Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liễu Hạ Niên đi đến cửa nhà, cửa đang mở, bên trong một tiểu cô nương mặc tiểu tạp dề màu lam, mang một chén trứng chần ở lò vi ba ra, mang bao tay có hình Hello Kitty thật đáng yêu, phía trên là đầu một nhân vật hoạt hình được cách điệu vô cùng lớn, đôi mắt còn lớn hơn cả khuôn mặt, ánh mắt như một chú nai con nhìn nàng.

Trần Mặc Nhiễm mỉm cười, nói với Liễu Hạ Niên: "Chị về rồi."

"Ân." Liễu Hạ Niên ném áo khoác lên trên ghế sa lon, chạy lại gần Trần Mặc Nhiễm, ngón tay Trần Mặc Nhiễm thâm chừng độ nóng của chén trứng, khoe: "Em làm trứng chần, chị phải ăn hết a!"

Liễu Hạ Niên khom người xuống, để sát mặt vào chén, không hiểu vì sao nước dùng lại có màu vàng, trêu chọc: "Sao nó giống trứng khủng long quá vậy?"

Trần Mặc Nhiễm liếc nàng một cái, nắm chặt vạt áo sơmi, để môi lại sát với môi nàng, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, nói khẽ: "Đoán xem hôm nay em học được câu gì?"

"Câu gì?" Bên khóe miệng có một đôi môi đầy đặn chạm vào khiến nó khẽ nhếch lên, dùng răng nanh cắn có cảm giác như một viên đường mềm mại, dùng đầu lưỡi liếm lại giống như ăn trái cây đông lạnh, đã nếm qua vô số lần đương nhiên biết mùi vị đó như thế nào, nhưng lúc này nó lại dừng lại khiêu khích trước mắt Liễu Hạ Niên, không tiến cũng không lùi, rõ ràng vẫn hấp dẫn nàng được.

Liễu Hạ Niên không phải kẻ ngốc, tất cả tiểu xảo này đều là nàng dạy Trần Mặc Nhiễm.

Liễu Hạ Niên lùi lại, bật người thối lui về phía bàn, người bất mãn lúc này ngược lại là Trần Mặc Nhiễm, bờ môi vừa mới bị nàng chạm qua rất ngứa, cứ như có con kiến vừa chạy qua vậy. Trần Mặc Nhiễm liếm môi trên, nói: "Honey, chị muốn ăn trước, tắm trước hay... Ăn em trước!"

Nói xong lại vươn đầu lưỡi, từ tốn chậm rãi, cố ý làm cho Liễu Hạ Niên nhìn chằm chằm môi mình, liếm liếm môi, nhưng lại phát hiện Liễu Hạ Niên sắc mặt không thay đổi, đối mặt với hình ảnh đầy ẩn dụ như thế mà vẫn bình tĩnh tự nhiên, nên Trần Mặc Nhiễm lại càng dùng sức liếm liếm môi.

Lời này vừa nóng bỏng mà lại làm người ta có nhiều suy nghĩ không định được khác, còn động tác kia lại mang một tính ám chỉ rất cao.

Nhưng Liễu Hạ Niên vẫn đứng đó mỉm cười.

Nàng ôm lấy eo Trần Mặc Nhiễm, một phần vì dục vọng đang thiêu đốt trong cơ thể, mà khi cười thắt lưng nàng đau nhói.

Trần Mặc Nhiễm không hiểu vì sao Liễu Hạ Niên có thể cười như điên như thế, nên ôm eo nàng chặt hơn, thân hình như rắn nước quấn lấy Liễu Hạ Niên.

Nàng nói: "Liễu Hạ Niên, người ta phải học thật lâu mới được như thế đó! Đừng không nể tình như vậy chứ, cười cho chết đi, cười cho chết em đi kiếm người khác!"

Liễu Hạ Niên cười đến quên mình, dùng răng nanh cắn bả vai Trần Mặc Nhiễm, một miếng thịt của nàng bị răng nanh của Liễu Hạ Niên cắn, Trần Mặc Nhiễm đau kêu la um sùm: "Cắn nhẹ thôi, đau! Liễu Hạ Niên, chị muốn ăn em có phải không!"

Liễu Hạ Niên đứng thẳng người lại, không kiểm soát được mà cười như vậy, nàng không ngờ cắn nhẹ thế cũng khiễn Trần Mặc Nhiễm đau.

Ánh mắt Trần Mặc Nhiễm sắc bén như muốn giết người, vẫn chờ Liễu Hạ Niên.

