Chương 74:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: Bing.

Chương 74:

Hứa Chiêu Đệ mặc từng món quần áo vào, sau đó đi ra.

"Cô, cô không sao chứ?" Thi Vân Dạng thấy Hứa Chiêu Đệ đi ra, không cãi nhau với Tần Đằng nữa, giọng nói mềm nhũn hơn rất nhiều, nội tâm cô cũng còn mấy phần bất an.

"Đủ chưa?" Giọng nói Hứa Chiêu Đệ lạnh nhạt không mang theo bất kỳ tân tình gì nhìn Thi Vân Dạng hỏi.

Thi Vân Dạng nhìn Hứa Chiêu Đệ như vậy, nội tâm nhảy lên một cái, có cảm giác không khỏi bất an, cô cảm giác mình giống như đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Hứa Chiêu Đệ.

"Chuyện này tôi không biết..." Thi Vân Dạng theo bản năng muốn biện giải cho mình.

"Không phải chị kêu tôi đùa cô ta một chút sao? Sao bây giờ đau lòng rồi, có phải hơi muộn rồi hay không?" Tần Đằng tranh thủ bỏ đá xuống giếng, kéo Thi Vân Dạng xuống nước.

Thi Vân Dạng nghe được Tần Đằng muốn đem nước dơ hất lên người mình, ngạc nhiên giận dữ nhìn Tần Đằng, nếu tầm mắt kia có thể giết người, Tần Đằng chắc chắn đã bị cô đâm ngàn đao đến chết.

Cứ nghĩ là đã đủ thất vọng, không nghĩ tới vẫn còn có thể thất vọng hơn được nữa, giờ phút này, đối với nhân phẩm của Thi Vân Dạng, Hứa Chiêu Đệ là thất vọng tới cực điểm.

"Chuyện này thực sự không liên quan đến tôi, đều là Tần Đằng làm...." Thi Vân Dạng nhìn vẻ mặt khinh bỉ của Hứa Chiêu Đệ khi nhìn mình, cô lập tức biện giải, Thi Vân Dạng cũng sắp giận chết, Tần Đằng đáng chết, xấu xa đến cực điểm.

"Sao vừa rồi còn không muốn tôi chịu tội giùm, bây giờ lại đẩy tội đến trước mặt tôi, được, chị nói tôi xong rồi coi như tôi xong rồi đi." Tần Đằng ra vẻ "chị nói sao tôi chịu vậy" đơn giản là không cho Thi Vân Dạng cơ hội lật người.

"Tần Đằng khốn kiếp, mẹ nó chứ, cậu muốn vu oan cho tôi?!" Thi Vân Dạng nghiến răng dằn từng chữ nói với Tần Đằng.

"Hứa Chiêu Đệ, chị đừng nghe hắn nói bậy, chuyện này đều là Tần Đằng giở trò, tâm tư hắn bất an không tốt...." Giọng nói Thi Vân Dạng có chút gấp gáp giải thích với Hứa Chiêu Đệ, chẳng qua là dáng vẻ Hứa Chiêu Đệ lại hờ hững, hiển nhiên là cũng không tin tưởng cô, Thi Vân Dạng có cảm giác quá oan uổng, từ nhỏ đến giờ chưa từng oan uổng như vậy, cô tuyệt đối không thể để tội danh này đánh lên đầu mình.

Hứa Chiêu Đệ đã không muốn phân biệt ai nói thật ai nói dối nữa, đối với nàng mà nói, cũng không có gì khác biệt, chuyện đã xảy ra rồi, nàng cũng không trải qua sợ hãi, bất an hay khó chịu như tối nay nữa.

"Đối với tôi mà nói không có sự khác biệt, cứ như vậy đi, chúng ta không liên quan gì nhau nữa." Hứa Chiêu Đệ nói xong, xoay người muốn đi.

Thi Vân Dạng không nghĩ nhiều, trực tiếp bắt lấy cánh tay Hứa Chiêu Đệ.

"Chị nói không liên quan thì không liên quan sao? Chị cho rằng chị là ai?" Dĩ nhiên Thi Vân Dạng không thể nào để Hứa Chiêu Đệ đi như vậy được, nghĩ đến chỉ có cô mới bỏ rơi người ta, làm gì có thể để Hứa Chiêu Đệ đá mình văng.

"Muốn đùa giỡn với một người, cũng nên có mức độ!" Hứa Chiêu Đệ dùng sức rút cánh tay của mình về, tuyệt nhiên rời đi.

