Chương 66: Nghênh chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đáy lòng Chương Thừa Hiên không hiểu sao thấy cả kinh.

Tại thời điểm này, hắn rõ ràng đã nắm chắc phần thắng. Nhưng Lưu Trưng trước mặt vô cùng lạnh nhạt, còn nói ra một câu như vậy, thật làm người ta không thể không sinh tâm cảnh giác.

"Chuyện gì ta không biết."

Lời này vừa mới nói xong, phía sau liền truyền đến một trận động tĩnh, giống như là vì trả lời vấn đề của hắn.

Chương Thừa Hiên phút chốc quay đầu lại, chỉ thấy hai thanh đao chói lọi hai bóng người từ phía sau bay vọt tới phía trước mặt hắn. Hắn bước mấy bước tránh ra, hai người một nam một nữ ở bên cạnh hắn phản ứng cực nhanh, thừa dịp đó nghênh đón. Bốn người giao chiến với nhau ở một chỗ, trong lòng song phương đều cả kinh, chỉ vì trong lúc giao thủ liền phát hiện thực lực của đối phương cùng chính mình đều là ngang nhau. Trong khoảng thời gian ngắn biến chiêu, mở chiêu, khó phân cao thấp.

"Liền là chuyện này?" Chương Thừa Hiên lui ở một bên đang xem cuộc chiến, còn không quên hỏi một câu.

Lưu Trưng chỉ cúi đầu nhìn sắc mặt Nam Cung Nhã, vẫn chưa phản ứng lại hắn.

Nhưng Chương Thừa Hiên chỉ coi như là nàng cam chịu, vừa cười nói: "Còn tưởng rằng ngươi có bí mật gì muốn trao đổi với ta. Thật sự là... Mất công mong đợi một hồi. Bất quá, ngươi cho là có hai người bọn họ, các ngươi có thể thoát được?"

Lưu Trưng liếc nhìn hắn một cái: "Ta vẫn không cho rằng như vậy."

"Ha?" Chương Thừa Hiên tựa hồ có chút ngoài ý muốn: "Như vậy, ta lại rất tò mò, kế tiếp ngươi sẽ làm như thế nào? Hai người kia.. Nếu ta nhân không lầm thì chính là Nam Cung Phong cùng Nam Cung Tụng của Nam Cung gia đúng không? Không nói bọn họ có bản lĩnh thắng cuộc chiến này, chỉ cần hiên tại ngươi đang ở bộ dạng 'Diệp cô nương', lại phải giải thích với bọn họ như thế nào đây?"

Lưu Trưng vẫn chưa trả lời.

Bởi vì nàng căn bản không nghĩ tới vấn đề này.

Giải thích?

Nàng vốn là 'Diệp cô nương', lại có cái gì cần giải thích. Huống chi, quan trọng hơn là lúc này Nam Cung Nhã đã có chút thần trí không tỉnh táo, mà căn bản là không phải cái 'giải thích' hư vô.

Lưu Trưng thỏ dài, để Nam Cung Nhã nằm trên mặt đất, chính mình rốt cuộc cũng đứng dậy.

"Nếu ta là ngươi, ta sẽ để bọn họ đem Nam Cung Nhã đi."

Chương Thừa Hiên không dự đoán được nàng sẽ nói như thế, nhất thời không phản ứng kịp, đi theo hỏi một câu: "Vì cái gì?"

"Ngươi nói đúng, bọn họ chưa chắc có khả năng thắng ngươi, nhưng ngươi..." Lưu Trưng thản nhiên liếc hắn một cái, lại nói: "Cũg chưa chắc có bản lĩnh thoải mái giải quyết ba người chúng ta."

Chương Thừa Hiên nao núng, rồi lại nở nụ cười.

"Ngươi nói được... Rất đúng."

Chương Thừa Hiên người này thật sự rất thông minh, một chút liền đã hiểu. Lúc này suy nghĩ cẩn thận, liền phát lệnh để cho hai thủ hạ dừng tay. Hai người kia tuy rằng vẫn giữ yên lặng, nhưng công phu là cực kỳ lợi hại. Sau khi nghe được mệnh lệnh, đều vận khởi nội công quỷ dị của U Minh phủ mạnh mẽ đánh một kích. Thừa dịp đó nhảy ra khỏi cuộc chiến.

Nam Cung Phong cùng Nam Cung Tụng vôi vàng tránh ra, nhưng vẫ là cảm thấy một trận hàn ý lạnh tới tận xương đập vào mặt.