Liễu Hạ Niên cố gắng áp chế nụ cười lại, nhưng khóe miệng vẫn không tự chủ cong lên.

"Chị có thể tàn bạo một chút! Đừng hủy hình tượng của chị trong lòng em là được rồi." Trần Mặc Nhiễm hung tợn răn đe.

Tay Liễu Hạ Niên bắt đầu tấn công vùng eo Trần Mặc Nhiễm, từ phía trước chuyển ra đằng sau. Trần Mặc Nhiễm giãy dụa, sức lực yếu ớt đến mức không ảnh hưởng gì đến Liễu Hạ Niên cả, nàng mắng: "Uy, rốt cuộc chị định làm gì, vừa rồi còn cười hăng say thế, bây giờ lại giống như đang động dục! Dừng tay, em không muốn!"

"Tự nhìn đi." Liễu Hạ Niên lấy di động từ túi sau quần jean của Trần Mặc Nhiễm ra, một tay ôm eo Trần Mặc Nhiễm, giữ chặt cơ thể nàng lại, tay còn lại mở di động ra, ấn nút chụp ảnh, nhắm ngay hai người, tách một tiếng, đèn flash nháy lên. Trần Mặc Nhiễm vẫn ngây ngốc nhìn phía trước, nhất thời không kịp phản ứng.

Liễu Hạ Niên đưa hình chụp cho Trần Mặc Nhiễm xem, Trần Mặc Nhiễm che mặt lại, hét lên!

Bên trái màn hình là vẻ mặt tươi cười của Liễu Hạ Niên, bên phải là tiểu nữ nhân bị nàng ôm, mặt đỏ bừng, đang liếm đôi môi đầy son trông rất giống diễn viên đóng vai Âu Dương Phong trong phim "Đông Thành Tây Tựu".

Xấu hổ! Trần Mặc Nhiễm chạy lại cạnh sô pha, lấy giấy ăn, dùng sức lau son môi đi. Giấy ăn bị nhiễm một lớp son đỏ, lau mãi vẫn không sạch được, dù môi đang phát đau, nhưng son vẫn còn.

Trần Mặc Nhiễm rất muốn khóc.

Liễu Hạ Niên nắm lấy tay nàng, ngăn nàng lại, ngón cái vỗ về đôi môi bị lau đến sưng lên đỏ tươi, nghiêm túc nói: "Sạch rồi, em xem."

Ngón tay Liễu Hạ Niên không dính môi son, lúc này Trần Mặc Nhiễm mới mím môi, nói: "Chị cười nhạo em."

Liễu Hạ Niên gật đầu, khóe miệng không tự chủ mà nhếch lên.

Trần Mặc Nhiễm ngả đầu vào ngực Liễu Hạ Niên, thét lên chói tai : "Chị là đồ vô lại, vô lương tâm ! Hảo tâm không được báo!"

Liễu Hạ Niên nâng cằm nàng lên, vuốt ve khuôn mặt nàng, hỏi: "Em vì tôi mà trang điểm?"

Trần Mặc Nhiễm gật đầu: "Nên chị phải thương yêu em."

"Thoa son môi cũng tốt lắm. Môi đỏ đỏ, cứ như một đóa hoa hồng, vừa nhìn đã muốn hôn, nhấm nháp mật nước bên trong..." Liễu Hạ Niên nói xong, mặt hai người từ từ nhích tới gần nhau, Trần Mặc Nhiễm rốt cuộc không chịu nổi, đẩy nhanh tốc độ, chạm vào bờ môi mình chờ đợi đã lâu.

Một lát sau, Trần Mặc Nhiễm hỏi: "Lần sau em sẽ đề nghị Mộc Vị Ương đổi một cây son màu nhạt hơn, chị có chịu không?"

Liễu Hạ Niên cười khẽ, gật đầu.

"Người ta đói bụng, vì chờ chị về mà vẫn chưa ăn cơm, nấu cơm cho em đi đại hoàng đế! Em làm trứng chần, còn mua gà nướng, hôm nay chúng ta ăn thật ngon một chút." Trần Mặc Nhiễm nhảy lên ghế sa lon, chạy lại bàn ăn, vừa đi vừa nói. Liễu Hạ Niên lắc đầu, hít sâu một hơi, đứng dậy đi vào nhà bếp.

Một chén trứng chần không biết vì sao lại có vị ngọt, một con gà nướng mười lăm đồng mua trong siêu thị, lại thêm một lọ chao ngâm mới mười ngày, nhiêu đó đồ ăn sao có thể thỏa mãn chất dinh dưỡng mà Trần Mặc Nhiễm đang trong thời kỳ phát dục cần.

