Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hết giờ học, Trần Mặc Nhiễm vốn phải về, nhưng không biết vì sao lại nhắn tin cho Liễu Hạ Niên bảo nàng có chuyện không về được.

Liễu Hạ Niên nhận được tin nhắn, nghĩ Trần Mặc Nhiễm bận đến tối nên không đi đón nàng ngay, nàng định làm xong việc mới ghé trường học.

Liễu Hạ Niên đang bề bộn rất nhiều việc, Phương Hồng Quân và vợ đang ngồi đối diện nàng, Phương Hồng Quân vừa nhìn tài liệu báo cáo cổ phần của công ty, vừa nghe vợ nói, trong lòng cũng bắt đầu hoài nghi, vội vàng chạy tới, mang theo một bộ mặt không tín nhiệm mà nghiêm túc chất vấn nàng: "Tiểu Niên, con đang làm gì thế, cổ phần của bá bá ... Sao lại ... Con sao có thể nói chuyển toàn bộ cho con chứ?"

Liễu Hạ Niên xếp văn kiện lại để qua một bên, tháo mắt kính xuống, nàng nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Phương Hồng Quân, thầm nghĩ, chỉ cần liên quan đến tiền, nguyên lai ai nấy cũng tràn ngập phòng bị như thế.

Nàng đưa giấy chuyển nhượng cho Phương Hồng Quân xem, trên đó có chữ ký của các cổ đông, báo tin cổ phần của Phương Hồng Quân trong công ty đã chuyển nhượng toàn bộ sang cho Liễu Hạ Niên, Liễu Hạ Niên trở thành cổ đông mới bèn lấy thân phận của một cổ đông yêu cầu được đọc sổ sách hai năm qua của công ty.

Phương Hồng Quân nghe nàng nói thế cũng chẳng hiểu gì cả, Phương bá mẫu dù sao cũng có học thức, trên mặt bà hiện rõ chữ bất mãn, bà nói: "Tiểu Niên, bá bá tin tưởng con mới nhờ con làm giúp chuyện này, chúng ta cũng không muốn gì nhiều cả, chỉ cần lấy tiền lại là được rồi, sao con phải làm lớn chuyện thế chứ? Cổ phần công ty là cái gì, ta tuy là nữ nhân không hiểu được nó, nhưng con cũng không thể khi dễ chúng ta không biết được a."

Liễu Hạ Niên chống tay lên trán, cúi đầu cười khổ. Ngẩng đầu lên nàng cố mỉm cười, tựa lưng vào lưng ghế, khủy tay để hờ lên tay ghế, hai tay khoanh trước ngực, nàng đáp: "Bá bá, con đã nói rồi, nếu bá bá tin con thì mọi chuyện sẽ rất đơn giản, khi con lấy thân phận của một cổ đông để xem sổ sách của công ty thì bọn họ chắc chắn sẽ không cho con xem, con có thể mượn cớ này để thưa ra tòa, đương nhiên bọn họ cũng không phải ngốc tử, sẽ đàm phán với chúng ta để dàn xếp ổn thoả. Đến lúc đó thì chúng ta nêu yêu cầu của mình ra, cơ hội thực hiện được sẽ cao hơn một chút."

Liễu Hạ Niên giải thích nhiều như vậy nhưng sự cảnh giới trên mặt hai vợ chồng vẫn không hết. Liễu Hạ Niên cảm thấy bất lực, đúng lúc đó Hàn Phượng gõ cửa đem trà đến, nàng nói: "Trà pha xong rồi đây?"

Liễu Hạ Niên đưa tay nhận trà, nàng nói: "Vất vả cho chị quá."

Hàn Phượng cẩn thận để tách trà xuống trước mặt hai vợ chồng, mỉm cười với họ.

Phương Hồng Quân không liếc nhìn nàng một cái, chỉ nhìn chằm chằm mặt Liễu Hạ Niên, cứ như muốn nhìn ra tâm tư nào đó trên mặt nàng.

Liễu Hạ Niên cảm thấy đầu hơi nhức, nàng ngồi thẳng người dậy, nói: "Bá bá, bá mẫu, chuyện này chỉ để uy hiếp bên kia mà thôi, thực tế con không thực sự nhận cổ phần công ty của hai người, cổ phần vẫn còn là của cả hai, tiền lấy được cũng là của cả hai. Con chỉ đóng vai trò là người ra mặt mà thôi."

Hai người nhìn nhau, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý với Liễu Hạ Niên.

Liễu Hạ Niên tựa vào lưng ghế thật mạnh, nhắm mắt lại. Một đôi tay ấm áp đặt trên vai nàng, nhẹ nhàng mát xa nơi đó. Liễu Hạ Niên nhắm mắt lại, khẽ nói: "Phượng tỷ, chị có thấy em dùng chiêu này để giúp có thấp hèn quá không?"

"Nữ luật sư không phải đã có đáp án rồi sao?" Phượng tỷ ấn bả vai của nàng, cười đáp.

"Khó trách có người luôn nói, cái không thể thiếu trên thế giới này là sự yêu thương lẫn nhau, thiếu nó cuộc sống sẽ thật vô vị. Vì sao lại là em chứ?" Liễu Hạ Niên ngẩng đầu nhìn Hàn Phượng, Hàn Phượng xoa trán nàng, đáp: "Bởi vì em là Liễu Hạ Niên."

Liễu Hạ Niên cười khẽ.