Nam Cung Tụng không chịu nhịn, vung tay lên liền mắng ra: "Như thế nào? Đánh không lại nghĩ muốn chạy? Thắng bại chưa phân, chúng ta lại đến đâu một hồi nữa!"

Chương Thừa Hiên tuyệt không sinh khí ngược lại vô cùng khách khí trả lời: "Hai vị Nam Cung công tử thật sự là hảo thân thủ, cho nên... Cũng không cần đánh."

"Có ý tứ gì? Ngươi nhận thua?"

"Coi như là nhận thua đi." Chương Thừa Hiên cũng không thèm để ý.

"Lại đánh một trận nữa để luận thắng thua!"

Chương Thừa Hiên lại chỉ Nam Cung Nhã đang nằm trên mặt đất nói: "Vị Nam Cung cô nương này bị tuyết lang gây thương tích, bị thương không nhẹ. Nếu còn không nhanh chóng đưa xuống núi trị liệu, chỉ sợ tính mạng có nguy hiểm. Nam Cung công tử lúc này còn muốn cùng tại hạ so đấu?"

"Cái gì? ! Nàng... Nàng như thế nào lại bị tuyết lang gây thương tích!"

Lúc trước, Nam Cung Phong cùng Nam Cung Tụng ở khoảng cách khá xa, hoảng hốt thấy Lưu Trưng ôm Nam Cung Nhã ngồi dưới đất. Chương Thừa Hiên lại dẫn người đứng ở phía trước. Bọn họ chỉ nghĩ là Nam Cung Nhã bị Chương Thừa Hiên gây thương tích. Trong khoảng thời gian ngắn cũng không kịp nghĩ ngợi nhiều liền xông ra ngoài, nghĩ chỉ cần giải khốn cục liền có thể xem thương thế của Nam Cung Nhã. Nhưng lúc này nghe Chương Thừa Hiên nói xong, lại nhìn sắc mặt Nam Cung Nhã. Tình huống của thực tế của nàng so với trong tưởng tượng kém hơn rất nhiều.

Nam Cung Phong chỉ nhìn thoáng qua, liền đem ánh mắt rơi trên người Lưu Trưng.

"Diệp Lưu Trưng! Ngươi... Ngươi, lúc đem nàng đi ra ngoài đã nói với ta như thế nào? Ngươi nói ngươi sẽ đối nàng tốt lắm, nhưng nàng hiện tại tính là đối đãi tốt lắm ư?" Nam Cung Tụng đã liền tức giận lên, nhưng mà hắn mới quay đầu lại, lại bị hoảng sợ: "Diệp Lưu Trưng? Ngươi.... Ngươi như thế nào lại mặc nữ trang!"

Lưu Trưng không tính toán trả lời vấn đề này.

Chương Thừa Hiên lại thay nàng trả lời: "Diệp cô nương vốn là một nữ tử, đương nhiên phải mặc nữ trang. Như thế nào? Các ngươi không biết việc này? Ai nha, nhưng Nam Cung cô nương lại biết..."

Sắc mặt Nam Cung Tụng liền thay đổi: "Ngươi thật sự là nữ nhân?"

"Đúng vậy."

Lưu Trưng lần này nghiêm túc trả lời.

"Vậy các ngươi... Các ngươi như thế nào còn..."

"Nữ nữ mến nhau, đích xác có vi thiên đạo, bất quá... Trong thiên hạ, chuyện lạ như thế này cũng không phải không có." Chương Thừa Hiên ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Lưu Trưng lại nói: "Y theo suy nghĩ nông cạn của ta. Hai người bọn họ là ý hợp tâm đầu, cũng không kém với.."

"Đủ rồi!"

Nam Cung Tụng đều không nghe vào một chữ. hắn cũng không thèm nhìn Lưu Trưng liếc mắt một cái, ngồi xổm xuống bế Nam Cung Nhã lên, đem cánh tay khoác lên vai mình. Nam Cung Phong cũng tiến lên giúp một phen, để cho Nam Cung Tụng cõng Nam Cung Nhã trên lưng. Tiếp theo hai người liền hướng chân núi đi xuống. Nhưng mới đi được hai bước, Nam Cung Phong lại ngừng lại, xoay người đi vài bước.

"Chúng ta lần này tới đây, là ý của cha ta. Đem thanh kiếm này cho ngươi."

