưng có lẽ vừa uống thuốc xong, các luồng chân khí được áp chế, khiến nàng tam thời không đáng ngại, chính là cả người mệt mỏi, vẫn có chút chưa khôi phục lại.

Nam Cung Nhã vốn bởi vì ăn ngủ ở ngoài hoang dã trong miếu đổ nát mà còn sợ hãi khẩn trương, nhưng lúc này gặp biến cố, lại làm cho nàng không biết từ đâu sinh ra dũng khí, vội vàng nói: "Còn cần thuốc hay cái gì vậy, chúng ta cùng nghĩ biện pháp là được. Nếu... Nếu ngươi không thể làm, để cho ta làm đi thôi!"

Lưu Trưng nao nao, lại hỏi nàng: "Ngươi không sợ hãi?"

"Nếu là ngươi bỏ lại ta một mình, ta tự nhiên là sợ hãi." Nam Cung Nhã dừng một chút, lại nhìn Lưu Trưng liếc mắt một cái mới nói: "Nhưng nếu là vì ngươi, nghĩ đến ngươi ở nơi này chờ ta. Ta vô luận như thế nào cũng sẽ không sợ hãi, cũng không cần sợ hãi! Nhưng mà, ngươi yên tâm, ta tuy rằng có thể vì ngươi liều mạng, nhưng cũng sẽ vì ngươi bảo vệ bản thân, cho nên ta..."

"Ta không cần ngươi phải mạo hiểm, cũng không cần phải liều mạng." Lưu Trưng cắt đứt lời của Nam Cung Nhã, lắc lắc đầu nói: "Ta chỉ cần ngươi ở chỗ này coi chừng ta, không ly khai nửa bước, nhưng..."

"Cái gì?" Nam Cung Nhã có chút sốt ruột.

"Nhưng ta không biết khi nào mình mới có thể tỉnh lại." Lưu Trưng đè xuống câu nói kia không nói, chỉ nói lại: "Ta cũng không biết chính mình có thể tỉnh lại hay không." Trong lòng nàng hiểu được, tại tình huống nguy cấp như thế này, các luồng chân khí tán loạn, mạnh mẽ tu luyện nội công, ít nhiều đều có thể thất bại. Cho nên nàng do dự thật lâu, không biết rốt cuộc vẫn phải đánh cược một phen, hoặc là nên mặc kệ nội thương, suốt đêm đưa Nam Cung Nhã đến trong thị trấn gần đây. Dù sao trong rừng núi hoang vắng, nguy hiểm không lường trước được nhiều lắm. Nàng thật sự không yên tâm để Nam Cung Nhã một mình đối mặt.

Lưu Trưng đang do dự đều bị Nam Cung Nhã để ở trong mắt, cho nên không chờ nàng nghĩ nhiều nữa. Nam Cung Nhã đã muốn ôm lấy tay nàng, rất là xúc động nói: "Không cần chỉ vì ta mà nghĩ, nếu ngươi... Có gì bất trắc, ta cũng không sống nổi."

Lưu Trưng nhìn Nam Cung Nhã.

Lúc này Lưu Trưng phát hiện, chính mình cũng có chút không nỡ chết.

Nàng muốn hảo hảo còn sống, để người này ở bên nàng cả đời.

Chỉ cần vừa nghĩ đến Nam Cung Nhã một người cô độc, sợ hãi, Lòng Lưu Trưng tràn ngập kiên định cùng dũng khí chưa bao giờ có.

————-Nàng nhất định có thể luyện thành công, luyện được Lăng Vân kiếm pháp.

Lưu Trưng nghĩ nghĩ, đơn giản gật đầu đem tình huống của mình nói cho Nam Cung Nhã.

Nam Cung Nhã rất nhanh gật đầu: "Hảo, ta coi chừng dùm ngươi. Ngươi nếu không tỉnh, ta tuyệt đối sẽ không rời đi."