Thi Vân Dạng theo bản năng muốn nắm Hứa Chiêu Đệ lại, lại bị Tần Đằng kéo, cô tránh thế nào cũng không thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hứa Chiêu Đệ biến mất trước tầm mắt mình, Thi Vân Dạng giận dữ tát Tần Đằng mấy bạt tay, đánh đến tay cô cũng có chút tê dại.

Lúc Tần Vãn Thư chạy đến khách sạn thì thấy Thi Vân Dạng như phát tiết, đánh Tần Đằng, mà Tần Đằng lại không phản kháng chút nào, để mặc Thi Vân Dạng đánh, gắt gao nắm chặt Thi Vân Dạng. Nhìn một màn này, Tần Vãn Thư sâu kín thở dài một cái, người nào cũng không tĩnh tâm.

"Tần Đằng, buông Vân Dạng ra, hai người không phải con nít, bây giờ em có kéo cậu ấy, cậu ấy cũng không thuộc về em!" Tần Vãn Thư nói với Tần Đằng.

"Chị, em không cam lòng, tại sao lại là Hứa Chiêu Đệ, tại sao không thể là em? Em không cam tâm...." Tần Đằng không cam lòng nói.

"Tần Đằng điên rồi, tôi cũng sắp bị cậu ta ép cho điên rồi!" Thi Vân Dạng nhìn gương mặt tuấn tú của Tần Đằng sưng đỏ không phải bình thường, cảm thấy Tần Đằng thực sự là điên rồi, ban đầu cô chỉ hơi ngờ ngợ chuyện này mới chia tay với Tần Đằng, không nghĩ đến hậu hoạn vô cùng, nhớ đến dáng vẻ quyết liệt rời đi của Hứa Chiêu Đệ, nội tâm của cô có loại lo âu đầy sợ hãi, giận đến muốn chém Tần Đằng.

"Tần Đằng, buông Vân Dạng ra, cổ tay của cậu ấy bị em nắm ứ máu rồi!" Tần Vãn Thư thấy Tần Đằng nắm tay Thi Vân Dạng còn chưa buông lên tiếng, Tần Đằng và Thi Vân Dạng nội tâm không khác nhau là mấy, bá đạo chưa trưởng thành.

Tần Đằng nhìn cổ tay Thi Vân Dạng, quả thật là ứ máu, lúc này mới không thể không buông tay Thi Vân Dạng ra.

"Tôi không có cố ý!" Tần Đằng hướng Thi Vân Dạng xin lỗi.

"Cậu cút cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cậu!" Bây giờ Thi Vân Dạng nhìn đến Tần Đằng, nghĩ đến mình bị Tần Đằng hãm hại liền tức giận.

"Em về trước đi, em như vậy cũng là đẩy cậu ấy đi xa hơn thôi, cuối cùng ngay cả bạn bè cũng không được." Tần Vãn Thư trấn an tâm tình Tần Đằng, Tần Đằng luôn là người biết chấp nhận thực tế.

Thực ra Tần Đằng cũng biết, hắn làm như vậy càng đẩy Thi Vân Dạng ra xa hơn, nhưng tình cảm hắn dành cho Thi Vân Dạng không ngăn cản được, loại cảm giác yêu đến điên cuồng, chính hắn cũng ghét bản thân mình bây giờ.

Tần Đằng vẫn là nghe lời rời đi, bóng lưng tịch mịch để Tần Vãn Thư cũng có chút đau lòng, Tần Đằng không giữ được Thi Vân Dạng, cũng chỉ có thể trở thành pháo thí, giữa yêu và không yêu, quả thật vô cùng tàn nhẫn.

Tần Đằng đi rồi, Tần Vãn Thư và Thi Vân Dạng liền đi vào phòng A Vĩ mướn kia.

"Hứa Chiêu Đệ đi rồi đúng không?" Tần Vãn Thư rót một chén nước đưa cho Thi Vân Dạng, sau đó mở miệng hỏi.

"Tất cả những chuyện này đều là Tần Đằng làm, tên Hứa Chiêu Đệ ngu xuẩn kia lại thà tin Tần Đằng chứ không muốn tin tôi." Thi Vân Dạng tức giận nói.

"Không phải nàng không tin tưởng cậu, chẳng qua là thất vọng về cậu mà thôi." Đại khái Tần Vãn Thư có thể hiểu được tâm tình của Hứa Chiêu Đệ, Thi Vân Dạng vẫn là đem người mình thích xem như không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net