Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rụt rè khúm núm như một cô gái nhỏ lần đầu tiên ra mắt cha mẹ chồng, Trần Mặc Nhiễm lê chân ra khỏi phòng, vừa nhìn thấy người đang ngồi trên ghế sa lon đã phát ra tiếng thét chói tai.

"A!" Giọng nữ cao thét lên hoàn toàn có thể đạt tới mức độ làm rách màng nhĩ của người khác.

Người thanh niên ngồi trên ghế sa lon vừa che lỗ tai lại, vừa tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh khủng khiếp đó.

"Đủ rồi!" Người thanh niên lớn tiếng quát.

Chỉ một giây tiếp theo, Trần Mặc Nhiễm che mắt lại mà trốn sau cánh cửa phòng, đóng cửa lại thật mạnh, làm cho cả phòng rung chuyển tựa như bị một cơn động đất mạnh 4o Richter vậy.

"Sao vậy?" Liễu Hạ Niên cắn bánh quẩy, ngẩng đầu nghi hoặc hỏi.

"Khụ khụ." Người thanh niên nghiêm túc nói: "Đây là phản ứng bình thường của một nữ nhân vừa qua đêm với người khác, ngày hôm sau lại bị bạn trai của cô ấy bắt tại trận trên giường thôi."

"A." Liễu Hạ Niên cúi đầu, uống ngay một hớp sữa đậu nành, không thèm đem việc này để ở trong lòng.

"Sắm vai gã bạn trai như tôi đây thì diễn sao bây giờ? Thương tâm muốn chết hay là bi thống vạn phần, hay nhất thời nghĩ quẩn mà rút dao giết chết nàng a?" Người thanh niên hưng trí vội vàng chống tay xuống bàn hỏi.

"Ăn sáng đi." Liễu Hạ Niên ném cho hắn một bao bánh bao.

Nhét bánh bao vào miệng, nhìn khe cửa hơi hơi mở ra có một cô ốc sên nào đó đang rụt đầu vào nơi đó, nam nhân hàm hồ nói: "Xuất hiện đi, thẳng thắn thì khoan nhượng, kháng cự thì nghiêm khắc, em đã bị bao vây, không có đường lui đâu."

Khe cửa lộ ra một cái đầu, Trần Mặc Nhiễm cắn môi dưới, nhìn hai người ngoài cửa đang rất hài hòa ngồi đối diện nhau, trong lòng không hiểu tại sao lại như thế.

"Chúng em không làm gì cả!" Trần Mặc Nhiễm nói.

"Buổi sáng anh thấy có người định đem chứng cớ đi tiêu hủy, nhưng thật may vẫn còn một nhân chứng sống như anh đây." Người thanh niên nhân lại nhét một cái bánh bao vào miệng, bắt chéo chân nói.

Trần Mặc Nhiễm mặt đỏ đến mức có thể tưởng chừng cô đang bị chảy máu.

"Tối hôm qua em uống rượu bị bỏ xuân dược." Trần Mặc Nhiễm nói.

"Tối hôm qua cô không có uống cái gì hết." Liễu Hạ Niên nhẹ nhàng tiếp lời.

Người thanh niên mở to hai mắt nhìn cô: "Này, làm sao cô biết?"

Còn có một đôi mắt tò mò khác cũng đang nhìn cô, chờ cô nói ra đáp án.

"Sao nhìn tôi như vậy?" Liễu Hạ Niên nói.

Người đàn ông kêu lên: "Cô đừng nói tối qua cô ngắm em ấy cả buổi đó nha!"

Trần Mặc Nhiễm cắn môi dưới, quả nhiên, đúng rồi còn gì nữa.

Liễu Hạ Niên hơi có chút xấu hổ, bĩu môi, xiết chặt bàn tay cầm bánh quẩy, phát ra một tiếng răng rắc, thanh âm thanh thúy chứng minh chất lượng bánh quẩy rất tốt.