Nam Cung Phong cởi xuống từ trên lưng một bao vải, nghĩ nghĩ lại không đưa tới trong tay Lưu Trưng mà là ném xuống đất.

Lưu Trưng hiểu được, kia phải là Lăng Vân kiếm đặt ở Nam Cung gia.

" Chúng ta vốn nhận được tin tức nói Thượng Quan Minh mang người tìm tới nơi này." Nam Cung Phong dừng một chút, lại nói: " Cha ta bên ngoài khắc nghiệt nhưng bên trong lòng là tốt. Nghĩ rằng vì tư tâm của bản thân mà cho ngươi để lại lăng vân kiếm, hối hận không thôi, sợ ngươi không có bảo kiếm mà chịu thiệt. Lệnh cho huynh đệ chúng ta ngày đêm gấp gáp đưa kiếm tới, nếu có hữu dụng tự nhiên sẽ có có lực tương trợ. Lại không nghĩ rằng, Diệp cô nương cho chúng ta một vui đùa lớn như vậy."

Lưu Trưng không nói lời nào chỉ lặng lặng nghe.

Nam Cung Tụng đã sớm không có kiên nhẫn: "Còn cùng nàng nói những thứ này làm gì?"

Nam Cung Phong không để ý tới, nói tiếp: "Tiểu Nhã chúng ta mang đi, kiếm trả lại cho ngươi. Còn lại lợi hại cũng không tất phải so đo, dù sao bản thân tiểu Nhã cũng có sai. Như vậy, từ hôm nay trở đi, Nam Cung gia cùng ngươi thanh toán xong." Nam Cung Phong nhìn về phía Lưu Trưng, trong mắt lộ lãnh ý: "Chủ ý này, Nam Cung Phong ta vẫn là có thể định đoạt được." Nói hết lời, Nam Cung Phong không chờ nàng phản ứng, xoay người cùng Nam Cung Tụng một đạo xuống núi.

Trong suốt quá trình này, Chương Thừa Hiên vẫn chú ý đến thần sắc, phản ứng của Lưu Trưng. Nhưng nhìn hồi lâu hắn bị thật vọng rồi.

Lưu Trưng căn bản là thờ ơ.

Thấy Nam Cung huynh đệ xuống núi, Lưu Trưng cúi người nhặt Lăng Vân kiếm lên.

"Nghĩ muốn giết ta, đoạt kiếm..." Lưu Trưng nhìn thoáng qua Chương Thừa Hiên: "Chỉ sợ chúng ta còn phải đánh một trận."

Chương Thừa Hiên nở nụ cười: "Lấy ít địch nhiều, ngươi cảm thấy mình có mấy phần thắng?"

"Nữa phần cũng không có, tổng cũng phải thử một lần."

Lưu Trưng đã rút ra Lăng Vân kiếm.

Từ trước Lưu Trưng cũng gặp qua không ít địch thủ của U Minh phủ. Bọn họ cũng không dùng võ khí, chính là vận hàn độc nội công quỷ dị để đối địch. Nhưng Chương Thừa Hiên ở trước mặt là có dùng vũ khí.

Hắn lấy ra một cửu lễ tiên (Roi chín đoạn).

Cữu lễ tiên là cán roi cùng tám khúc thép cứng tạo thành. Mỗi khúc dùng ba móc tròn nối với nhau. Thứ vũ khí này cùng nhuyễn kiếm của Lưu Trưng giống nhau đều là vũ khí mềm mại, có thể quấn quanh hông, phương tiện mang theo. Nhưng nguyên nhân chính là vì mềm nhuyễn, cho nên phát huy được sự cứng rắn đến tận cùng của các đoạn thép lại càng khó.

Chỉ thấy Chương Thừa Hiên nhẹ nhàng giật một cái, các khúc roi mở ra, tiếng các vòng thép nối với nhau ở trong không trung pháp ra tiếng leng keng.

Lưu Trưng tự nhiên không dám khinh địch, cầm kiếm đón nhận, một chiêu chưa xong đã lại biến thành một chiêu khác, chỉ cầu nhẹ cùng mau, giống như mây bay nước chảy sinh động đem Lăng Vân kiếm pháp thi triển ra. Chương Thừa Hiên không chút hoang mang, thấy nàng biến hóa phiền phức, thế nhưng vô cùng vui vẻ, cửu lễ tiên trên tay múa càng dữ dội hơn, hướng thẳng giữa kiếm chiêu —- quấn lấy Lăng Vân kiếm.