Hai người thương nghị đã xong, liền đem trong miếu thu dọn một chút. Ý tưởng của Lưu Trưng là muốn tìm một nơi không bị quấy nhiễu để tu luyện. Ở trong miếu đổ nát đi dạo một vòng, phát hiện bên trong đều là những thứ cũ nát, nhất thời không dọn hết được. Nam Cung Nhã cẩn thận tìm xung quanh, ánh mắt dừng ở trong cái hốc ở sau lưng tượng phật.

"Nơi đó... Cái hốc phía sau mành che... Cũng không biết là cái gì."

Lưu Trưng gật gật đầu, cầm cây đuốc, đi lên nhìn một chút.

Bên trong cái hốc lớn kia thế nhưng có một gian phòng.

Chắc là một gian mật thất được làm sau tượng phật trước khi cái miếu bị bỏ hoang, nhưng mật thất đến tột cùng để làm gì, đã không thể đoán được. Bởi vì bên trong gian phòng nhỏ này là một khoảng không trống rỗng, cái gì cũng không lưu lại. Nam Cung Nhã cũng tiến lên, hỗ trợ đem căn phòng này quét tước lại một chút, lại ở gần cái hốc trải ra một tấm thảm mỏng mới giúp đỡ Lưu Trưng ngồi xuống.

"Ta ở bên ngoài chờ ngươi."

"Ừ."

"Ngươi..." Nam Cung Nhã có chút không tha, nhưng vẫn cắn chặt răng, đưa tay rút ra: "Phải sớm một chút... Sớm một chút tỉnh lại."

"Ừ."

Nam Cung Nhã gặp Lưu Trưng có vẻ mặt kiên định, cũng thoáng thả tâm, đi ra.

Bất quá chỉ trong giây lát, bên cạnh cái miếu đổ nát cạnh đống lửa chỉ còn một mình Nam Cung Nhã. Nhưng nàng lúc này dũng cảm hơn lúc trước nhiều lắm. Lúc trước có Lưu Trưng để dựa vào, mà lúc này...

Cũng là Lưu Trưng dựa vào nàng.

Nhưng mà bên trong phòng kia vẫn không có chút động tĩnh nào, quả thực giống như bên trong không có ai.

Nam Cung Nhã ngồi đến không chịu nổi, đang nghĩ ngợi có nên đứng dậy vào liếc mắt một cái, lại nghe thấy bên ngoài cửa miếu truyền đến những tiếng bước chân.

Có người tới đây?

"La Thanh nhìn phía sau... Có người đuổi theo hay không..."

"Thiếu chủ, chúng ta chạy xa như vậy, chắc là... Chắc là không có việc gì."

Ngoài cửa truyền đến thanh âm của hai người, nói có chút thở không xong, nhưng nghe vào trong tai Nam Cung Nhã lại cảm thấy rất quen. Nàng đột nhiên nhớ tới, hình như là...

Thượng Quan Sách Vân?

Cửa miếu đổ nát két một tiếng bị mở ra.

Người đi đầu là Thượng Quan Sách Vân, mà đi theo phía sau hắn là người hầu áo xanh lúc nào cũng canh giữ ở bên người, La Thanh.

Hai bên thấy nhau, đều cả kinh.

"Nhã muội muội... Muội như thế nào lại ở chỗ này?" Thượng Quan Sách Vân hết sức kinh ngạc, nhưng rất nhanh nhớ tới cái gì đó, nhìn xung quanh một vòng, mới nói: "Muội không phải... Diệp Lưu Trưng ở đâu?"

"Ngươi... Ngươi như thế nào lại tới nơi này?" Nam Cung Nhã căn bản không trả lời vấn đề của hắn, hỏi ngược lại.

Thượng Quan Sách Vân cũng không để ý, đi về phía trước, thoáng thở phảo một cái, mới giải thích: "Cẩm Quỳ sơn trang đã xảy ra chuyện, chúng ta chạy đến đây."