Hàn Phượng như nhớ ra gì đó, nàng hỏi: "Tiểu Niên gần đây có phải đang yêu ai không?"

Liễu Hạ Niên nhướng lông mày, khẽ hỏi: "Vì sao chị lại hỏi vậy?"

"Vì ánh mắt của em tràn ngập ý cười."

"Không có đâu." Liễu Hạ Niên quay đầu đi, phản bác.

"Tin hay không tùy em, nhưng trước giờ chị đoán gì hầu như cũng đúng cả. Chị nhìn người rất chính xác, Tiểu Niên hôm qua xin nghỉ nhất định là vì người yêu rồi."

Liễu Hạ Niên nhìn Hàn Phượng, nàng nói: "Vậy lang quân của chị nhất định cũng làm chị vui lên rất nhiều."

Hàn Phượng cười duyên đánh Liễu Hạ Niên một chút, đáp: "Đáng ghét, nói gì đó, cái này cứ như là quấy nhiễu tình dục chốn văn phòng đó biết không!"

Liễu Hạ Niên nói: "Em có nói gì liên quan đến sex đâu? Là do trong đầu chị chứa đầy mấy cái đó mới như thế."

Hàn Phượng đỏ mặt đi ra ngoài văn phòng. Liễu Hạ Niên lại mở tài liệu ra lần nữa.

Trần Mặc Nhiễm ở lỳ trong trường nửa ngày, không biết đi đâu, nàng vẫn còn giận Liễu Hạ Niên, nàng cảm thấy Liễu Hạ Niên có lẽ đã bắt đầu chán ghét mình, đầu óc nho nhỏ của tiểu cô nương không biết đang nghĩ gì, nhưng cũng bắt đầu hoài nghi mấy ngày nay quan hệ lãnh đạm như thế, có phải là bởi vì nàng cố tình gây sự khiến Liễu Hạ Niên không vui hay không.

Trần Mặc Nhiễm ngồi trên bãi cỏ cạnh hồ nước, ôm đầu gối nhớ đến Liễu Hạ Niên, càng nghĩ càng thấy mình đang bị rơi vào vũng bùn mang tên Liễu Hạ Niên, mà Liễu Hạ Niên lại không có dấu hiệu gì cũng bị thế cả. Như thế cuộc sống sau này sẽ ra sao đây.

Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Trần Mặc Nhiễm là chia tay, nhưng rất nhanh nàng đã phủ định nó, gì mà chia tay, thế nhưng ý nghĩ đó vẫn cứ vờn quanh trong đầu nàng. Trần Mặc Nhiễm không muốn về, nhưng lại đang chờ Liễu Hạ Niên lại đón mình, chứng minh nàng cũng đang trông mong Liễu Hạ Niên, cho nên nàng mới dùng cái phương pháp trẻ con này để thu hút sự chú ý của nàng ta.

Đến tối, xe của Liễu Hạ Niên vẫn không xuất hiện trước cửa trường, Trần Mặc Nhiễm đợi nửa ngày ở cửa, nhìn những hàng xe đến rồi đi, đến khi cổng trường tắt đèn, Trần Mặc Nhiễm mới gọi điện thoại nhà và di động của Liễu Hạ Niên, gọi thật lâu mà không ai nghe máy, Trần Mặc Nhiễm tin chắc lần này Liễu Hạ Niên thật sự không thèm quan tâm đến nàng.

Trần Mặc Nhiễm chạy đến phòng ký túc xá của mình, cũng may chìa khóa phòng nàng vẫn còn để trong túi xách. Mở cửa ra thì chiếc giường quen thuộc của mình đã đầy người khác ngồi trên đó, đám người kia đang ngồi soi gương, chải đầu, thấy Trần Mặc Nhiễm vào phòng thật giống như nhìn thấy quỷ vậy.

Trần Mặc Nhiễm đi lại giường của mình, tay phủi phủi ra giường, mọi người trong phòng ngơ ngác nhìn nàng, không dám nói gì cả.

Trần Mặc Nhiễm không nói gì, trải chăn bông ra, quần áo không thèm cởi, nằm thẳng xuống giường.

Người trong phòng ghé tai nói nhỏ với nhau vài câu, bàn tán nhau là Trần Mặc Nhiễm cãi nhau với bạn trai mới về ký túc xá. Không ai dám chọc giận nữ nhân đang lên cơn tức kia nên thật cẩn thận dọn đồ ra hành lang, định chờ Trần Mặc Nhiễm đi sẽ tiếp tục chiếm dụng giường của nàng.

Trần Mặc Nhiễm quay người, mặt hướng vách tường, nhắm mắt lại, chăn bông vẫn là chăn bông quen thuộc của mình, nhưng vì lâu rồi không phơi nắng nên nó có mùi mốc, vả lại nó không có mùi của Liễu Hạ Niên, nàng đắp nó mà cảm thấy lạnh như băng, đã qua mùa xuân rồi mà vẫn lạnh lẽo như trời bên ngoài vẫn đổ tuyết vậy.

Trần Mặc Nhiễm nhớ lại bình thường Liễu Hạ Niên hẳn là sẽ ôm nàng mà ngủ, chưa bao giờ để nàng ngủ một mình cả, càng nghĩ càng thấy đau lòng, nước mắt không khống chế được trào ra qua khóe mắt, dòng nước nóng hầm hập lướt qua da thịt.

Trần Mặc Nhiễm thầm nghĩ cho dù ngày mai Liễu Hạ Niên có đến cũng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net