Lưu Trưng lại biến chiêu.

Chương Thừa Hiên cũng theo chiêu mà xông lên, quấn càng chặt hơn, nhanh hơn.

Lưu Trưng liên tục lui bước, nhảy ra cuộc chiến, đã là thở hồng hộc. Chiến đấu đến vậy, tuy rằng hai người vẫn chưa có gì thương vong, nhưng trong lòng Lưu Trưng hiểu được, còn đánh tiếp, không thể nghi ngờ là nàng phải thua.

Chương Thừa Hiên đương nhiên cang hiểu được điểm này.

Hắn thấy Lưu Trưng không hề còn sức lực, khẽ cười một tiếng, nhân đó xông lên. Cữu lễ tiên bị hắn múa nhanh hơn. Lưu Trưng chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, hít một hơi thật sâu, cầm kiếm trở lên!

Rầm một tiếng.

Cửu lễ tiến đã quấn chặt lấy Lăng Vân kiếm.

Lưu Trưng giãy không được, lại cảm giác một trận hàn ý từ cữu lễ tiên truyền qua. Hàn khí kia dần dần bao vây thân kiếm, ngưng kết ra một tầng băng.

Lần này, hàn khí lần này phát ra so với những người khác của U Minh phủ đều phải lợi hại hơn. Mắt thấy Lăng vân kiếm sắp bị ngưng kết thành một thanh "Kiếm băng", mà hàn khí lạnh băng đến tận xương cũng đang cuồn cuộn không ngừng mượn Lăng Vân kiếm xâm nhập vào người Lưu Trưng. Chẳng qua hàn ý vừa mới tới, chân khí trong cơ thể Lưu Trưng đã nhanh chóng lưu chuyển, đem hàn ý không ngừng luyện hóa. Đến cuối cùng, giống như không ngừng hút, ngay cả băng trên Lăn Vân kiếm cũng mỏng manh vài phần.

"Hả?"

Chương Thừa Hiên cũng có phát giác, khinh ngạc kêu lên.

Nhưng thực lực của Lưu Trưng dù sao không phải do mình tự tu luyện được, tuy rằng sức mạnh không nhỏ, nhưng đến cuối cùng thể lực của nàng không theo kịp, dần dần bắt đầu xuất hiện hiện tượng suy tàn, nhìn qua là thấy chống đỡ không nỗi.

Chương Thừa Hiên vừa cười một tiếng, trên tay khởi động. Chẳng qua lúc này đây, hắn không tiến công, mà là...

Quay lại triệt lực, thả lỏng cữu lễ tiên.

Cả người Lưu Trưng giống như trống rỗng, ngã ngồi xuống đất.

"Ngươi thua." Chương Thừa Hiên thu cửu lễ tiên, cười nói: "Bất quá, thế nhưng so với trong trong tưởng tượng của ta còn kiên trì lâu hơn một ít. Đúng rồi công phu vừa rồi của ngươi, tại sao lại có thể hút hàn độc?"

"Nếu ta đã thua, ngươi cần gì phải hỏi lại."

Lưu Trưng tuy rằng thua, nhưng trên mặt lại không có nửa phần uể oải suy sụp, thần sắc vẫn thản nhiên, giống như trên đời này chuyện gì cũng không thể lay chuyển được sự đạm mạc trên nàng nửa phần. Nhưng Chương Thừa Hiên lại rất nhanh nhớ tới, mới vừa rồi Nam Cung Nhã bị tuyết lang gây thương tích, tựa hồ vẻ mặt luôn hững hờ như Lưu Trưng, đột nhiên có cảm xúc hỉ nộ giống như người bình thường.

Xem ra Nam Cung Nhã là tử huyệt của nàng.

Chương Thừa Hiên cho ra kết luận, trong lòng không khỏi bội phục Lưu Trưng. Đổi lại vị trí, chính mình tuyệt không thể so với Lưu Trưng làm được tốt hơn, cũng không thể bảo trì được sự bình tĩnh cùng lạnh nhạt giống như nàng.

"Ta đột nhiên... Thay đổi chủ ý."

Chương Thừa Hiên nghĩ nghĩ, nói một câu như vậy.

Lưu Trưng năng mắt liếc hắn một cái. Trong mắt vẫn là một mảnh bình thản.

"Ta có chút không nỡ giết ngươi. Ngẫm lại, chẳng bằng ...." Chương Thừa Hiên nói: "Mang ngươi cùng nhau lên núi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net