Phiên ngoại 2: Giường sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Theo thời gian trôi qua, Nam Cung Nhã dần có tâm sự.

Tâm sự này kỳ thật đã có từ rất sớm, chính là sau khi cùng Lưu Trưng thành thân, số lần nàng nghĩ đến càng nhiều một ít. Hiện tại Lưu Trưng ban ngày búi tóc mặc váy sam. buổi tối thả tóc, chỉ còn lại một chiếc áo lót mỏng manh, nằm cạnh thân thể của nàng...

Nam Cung Nhã có điểm khó chịu.

Loại khó chịu kìm lòng không được.

Cho dù cùng Lưu Trưng hết lần này đến lần khác, cơ hồ đều đem dục vọng cùng khí lực trên người nàng ép cạn, nàng vẫn là cảm thấy trong lòng có nơi vẫn bất mãn. Cái không đủ này không phải ở trên người mà ở trong lòng.

Nam Cung Nhã tìm cách thật lâu, nghĩ muốn tìm cơ hội ám chỉ một chút, nói tới chuyện này.

Chỉ tiếc, mỗi một lần nàng còn chưa kịp nhắc tới cái gì, Lưu Trưng đã đè ép lên trước, trêu chọc vài cái, nàng liền ý loạn tình mê. Mê loạn ở bên trong, một nửa bởi vì Lưu Trưng vỗ về chơi đùa, còn có một nửa khác là nàng...

Khó chịu.

Nhưng là Nam Cung Nhã cũng hiểu được, nàng cho dù có luyện vài năm ly hoa châu cũng không đánh lại Lưu Trưng.

Không thể cứng rắn, vậy đành phải dùng tới mềm đi đòi.

Một hôm, Nam Cung Nhã đã sớm tắm rửa xong, đoan đoan chính ngồi trên giường chờ Lưu Trưng. Lưu Trưng cởi áo khoác, thấy biểu tình nàng nghiêm túc, không khỏi có chút buồn cười hỏi: "Làm sao vậy?"

"Buổi tối hôm nay, không cho ngươi tiếp... tiếp tục khi dễ ta."

Lưu Trưng thoáng nhìn thấy trên người nàng mặc áo ngủ thật kín, gật gật đầu:"Nha." Nàng là nghĩ Nam Cung Nhã lại đang hờn dỗi, hoặc là thật sự là không muốn, vì thế liền không miễn cưỡng. Cuối cùng nghĩ nghĩ, Lưu Trưng mặc áo ngủ nằm xuống.

Nhưng vừa mới nằm xuống, Nam Cung Nhã liền từ bên cạnh leo lên, ghé vào trên người nàng.

"..."

"Lưu Trưng...."

"Gì?"

"Ta... Nghĩ muốn... Muốn... Ngươi."

Nam Cung Nhã trừng mắt, đem những lời Lưu Trưng nói với nàng khi lần đầu giao hảo cùng nàng đọc lại một lần từ đầu tới cuối. Chính là nàng bởi vì nghĩ muốn cường điệu rõ ràng từng chữ, ngược lại những lời này có vẻ cứng ngắc, khí thế có chút không đủ.

Biểu tình của Lưu Trưng có chút cổ quái.

——–Như là muốn cười, lại nghẹn cười.

Nam Cung Nhã nổi giận: Ngươi... Không cho ngươi cười! Còn... Còn có, không được phản kháng."

"Ừ."

Biểu hiện trên mặt Lưu Trưng trở nên bình thường, nằm không nhúc nhích, tóc đen thả trên gối, cuộn lại uốn lượn, càng làm nổi bật lên da thịt trắng mịn như ngọc của nàng. Hai con mắt của nàng sáng long lanh, lưu luyến ôn nhu nhìn Nam Cung Nhã.

Nam Cung Nhã bị nhìn trong lòng thấy ngứa, cúi người hôn đi xuống.

Đầu tiên là môi.