Trần Mặc Nhiễm nhìn Liễu Hạ Niên vào bếp đã biết đầu bếp đang chuẩn bị bộc lộ tài năng, bèn cởi tạp dề ra, đưa cho Liễu Hạ Niên mặc vào. Liễu Hạ Niên gượng cười, lắc đầu, lơ nàng đi, lấy tạp dề của mình mặc vào.

Tạp dề này hết sức con nít, nguyên một cái đầu nhân vật hoạt hình chiếm dụng không gian trên đó, nếu mặc vào sẽ tổn hại mạnh đến hình tượng của nàng mất.

Trần Mặc Nhiễm thấy Liễu Hạ Niên không thèm tạp dề của mình nhưng vẫn không giận, ngược lại còn mặc nó vào người lần nữa, theo đuôi Liễu Hạ Niên, vào nhà bếp phụ giúp.

Nhìn thấy Trần Mặc Nhiễm hiếm thấy muốn chủ động giúp mình, Liễu Hạ Niên buông dao ra, nói: "Tôi làm một mình được rồi."

Trần Mặc Nhiễm đang rửa rau, rửa được mỗi một chiếc lá vô cùng sạch sẽ, xong ném chúng vào giỏ rau, nói: "Em không muốn ăn cơm trắng."

"A, vậy ăn trứng tráng với cơm à?" Liễu Hạ Niên trêu nàng.

"Vậy đồ ăn cho chị ăn, nơi này là của chị, nữ vương bệ hạ." Trần Mặc Nhiễm nâng giỏ rau được rửa sạch đến trong veo như nước đặt cạnh đồ ăn của Liễu Hạ Niên, thức thời chạy đến trước bàn, ngồi chờ ăn cơm.

Liễu Hạ Niên lắc đầu, xếp rau lại chỉnh tề, cắt thành hai đoạn, chờ lát nữa xào sơ qua với dầu.

Trần Mặc Nhiễm không nhịn được ngẩng đầu nhìn Liễu Hạ Niên đang độc chiếm nhà bếp, lại cảm khái, gặp được Liễu Hạ Niên đúng là quyết định khôn ngoan, mình không có gì nàng đều có, mà thực tế thì mình không có nhiều thứ lắm, chỉ có thể chấp nhận sự thật là Liễu Hạ Niên quá thông minh.

Như mẹ nói, mình không phải là một mẫu người mẹ hiền vợ đảm, vậy thì cứ tìm một cha hiền chồng đảm là được rồi, ít nhất sẽ không bị đói chết.

Trần Mặc Nhiễm tìm hình chụp xấu xí vừa rồi trong di động, tìm được rồi lại không nỡ xóa đi, khuôn mặt xấu xí của mình thì thôi không bàn tới, nhưng nụ cười của Liễu Hạ Niên lại rất đẹp. Tuy ở cùng Liễu Hạ Niên lâu như vậy, nhưng số lần hai người chụp chung với nhau vô cùng ít ỏi.

Ngón tay Trần Mặc Nhiễm di chuyển đến nút bấm màu đỏ kia, chỉ cần ấn nó là đã có thể khiến bức ảnh xấu xí này của mình vĩnh viễn biến mất, nhưng vẫn không hạ thủ được, nàng tuy rằng xấu nhận không ra người, nhưng vẻ mặt Liễu Hạ Niên cười tươi như thế là hàng hiếm.

Trần Mặc Nhiễm thở dài, nhìn màn hình mà cân nhắc, rối rắm không quyết định được.

Liễu Hạ Niên tráng trứng, kết hợp với những món khác, cũng tạm xem như là một bữa tối phong phú, nhưng chén trứng chần kia nhìn thế nào cũng không vừa mắt, nhưng nói ra lại sợ đả kích Trần Mặc Nhiễm, bèn liền làm một chén trứng chần kèm với hành khác, đến lúc ăn người kén chọn nào đó sẽ tự biết chọn món ăn tốt nhất thôi.

Vẻ mặt Trần Mặc Nhiễm vẫn rối rắm, khiến Liễu Hạ Niên bắt đầu hoài nghi đồ ăn mình làm có phải khó khăn ăn lắm không.

Vòng ra phía sau, xoay người nhìn sát mặt nàng lại thấy Trần Mặc Nhiễm đang thất thần nhìn màn hình, khiến Liễu Hạ Niên không nhịn được cười.

"Xóa đi, nhưng nhìn tấm đó buồn cười lắm." Liễu Hạ Niên nghĩ có lẽ Trần Mặc Nhiễm cảm thấy khó chịu vì tấm hình, nên mới trấn an nàng.