Nguyên lai sau khi đại hội võ lâm ở Cẩm Quỳ sơn trang kết thúc, các danh sĩ võ lâm cũng không có lập tức rời đi, mà phần lớn đều được Đoàn trang chủ giữ lại ngủ mấy ngày. Lúc ấy Lưu Trưng trúng hàn độc, Nam Cung Nhã cũng đi đến trúc ốc để chiếu cố nàng. Hai người lúc ấy đối với bên ngoài không có hiểu biết. Mấy ngày sau, Lưu Trưng cùng Nam Cung Nhã mới xuống núi, Thượng Quan Sách Vân theo sau phát hiện, vì thế cũng đi theo xuống núi, tính toán đi tìm. Ai ngờ hắn mới vừa đi ra cửa trang, liền phát hiện không đúng.

"... Nhìn như người của U Minh phủ, không biết suy nghĩ biện pháp gì, thế nhưng chỉ trong vài ngày đã lẻn vào trong trang, ám toán mấy cao thủ lợi hại. Đến ngày đó cũng là lúc phát động, trong ngoài phối hợp, vọng tưởng đem toàn bộ mọi người trong sơn trang tiêu diệt!"

Nam Cung Nhã nghe thấy kinh hồn táng đảm, vội vàng hỏi: "Vậy sau lại thế nào? Đại ca của ta, Nam Cung Tụng, còn có Công Nghi Ngưng... Bọn họ... Bọn họ thế nào? Ngươi lại như thế nào? Ngươi như thế nào lại trốn được?"

Nàng hỏi một hơi rất nhiều vấn đề, nhưng Thượng Quan Sách Vân vừa nghe xong, lúc này trên mặt hiện ra thần sắc xấu hổ.

"Nói chuyện với ngươi a!"

"Ta...Ta cũng không biết." Thượng Quan Sách Vân ngượng ngùng nói: "Ta cảm giác không đúng, liền chạy nhanh tìm chỗ phòng thủ kém phá vây mà ra... Chạy... Chạy xuống núi. Không bao lâu sau, liền thấy Cẩm Quỳ sơn trang bị cháy lớn: cháy tới tận trời, đem bầu trời đều đốt đỏ..."

Nam Cung Nhã lộ vẻ mặt khinh thường: "Ngươi... Một mình ngươi trốn ra?"

"Ta...Ta cũng..."

Thượng Quan Sách Vân nói không ra lời.

Nhưng người hầu của Thượng Quan Sách Vân, La Thanh lại phẫn nộ nói: "Quái vật này thân pháp quỷ dị, võ công cao cường. Thiếu chủ cùng thuộc hạ hai người có thể phá vây mà ra đã là khó rồi. Nếu thật sự ở lại bên trong sơn trang cũng không hề có biện pháp, chẳng qua là chịu chết!"

"Đúng vậy... Cha ta... Hắn cũng còn đang trong sơn trang..." Thượng Quan Sách Vân tựa hồ là từ lý của La Thanh tìm được một ít khí lực, lại nói: "Ta đây trở về nhà triệu tập cao thủ..."

"Khi đó có tác dụng gì!"

Nam Cung Nhã nắm tay lại, căm giận nói.

Nguyên bản đang bị lửa giận thiêu đốt, khơi dậy như một đóa hỏa hoa, đâm rồi vang lên. Mà ba người bên trong ngôi miếu đổ nát lại yên tĩnh không một tiếng động, không ai nói chuyện.

Nam Cung Nhã thở thật dài, trong lòng càng sầu lo.

Cẩm Quỳ sơn trang đột nhiên gặp chuyện không may. Người nhà mình, hảo tỷ muội cũng không biết ở đâu, mà Lưu Trưng lúc này đang trong thời kỳ tu luyện nội công nguy hiểm, hơi vô ý sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Mà chính nàng...

Trừ bỏ ngoài việc ở ngoài lo lắng cho bọn họ, thế nhưng chẳng làm được gì.

Cố tình lúc này nàng còn phải đối phó với Thượng Quan Sách Vân, người căn bản ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn, lại không thể để cho hắn phát hiện Lưu Trưng đang ở trong hốc tường phía sau tấm mành che.

Nam Cung Nhã rốt cuộc cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, suy sụp ngã xuống đất.

Lưu Trưng...

"Ngươi nhất định phải mau tỉnh lại."

Nàng thầm nghĩ ở trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net