Môi của Lưu Trưng có chút mát, nhưng thật mềm. Nam Cung Nhã dán mặt lên, quấn lấy thật lâu, cuối cùng đem đầu lưỡi dò xét vào, tinh tế nhấm nháp một phen. Nàng mơ mơ màng nghĩ, Lưu Trưng thật sự rất mê người, giống như... Giống như yêu tinh vậy... trong lúc mơ hồ như vậy, người bị hôn còn không như thế nào, người hôn lại nhịn không được phát ra thanh âm.

Nam Cung Nhã bị chính mình làm cho xấu hổ, quẫn bách cúi đầu, lại từ khóe môi của Lưu Trưng đi xuống, giống như nàng thường làm với mình như vậy, thong thả mềm mại hôn cổ của nàng, xương quai xanh...

Còn phải ra tay để cởi y phục nữa.

Nam Cung Nhã còn nhớ rõ, nàng cùng Lưu Trưng lần đầu tiên gặp mặt, Lưu Trưng nói mình là nữ tử. Nàng lúc ấy còn theo bản năng, phản ứng đầu tiên là nhìn ngực Lưu Trưng. Cũng không phải nàng có sắc tâm, mà là trừ cách đó, nàng căn bản không biết làm thế nào để phân biệt nam tử cùng nữ tử. Khi đó nàng cảm thấy ngực Lưu Trưng rất là bằng phẳng, trong lòng yên lặng nghi ngờ.

Sau các nàng lại có da thịt chi thân, Nam Cung Nhã tận mắt thấy ngực Lưu Trưng không bằng phẳng, nổi cao lên, rất là mê người. Chính là dáng người nàng hơi gầy, mặc quần áo vào sẽ không hiện.

Nghĩ đến đây, Nam Cung Nhã tóm lại là mừng thầm.

Bí mật xinh đẹp trên người Lưu Trưng, trong thiên hạ này, chỉ có mình nàng biết, cũng chỉ thuộc về một mình nàng.

Nam Cung Nhã kéo áo ngủ của Lưu Trưng, lại banh vạt áo lót của Lưu Trưng ra, toàn bộ cảnh đẹp đều hiện ra trước mắt. Nàng đưa tay phủ lên đó, thế nhưng nắm vừa vặn trong lòng bàn tay.

Nàng ngẩng đầu nhìn.

Sắc mặt Lưu Trưng ửng đỏ, sóng mắt như nước.

Nam cung Nhã cúi đầu, ngậm trong miệng, liếm trong chốc lát. Nàng cảm thấy Lưu Trưng có phản ứng, hình như giật giật thân thể, cọ sát cánh tay của nàng một chút. Trong lòng Nam Cung Nhã nảy lên cảm giác thỏa mãn, tay liền tự nhiên mà dò xét đi xuống.

Dưới tay có triều ý nóng hừng hực.

Tâm tình Nam Cung Nhã có chút vi diệu. Lúc trước nàng xác thực cố lấy dũng khí muốn ăn Lưu Trưng, nhưng hiện tại đi đến nước này, nàng lại có chút do dự, tiếp theo là...

Nên làm thế nào đây?

Tay Nam Cung Nhã giật giật, sờ nơi mềm mại dưới thân.

Nàng lại nhìn Lưu Trưng, lại phát hiện đầu Lưu Trưng đã nghiêng về một bên. Hình như chỉ cắn môi, vẫn chưa phát ra tiếng động nào.

Nam Cung Nhã hết sức bất mãn.

Nàng mỗi lần bị Lưu Trưng đặt dưới thân, bắt đầu còn có thể nhịn một chút, sau đó dứt khoát lười nhẫn nại, tâm thần nhộn nhạo, thường kêu đến mức khản cả giọng. Nhưng hiện tại Lưu Trưng rõ ràng cũng động tình, lại cố ý chịu đựng không phát ra âm thanh, thật sự quá đáng!

Nam Cung Nhã chựa hạ tay, lại cúi đầu hôn thân thể Lưu Trưng , không ép Lưu Trưng phát ra tiếng không được.

Nàng ở trên giường vẫn chưa được nghe qua tiếng của Lưu Trưng.

Không ngừng trêu trọc xuống dưới, Lưu Trưng đích xác không chịu nổi, phát ra một tiếng mềm mại đáng yêu thân ngâm. Chính là kế tiếp, lại không giống kế hoạch "Ăn" Lưu Trưng của Nam Cung Nhã,mà là...