Trần Mặc Nhiễm lại nói: "Lần đầu tiên chụp hình mà thấy chị cười, nếu cắt hình em bên cạnh đi thì tốt rồi."

Hai người cùng nhìn ảnh chụp mà cười. Liễu Hạ Niên hôn nhẹ má nàng, nói: "Em cũng dễ thương mà."

"Chị nói dối!" Ngón tay Trần Mặc Nhiễm chỉ vào chóp mũi Liễu Hạ Niên, minh họa cho câu nói của mình (*).

"Nhưng trong mắt tôi là vậy, không phải sao?"

"Hừ, buồn nôn." Trần Mặc Nhiễm cứ như vừa được uống một bình mật ong lớn, cảm thấy ngọt đến tận lỗ chân lông. Nữ nhân kỳ thật rất dễ dỗ, hơn nữa nữ nhân giống như Trần Mặc Nhiễm chỉ cần nói dối nịnh vài câu, sẽ khiến nàng vui cả một ngày.

Liễu Hạ Niên lấy di động lại, đặt cạnh mình, nói: "Ăn cơm trước đi, em đã ngại mình xấu thì ăn cho mập mạp dễ thương một chút."

"Người gì chỉ được cái mặt."

"Chẳng phải em thích mặt của tôi sao?"

"Hừ!"

Sự thật chứng minh, bản năng chiếm hữu của động vật thể hiện đầy đủ trên người Trần Mặc Nhiễm, nàng uống một hơi cạn chén trứng chần của mình xong, vẻ mặt quái dị, le lưỡi ra, lại bắt đầu tiến công chén trứng chần Liễu Hạ Niên làm.

Trần Mặc Nhiễm đang ăn cơm, đột nhiên để đũa xuống, hỏi Liễu Hạ Niên: "Làm luật sư có phải cũng dính vào mấy chuyện mờ ám không?"

"Vì sao lại hỏi như vậy?" Liễu Hạ Niên múc nước sốt vào chén của Trần Mặc Nhiễm, trực giác mách bảo trong đầu tiểu nha đầu lại xuất hiện một đống ý tưởng kỳ quái.

"Học kỳ này em có chọn một môn luật dân sự, đi học nghe Hậu lão sư giảng rằng làm luật sư sẽ dính vào không ít chuyện mờ ám, anh ta cứ thế mà ba hoa chích choè không dứt."

"Từ khi nào em cảm thấy hứng thú với nghề luật sư vậy?"

"Kỳ thật không có, nhưng lúc ấy em lại nghĩ chị có phải cũng là loại người mà anh ta nói không..." Trần Mặc Nhiễm cúi mặt quan sát vẻ mặt Liễu Hạ Niên, sợ mình lại đụng chạm đến điểm nhột của Liễu Hạ Niên. Liễu Hạ Niên lơ đễnh đáp: "Lão sư của em nói không sai."

"Ân, anh ta vì nhìn không vừa mắt những chuyện đó mới không làm luật sư nữa, mà xuống làm lão sư."

"Lần sau khi nào anh ta muốn ly hôn thì báo cho tôi biết một tiếng, tôi không thu anh ta phí cố vấn đâu."

"A? !"

"Ăn cơm đi." Liễu Hạ Niên bâng quơ nói.

Trần Mặc Nhiễm cúi đầu ăn cơm ngấu nghiến.

Cơm nước xong, dựa theo công việc hằng ngày của cả hai trong một ngày là bây giờ Trần Mặc Nhiễm phải rửa chén. Nàng lại mặc chiếc tạp dề đáng yêu của mình vào, dọn bát đũa.

Rửa chén xong, lau khô tay, khi về phòng ngủ, Liễu Hạ Niên đang mở laptop, một tay chống cằm, một tay cầm chuột.

Trần Mặc Nhiễm ngồi xuống cạnh giường, không có việc gì làm liền ngắm Liễu Hạ Niên, người trước mắt này còn hoàn hảo hơn người mẫu trên áp-phích, không nhìn chính là để hao phí của trời cho, cho dù ngắm mãi cũng không chán.

Đèn bàn tỏa ra luồng sáng dịu dàng, chiếu sáng khuôn mặt nghiêng của Liễu Hạ Niên, hắt ra bóng đen, khiến đường cong trên khuôn mặt càng thêm rõ ràng. Khi Liễu Hạ Niên đang nghiêm túc làm việc, nét khôn khéo và khí chất anh tuấn càng hiện lên rõ nét hơn.