Người thanh niên kéo tay Trần Mặc Nhiễm lại, giả bộ bi thương nói: "Em phản bội anh, anh muốn chia tay, em đừng tới tìm anh nữa, vì sao anh yêu em như vậy, mà em lại nỡ làm tổn thương anh chứ."

Nói xong cũng không quay đầu lại mà ra khỏi phòng, trên đường còn thuận tay lấy một bao bánh bao trên bàn.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng cắn bánh quẩy răng rắc của Liễu Hạ Niên, người đang đứng bên cạnh bàn, ánh mắt dõi theo Trần Mặc Nhiễm.

"Cái kia..." Trần Mặc Nhiễm mở miệng nói.

"Đói bụng sao?" Liễu Hạ Niên đem bữa sáng đưa đến trước mặt nàng, nhẹ nhàng nói.

"Hơi hơi." Liễu Hạ Niên không nói gì nữa. Trần Mặc Nhiễm còn không biết mình đói bụng khi nào, sờ sờ bụng của mình, ngồi vào bên cạnh bàn, bắt đầu ăn sáng.

"Cô tên là gì?" Trần Mặc Nhiễm hỏi.

"Liễu Hạ Niên, Liễu là cây liễu, Hạ là mùa hè, Niên là năm." Liễu Hạ Niên nói.

"A, tên hay quá." Cắn một miếng thật lớn, bánh quẩy ngon thật.

"Có cô mới thấy thế thôi." Liễu Hạ Niên nhìn Trần Mặc Nhiễm nói.

"Thì sao." Trần Mặc Nhiễm kiêu ngạo ưỡn ngực lên, hai luồng thịt ngạo nghễ chen ra. Thực đồ sộ.

"Cô biết bạn trai tôi? Không, là bạn trai cũ." Trần Mặc Nhiễm nhớ tới vừa rồi nàng giống như bị người ta vứt bỏ, vội vàng sửa lại.

"Ừ."

"Vậy..." Trần Mặc Nhiễm ấp a ấp úng, nói không nên lời, nàng muốn hỏi vì sao mình lại ở chỗ này, vì sao tối hôm qua người kia mang nàng đến nơi đây, vì sao lại dụ dỗ nàng, rõ ràng nàng nhớ mình rõ ràng đã trở về nhà. Nghĩ mãi không ra liền cúi đầu xuống.

Tối hôm qua xảy ra chuyện gì, nàng đã nhớ ra rồi, nàng không uống rượu mà lại say. Ở trong bóng tối, người kia cầm tay, thì thầm bên tai nàng, hỏi một câu, muốn phóng túng một chút không? Kết quả là như buổi tối hôm qua.

Nàng đi theo người kia.

Người kia nắm tay nàng kéo vào nhà người đó, vừa vào cửa, cánh cửa vừa mới bị đóng lại, người kia liền ôm nàng, hôn cổ của nàng.

Nơi đó là nơi nàng mẫn cảm nhất. Trần Mặc Nhiễm chịu không nổi nơi đó bị một luồng nhiệt khí tiếp xúc.

Nàng cảm thấy người mình rất nóng, nóng chịu không nổi, động thủ cởi quần áo của mình ra, thuận tiện cũng đem y phục của cô kia cởi bỏ. Nàng chưa từng bị như vậy, thực kích động phóng đãng, hơn nữa lại rất vui vẻ.

Phạm vào điều cấm kỵ nhưng lại rất vui vẻ, giống như nàng là một nàng tiên cá, bị nhốt trong bể lâu lắm rồi, một khi có thể hướng ra biển rộng thì lại bắt đầu liều lĩnh.

Có lẽ Liễu Hạ Niên chính là biển cả, cho nàng lý do để phóng túng chính mình.

Trần Mặc Nhiễm bi ai nhớ lại, có lẽ sự trầm mặc này chẳng mấy chốc sẽ bùng nổ thôi.