Lưu Trưng đột nhiên ôm nàng, lật người dè ép xuống dưới. Nam Cung Nhã liều mạng dãy dụa không có kết quả.

Vì thế, đêm nay, trừ bỏ mở đầu không giống, lại bắt đầu lập lại sự việc phát sinh trong rất nhiều buổi tối. Nam Cung Nhã tay trói gà không chặt bị ép tới gắt gao, hai ba lượt bị cởi sạch trơn, bị "Ăn" sạch sẽ.

Trải qua lần này, Nam Cung Nhã tổng kết kinh nghiệm từ thất bại: Tiếp theo nhất định phải nhanh! Tốc chiến tốc thắng! Nhất định trước khi Lưu Tửng phát tác phải đánh hạ nàng! Không để cho nàng có cơ hội vồ đến!

Cách đó vài ngày, Nam Cung Nhã lại tìm một buôi tối đưa ra yêu cầu.

"Lưu Trưng..."

"Gì?"

"Lúc này, ngươi ở mặt dưới, vô luận như thế nào cũng không được đi lên." Nam Cung Nhã hung tợn uy hiếp nàng: "Bằng không, về sau không bao giờ... cho phép chạm vào ta dù chỉ một chút!"

Lưu Trưng khẽ nhíu mi, đáp một câu : "Hảo."

Nam Cung Nhã lần này vào thẳng luôn.

Nàng trực tiếp đến nỗi ngay cả hôn cũng không có, quần áo cũng không cởi, trực tiếp đè lên người Lưu Trưng, sau đó...

Kéo quần của nàng.

Loại tự thế hung ác này làm cho Lưu Trưng dở khóc dở cười, rồi lại chỉ có thể nhìn không làm gì.

Nam Cung Nhã kéo quần xong, thực rảnh tay, nhưng trong lòng nàng vẫn có cố kỵ, vẫn không dám hạ nặng tay, chính là nhẹ nhàng nhu lộng vuốt ve. Cảm giác nơi đó bị nàng cọ xát có chút nóng lên, dần dần có chút ướt.

Kế tiếp...

Nam Cung Nhã lấy hết dũng khí, hướng nơi huyệt khẩu thử thử, đáy lòng đột nhiên có chút sợ hãi.

Lưu Trưng nhắm mắt lại, trên mặt đỏ ửng, phát ra tiếng ưm nho nhỏ.

"Ngươi... Ngươi đừng động..."

"Ưm..."

"Có thể... Có thể sẽ rất đau." Nam Cung Nhã nhớ tới cảm giác lúc mình bị phá thân, nhìn không được lại nói một câu: "Ngươi đừng khẩn trương, thả lỏng một chút, có thể sẽ..."

Lưu Trưng đột nhiên mở mắt, đưa tay bắt lấy cánh tay của Nam Cung Nhã.

"Ngươi lại..."

Nam Cung Nhã nghĩ rằng Lưu Trưng muốn đổi ý, toàn bộ thân thể đều khẩn trương, sợ ngay lập tức bị Lưu Trưng đè ép xuống. Nhưng nàng thế nào cũng không ngờ tới, Lưu Trưng thế nhưng dùng sức kéo tay của nàng, khiến ngón tay của nàng còn đang do dự ở bên ngoài trực tiếp đi vào.

Lần này, Nam Cung Nhã cảm thấy giống như có chút dùng sức rất mạnh.

Lưu Trưng phát ra một tiếng kêu đau đớn, sắc mặt có chút trắng bệch, mặt mày đều nhăn lại.

"Lưu Trưng... Ngươi... Ngươi ... thế nào?"

Nam Cung Nhã sắp bị dọa khóc, đột nhiên bắt đầu hối hận. Đều tự trách mình ép buộc Lưu Trưng, không biết nặng nhẹ như vậy, rốt cuộc không biết có làm bị thương nàng không. Nhưng biến thành như bây giờ, Nam Cung Nhã không dám động, cũng không dám nói thêm cái gì. Chính là vô cùng lo lắng nhìn chằm chằm Lưu Trưng, hy vọng nàng có thể nói chút gì.