"Lại đây." Liễu Hạ Niên gọi Trần Mặc Nhiễm lại.

Trần Mặc Nhiễm lại gần nàng, ngồi trên tay vịn chiếc ghế dựa, trên màn hình laptop là tấm hình khiến Trần Mặc Nhiễm vừa yêu vừa hận, nhưng khuôn mặt bên trong đã không còn đôi môi bị son lem như miếng lạp xưởng nữa, phần mặt đã được đổi thành mặt nàng lúc thanh nhã hơn, rất xứng với người bên cạnh.

"Hài lòng chưa?"

"Ân, đẹp lắm."

Liễu Hạ Niên vừa tắt máy, đã bị Trần Mặc Nhiễm kéo vào phòng tắm, rửa mặt, đánh răng, tắm rửa, làm xong hết thảy liền đi ngủ.

"Không xem TV à?" Liễu Hạ Niên hỏi Trần Mặc Nhiễm.

Trần Mặc Nhiễm bỏ một chút tinh dầu hoa oải hương vào bồn tắm, đảo để chúng hòa với nước, đáp: "Thấy mắt chị nhíu lại em biết chị đang buồn ngủ. Đây là tinh dầu oải hương, lão sư em nói nó có tác dụng an thần."

"Sao cái gì em cũng nhớ hết vậy?"

"Đương nhiên, em đang cố gắng hoàn thiện mình, xem chị còn nói em là ngực đại ngốc nghếch nữa không."

"Chứng cứ đâu?" Liễu Hạ Niên vẫn luôn nói Trần Mặc Nhiễm là ngực đại, nhưng đó là sự thật, nàng chỉ nói sự thật mà thôi, về phần ngốc nghếch thì nàng chưa từng nói qua. Chứng tỏ Trần Mặc Nhiễm đang đổ oan cho Liễu Hạ Niên.

"Chị nói em ngốc. Mấy ngày hôm trước em đang dùng máy tính chị lại mắng em ngốc, còn mắng liên tục ba lần nữa!" Trần Mặc Nhiễm hương nước trong bồn tạo sóng, nước thấm lên áo nàng, khiến nơi đó ướt nhẹp trở thành thành bán trong suốt, chiếc áo T sơ mi dính sát vào da thịt, khiến nàng còn hấp dẫn hơn khi không mặc gì cả.

"Vậy thì tôi sai rồi." Liễu Hạ Niên giơ hai tay đầu hàng, khi đó Trần Mặc Nhiễm đang nghịch ngợm gì đó, làm mất đi hẳn thanh D trong bản Outlook mà nàng cất công làm, nên nàng mới mắng Trần Mặc Nhiễm ngốc, cuối cùng lại xảy ra một màn gia đình cãi nhau.

"Hừ." Trần Mặc Nhiễm hừ một tiếng.

Liễu Hạ Niên nhéo má nàng, cởi nút áo sơ mi, ném áo ngực và áo sơ mi của mình lên ghế, tay Liễu Hạ Niên dừng ngay nút khóa quần, hỏi Trần Mặc Nhiễm: "Em không phải muốn tắm sao? Chẳng lẽ đang chờ tôi cởi đồ giúp em?"

Trần Mặc Nhiễm đứng lên, cởi sạch y phục còn nhanh hơn Liễu Hạ Niên, nhưng thực ra Trần Mặc Nhiễm có ưu thế hơn Liễu Hạ Niên, vì Liễu Hạ Niên mặc bốn lớp quần áo, còn Trần Mặc Nhiễm chỉ có ba.

Ngâm người vào bồn, Trần Mặc Nhiễm lấy bông tắm giúp Liễu Hạ Niên chà cánh tay, một lớp bọt biển màu trắng phủ trước ngực Liễu Hạ Niên. Trần Mặc Nhiễm cố ý gom chúng lại nhô lên thành ngọn núi.

Liễu Hạ Niên dựa vào cơ thể đầy đặn của Trần Mặc Nhiễm, cơn mỏi mệt ập đến, Trần Mặc Nhiễm khẽ hát một ca khúc được yêu thích bên tai nàng, khẽ ru nàng ngủ.

"Ngủ đi, ngủ đi, bảo bối ngoan của em..." Trần Mặc Nhiễm thấy Liễu Hạ Niên đang buồn ngủ, bèn khẽ hát bên tai nàng.

Liễu Hạ Niên từ từ nhắm hai mắt lại, nụ cười hiện lên bên khóe miệng.

(*): Ý Nhiễm là nói dối mũi sẽ dài ra, giống Pinocchio.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net