Càng nghĩ càng ai oán mà nhìn Liễu Hạ Niên, lúc này Liễu Hạ Niên lại thật ngoan ngoãn đứng yên đó.

"Ăn xong rồi đi đâu chơi?" Liễu Hạ Niên kề sát mặt cô nói.

"Xin cô đó, để tôi nói cho cô rõ, chuyện đêm qua chỉ là tình một đêm thôi, one night stand, do you understand?" Trần Mặc Nhiễm đập tay lên bàn lớn tiếng nói.

"Biết." Liễu Hạ Niên tà tà nhếch miệng, cười nói.

Thấy bộ dáng cô như thế, Trần Mặc Nhiễm lại không tức giận, nàng chưa từng trải qua tình một đêm, nên cũng không biết sao lại làm chuyện đó với một người xa lạ triền miên cả một đêm như thế, bây giờ đã lỡ phá lệ một lần lại phát hiện nó không giống như mấy bài giảng trên TV.

Trần Mặc Nhiễm nói: "Cô lẽ ra phải đuổi tôi đi, sau đó nói chuyện tình một đêm kia nhìn như thế nào cũng thấy không đúng, về sau sẽ không bao giờ phải gặp lại nhau nữa. Ít ra phải như thế chứ."

Liễu Hạ Niên vỗ vỗ trán nói: "Tình một đêm là như vậy sao? Cảm giác thật kỳ quái."

"Cô chưa trải qua tình một đêm sao?" Trần Mặc Nhiễm lại tò mò hỏi. Sao có thể vậy a, nhìn cô kia thành thạo như vậy, thật giống như đã có vô số năm kinh nghiệm tình trường rồi a.

Liễu Hạ Niên trở nên âm trầm, nói: "Kỳ thật đây là lần đầu tiên tôi gặp đó a. Nhưng ít ra tôi cảm thấy chúng ta quả là những con người tinh ý, không thèm rập khuôn làm theo mấy lời hướng dẫn vớ vẩn của người khác."

"Đang nói gì vậy?" Trần Mặc Nhiễm trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, cô kia đang nói tiếng người sao?

"Vì thế ăn cơm chiều xong chúng ta phải đi dạo phố, đi chán rồi sẽ đi xem phim, xem hết phim xong rồi đi ăn khuya, sau đó lại về nhà." Liễu Hạ Niên dựa vào lưng ghế, mơ màng nói.

"Cái gì?" Trần Mặc Nhiễm nổi giận đập bàn. Lão nương đâu phải bán mình cho cô đâu.

"Cô không nghĩ vậy sao?" Đồng tử Liễu Hạ Niên lãnh đạm nhìn cô, có vẻ lạnh lùng, lại có vẻ như hơi tức giận. Trần Mặc Nhiễm chưa bao giờ biết ánh mắt của người kia có thể lạnh băng như vậy. Vì cô ta đang khó chịu sao?

"Nghĩ cái gì mà nghĩ, tôi muốn về lại trường, tôi muốn quên hết mọi chuyện đi và muốn tìm bạn trai mới!" Trần Mặc Nhiễm lớn tiếng rít gào, hầm hầm đứng dậy đi ra cửa. Thật là quá rối loạn, từ ngày hôm qua hết thảy đã bắt đầu lộn xộn cả lên rồi, cô không muốn dính dáng đến chuyện thương yêu gì với một nữ nhân hết, cô ta không thể bảo đảm những gì cô cần được. Cô cần phải có một cuộc sống bình thường với nam nhân.

"Trong tay tôi có ảnh khỏa thân của cô, nếu cô bước ra cánh cửa đó, tôi sẽ tung nó trên mạng." Tiếng Liễu Hạ Niên truyền đến từ phía sau, ngữ khí rất bình thản, giống như đang nói nếu em không ăn cơm tôi sẽ méc mẹ em à.

"Không được! Đồ lưu manh!" Trần Mặc Nhiễm thét chói tai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net