Lưu Trưng thở hổn hển, mặt cũng dần giãn ra.

"Ngươi..."

"A? Còn ... Đau không?"

"... Động thử một chút xem."

Tay Nam Cung Nhã đã sớm cứng ngắc, tuy rằng nghe thấy Lưu Trưng nói như vậy, lại không dám lộn xộn, chính là rất nhẹ nhàng ra vào. Lưu Trưng nhíu mày lại, biểu tình cũng không rất thống khổ.

"Sao... Thế nào?"

"Đau một chút." Lưu Trưng nhìn Nam Cung Nhã liếc mắt một cái, đưa tay xoa mồ hôi trên trên trán thay cho nàng: " Chậm rãi thì tốt rồi."

Nam Cung Nhã cắn cắn môi, nửa dựa trên người Lưu Trưng, thong thả mà cẩn thận di động, vừa cảm thụ phản ứng trên thân thể Lưu Trưng, thẳng đến lúc nàng cảm giác thân thể đang cứng ngắc chẫm rãi thả lỏng xuống dưới, Nam Cung Nhã lúc này mới ngầm nhẹ nhàng thở ra.

Tiếp sau lại, Lưu Trưng đem một chân gác lên người Nam Cung Nhã.

Thanh âm của nàng cũng trở nên mị hoặc câu nhân: "Y phục của ta..."

"Y phục?"

"Cởi."

Nam Cung Nhã chưa từng thấy qua Lưu Trưng xinh đẹp lại chủ động đón ý nói hùa như vậy. Nàng bị mê thất điên bát đảo, đầu óc đã sớm không đủ dùng. Nghe thấy Lưu Trưng nói cởi y phục, nàng liền nghe lời cởi y phục của Lưu Trưng. Chính là Nam Cung Nhã hoàn toàn không phát hiện, hai tay của Lưu Trưng cũng đang cởi vạt áo của nàng, chân gác lên người nàng cũng đang cởi quần của nàng ra.

Hai người ở trên giường thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa.

Chờ Nam Cung Nhã phát hiện ra, mới biết quần mình đã sớm không thấy tăm hơi, quần áo vẫn ở trên người, nhưng trước ngực mở rộng, áo lót đã sớm bị kéo.

Hết thảy đều chậm.

Tay của Lưu Trưng đã tìm được hạ thể của nàng, quen thuộc tìm đến đúng nơi, hướng tới nơi ẩm ướt nhất mà dò xét đi vào.

"Ân... Lưu Trưng..."

Lưu Trưng là một người nói là giữ lời.

Vì tương lai có thể chạm vào Nam Cung Nhã, nàng vẫn rất nghe lời nằm ở phía dưới. Vô luận như thế nào cũng không đi lên. Thậm chí còn cho Nam Cung Nhã ăn chính nàng. Chính là...

Điều này không có nghĩa là, nằm ở phía dưới nên cái gì cũng không thể làm đi?

Nam Cung Nhã cảm thấy chính mình sắp hóa thành nước, cả người không có chút khí lực, mềm nhũn dựa lên người Lưu Trưng, cảm thụ được dưới thân từng trận khoái ý.

"Ngươi xấu..."

Lưu Trưng tựa hồ nghe thấy Nam Cung Nhã nhẹ giọng rầm rì một tiếng. Ngay sau đó, là tiến ưm ưm khó nhịn.

...

Nam Cung Nhã tuy răng miễn cưỡng "Ăn" được rồi nhưng vãn muốn ăn tiếp, vẫn cảm thấy có chút bất mãn. Ăn cái gì đó ngon chỉ ăn một lần đương nhiên là không đủ, với lại, lần ăn kia đến cuối cùng , vẫn là nàng rơi xuống hạ phong.

Bất qua, Nam Cung Nhã cũng lưới so đo, cho dù là một mình "Ăn" một hồi cũng so với chỉ bị nàng "Ăn" tốt hơn a.

Nam Cung Nhã trong lòng lại có điểm khó chịu.

Lúc này, mùa hè đến rồi.

Lưu Trưng chuyển một chiếc tháp trúc vào phòng các nàng, bày trước của sổ nơi có bóng mát, đúng hướng gió, rất là mát mể hợp lòng người. Lúc không rảnh, Lưu Trưng nằm ở trên đó, mở bộ nội Công Chương Thừa Hiên tăng, hoặc là xem võ công bí tịch của Diệp Lâm Phong.

Có một lần, Nam Cung Nhã vào phòng, nhìn thấy bộ dáng Lưu Trưng nằm ở trên trúc tháp.

Nàng để chân trần, lộ ra đầu gối trắng như tuyết. Trên người chỉ có một bộ áo choàng rộng thừng thình, lộ ra một bên vai trần. Tóc dài thả, từ trên trúc tháp rơi xuống phía dưới, sắc mặt nhu hòa, tư thái nhàn dật đến cự điểm.

Nam Cung Nhã nổi lên lang tâm, cởi giày nằm lên.

"Lưu Trưng."

"Gì?"

Ánh mắt của Lưu Trưng nhìn chằm chằm quyển sách trên tay.

Nam Cung Nhã rất là bất mãn, đưa tay gạt quyển sách trên tay Lưu Trưng, ném ở một bên bàn. Lưu Trưng nhìn nàng một cái, không nhúc nhích. Nàng liền đánh bạo ngồi khóa ở trên người Lưu Trưng, đưa tay mò vào bên trong áo choàng rộng thùng thình.

"Bây giừ ư?" Lưu Trưng nhíu mày.

Trả lời nàng là đôi môi của Nam Cung Nhã tiến sát lên, cùng với đôi tay giảo hoạt đang dần dần mò xuống dưới.

Lưu Trưng ôm thắt lưng Nam Cung Nhã.

Nàng tuyệt không để ý, Nam Cung Nhã hết lần này đến lần khác tìm cách như thế nào để "ăn" được nàng.

Đại khái Nam Cung Nhã tự mình cũng không phát hiện, ánh mắt của Nam Cung Nhã so với bình thường không giống nhau, bên trong lóe ra vẻ giảo hoạt quang mang, giống như tiểu hài tử hoài tâm tư ăn vụng kẹo. Cũng bởi vậy, Nam Cung Nhã không hề kiêng dè việc giường đệ chi hoan, cũng không tiếp tục xấu hổ, thậm chí còn ngày càng trở nên chủ động, càng ngày càng có hưng trí.

Đây là điều Lưu Trưng rất thích nhìn thấy.

Cho nên nàng cũng nguyện ý phối hợp.

Quần áo đều tán tác rối loạn, dây dưa cùng một chỗ.

Bên trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có hai người thở dốc, ôn nhu nỉ non.

Nhưng Lưu Trưng vẫn còn lưu nửa phần thần trí, nàng tựa hồ nghe thấy có người từ bên ngoài cửa sổ vội vàng đi qua.

"Tiểu Nhã Nhã, nghe nói tiệm y phục trên thị trấn mới có hàng mới, chúng ta cùng đi..."

Cửa phòng mở.

"Đừng vào trong——"

Lưu Trưng vội vàng ngăn cản, thuận tiện thở hổn hển.

Hoa Cô ở ngoài cửa nghe thấy không đúng, vội vàng dừng chân, đem cửa vừa mới đẩy ra khép lại.

"Các người.... Cũng không khóa cửa..."

Nam Cung Nhã đã sớm sợ tới mức hồn phi phách tán, cả người đều chôn trên người Lưu Trưng, mặt cũng không dám nâng lên. Lưu Trưng nhịn không được cười khổ, Nam Cung Nhã như thế nào nghĩ muốn "Ăn" lại không nhớ cài cửa lại? Nhưng Lưu Trưng khó mà nói nàng, chính là vỗ vỗ lưng Nam Cung Nhã để trấn an.

Hoa Cô ở ngoài cửa do dự trong chốc lát, xoay người quyết định đi rồi.

"Tiểu Nhã Nhã, chờ các ngươi... Xong việc, nhớ tới tìm ta. Bộ y phục này, ngươi nhất định sẽ thích!"

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net